Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 270: Trả thù lao đi, Thông Nương!

Chương 270: Trả thù lao đi, Thông Nương!
Thư Hàng kể sơ về những chuyện xảy ra trong hai ngày này cho Bạch Tôn Giả biết.
Bắt đầu từ sự kiện ‘Vân Vụ đạo trưởng nằm dưới thiên thạch’ xuất hiện từ sau khi Bạch Tôn Giả bế quan xong, đến chuyện ‘xe kéo gặp sự cố’, ‘thiên thạch phát nổ khiến xe kéo nổ theo’, ‘Ngộ Đạo thạch xuất hiện’, ‘Thông Nương cướp Ngộ Đạo thạch’, cuối cùng là vụ ‘thịt dê xào hành tinh ba trăm năm’.
“Trong hai ngày ta bế quan lại xảy ra nhiều chuyện như thế sao? Hai ngày nay của ngươi đặc sắc thật đấy.”
Bạch tiền bối nói, sau đó, đột nhiên hắn lại lộ ra vẻ đau lòng:
“Đợi đã, khi nãy ngươi nói xe kéo bị nổ rồi à?”
“Bởi vì thiên thạch đột nhiên phát nổ, nên xe kéo cũng bị thiên thạch bắn trúng phát nổ luôn rồi.”
Tống Thư Hàng ngượng ngùng nói xong, lại an ủi:
“Không sao đâu mà tiền bối, nếu như ngài thật sự thích chiếc xe đẩy đó như thế thì đợi tới lúc quay về chúng ta lại nhờ Hoàng Sơn Chân Quân mua thêm một chiếc nhé! Ta nghĩ Hoàng Sơn Chân Quân nhất định có thể tìm được một chiếc máy kéo y chang thế.”
“Cũng đúng… à đúng rồi, chúng ta phải nhờ mua thêm mấy chiếc mới được!”
Hai mắt của Bạch tiền bối sáng lên.
Xe kéo là loại xe mà hắn thích chạy nhất, đặc biệt là lúc lái xe, máy xe rung rung, Bạch Tôn Giả cảm giác tâm trạng của mình cũng phấn chấn hơn.
Thư Hàng nghi hoặc nói:
“Mua thêm mấy chiếc nữa để làm gì?”
“Ừ, khi nãy ta đột nhiên nhớ tới cuộc đua phi kiếm của giới tu sĩ, sau đó ta đột nhiên nghĩ, ta có thể tìm thêm vài đạo hữu để tổ chức cuộc thi đua xe kéo lần thứ nhất, sau đó phát cho mỗi người một chiếc xe kéo, tự mình cải tạo lại, sau đó thi với nhau thử xem tốc độ của ai nhanh hơn, chắc là sẽ thú vị lắm.”
Bạch tiền bối sờ cằm nói.
“...”
Tống Thư Hàng lặng lẽ quay đầu qua một bên, không để cho Bạch tiền bối nhìn thấy nét mặt của hắn lúc này —— chỉ cần nghĩ tới chuyện có một nhóm tiên tử, đạo trưởng, đại sư, cùng nhau lái xe kéo, dùng tốc độ mấy trăm km để đua phăm phăm trên đường thì Tống Thư Hàng lập tức không biết phải lộ ra vẻ mặt thế nào, để biểu đạt cõi lòng xốn xang vạn con Đờ Mờ phi nhanh của mình bây giờ.
“Lát nữa phải bảo Hoàng Sơn Chân Quân chuẩn bị ba bốn chục chiếc xe mới được, ta xuất quan biết bao lâu rồi, sau này phải tìm cơ hội tập hợp mấy vị đạo hữu vẫn còn sống lại họp mặt mới được, cuộc thi đua xe kéo là một cơ hội tốt đấy.”
Bạch Tôn Giả nói chắc nịch.
Tống Thư Hàng:
“...”
Bạch Tôn Giả đây là muốn chơi thật rồi, cái cảnh tượng mà mình vừa nghĩ đến khi nãy rất có thể sẽ thành hiện thật!
Tới lúc đó mong bọn họ có thể chọn chỗ nào vắng người để mà thi với nhau.
Nếu không, lỡ như bị cảnh sát giao thông bắt được… tới lúc đó, cảnh sát giao thông nhìn thấy một đám đạo sĩ, hòa thượng, mỹ nữ cổ trang, hoặc mấy người ăn mặc theo kiểu thư sinh cổ đại đang đu xe với nhau thì sẽ bị ám ảnh về mặt tâm lý tới cỡ nào đây?

“Chuyện xe kéo cứ quyết như thế đi. Giờ nói tiếp chuyện Ngộ Đạo thạch này vậy. Cọng hành non ở phía trên chính là hành tinh có tu vi ba trăm năm mà ngươi đã nói đây à?”
Bạch Tôn Giả giơ tay búng nhẹ cọng hành tinh.
Lá hành của hành tinh lặng lẽ rụt rụt —— lúc cô ở trong túi áo của Tống Thư Hàng thì đã từng lặng lẽ dùng lá hành quan sát chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Lúc ấy, cô thấy rõ vị tiền bối thực lực cao thâm trước mặt, vươn tay chạm nhẹ vào một tu sĩ nhị phẩm thôi thì đã tiêu diệt được tu sĩ —— tu sĩ nhị phẩm kia lập tức biến thành một đống cát vàng. Nhớ tới cảnh đó, cô cảm giác rễ hành của mình mềm nhũn ra.
“Chính là gốc hành tinh này.”
Tống Thư Hàng nói.
“Gốc hành tinh nhỏ này cũng thú vị lắm... ngươi có thể khiến khí huyết trong nhĩ khiếu tràn đầy một lần là vì ăn lá hành của cô ta đúng không? Nếu đã vậy thì cứ bồi dưỡng cô ta cho tốt đi! Chờ ngươi mở được nhĩ khiếu rồi thì chắc cọng hành này cũng mọc ra được một khúc đó. Tới khi ấy ngươi lại hái lá hành của nó, dùng thêm một lần, để nhồi khí huyết vào trong khiếu huyệt. Dù không thể lấp đầy thì cứ dùng thêm vài lần là được, đây là bảo bối đấy!”
Bạch tiền bối hưng phấn cười nói với Tống Thư Hàng.
Thông Nương lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
“Thật ra ta còn định cho Bạch tiền bối xóa hết phần ký ức liên quan tới Ngộ Đạo thạch của cọng hành tinh này đi, rồi sẽ thả cô ta ra. Gốc hành tinh này có quá khứ thê thảm lắm, ta cảm giác cô ta sống cũng đủ vất vả lắm rồi.”
Tống Thư Hàng nói, thuộc tính người tốt của hắn lại phát tác.
Thông Nương nghe thấy thế thì hai mắt lập tức sáng lên!
“Nhưng hình như bây giờ gốc hành tinh này đã mọc luôn trên Ngộ Đạo thạch mất rồi... không thể nào nhổ nó ra được. Nếu như cưỡng chế nhổ ra thì ta sợ sẽ khiến cô ta bị tổn thương, tới lúc đó e là cô ta sẽ chết mất.”
Tống Thư Hàng thở dài.
Thông Nương nghe thấy thế thì hốc mắt lập tức ươn ướt —— sao lúc đó mình lại lên cơn thần kinh chui vào túi áo định cướp Ngộ Đạo thạch của Tống Thư Hàng làm gì kia chứ. Bây giờ thì hay rồi, mọc luôn trên đó rồi.
“Cắm rễ trên Ngộ Đạo thạch cũng là tạo hóa của cô ta.”
Bạch Tôn Giả nói:
“Trước khi tìm được cách giải quyết thì ngươi cứ nuôi dưỡng cô ta một quãng thời gian đi... Ngộ Đạo thạch sẽ mang tới rất nhiều chỗ tốt cho tương lai của cô ta. Sau này, lá hành của cô ta mọc ra xem như thù lao mà cô ta trả cho ngươi vì đã cắm rễ trên Ngộ Đạo thạch đi!”
Trước mắt của Thông Nương tối sầm lại —— tới cuối cùng, cô vẫn không thể nào thoát khỏi số kiếp bị ‘xắt lát’ hay sao?
...
“À đúng rồi, Thư Hàng, trước đó ngươi từng nói, ở bên trong khối thiên thạch mà Ngộ Đạo thạch này ký sinh có kiếm khí của ta và Vân Vụ đạo trưởng đúng không?”
Bạch Tôn Giả vuốt ve khối Ngộ Đạo thạch này.
Sau khi rời khỏi khối thiên thạch kia, kiếm khí của Bạch Tôn Giả và Vân Vụ đạo trưởng còn sót lại ở trên Ngộ Đạo thạch đã cực kỳ yếu ớt. Chút khí tức đó vẫn đang tiêu tán dần.
Chắc chỉ không tới hai ngày nữa, khí tức kiếm ý của Bạch Tôn Giả và Vân Vụ đạo trưởng ở trên nó sẽ tan biến hoàn toàn.
“Ta đang nghĩ, liệu có phải là sau khi phi kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối ngươi bắn vào vũ trụ đã để lại kiếm khí trên khối thiên thạch đó hay không?”
Tống Thư Hàng đoán chừng.
“Không phải là phi kiếm dùng một lần.”
Bạch Tôn Giả mỉm cười nói:
“Cho dù là kiếm khí do ta đánh ra, nhưng vì công pháp thi triển khác nhau mà khí tức để lại cũng sẽ khác nhau. Nếu như ta đoán không lầm thì khí tức của đạo kiếm khí này là của ‘thiên bằng độn pháp’. Ta chưa từng dùng loại kiếm độn này trên phi kiếm dùng một lần bao giờ.”
“Thiên bằng độn pháp?”
Tống Thư Hàng cảm giác cái tên này nghe quen quen, hắn nghĩ ngợi một lúc, đột nhiên nhớ tới:
“Chiếc máy bay trực thăng mà chúng ta bay vào vũ trụ lần trước ư?”
“Đúng vậy.”
Bạch Tôn Giả gật đầu nói:
“Ngộ Đạo thạch là một loại dị thạch rất kỳ lạ, năng lượng của nó là dị năng lương không thuộc về hệ thống tu sĩ. Khi nó chưa xuất hiện thì ẩn bên trong thiên thạch, cho dù là ta thì cũng không thể cảm giác được sự hiện hữu của nó —— không ngờ, bên trong khối thiên thạch mà khi ấy chúng ta chọn đại để nghỉ ngơi chụp một bức ảnh, lại ẩn giấu một khối Ngộ Đạo thạch.”
Lúc này trong đầu của Tống Thư Hàng chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Vận may của Bạch Tôn Giả đúng là nghịch thiên thật mà!
“Có Ngộ Đạo thạch, cũng có cả hành tinh rồi, Thư Hàng tiểu hữu, mọi thứ đều đã có đủ, cố gắng tu luyện đi nhé, tranh thủ sớm ngày đột phá cảnh giới nhất phẩm, vượt long môn, hóa phàm vi chân đi.”
Bạch Tôn Giả nói.
Đang lúc nói chuyện, hắn nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, mỉm cười, khẽ gật đầu, sau đó lại hừ lạnh một tiếng.
....
Trên một nóc nhà ở bên ngoài cửa sổ, Vân Vụ đạo trưởng bị dọa ướt đẫm mồ hôi.
“Bị phát hiện rồi à?”
Hắn lẩm bẩm, ánh mắt của Bạch Tôn Giả nhìn hắn khi nãy giống như đang nhìn thẳng vào hắn vậy.
Cũng may... Là trên người mình không có ác ý.
Bằng không, kết cục của tên bịt mặt bị biến thành cát khi nãy cũng sẽ thành kết cục của mình.
Tên bịt mặt kia chỉ có tu vi nhị phẩm, thực lực chênh lệch quá lớn, cực kỳ lớn, khiến cho tên bịt mặt kia căn bản không cách nào cảm ứng được sự đáng sợ của Bạch Tôn Giả trong lúc bế quan.
Cho nên, tên bịt mặt kia mới dám to gan xông vào trong phòng của Tống Thư Hàng để tự tìm đường chết.
Tới cảnh giới như của Vân Vụ đạo trưởng thì đã có thể cảm ứng được phần nào sự đáng sợ của Bạch Tôn Giả.
“Tạm thời đừng mơ tới Ngộ Đạo thạch nữa... Thôi thì cứ mua một căn nhà ở gần chỗ Tống Thư Hàng tiểu hữu, làm hàng xóm với bọn họ vậy.”
Vân Vụ đạo trưởng nghĩ thầm trong lòng.
Kiếm hoàn trong ống tay áo của hắn trượt ra, biến thành độn quang, Vân Vụ đạo trưởng đạp lên độn quang, bay đi về phía sâu bên trong thành phố Văn Châu —— Hắn không có tiền… nếu như muốn mua nhà thì phải nghĩ cách kiếm ít tiền mới được.
Về phần kiếm tiền ở đâu ra ấy à? Người của Không Không Đạo Môn chưa bao giờ phải sợ là không có chỗ lấy tiền, không cần phải lo.
...
Mà ở nơi cách Vân Vụ đạo trưởng không xa, có một đạo thân ảnh xụi lơ trên mặt đất, ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có.
Đó là một gã đàn ông trung niên, nhưng gã đàn ông này chỉ là một con rối bị thao túng mà thôi.
Ở vị trí sau ót của hắn, có cắm một cây trâm cài thật nhỏ, bị tóc che phủ, gần như không thể nhìn ra. Đó là một cách để thông qua pháp thuật mà thao túng người bình thường từ xa.
“Đúng là đáng sợ, khoảng cách xa như thế mà vẫn có thể phát hiện ra được sự hiện hữu của mình sao? May mà lần này mình mượn thân thể của người bình thường, bằng không khi nãy không phải chỉ đơn giản là bị chấn nhiếp tinh thần không thôi, mà đã bị pháp thuật tấn công, thậm chí là phi kiếm bay tới trực tiếp lấy đầu của mình rồi không chừng?”
Gã đàn ông trung niên nọ lẩm bẩm nói.
Hơn nữa, dù đã dùng thân thể của người thường để làm con rối rồi, mà đạo tinh thần chấn nhiếp khi nãy thiếu chút nữa cũng đã đánh nát tinh thần lực mà mình dùng để khống chế gã mập này, thậm chí mò được nguồn gốc, khiến cho bản thể của mình phải gánh chịu trùng kích nhất định rồi.
“Có một vị nhân vật cường đại như thế bảo vệ ngày đêm, Cảnh Mạch thất bại cũng là chuyện thường. Chỉ là… liệu có còn cơ hội lấy được huyết thần toản về hay không đây?”
Gã trung niên kia cười khổ nói.
Hắn luôn cảm giác, bản thân mình thận trọng từng bước, từ khi bắt đầu mưu tính, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của mình. Sinh linh trong thiên hạ đều là con cờ trong tay mình, mạnh mẽ như Tô Thị A Thất không phải vẫn dễ dàng bị mình lợi dụng đấy thôi?
Nhưng từ khi khúc cây bốc cứt là Thư Sơn Áp Lực Đại này chen vào ván cờ của hắn xong thì tất cả đều bị đảo lộn hết cả.
Bây giờ... Hắn cảm giác mong muốn thu hồi huyết thần toản của mình đúng là hy vọng xa vời.
“Nhưng ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như thế đâu.”
Gã đàn ông trung niên lẩm bẩm...
“Ta chính là Công Tử Hải, là Hải Công Công không tới giây phút sau cùng, tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc! À lộn, ta là Hải mãi mãi không bỏ cuộc!”
Hắn giơ tay xé toang tờ giấy trắng trong tay mình.
Tờ giấy này là tờ vô cực truy sát lệnh của Vô Cực Ma Tông, loại này tương đương với lệnh truy sát cao cấp nhất, người bị truy nã đúng là ‘Thư Sơn Áp Lực Đại’.
Đương nhiên, tờ vô cực truy sát lệnh này chỉ là giả thôi... Môn phái cường đại cỡ như Vô Cực Ma Tông, căn bản không thể nào dùng thủ đoạn tầm cỡ như vô cực truy sát lệnh để đối phó với một tên cùi bắp có tu vi chưa tới nhất phẩm như Tống Thư Hàng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận