Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 635: Kim Cương Động Phủ Phun Trào

Chương 635: Kim Cương Động Phủ Phun Trào
Giờ Tống Thư Hàng đang có một rương váy đây, đủ kiểu đủ dạng, đẹp khỏi chê. Bởi vì nhiều quá nên hắn không biết phải xử lý thế nào mới tốt.
Đúng lúc A Thập Lục cũng đang cần quần áo, cô ấy rõ là có duyên với mớ váy kia mà, trước đó Tống Thư Hàng cũng đã tính tặng cho cô ấy một số, bây giờ thì đúng dịp luôn.
Cả một rương quần áo bây giờ đang nằm trong túi thu nhỏ một tấc của Tống Thư Hàng đây, có điều giờ không tiện lấy ra cho lắm.
Cho nên Tống Thư Hàng muốn đưa A Thập Lục đến chỗ nào khác, để cô ấy xem thử có thích bộ nào trong rương váy đó không.
A Thập Lục nhìn Tống Thư Hàng với ánh mắt kỳ quái, cuối cùng cô nhét cái dù trong tay mình cho Tống Thư Hàng:
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Tống Thư Hàng cầm lấy cây dù:
“Theo ta đi, xe của ta đậu ở trong nhà ga của trung tâm vận chuyển hành khách đấy.”
Cây dù này cũng không lớn lắm, một mình A Thập Lục che thì vừa đủ, thêm một tên cao to như Tống Thư Hàng thì có vẻ hơi chật.
Tống Thư Hàng cố gắng nhích dù che cho A Thập Lục, dù sao thì hắn bị mưa tạt ướt cũng không sao, lát nữa cũng có thể thử cách dùng chân khí làm hơi nước bốc hơi mà A Thập Lục sẽ dạy cho hắn.
...
...
Bãi đỗ xe.
A Thập Lục nhìn đuôi xe bị tông xẹp lép kia rồi hỏi:
“Đây là xe của ngươi đấy à?”
“Ha ha, thật ra ban nãy lúc ta lái nó qua đây thì nó vẫn là một chiếc xe mới toanh đấy.”
Nói tới đây thì Tống Thư Hàng thở dài một hơi:
“Nào ngờ lúc vào bãi đỗ xe của khu phim trường kia thì lại gặp phải Đông Phương Lục Tiên Tử đang quay đầu xe.”
Tô Thị A Thập Lục phá lên cười rồi gật đầu, sau đó đương nhiên là hung thần xa lộ Đông Phương Lục Tiên Tử tông vào xe của Tống Thư Hàng.
Cũng may là tuy phần sau bị tông bẹp một chút, nhưng mấy chỗ khác không bị gì hết, xe vẫn chạy được ngon lành.
Đến lúc đó tìm garage nào đó sửa lại là được.
Sau khi lên xe, Tống Thư Hàng chạy về phía khu đại học Giang Nam trước. Hắn phải về garege của Bạch Tôn Giả đổi chiếc xe khác mới được. Đến lúc đó cũng không thể lái chiếc xe bị tông bẹp này đưa đám bạn về nhà được.
...
...
4 giờ 40 phút chiều.
Tống Thư Hàng chạy đến garage, đổi một chiếc xe bình thường khác.
Hơn nữa, bên cạnh garage cũng có một cửa hàng sửa chữa ô tô, thế là Tống Thư Hàng cũng tống chiếc xe SUV kia vào sửa luôn.
Bên trong garage còn rất nhiều siêu xe, nhưng Tống Thư Hàng không muốn lái ra. Dù sao thì ngày mai còn phải tiễn ba thằng bạn cùng phòng của mình về nhà của bọn nó nữa. Nếu như lái mấy chiếc siêu xe kia thì lại phải giải thích rất phiền phức.
Trên đường đi.
Tống Thư Hàng hỏi:
“A Thập Lục này, cô có đặt sẵn chỗ ở chưa?”
“Không có, sáng sớm hôm nay ta đã bị Tạo Hóa tiền bối đưa tới khu Giang Nam rồi, chưa có thời gian tìm chỗ ở lại.”
Tô Thị A Thập Lục ngồi kế bên ghế lái, thong thả đáp lời.
“Vậy thì theo ta đến chỗ Ngư Kiều Kiều ở vài ngày nhé?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ngư Kiều Kiều? Là ai thế?”
Tô Thị A Thập Lục khẽ nhướng mày lên, nghe qua có vẻ là tên của con gái nhỉ?
“Là con gái của Giao Bá Chân Quân trong nhóm Cửu Châu số 1 đấy, chính là cái vị có nick tên Giao Bá muốn sinh đủ một đội bóng đá nam đấy, cô ấy là con lai giữa Giao Long với Nhân Ngư.
Tống Thư Hàng trả lời.
“Cảnh giới thế nào?”
A Thập Lục tùy ý hỏi.
“Cảnh giới tứ phẩm, không phải là cô định khiêu chiến với cô ấy đấy chứ?”
Tống Thư Hàng hỏi lại, theo như Tống Thư Hàng biết thì Tô Thị A Thập Lục cũng giống y chang như Tô Thị A Thất, hay thích khiêu chiến với người khác cả. Nói trắng ra thì là thích đánh nhau đấy.
Lúc trước khi A Thập Lục độ kiếp, A Thất còn vui vẻ lên nói trên nhóm: Đợi sau khi A Thập Lục độ kiếp thành công thì sẽ dắt cô ấy đi khiêu chiến với các vị tiền bối trong nhóm.
“Yên tâm đi, ta không định khiêu chiến.”
Tô Thị A Thập Lục cười nói. Nếu như là con lai Giao Long với Nhân Ngư mà tứ phẩm thì chắc là không thể huyễn hóa thành người rồi:
“Nếu như vị Ngư Kiều Kiều cô nương kia đồng ý thì ta sẽ đến quấy rầy vài hôm vậy.”
“Ừ, vậy thì quyết định thế nhé.”
Tống Thư Hàng nói.
...
...
Chiếc xe tiếp tục chạy bon bon trên đường.
Điện thoại của Tống Thư Hàng vang lên.
Hắn liếc nhìn màn hình điện thoại một cái, phát hiện đây là Tam Nhật sư huynh, đệ tử tục gia của Thông Huyền đại sư gọi tới. Hắn dừng xe lại bên vệ đường, kéo màn hình nghe máy.
“Alo, Tam Nhật sư huynh đấy à? Tìm ta có gì không thế?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Thư Hàng, bây giờ ngươi đang ở chỗ nào? À không đúng, ta muốn hỏi trước là mấy hôm nay ngươi có rảnh không? Có thể ra ngoài được không?”
Tam Nhật sư huynh nhanh chóng hỏi.
“À chắc là đi được đấy, có chuyện gì không?”
Tống Thư Hàng hỏi lại, chẳng lẽ tiểu hòa thượng kia lại muốn ra ngoài trị bệnh trĩ nữa à?
“Đi được là tốt rồi, ngươi còn nhớ Kim Cương lệnh lần trước ta giao cho ngươi không?”
Tam Nhật sư huynh hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Nhớ chứ.”
Kim Cương lệnh này là bằng chứng để tiến vào Kim Cương động phủ để lĩnh ngộ phần sau của tuyệt học độc môn Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp thuộc Kim Cương tự. Đó là một bộ quyền pháp cường đại, tổng cộng có tám thức, có đủ quyền chiêu từ nhị phẩm đến ngũ phẩm.
Ngoài ra trong động phủ đó còn có một cái giếng cổ tên là luyện tâm, chỉ cần ty sĩ nhìn vào cái giếng cổ này thì cũng sẽ bị giếng cổ này kích phát toàn bộ dục vọng lẫn dã tâm ở sâu tận đáy lòng, thậm chí là suy nghĩ nằm sâu nhất trong lòng không dám để cho ai biết.
Sau khi kích hoạt những dục vọng này, lại thông qua cái giếng cổ luyện tâm ấy thì có thể vượt qua từng suy nghĩ lẫn dục vọng ấy, đạt tới tác dụng rèn giũa tâm cảnh.
Nó có hiệu quả luyện tâm không tệ đối với tu sĩ dưới ngũ phẩm.
Sở hữu Kim Cương lệnh, lại trả thêm sáu viên linh thạch tứ phẩm làm phí thì có thể vào trong Kim Cương động phủ.
