Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1936: Khi Gặp Mặt Vào Lần Sau, Có Cần Phải Châm Chọc Một Cái Không?

Chương 1936: Khi Gặp Mặt Vào Lần Sau, Có Cần Phải Châm Chọc Một Cái Không?
Ngay từ đầu, thân hình Vũ Nhu Tử mới xuất hiện và Vũ Nhu Tử da đen chồng lên nhau, nên Tống Thư Hàng không phát hiện ra. Mãi cho đến khi thảo luận kết thúc, hai Vũ Nhu Tử mới bắt đầu tách ra.
Trước tiên để sử dụng phương pháp loại trừ cái đã.
Vũ Như Tử mới xuất hiện này có làn da trắng nõn, trông cũng không phải chị em song sinh hoặc dạng phân tách của Vũ Nhu Tử da đen, trong “Tâm Ma động”, đoàn “Tâm ma” kéo ra từ trong cơ thể Công Tử Hải kia vẫn còn nguyên xi, cũng không có xảy ra dị biến.
Tiếp theo, cô cũng không phải Vũ Nhu Tử bản thể. Vũ Nhu Tử bản thể đã theo Linh Điệp Thánh Quân về Linh Điệp Đảo bế quan tu luyện rồi, không thể đột nhiên nhảy từ Linh Điệp Đảo tới Nho gia được.
Do đó... Cô là Thiên Đế.
Tống Thư Hàng lập tức dùng ý niệm liên kết với thế giới hạch tâm của bản thân —— thế giới hạch tâm vẫn có thể mở ra.
Cộng thêm Bạch tiền bối phân thân vẫn còn bên cạnh, chẳng qua chỉ hơi thất thần mà thôi.
Tổng hợp lại, có lẽ tình huống không đến mức quá xấu.
"Hello, Tống Tiền Bối."
Vũ Nhu Tử phiên bản bị nghi là Thiên Đế vẫy tay với Tống Thư Hàng.
"Thiên Đế."
Tống Thư Hàng hạ giọng nói.
Mỹ nhân rắn công đức, Tạo Hóa Tiên Tử, Vũ Nhu Tử da đen nhanh chóng trở về sau lưng đến Tống Thư Hàng, xếp thành hàng dựa theo chiều cao.
—— Khó trách lúc thảo luận đến khúc cuối cùng, Vũ Nhu Tử lại đột nhiên suy nghĩ xuất thần, đưa ra nhiều ý kiến có tính sáng tạo và khả thi cao như vậy. Thì ra là Thiên Đế!
"Úi chà chà, Tống tiền bối không cần phải sợ, hôm nay ta tới không phải nhằm vào ngươi đâu."
Vũ Nhu Tử phiên bản Thiên Đế cười hì hì nói.
"Vì mảnh vỡ Thiên Đình phải không?"
Tống Thư Hàng hỏi ngược lại.
Bởi vì bây giờ trong Nho gia, thứ có thể hấp dẫn Thiên Đế tới thì cũng chỉ có “Mảnh vỡ Thiên Đình” mà thôi.
Vũ Nhu Tử phiên bản Thiên Đế mỉm cười, nói:
"Đúng vậy, ta đến để lấy lại đồ của mình. Cho nên, Tống tiền bối ngươi không có lý do để ngăn cản ta đúng không?"
Lấy lại đồ của mình đúng là việc chính đáng.
Tống Thư Hàng:
". . ."
Nói đến thì hình như trong “Thế giới hạch tâm” của hắn cũng có không ít mảnh vỡ Thiên Đình đấy.
"Nhưng mà trước khi thu hồi lại mảnh vỡ Thiên Đình thì ta vẫn không vội lắm. Cho nên mới tới tìm Tống tiền bối ngươi tâm sự đấy, dù sao cũng lâu rồi chúng ta không gặp."
Thiên Đế mỉm cười.
"Nói bậy, lúc ăn ‘Thiên kiếp kho tàu’ trên đảo Điền Thiên, cô đã từng ló mặt ra rồi."
Tống Thư Hàng nói —— đã vậy còn tiện tay cướp luôn “Mảnh vỡ Đông Phương Xuân Các” mà đại lão cái gì cũng có thể bán vốn sẽ đưa cho hắn nữa chứ.
Nói đến thì, đại lão cái gì cũng có thể bán đâu rồi nhỉ? Không phải là hắn nói muốn đuổi theo Thiên Đế để đòi lại mảnh vỡ sao? Bây giờ Thiên Đế cũng chạy đến chỗ hắn rồi, sao đại lão cái gì cũng có thể bán còn chưa xuất hiện thế nhỉ?
Ta có cần sử dụng một tờ tiền giấy để đại lão gọi cái gì cũng có thể bán tới không đây nhỉ?
"Hì hì hì hì."
Thiên Đế liếc Tống Thư Hàng một cái, nói một cách sâu xa:
"Không cần nghĩ cách liên hệ với 'Cái gì cũng có thể bán' đạo hữu làm gì cho mệt, hắn sẽ không tới đâu. Ít nhất trong thời gian ngắn, hắn sẽ không xuất hiện nữa đâu."
Trong lòng Tống Thư Hàng kinh ngạc.
Đại lão cái gì cũng có thể bán toi rồi sao? Bị Thiên Đế úp sọt rồi ư?
Trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện, chẳng lẽ đã bị phong ấn rồi ư?
Không đáng tin lắm rồi nha.
Lúc ở trên Đảo Điền Thiên, đại lão còn rất tự tin tỏ vẻ nắm đấm của mình còn cứng hơn Thiên Đế, muốn đi đòi nợ Thiên Đế, kết quả là nay lại bị gài hàng rồi ư?
Lần tới nếu như gặp lại, có cần lấy chuyện này để châm chọc đại lão cái gì cũng có thể bán một cái để làm hắn nhói tim không nhỉ?
Có thể là do tu luyện “Cương Thủ”, cho nên hắn bị nhiễm sở thích làm người ta nhói tim của Huyền Trọng Phái mất rồi, Tống Thư Hàng có cảm giác từ khi thần công “Cương Thủ” của bản thân đại thành thì trong lòng rất muốn làm cho người ta nhói tim.
Giống như bây giờ vậy, hắn muốn xem thử nét mặt buồn rầu, hối hận, đau lòng của đại lão cái gì cũng có thể bán.
Tuy rằng biết nghĩ như vậy là sai, nhưng suy nghĩ của hắn giống như xe của Bạch tiền bối vậy, hoàn toàn không thể dừng lại được.
Không đúng... Sao ta có thể nghĩ như vậy chứ?
Tống Thư Hàng lắc đầu, vứt cái suy nghĩ kỳ lạ này đi.
Đây không phải là ta của lúc bình thường, nhất định là ta đã bị ảnh hưởng ngầm rồi.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng liếc “Tâm Ma động” một cái, sau đó lại liếc Thiên Đế ở bên cạnh.
“Không lẽ Thiên Đế đang âm thầm dùng ‘Tâm Ma động’ để ảnh hưởng đến suy nghĩ của ta ư?”
Mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ “Tâm Ma động” là phòng thí nghiệm cá nhân của Thiên Đế, cô nhất định sẽ có đủ loại thủ đoạn để điều khiển Tâm Ma động.
Thế nhưng, Thiên Đế đã coi thường hắn quá rồi.
Tuy rằng thời gian tu luyện của hắn ngắn ngủi, nhưng đạo tâm và ý chí của hắn rất là mạnh mẽ, đó là thứ mà hắn tự hào nhất chỉ xếp sau “Nhịn đau chịu khổ”.
Thiên Đế ngồi ở bên cạnh ngắm nhìn vị Bá Tống Huyền Thánh đột nhiên “Cảm thấy tự hào” này —— Đột nhiên, cô không thể thông qua “Đọc biểu cảm khuôn mặt” để nhìn thấu ý nghĩ của Bá Tống Huyền Thánh nữa.
Cái nét mặt “Đắc ý và tự hào” này thật sự không biết từ đâu ra.
Chẳng lẽ Bá Tống rốt cuộc đã biết cách dùng nét mặt kỳ quặc để che giấu cảm xúc thật trên khuôn mặt của hắn rồi sao?
"Cũng tới lúc rồi, người của ta đã tới."
Thiên Đế đứng dậy rồi nói:
"Vậy thì Tống tiền bối, các ngươi cứ ở lại đây đừng đi đâu cả, ta tới chỗ Nho gia đòi lại thứ thuộc về mình đây. Về phần cái ‘Tâm Ma động’ này ấy à... Thôi vậy, nó đã không còn giá trị gì nữa, ta vốn muốn thông qua nó để nghiên cứu tâm ma, mục đích là để tìm một tên quái gở, nhưng bây giờ nó đã vô dụng rồi."
Hơn nữa đạo còn sót lại trong Tâm Ma động cũng đã được thu hồi.
Vừa nói xong, Thiên Đế lập tức tung người nhảy xuống từ trên “Tâm Ma động”.
Thiên Đế vừa rời khỏi thì Tống Thư Hàng vội nói:
"Nhanh chóng liên hệ Hằng Hỏa tiền bối."
Bây giờ Nho gia có nhiều vị khách xấu xa không mời mà tới thật.
Vừa đuổi con tà ma gấu kia đi xong, giờ lại tới lượt vị Thiên Đế còn phiền toái hơn nữa này quang lâm —— Đã vậy Thiên Đế còn mang theo một đội người tới.
"Ta vừa mới nhắn cho Hằng Hỏa tiền bối xong, Hằng Hỏa tiền bối xác định là đã nhận được tin nhắn."
Tô Thị A Thập Lục ngẩng đầu lên nói.
Hằng Hỏa tiền bối trả lời cô bằng một icon “Cười khổ”.
"Nho gia bây giờ, ở mặt ngoài sợ rằng sẽ không ai có thể ngăn cản Thiên Đế nổi, hơn nữa Thiên Đế còn dẫn theo viện quân tới."
Bạch Long tỷ tỷ nói, trừ khi người có khí tức mạnh mẽ lẩn trốn trong đám người đó chịu ra tay.
"Tạo Hóa Tiên Tử."
Tống Thư Hàng nhìn về phía Tạo Hóa Tiên Tử rồi nói:
"Đến lúc này rồi, cô có thủ đoạn ẩn giấu gì thì cứ việc lấy hết ra đi."
Tạo Hóa Tiên Tử thân là đệ tử thân truyền của Thánh Nhân Nho gia, đã vậy cô còn là người cuối cùng chịu trách nhiệm trông coi con mắt của Thánh Nhân.
Hôm nay ở đại bản doanh Nho gia, có lẽ cô sẽ có một chút thủ đoạn chứ nhỉ?
"Tống ~ A Ngốc."
Tạo Hóa Tiên Tử trả lời.
Tống Thư Hàng:
". . ."
Tạo Hóa Tiên Tử nhân cách A hoàn toàn không đáng tin cậy chút nào, nếu như lúc này là Tạo Hóa Tiên Tử nhân cách B thì có lẽ sẽ sẽ làm được gì đó.
Thế nhưng nhân cách B của cô hầu như không bao giờ xuất hiện.
"Bạch Long tỷ tỷ, chúng ta có cần ra tay không?"
Tống Thư Hàng hỏi.
"Ra tay, giúp ai đây?"
Bạch Long tỷ tỷ nói:
"Tuy rằng bây giờ ta ở cùng với A Thập Lục, nhưng ngươi đừng quên rằng kiếp trước của ta là tổ tiên Kim Long của Thiên Đình đấy."
Cảm xúc của cô đối với Thiên Đình vô cùng phức tạp. Tuy rằng cô đã vượt qua tử cục, rời khỏi “Thiên Đình”, thế nhưng thuần túy chỉ là vì cô không muốn bị “Đạo” của Thiên Đế áp chế nữa mà thôi, do đó cô lựa chọn rời đi.
Hơn nữa, Thiên Đình viễn cổ chứa đựng quãng hồi ức tốt đẹp nhất của cuộc đời cô. Quãng thời gian cô làm bạn với Tống đầu gỗ, đa số đều là thời gian khi cô còn ở Thiên Đình.
Thái độ của cô đối với Thiên Đình rất giống với Bắc Phương Đại Đế.
"Đã vậy, với trạng thái bây giờ của ta thì nhiều nhất chỉ có thể chống lại Thiên Đế một lát, đủ để cho các ngươi tranh thủ rút lui mà thôi. Nếu như muốn đánh thẳng thì... hoàn toàn không có đủ năng lượng để ta tiêu hao đâu. Một lát sau, ta nhất định sẽ bị đánh nát, sau đó sẽ phải cấu tạo lại cơ thể trên người A Thập Lục."
Bạch Long tỷ tỷ bổ sung.
"Không cần lo lắng đâu, Bá Tống đạo hữu."
Lúc này, một người đàn ông với khuôn mặt đại chúng bước ra khỏi đám đông, nói:
"Ngươi đã làm rất nhiều chuyện cho Nho gia rồi, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta đi."
"Ông chú ngươi là ai vậy?"
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận