Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1943: Có quen, từng đánh, tiêu đời rồi

Chương 1943: Có quen, từng đánh, tiêu đời rồi
Trong tâm ma động.
Một phần cơ thể của m Ảnh Lãnh Chúa ngưng tụ thành một người có sáu cánh tay, ngồi ở cửa tâm ma động.
Sáu tay của hắn bưng các đĩa ‘Tâm ma Sashimi’, thong thả thưởng thức.
Ngay khi Tống Thư Hàng kích hoạt ‘chấp niệm’, m Ảnh Lãnh Chúa ngẩng đầu nhìn về khía thung lũng.
“Chấp niệm thật cường đại, hơn nữa lại còn bị kích hoạt hết một lúc, không hổ là nghìn năm đệ nhất thánh ‘Bá Tống Huyền Thánh’, thủ đoạn lợi hại thật. Nhưng sức mạnh mà chấp niệm cường đại thế này mang tới không phải là thứ mà cơ thể Huyền Thánh bát phẩm thông thường có thể chịu đựng được… Lúc trước ta đã nhắc nhở, chắc ngươi cũng chú ý tới rồi chứ? Ta đã đặc biệt dặn dò, cơ thể của ngươi rất mềm, thân là nghìn năm đệ nhất thánh, chút ngộ tính này chắc ngươi phải có chứ.”
m Ảnh Lãnh Chúa lấy dĩa nhấc một miếng Sashimi lên, rưới nước tương rồi đưa vào trong miệng, ung dung nhấm nháp.
Tuy rằng không phải là ‘Tâm ma kiếp Sashimi’ nhưng món ‘Tâm ma Sashimi’ này càng tươi mới ngon miệng hơn. Nếu như sau này Bá Tống Huyền Thánh tìm được cách loại bỏ ảnh hưởng không tốt với tu sĩ trong ‘Tâm ma Sashimi’ này thì đây sẽ là một món ăn tuyệt hơn cả ‘Tâm ma kiếp Sashimi’.
Hy vọng Bá Tống Huyền Thánh sẽ bước lên một tầng cao mới trên con đường tiên trù.
Bất luận là ‘thiên kiếp kho tàu’ hay ‘Tâm ma Sashimi kiếp’, cứ qua tay hắn là đều có biến hóa, hắn rất có thiên phú trong việc chế biến thiên kiếp.


Phía bên kia, trong thung lũng.
Tuy rằng không thể nhìn thấy ‘chấp niệm’ nhưng Tống Thư Hàng có thể cảm nhận được nhiệt độ trong thung lũng ngày càng cao, chắc hẳn là do ‘ngọn lửa chấp niệm’ của Thánh Nhân Nho gia bắt đầu bùng lên.
Hắn kích hoạt pháp khí ‘ m Ảnh Thánh Địa’:
“Tạo Hóa Tiên Tử, trở lại đi. Rùa tai ương khổng lồ sắp xuất hiện rồi.”
Tạo Hóa Tiên Tử đặt đầu của Vân Tước Tử xuống, hai tay giơ quá đỉnh đầu, mũi chân kiễng lên, nhảy ‘điệu thiên nga’ về bên cạnh Tống Thư Hàng.
Tư thế nhảy múa duyên dáng, cảnh đẹp ý vui, tuyệt nhất toàn trường!
Ngay khi Tạo Hóa Tiên Tử vừa rời đi, trong không trung có một cái miệng lớn há ra, nuốt luôn ‘đầu của Vân Tước Tử’ vào bụng.
Sau khi nuốt đầu của Vân Tước Tử, chiếc miệng lớn đó đột nhiên khựng lại một lúc.
[Á đù, lại là ngươi, Bá Tống Huyền Thánh! Lần trước ngươi hại ta và cha của ta bị quái vật xúc tu đuổi giết mấy ngày trời. Hôm nay lại muốn chơi ta à?]
Rùa tai ương khổng lồ gầm lên đầy giận dữ:
[Ta phải gọi cha ta đến đánh chết ngươi!]
Tống Thư Hàng: “…”
Nhìn trời, lại là cô à? Chính là tiểu thư rùa thoát mai lần trước.
Tại sao gần đây dù ta ném linh kiện Vân Tước Tử tiền bối ở đâu thì cũng là cô ta xuất hiện thế nhỉ?
Có cần hữu duyên đến thế không?
Mặt khác, cha của vị tiểu thư rùa này rất mạnh, rất có thể là tồn tại cấp bậc Trường Sinh Giả. Hiện giờ Nho gia đang loạn cào cào, nếu như cha của vị tiểu thư rùa này lại chen một chân vào… loạn càng thêm loạn, Tống Thư Hàng cảm thấy đầu mình sắp nổ tới nơi rồi.
“Hiểu lầm!”
Tống Thư Hàng kêu lên:
“Lần này ta không bẫy cô, hãy tin ta. Cô thu hồi lại đầu của Vân Tước Tử tiền bối xong là có thể đi rồi, lần này ta muốn triệu hoán thứ khác cơ.”
[Trên đời này không có hiểu lầm, chỉ có ác duyên. Hôm nay nhất định cha của ta sẽ đánh ngươi nhừ tử… Ra đây đi, cha ơi!]
Tiểu thư rùa tai ương khổng lồ kêu lớn.
[Con gái ngoan, đợi một chút. Hai mươi phút nữa là cha đến, à không, chắc phải nửa tiếng nữa.]
Trong không trung, một giọng nói vang lên:
[Con cứ trốn đi trước đã, đợi cha mẹ tạo ra một đứa em trai đáng yêu cho con đã nhé. Nửa tiếng sau cha sẽ đòi lại công bằng cho con.]
Tiểu thư rùa tai ương khổng lồ: “…”
Xấu hổ quá, mọi người có mặt tại đây đều nghe thấy hết rồi.
Tất cả mọi người đều biết cha của cô đang chế tạo rùa con với mẹ cô.
[Ngươi đợi đấy, Bá Tống Huyền Thánh. Nửa tiếng sau, cha ta nhất định sẽ tẩn ngươi ra bã.]
Tiểu thư rùa tai ương khổng lồ nghiến răng nghiến lợi nói.
Dứt lời, cô tan biến vào trong không trung.
“Ngươi đúng là một tên đàn ông tội nghiệt nặng nề đấy Bá Tống. Đây là một tiểu thư rùa đó.”
Xích Tiêu Kiếm tâm ma cười quỷ dị.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn không nhịn được vươn tay ra ấn một cái, ba phát ‘Dưỡng Đao Thuật’ rơi xuống trên người Xích Tiêu Kiếm tâm ma.
“A a ya ~ sướng quá `”
Sau khi sung sướng xong, Xích Tiêu Kiếm tiền bối phân tích:
“Thực ra, nếu như nửa tiếng nữa cha rùa tai ương khổng lồ tới đây, nói không chừng lại là chuyện tốt cũng nên. Đến lúc đó, tà ma Cửu U, cường giả Thiên Đình, Thiên Đế, còn có lão đại của bọn tà ma lũ lượt ra sân, nhất định sẽ là một trận hỗn chiến. Cha rùa tai ương khổng lồ tới, bị cuốn vào trong hỗn chiếu sẽ càng thú vị hơn.”
“Có lý.”
Bạch Long tỷ tỷ nói:
“Nếu như cha của cô ấy thật sự tới đây, chúng ta chỉ cần dùng một kế nhỏ là có thể kéo nó vào trong cuộc chiến.”
Bạch tiền bối phân thân:
“Kích hoạt pháp khí m Ảnh Thánh Địa thành công rồi à?”
“Sắp tới rồi.”
Tống Thư Hàng giơ cao vòng tay m Ảnh Thánh Địa lên.
Hắn cảm nhận được ‘ m Ảnh Thánh Địa’ đã sinh ra cộng hưởng với ‘chấp niệm’ trong thung lũng, đang chuyển hóa ‘chấp niệm’ to lớn thành ‘âm ảnh chi thân’.
Khi giơ ‘ m Ảnh Thánh Địa’ lên cao, tay của Tống Thư Hàng trượt một cái, ba phát ‘Dưỡng Đao Thuật’ rơi xuống ‘ m Ảnh Thánh Địa’… Có lẽ là do lúc nãy dùng ‘Dưỡng Đao Thuật’ cho Xích Tiêu Kiếm tiền bối nên tay hơi nóng, không cẩn thận chút là lại trượt tay.
Ong ong ong ~~
‘ m Ảnh Thánh Địa’ rung lên đầy hưng phấn, sau ba phát ‘Dưỡng Đao Thuật’, nó mở hết công suất.
Ngay sau đó, chấp niệm trong cả thung lũng bị điều động hoàn toàn.
Quả nhiên có hiệu quả, Tống Thư Hàng mừng thầm trong lòng, hắn muốn cho ‘ m Ảnh Thánh Địa’ một phát ‘Dưỡng Đao Thuật ‘ nữa.
Cũng may vào lúc mấu chốt, lý trí đã chiếm thượng phong… m Ảnh Thánh Địa là một vật rất quý giá, không thể sử dụng nó một cách thô bạo được. Nếu nó mà hỏng thì hắn không đền nổi đâu.
Không đền nổi!
Ba chữ này ngay lập tức khiến Tống Thư Hàng tỉnh táo lại.
Ào ào ~
Trên ‘ m Ảnh Thánh Địa’ phát ra âm thanh của sóng biển.
Ngay sau đó, cơ thể chấp niệm âm ảnh được ngưng tụ thành công.
Trong không trung hiện ra một bóng đen. Thân ảnh đó vừa xuất hiện đã che kín cả trời đất, bao phủ lấy cả bầu trời bên trên Nho gia.
“Đây… không giống như Thánh Nhân thì phải?’
Bạch Long tỷ tỷ nói.
Tuy rằng cô chưa tận mắt nhìn thấy Thánh Nhân Nho gia nhưng ít nhất cũng biết, Thánh Nhân Nho gia là loài người.
Tống Thư Hàng đần mặt ra:
“Không phải Thánh Nhân, vậy là ai chứ?”
Hiến tế đầu lâu của Vân Tước Tử tiền bối rồi cả Tạo Hóa Tiên Tử, vậy mà thứ triệu hoán ra lại không phải là Thánh Nhân ư?
Vừa dứt lời, bóng đen trong không trung kia cứ như bị rót vào một cái phễu, nhanh chóng chui vào trong cơ thể Tống Thư Hàng.
Nhưng bởi vì bóng đen này quá to lớn, quá trình này duy trì trong một khoảng thời gian khá dài.
Năm phút sau…
“Vẫn chưa xong à?”
Tống Thư Hàng cảm thấy cơ thể của mình dường như sắp tan ra, thậm chí còn bị sức mạnh của ‘bóng đen’ này đồng hóa ngược!
Trong khi ‘bóng đen’ không ngừng chui vào người Tống Thư Hàng, có tin tức hiện lên trong đầu của hắn, để hắn biết mình đã triệu hoán ra chấp niệm của ai.
Đó là lực lượng thuộc về ‘Bất Diệt Chi Chủ’.
Bất Diệt Chi Chủ là một tồn tại khủng bố được sinh ra vào thời ‘Thái cổ’.
Vào thời kỳ thái cổ, Bất Diệt Chi Chủ cố gắng tiếp xúc với chân lý vượt qua khả năng lý giải của nó, kết quả rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng. Nhưng trong khi Bất Diệt Chi Chủ ngủ say, ma niệm của nó hóa thành các xúc tu, hành động thay cho ý chí, do thám pháp tắc vĩnh hằng kia.
Xác nhận thông tin lại một chút, Tống Thư Hàng đã từng đánh nhau với Bất Diệt Chi Chủ này.
Ai mà ngờ chấp niệm của vị này lại hóa thành bóng đen rồi bị triệu hoán ra cơ chứ, Tống Thư Hàng có dự cảm chẳng lành.
Toi đời rồi, từ sau khi mệnh ‘trung cát’ kết thúc vào hôm qua, hôm nay tất cả các ác duyên của hắn đều tìm đến tận cửa rồi.
Tiêu rồi, toi rồi, chết chắc rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận