Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1363: Long văn thứ chín trấn tràng

Chương 1363: Long văn thứ chín trấn tràng
Long văn tàng hình, long văn biết mang thai, long văn nhỏ tới mức không nhìn thấy gì gì đó đều không tồn tại.
“Bạch tiền bối, thiên phú tu luyện của ta bình thường thật, nhưng tuyệt đối không kém đến mức này chứ? Tệ đến độ không có long văn nào thì quá đáng lắm luôn á.”
Tống Thư Hàng xoa huyệt Thái Dương.
Hắn vốn còn tưởng rằng ít nhất mình cũng phải có một đạo long văn để làm vốn gốc.
Không ngờ cuối cùng quần đùi cũng không có, đến khi bóc tách triệt để thì hắn chẳng có long văn nào sất.
“Hụt hẫng không? Nhói tim không?”
Bạch tiền bối two hỏi.
Tống Thư Hàng cười khổ:
“Thiên phú tu luyện của ta thực sự nát đến thế ư?”
Chẳng lẽ là do hắn thăng cấp quá nhanh, khiến ông trời đố kỵ anh tài?
“Hay là vì kim đan của ngươi bị biến dị, nên khiến cho long văn của ngươi khó ngưng tụ gấp mấy lần bình thường nhỉ?”
Bạch tiền bối two nói. Vì cả thánh ấn và ánh sáng công đức kết hợp với nhau mới tăng thêm một đạo long văn cho Tống Thư Hàng, chắc là độ khó đã tăng gấp đôi rồi.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời:
“Ví như khả năng ngưng tụ long văn của ta khó gấp mấy lần người bình thường thì… Nếu như thiên phú của ta là hai long văn trở lên thì ít nhất cũng phải ngưng tụ được một đạo long văn chứ.”
Không thể nghĩ tiếp nữa, đau tim quá man.
“Đừng có nhăn nhó nữa, dù sao thì ta cũng có thể thêm đủ chín long văn cho ngươi. Ngoài ra, chúng ta cũng xem như đồng bệnh tương liên, năm đó ta cũng không có long văn nào cả.”
Bạch tiền bối two vỗ vai Tống Thư Hàng an ủi.
Tống Thư Hàng: “?”
Năm đó Bạch tiền bối không có một long văn nào á?
Không thể nào!
Kẻ chẳng có lấy một long văn nào thì sao có thể tu luyện thành thiên đạo được?
Thông qua cuộc đối thoại giữa Bạch tiền bối two và quả cầu kim loại thể lỏng, cộng thêm những tin tức vụn vặt mà bản thân thu thập được trước đây, Tống Thư Hàng đã có thể xác định quan hệ giữa chúa tể Cửu U và thiên đạo.
Thiên đạo Rồng Đốm và chúa tể Cửu U Rồng Đốm two.
Chúa tể cửu u tiền nhiệm, Bạch tiền bối two.
Chúa tể Cửu U đương nhiệm quả cầu kim loại thể lỏng tương ứng với đương kim thiên đạo.
Vì thế… Bạch tiền bối two tương ứng với vị thiên đạo tiền nhiệm [Đột nhiên không muốn chơi nữa, nên biến mất]! Hắn luôn cảm thấy phong cách này thật sự rất đúng với tính cách của Bạch tiền bối.
“Bạch tiền bối, ngươi không cần an ủi ta đâu!”
Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối two:
“Ai an ủi ngươi? Năm đó khi ngưng tụ kim đan ta cũng lo lắng thấp thỏm lâu lắm đấy. Ta còn nhớ, khi đó mình không dám gặp mặt người khác, chỉ sợ bạn bè hỏi đến số long văn trên kim đan. Lúc đó hảo hữu của ta ít nhất cũng có bảy tám đạo long văn, kim đan của ta thì trống trơn, đắng lòng biết bao.”
Tống Thư Hàng:
“Bạch tiền bối, sau đó ngươi gặp được kỳ ngộ gì ư?”
“Kỳ ngộ? Không có. Qúa đau lòng vì chuyện kim đan không có long văn nào nên ta bắt đầu bế quan, lần nào cũng đều hơn năm mươi năm. Sau đó, ta tấn thăng từ ngũ phẩm lên cảnh giới Chân Quân lục phẩm thì mới xuất quan. Sau khi tấn thăng lên lục phẩm thì chẳng ai hỏi kim đan của ta có bao nhiêu long văn nữa.”
Bạch tiền bối two nhún vai đáp.
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên:
“Vậy không có long văn có phải sẽ rất mạnh không?”
“Ai mà biết chứ? Không nói nhiều nữa, thời gian có hạn. Ta thêm đủ chín long văn cho ngươi cái đã.”
Dứt lời, Bạch tiền bối móc ra một chiếc bút, tay còn lại thì túm lấy kim đan cá voi mập của Tống Thư Hàng.
“Thêm thế nào đây?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Sau khi biết được năm đó Bạch tiền bối cũng không có long văn, cảm giác hụt hẫng trong lòng Tống Thư Hàng lập tức tiêu tan. Hắn chuyển sự chú ý của mình lên kim đan cá voi mập.
“Vẽ lên chứ sao.”
Bạch tiền bối two đáp tỉnh rụi.
Tống Thư Hàng:
“Có được không đấy? Sẽ không phai màu chứ?”
“Phai màu quái gì, bây giờ ta đang nắm quyền của thiên đạo đấy, ngươi có hiểu không?”
Bạch tiền bối two nói, dứt lời, hắn nhấc bút, bắt đầu vẽ lên kim đan cá voi mập của Tống Thư Hàng.
“Bạch tiền bối, có thể vẽ long văn đẹp một chút được không?”
Tống Thư Hàng đề nghị.
Bạch tiền bối two:
“Có long văn là tốt lắm rồi, ngươi còn muốn ta vẽ tiên nữ lên kim đan cho ngươi chắc?”
“Không phải, ý của ta là dù sao cũng có thể vẽ lên, hay là vẽ oai phong một chút được không?”
Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối two:
“Đừng có yêu sách nhiều thế, năng khiếu vẽ vời của ta chỉ thường thường thôi. Nếu ngươi không hài lòng thì tự đi mà vẽ!”
“Ta vẽ thì có tác dụng không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ngươi là thiên đạo à?”
Bạch tiền bối two hỏi ngược lại.
Tống Thư Hàng: “…”
“Đầu tiên là long văn thứ tư, rất tốt, xong rồi.”
Bạch tiền bối two múa bút, nhanh chóng vẽ xong long văn thứ tư.
Tống Thư Hàng:
“À ừm… Bạch tiền bối. Đường long văn này nhìn giống như một thanh kiếm thì phải?”
“Đúng là một thanh kiếm, đó là loại vũ khí ta thích dùng nhất. Thế nên ta rất hài lòng với pháp khí tổ hợp Tam Thập Tam Thú ‘Thánh Kiếm Chung Yên’ mà ngươi luyện chế ra.”
Bạch tiền bối two gật đầu đáp.
Long văn hình kiếm, thành hình.
Một kiếm long sống động như thật… nếu nhìn kĩ còn có thể phát hiện ra, long văn hình kiếm này có nét tương tự với Thánh Kiếm Chung Yên.
Ngay khi long văn thứ tư thành hình, Tống Thư Hàng liền cảm thấy linh lực cơ thể mình được tẩy rửa một lượt, toàn thân vô cùng thư thái.
Nhưng mà đau tim lắm.
Mỗi khi nhìn thấy long văn hình kiếm trên kim đan, hắn lại nhớ đến kiếm thuật trời “cú” của mình, thế rồi trái tim sẽ đau đớn âm ỉ.
“Bây giờ là long văn thứ năm, kiếm đã có rồi, vẽ một thanh đao vậy.”
Bạch tiền bối two vung bút trên kim đan cá voi mập của Tống Thư Hàng.
Đạo long văn thứ năm thành hình, bên trong long văn ẩn chứa đồ án hình đao mờ ảo.
Trên thanh đao này thấp thoáng hư ảnh của một con phượng hoàng.
“Cửu Tu Phượng Hoàng Đao?”
Tống Thư Hàng nhìn một cái là nhận ra ngay.
“Đúng, chính là thanh đao đó. Nó là tác phẩm do thiên đạo đời thứ ba để lại nên có ý nghĩa sưu tầm nhất định. Lần trước khi bắt được nó ta đã nghiên cứu một phen. Có điều nó chưa phải là thể hoàn chỉnh, giá trị sưu tầm không lớn nên ta đã thả cho nó đi. Sau này đợi nó hoàn chỉnh rồi ta lại sưu tầm cũng không muộn.”
Bạch tiền bối two nói.
Cửu Tu Phượng Hoàng Đao nên cảm thấy may mắn vì không phải là thể hoàn chỉnh, nếu không nó đã trở thành một thành viên trong kho báu của Bạch tiền bối two rồi.
Cũng như lần trước, sau khi long văn thứ năm thành hình, hắn lại cảm thấy cơ thể của mình được tẩy rửa, trong ngoài sảng khoái.
“Tiếp theo là long văn thứ sáu, vẽ cái gì bây giờ nhỉ?”
Bạch tiền bối two xoa cằm trầm tư.
Hắn định vẽ mỗi đạo long văn thành một thứ khác biệt, như thế mới thú vị.
Tống Thư Hàng:
“Thực ra Bạch tiền bối ạ, vẽ một con rồng vàng oai phong một chút thì sẽ ngầu bá cháy luôn ấy.”
“Đồ tầm thường.”
Bạch tiền bối two lập tức từ chối yêu cầu của Tống Thư Hàng.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên:
“Đúng rồi, vẽ thứ này.”
Hắn vung bút trên kim đan cá voi mập của Tống Thư Hàng, chỉ cần vài nét là long văn thứ sáu đã thành hình. Trong đạo long văn này ẩn chứa một con mắt khổng lồ.
Con mắt này sáng ngời hữu thần, bất luận đứng ở góc độ nào Tống Thư Hàng cũng cảm thấy nó đang nhìn mình chằm chặp, làm hắn sởn cả da gà.
“Đây là cái gì thế? Chẳng lẽ là hành tinh có mắt tác phẩm của thiên đạo thứ hai ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Sao ngươi lại nghĩ tới thứ đó thế? Hơn nữa nó là hành tinh đấy, mắt chỉ là phụ kiện mọc trên người nó thôi.”
Bạch tiền bối two nói:
“Thứ ta vẽ là con mắt của Thánh Nhân Nho Gia.”
Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy bụng mình ẩn ẩn đau, có ảo giác như sắp đau đẻ tiếp.
Bị con mắt này nhìn chằm chằm áp lực lắm đấy.
Chẳng lẽ sau này mỗi lần nội thị, vừa nhìn kim đan cá voi mập của mình là chạm trán ngay với long văn con mắt của Thánh Nhân Nho Gia mà Bạch tiền bối vẽ, sau đó lại bị nó quan sát 360 độ à?
Như thế thì này thì sao mà sống nổi đây?
Cũng may trên kim đan của mình có áo giáp, có thể che được.
Lần đầu tiên Tống Thư Hàng cảm thấy may mắn vì chín tiên cốt của mình đều biến thành áo giáp.
Tất cả mọi vật đều có chỗ hữu dụng của nó, chỉ có bản thân ngươi không phát hiện ra thôi.
Sau khi đạo long văn thứ sáu thành hình, chất lượng linh lực trong cơ thể Tống Thư Hàng lại tăng thêm một ít.
“Ngươi muốn vẽ long văn thứ bảy thế nào?”
Bạch tiền bối two dừng bút, nhìn Tống Thư Hàng.
“Rồng vàng!!”
Tống Thư Hàng đáp ngay tức khắc.
“Có lý tưởng đấy, nhưng ngoài rồng vàng ra, ngươi không còn lý tưởng gì khác ư?”
Bạch tiền bối two hỏi.
“Hoa sen?”
Tống Thư Hàng lại nghĩ tới thế giới hạch tâm của mình.
Bạch tiền bối two:
“Cái này thì còn được.”
Vì thế, đạo long văn thứ bảy thành hình.
Đây là một đạo long văn xoay quanh hoa sen.
Nó còn đẹp hơn tưởng tượng của Tống Thư Hàng nhiều.
Cũng như lần trước, khi đạo long văn này xuất hiện, linh lực của Tống Thư Hàng lại ngưng thực hơn một chút.
“Sắp hết thời gian rồi, ngươi muốn vẽ gì cho long văn thứ tám với thứ chin đây?”
Bạch tiền bối two giục.
“Hay là lại vẽ một con cá voi mập mạp vậy? Kim đan của ta là cá voi mập, vẽ một đan văn cá voi lên cũng hay đấy chứ.”
Tống Thư Hàng nói.
“Thú vị lắm, duyệt.”
Bạch tiền bối two múa bút như bay, dùng tốc độ nhanh nhất để vẽ hình dạng một con cá voi béo mập lên kim đan.
Đạo long văn thứ tám thành hình.
Tống Thư Hàng xoa cằm trầm tư về long văn cuối cùng.
Vẽ gì bây giờ?
‘Thánh thành không bao giờ thất thủ’, ‘Thánh Kiếm Chung Yên’, ‘Cửu Tu Phượng Hoàng Đao’, ‘mỹ nhân rắn công đức + thánh ấn’, ‘viễn cổ thánh viên + kinh thư Nho gia’, con mắt của Nho Gia Thánh Nhân, hoa sen của thế giới hạch tâm, cá voi mập do tam thập tam thú hợp thành.
Khi để ý kĩ, Tống Thư Hàng nhận ra mỗi một thứ đều ít nhiều có liên quan đến hắn.
Vậy thân là long văn ‘định ra thời đại’, khí thế của long văn thứ chín không thể thua kém được.
“Bạch tiền bối, có thể vẽ ta vào không?”
Tống Thư Hàng đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Bạch tiền bối two:
“Hả?”
“Ta nghĩ tới nghĩ lui, tám long văn đầu ít nhiều đều là sự vật có liên quan tới ta. Vậy thì long văn cuối cùng cứ vẽ ta lên là được, áp hết tất cả luôn.”
Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối two:
“Không ngờ Thư Hàng ngươi là người tự luyến như thế.”
“Ta cũng không nghĩ ra thứ gì thích hợp để trấn tràng nữa.”
Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối two khinh thường bảo:
“Vẽ ngươi lên thì có thể trấn được cái gì đây? Còn không bằng vẽ ta đây này.”
Dứt lời, Bạch tiền bối two vung bút, vẽ lên kim đan của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng:
“Hả?”
Đợi chút, Bạch tiền bối… ta cứ cảm thấy nếu vẽ ngươi lên kim đan là sẽ xảy ra chuyện đấy.
“Xong rồi.”
Bạch tiền bối two để bút xuống, hài lòng nói:
“Đạo long văn thứ chín này là tác phẩm mà ta hài lòng nhất đấy. Qủa nhiên để ta trấn tràng là tốt nhất.”
Tống Thư Hàng nhìn về phía đạo long văn thứ chín.
Sau đó hắn phát hiện hình tượng ẩn chứa trong đạo long văn này rõ ràng là bản thân mình.
“Đây không phải là ta à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đạo long văn thứ chín là [ta]”.
Khóe miệng của Bạch tiền bối two nhếch lên:
“Những gì mà mọi người nhìn thấy đều sẽ là [ta].”
Bạn cần đăng nhập để bình luận