Sau khi Tống Thư Hàng nhận được linh thạch từ chỗ Thiên Nhai Tử đạo trưởng xong thì đã từng nghĩ đến chuyện tìm cơ hội đến Kim Cương động phủ này, thử xem có lĩnh ngộ được Kim Cương Phục Ma Quyền hay không.
Tam Nhật sư huynh lại nói:
“Tối hôm qua, giếng cổ trong Kim Cương động phủ đột nhiên phun trào biến thành suối phun luôn. Thiên Nhai Vân Du tự bọn ta có rất nhiều đệ tử vào trong đó, ai nấy cũng đều có thu hoạch khổng lồ. Thậm chí có mười ba vị sư đệ lĩnh ngộ ra được một phần của Kim Cương Phục Ma Quyền nữa. Ta đoán đây là một cơ hội hiếm có khó tìm, suối phun từ giếng cổ có thể khiến cho người ta dễ dàng lĩnh ngộ ra được quyền pháp hơn. Hơn nữa thời gian nó phun trào chắc chắn sẽ không dài. Cho nên phải nhân lúc này mới được, nếu ngươi mà rảnh thì ta sẽ đưa ngươi đến Kim Cương động phủ lĩnh ngộ. Nếu như ngươi không đủ linh thạch thì ta cho ngươi mượn trước cũng được.”
Tam Nhật sư huynh nợ Thư Hàng vài cái nhân tình nho nhỏ, đặc biệt là lúc ấy tiểu hòa thượng còn mang đến không ít phiền toái cho Tống Thư Hàng nữa.
Cho nên gặp chuyện thế này thi Tam Nhật sư huynh lập tức nhớ đến Tống Thư Hàng ngay, thế là cũng mượn việc làm luôn.
“Cảm ơn Tam Nhật sư huynh.”
Tống Thư Hàng nói:
“Nếu là linh thạch thì sư huynh không cần lo đâu, trước đó không lâu ta vừa mới kiếm được một số linh thạch. Đúng rồi, sư huynh này... Kim Cương lệnh có thể mang thêm vài người vào được không? Ta có thể trả số linh thạch tương ứng với số người.”
Tam Nhật sư huynh:
“Tiểu tử ngươi thật là... Được rồi, lần này ta sẽ xin giúp ngươi, cho phép ngươi mang thêm vài người vào. Báo địa chỉ của ngươi cho ta đi, ta qua đó đón ngươi.”
“Cảm ơn sư huynh.”
Tống Thư Hàng cười hì hì, sau đó báo địa chỉ biệt thự của Ngư Kiều Kiều cho Tam Nhật sư huynh.
Giếng cổ luyện tâm trong Kim Cương động phủ rất có ích cho tu sĩ. A Thập Lục và Ngư Kiều Kiều cũng có thể cùng đến đó thử xem.
Sau khi cúp máy thì Thư Hàng quay sang nói với A Thập Lục:
“A Thập Lục, cô cùng đến Kim Cương động phủ xem thử với ta nhé?”
“Được.”
Tô Thị A Thập Lục nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng nói:
“Nhưng ta không mang linh thạch theo.”
“Cứ để ta trả cho.”
Tống Thư Hàng nói ngay.
“Ừ, coi như ta nợ ngươi. À còn nữa, lần trước ta còn nợ ngươi bao nhiêu tiền nhỉ?”
Tô Thị A Thập Lục dựa lưng lên ghế rồi hỏi tiếp.
“Cái đó ta quên mất rồi.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Khởi động xe, nhanh chóng quay lại biệt thự của Ngư Kiều Kiều.
Khi Tống Thư Hàng quay lại biệt thự thì mưa đã ngừng, không khí sau cơn mưa rất trong lành.
Tống Thư Hàng vừa đi vào cửa thì lập tức ngửi thấy mùi rựu nồng nặc.
Lại uống nữa á?
Tống Thư Hàng dắt A Thập Lục đi tới cửa, ấn chuông.
“Ai đấy.”
Giọng của Ngư Kiều Kiều vang len, trong giọng nói còn mang theo men say nữa.
Tống Thư Hàng:
“Kiều Kiều, là ta đây, ta về rồi.”
“Ờ, tới ngay đây.”
Ngư Kiều Kiều đáp.
Sau đó là tiếng bước chân vang lên.
Cánh cửa chuyển động, cửa biệt thự của Ngư Kiều Kiều là dạng mở hướng ra ngoài... Một đôi chân dài trắng nõn đạp cửa ra.
Cửa bị đạp ra, để lộ một đôi chân dài nõn nà, còn có cả năm ngón chân như châu ngọc kia nữa.
Nói theo kiểu lưu truyền trên mạng thì là vầy: Đôi chân này đủ để ngắm một năm.
Men theo đôi chân nhìn len thì là một chiếc váy dài đến gối. Lại nhìn lên trên... Đúng là nửa người vô cùng duyên dáng.
Tống Thư Hàng nhìn vào trong phòng, sau đó, quả nhiên đám bạn thân đáng thương của hắn lại say như chết rồi.
Tửu lượng của Cao Mỗ Mỗ kém nhất, đã nằm lăn ra bàn, không biết đang lải nhải cái gì.
Thổ Ba với Dương Đức thì trong tình trạng chuếnh choáng, chân nam đá chân chiêu.
“Lại uống nữa đấy à?”
Tống Thư Hàng cười khổ nói:
“Còn nữa, Kiều Kiều này, cô cứ hiện ra nguyên hình như thế uống rượu với đám Cao Mỗ Mỗ đấy hả?”
“Yên tâm đi, ta không có say đâu.”
Ngư Kiều Kiều phun ra toàn mùi rượu:
“Trên người của ta có mang theo pháp thuật huyễn hình, ở trong mắt người bình thường thì bây giờ ta có bộ dạng của mẹ ta, không dọa bạn của ngươi đâu.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Chẳng lẽ Kiều Kiều thích uống rượu à? Trước kia không phát hiện cô ấy có sở thích này à mà, sao tự dưng mấy ngày nay lại biến thành không rượu không vui thế này?
“Ngươi về đúng lúc lắm, có muốn uống với ta một chút không?”
Ngư Kiều Kiều nói, lúc này cô lại nhìn thấy Tô Thị A Thập Lục đứng sau lưng Tống Thư Hàng.
Sau khi ngẩn người thì cô đoán thử:
“Chẳng lẽ vị này chính là Tô Thị A Thập Lục đạo hữu à?”
“Xin chào Kiều Kiều đạo hữu.”
Tô Thị A Thập Lục mỉm cuòi trả lời.
“Đừng khách khí thế, cứ coi nơi này như nhà của mình đi, đúng rồi, cô có muốn uống một chút không?”
Ngư Kiều Kiều hỏi.
“Hôm nay đừng uống nữa.”
Tống Thư Hàng xua tay liên tục:
“Kiều Kiều, lát nữa Tam Nhật sư huynh sẽ đến đây đón chúng ta, đưa chúng ta đến Kim Cương động phủ. Giếng luyện tâm ở đó đang ở trong trạng thái phun trào, hiệu quả tăng lên cao lắm. Ta muốn nhân cơ hội đén đó xem thử.”
“Giếng cổ luyện tâm ở Kim Cương động phủ á?”
Ngư Kiều Kiều ngẩn ra, rõ ràng cô cũng không hề biết nơi này.
“Kiều Kiều cô cũng đi cùng đi, giếng cổ luyện tâm đó có hiệu quả rất tốt đối với tu sĩ đấy.”
Tống Thư Hàng nói. Mấy ngày hôm nay Ngư Kiều Kiều đã giúp hắn rất nhiều việc, hắn vẫn luôn muốn báo đáp cho cô phần nào.
“Ờ.”
Ngư Kiều Kiều quay đầu lại nhìn về phía Cao Mỗ Mỗ cùi bắp kia. Giờ hắn say mèm như thế rồi, xem ra hôm nay chắc cũng không gõ chữ được.
Thôi vậy, coi như tha cho hắn một lần cũng đi.
Bất quá trước khi ra ngoài thì phải chuốc say hai tên còn lại mới được.
Còn Tống Thư Hàng thì dắt A Thập Lục lên phòng mình, lấy cả cái rương to ra khỏi túi thu nhỏ một tấc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận