Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2390: Vũ Nhu Tử Mua Hàng Hộ

Chương 2390: Vũ Nhu Tử Mua Hàng Hộ
Sau khi Tống Thư Hàng trở về trái đất ở hiện thế, Vũ Nhu Tử da đen cũng đi theo, từ mảnh vỡ tiểu thế giới nhân tạo về lại hiện thế. Sau khi kết nối lại với bản thể, Vũ Nhu Tử da đen bắt đầu truyền tin tức về cho bản thể.
Mấy pô ảnh về Tống Thư Hàng cuối cùng mà cô truyền cho Vũ Nhu Tử bản thể đều được cô chọn lựa kỹ càng, được chụp với góc độ đẹp trai nhất. Tống Thư Hàng trong mấy pô ảnh này đẹp trai hơn Bá Tống trong hiện thực hai điểm.
Ngoài ra trong những tin tức cô truyền về còn bao gồm những chuyện cô đã trải qua gần đây trong lúc đi theo Tống Thư Hàng, quá trình bị mỹ nhân rắn công đức và Tạo Hóa Tiên Tử huấn luyện nghiêm khắc sau khi trở thành phụ kiện của Tống Thư Hàng, cùng với một số cảm ngộ trong tu luyện.
Trong đó số lượng cảm ngộ về tu luyện không ít, dù sao phụ kiện nào trên người Tống Thư Hàng cũng mạnh không tưởng, phụ kiện Trường Sinh Giả đều là cấp bậc tiêu chuẩn. Vũ Nhu Tử da đen chỉ im lặng ẩn trong cái bóng của Tống Thư Hàng, trong sinh hoạt hàng ngày cũng có thể lĩnh ngộ được rất nhiều.
Vũ Nhu Tử cầm điện thoại di động trở mình, giữ tư thế nằm sấp, ngón tay không ngừng lướt trên điện thoại: “Muốn đi thám hiểm với Tống tiền bối quá.”
Những ký ức do Vũ Nhu Tử da đen truyền về thật sự quá kích thích.
Cuộc sống dạo gần đây của Tống Thư Hàng vẫn phong phú như trước. Sau khi táng thân dưới thiên phạt trong lần đánh nhau với quả cầu béo ở Nho gia, hắn lại đến cấm địa thánh sơn Gars ở thú giới tranh đoạt tổng cương Thánh Viên Long Lực Thần Công, trong chuyến đi này còn tiếp xúc với tiểu thế giới do Bạch Thiên Đạo để lại. Ngoài ra còn tranh thủ đánh cược hai ván với tiền bối ba mắt, lại bị đại lão quả cầu béo đuổi giết khắp vũ trụ, hôm nay mới vừa ra khỏi tiểu thế giới nhân tạo.
Nếu là tu sĩ bình thường, phải mất ít nhất một hai năm mới trải nghiệm xong những trải nghiệm phong phú này.
Không nói những chuyện khác, chỉ riêng chuyện “xông vào cấm địa thánh sơn Gars ở thú giới”, tu sĩ bình thường sẽ tốn hơn một năm để chuẩn bị, tranh thủ lấy được càng nhiều lợi ích càng tốt trong cấm địa.
Mặc dù Vũ Nhu Tử có thể đồng bộ trí nhớ với Vũ Nhu Tử da đen nhưng cảm giác này vẫn không bằng chính bản thân đi trải nghiệm.
Hơn nữa tính cách của Vũ Nhu Tử da đen quá hiền, nếu cô đi thám hiểm với Tống tiền bối, cô nhất định sẽ càng năng động, tăng cao mức độ tuyệt vời của chuyến đi.
“Nghe nói Đậu Đậu sắp bị Hoàng Sơn tiền bối đuổi ra ngoài, lập động phủ khác... Vậy bây giờ ta cũng đã đến cảnh giới ngũ phẩm, có phải cũng có thể đi hải vực lân cận mở Linh Điệp đảo phân đảo không?” Vũ Nhu Tử ngồi dậy, nằm sấp nhiều không tốt cho cho sự phát triển của thân thể.
Có nên nói đề nghị này với cha không nhỉ?
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, Vũ Nhu Tử ôm đầu gối ngã sang bên phải, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Bởi vì nếu muốn thành lập phân đảo, không đơn giản chỉ là đi tìm một đảo nhỏ đào một động phủ là xong. Đến lúc đó cô phải quản lý đủ loại phát triển trên đảo giống như cha cô đổ công đổ sức vào Linh Điệp đảo, nghĩ thôi cô đã cảm thấy đau đầu rồi.
Tính cách của cô như vậy, đã định trước cô không thể trở thành một đảo chủ hợp cách.
Thật ra nếu Vũ Nhu Tử muốn thành lập một Linh Điệp đảo phân đảo, Linh Điệp Tôn Giả nhất định sẽ đồng ý. Sau đó trong mấy năm tới Vũ Nhu Tử đều phải ở trên phân đảo, học tập làm thế nào để trở thành một vị đảo chủ hợp cách, tiến hành huấn luyện.
“Nếu tâm ma không phải da đen thì tốt rồi.” Vũ Nhu Tử ôm đầu gối lăn qua lăn lại trên giường. Như vậy cô có thể để Vũ Nhu Tử tâm ma ở nhà trông nhà, còn mình thì lén chạy ra ngoài, chu du thiên hạ.
“Có cách nào nhuộm tâm ma thành màu trắng không nhỉ?” Vũ Nhu Tử lẩm bẩm.
“Không có, bởi vì cái loại đen đó không đơn giản chỉ là đen ngoài da, không thể nhuộm trắng được.” Lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai Vũ Nhu Tử.
Vũ Nhu Tử quay đầu lại thì thấy có một cổng không gian mở ra bên cạnh cô.
Sau đó một đôi chân dài giống hệt cô bước ra từ cổng không gian.
“Là cô à.” Vũ Nhu Tử thất vọng nói.
Thiên Đế chui ra khỏi cổng không gian, kéo ghế chơi game ngồi xuống, tự nhiên như về nhà mình.
“Khi nào cô mới chịu trả linh quỷ cho ta?” Vũ Nhu Tử hỏi.
Hình như đây không phải lần đầu tiên cô nói chuyện trực tiếp với Thiên Đế.
“Đó là thứ ta đoạt được bằng bản lĩnh của mình, tại sao phải trả lại cho cô chứ?” Thiên đế bật cười.
Vũ Nhu Tử: “...”
Tức rồi nha, nếu không phải đánh không lại Thiên Đế thì cô đã xông lên đánh nhau rồi.
“Nhưng... thật ra ta có thể thay cô ở lại Linh Điệp đảo một thời gian. Trong khoảng thời gian này cô có thể lén chạy ra ngoài chơi đấy.” Thiên Đế vắt chéo hai chân thon dài, mỉm cười.
Thân thể Vũ Nhu Tử ngồi thẳng dậy giống như con lật đật, nhìn Thiên Đế: “Cô muốn thứ gì?”
“Ta cũng muốn một phần thuốc nhỏ mắt mà Tống tiền bối vừa nhắc đến, bảo vật do ta trả, cô chỉ cần giúp ta đổi một phần với Tống tiền bối là được. Để trao đổi, ta thay cô ở lại Linh Điệp đảo một tuần.” Thiên Đế trả lời.
“Cô lén xem lịch sử chat của ta?” Vũ Nhu Tử ôm lấy điện thoại di động.
“Yên tâm, ta lấy được tin tức từ con đường khác, ta không rảnh rỗi đến mức lén xem lịch sử chat trong điện thoại của cô đâu.” Thiên Đế kiêu ngạo nói.
Vũ Nhu Tử: “...”
Ở phía đối diện, Thiên Đế giơ ngón trỏ lên: “Thế nào? Suy nghĩ đi, những một tuần đấy, cô có thể đi chơi thỏa thích.”
“Cô có thể tự giao dịch với Tống tiền bối mà?” Vũ Nhu Tử hỏi ngược lại.
“Hắn rất đề phòng ta, hơn nữa gần đây hắn bị chúa tể Cửu U theo dõi sát sao, nếu ta tiếp xúc với hắn sẽ rất nguy hiểm, gần đây ta phải tránh hắn.” Thiên Đế trả lời.
Dạo này Tống Thư Hàng chẳng khác nào sao chổi đối với cô ấy, tránh được thì phải tránh.
Vũ Nhu Tử bắt đầu cân nhắc nghiêm túc.
Trong lúc suy nghĩ nghiêm túc, cô âm thầm thông qua chức năng chat Tu Chân liên hệ với Tống Thư Hàng: “Tống tiền bối, Thiên Đế tìm ta muốn ta hỗ trợ đổi một phần thuốc nhỏ mắt với ngươi.”
Chuyện này cô cảm thấy vẫn nên hỏi thẳng Tống Thư Hàng thì tốt hơn.
“Thiên Đế tìm cô?” Tống Thư Hàng hơi ngạc nhiên.
Một lát sau hắn trả lời: “Vậy thì đổi đi, gần đây quan hệ giữa ta và Thiên Đế không căng thẳng như trước kia, nếu chỉ là giao dịch, ai được phần nấy cũng không sao cả.”
“Vậy để ta sảng khoái trả lời Thiên Đế.” Vũ Nhu Tử híp mắt lại.
Vậy là cô có một tuần có thể lẻn ra ngoài chơi rồi.
“Ta đồng ý!” Vũ Nhu Tử trả lời Thiên Đế.
“Hợp tác vui vẻ, thân là bên trung gian, cô có thể trích phần trăm, ta không để bụng đâu.” Thiên Đế đưa tay phải về phía Vũ Nhu Tử.
“Hợp tác vui vẻ.” Vũ Nhu Tử bắt tay với Thiên Đế sau đó hỏi: “Cô ở lại Linh Điệp đảo bảy ngày là có chuyện gì cần giải quyết à?”
Nếu không có chuyện gì, Cô không tin Thiên Đế sẽ bằng lòng lãng phí bảy ngày ở Linh Điệp đảo!
Đối với nhân vật cấp đại lão thế này, mỗi ngày đều rất quý giá.
“Ừ, ở lại Linh Điệp đảo cũng xem như đi ngang qua thôi. Ta muốn ở Linh Điệp đảo chờ một thứ đến.” Thiên Đế nhếch môi: “Còn rốt cuộc là thứ gì thì ta không thể nói cho cô biết được, tránh cho cô báo tin lại cho Tống tiền bối, làm loạn kế hoạch của ta.”
Vũ Nhu Tử: “...”
Bạch hạc lưỡng sí
Đường hầm – thông đạo
Bạn cần đăng nhập để bình luận