Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1477: Hề hề hề, các tiền bối có muốn xem long văn của ta không?

Chương 1477: Hề hề hề, các tiền bối có muốn xem long văn của ta không?
“Nói cách khác…ta vẫn có thể bị nổ ư?”
Tống Thư Hàng bất an hỏi.
“Trên lý thuyết, ‘Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công’ sửa đổi bản 3.0 chắc chắn không còn nguy cơ bị nổ nữa. Nhưng ngươi cũng biết, lý thuyết là lý thuyết, lý thuyết và thực tiễn luôn có sai số nhất định.”
Thất Tu Thánh Quân bình tĩnh đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Từ hôm nay trở đi, hãy gọi hắn là Tống *lúc nào cũng có thể bị nổ* Thư Hàng.
Nói nổ là nổ luôn, hắn sẽ không nể mặt ai hết, lúc nổ còn không thèm nể mặt mình luôn nữa là!
“Thất Tu tiền bối, Bạch tiền bối, đến bao giờ có thể xác định được ta sẽ không bị nổ nữa?”
Tống Thư Hàng hỏi lại với vẻ bất an.
Nếu như không thể xác định được chuyện này thì làm sao mà sống yên lành được đây?
Ngộ nhỡ hắn nổ tung trước mặt ba mẹ, ba Tống và mẹ Tống sẽ phát điên mất, nói không chừng còn để lại ám ảnh tâm lý nữa.
Bạch tiền bối cắn chiếc bánh mì bơ thứ hai, đáp:
“Ừm, đợi đến khi ngươi tấn thăng lên lục phẩm. Chỉ cần ngươi thành công tấn thăng lên lục phẩm thì chứng tỏ ‘Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công’ sửa đổi bản 3.0 không có vấn đề gì, lúc đó ngươi có thể yên tâm hoàn toàn rôi.”
“Cảnh giới lục phẩm á? Ta mới tấn thăng lên ngũ phẩm chưa được bao lâu mà.”
Tống Thư Hàng mệt tim hết sức.
Không biết còn phải đợi đến ngày nào tháng nào mới thăng lên đến lục phẩm đây.
“Yên tâm đi, Thư Hàng tiểu hữu. Theo như khuynh hướng thăng cấp trước đây của ngươi, nhiều nhất đến tháng 11 là lên đến lục phẩm rồi.”
Phá Dương Kích quách Đại đen sì sì cười khà khà nói.
“Sao mà thế được.”
Tống Thư Hàng cười khổ đáp.
Tấn thăng lên lục phẩm trong vòng một tháng, đây là chuyện chỉ có trong mơ thôi.
Bây giờ hắn chỉ có đúng một mục tiêu, trước khi lên đến lục phẩm phải trân trọng sinh mệnh của mình… Nhất định phải thật cẩn thận, không thể dễ dàng chết đi được.
Hắn nhất định phải nhanh chóng tấn thăng lên lục phẩm để còn xác định xem cái mạng nhỏ này có được đảm bảo không.
“Thư Hàng tiểu hữu, trên người ngươi có còn pháp khí sống lại không?”
Đúng lúc này, Thất Sinh Phù Phủ Chủ hỏi.
“Ơ ~~ vẫn còn, nhưng pháp khí sống lại vẫn đang trong thời gian chờ. Nếu trong mười ngày tới ta mà xảy ra chuyện gì thì sẽ tiêu đời thật sự luôn.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Thế thì cố lên, nhất định phải qua mười ngày này. Sau đó thì chết thế nào cũng không phải sợ.”
Diệt Phượng Công Tử nghiêm túc vỗ lên vai Tống Thư Hàng.
“Ta không muốn chết đâu.”
Tống Thư Hàng đáp.
Giao Bá Chân Quân nói đùa:
“Thư Hàng tiểu hữu, mộ phần dưới đáy biển, mua một tặng hai, nếu cần thì có thể đặt trước. Chúng ta còn tặng kèm các loại chữ khắc bia mộ tinh xảo. Hơn nữa còn có cả một hệ thống ghi chép chữ khắc bia, đảm bảo sẽ không đụng hàng.”
“Giao Bá đạo hữu, ta đặt một cái cho Đồng Quái nhé.”
Bắc Hà Tán Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với vẻ đằng đằng sát khí.
“Sao thế? Đồng Quái chọc ngươi à?”
Lệ Chi Tiên Tử tò mò hỏi.
Bắc Hà Tán Nhân nắm chặt tay lại, nghiến răng nghiến lợi đáp:
“Tóm lại, trong năm nay ta nhất định sẽ xử lý hắn, đồ khốn kiếp.”
Không biết Đồng Quái đã làm ra chuyện thần kinh điên rồ gì mà có thể khiến cho người nổi tiếng hiền lành tốt bụng của ‘nhóm Cửu Châu số 1’ như Bắc Hà Tán Nhân tức giận thế này.
“Nói đến Đồng Quái đạo hữu ta liền nhớ tới một việc. Bắc Hà, trước khi đến Thực Tiên Yến, Đồng Quái đã đặt một phần mộ cho ngươi. Đến cả chữ khắc trên đó cũng chọn xong rồi.”
Giao Bá Chân Quân lấy di động ra, nói:
“Đây là tin nhắn Đồng Quái gửi cho ta, hắn nói văn khắc trên bia mộ của Bắc Hà phải thu bằng giọng nói. Nội dung là [Xin chào, hoan nghênh các vị đã gọi điện đến kênh của Bắc Hà Tán Nhân, có việc cần triệu hoán nhấn phím 1, tưởng nhớ ta nhấn phím 2, không có chuyện gì thì ta cúp máy trước đây.] Sau đó, còn phải chế tạo video của ngươi thành mã QR Code rồi dán lên đó. Tuy nhiên vì hắn chưa trả tiền đặt cọc nên ta chưa nhận vụ này.”
“Bắc Hà, thế này thì không nhẫn nhịn được nữa đâu. Giết chết hắn đi!”
Đông Phương Lục Tiên Tử châm ngòi thổi gió.
“Là ta thì ta cũng không nhịn được, Phật cũng phải tức ấy chứ.”
Tạo Hóa Pháp Vương nói.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Đánh Đồng Quái, ta hỗ trợ một viên linh thạch lục phẩm.”
“Ta cũng góp một viên.”
“Ta cũng thế.”
Tống Thư Hàng: “…”
Rốt cuộc gần đây Đồng Quái tiền bối đã làm gì mà khiến cho mọi người căm hận như thế? Chắc chắn không chỉ đơn giản là bói sai đâu…
Từ sau khi hắn vào nhóm, chỉ số tự tìm đường chết của Đồng Quái tiền bối tăng lên từng ngày, đuổi sát Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối. Thậm chí trên phương diện kéo thù hận còn có xu thế vượt qua Tam Lãng tiền bối nữa.


“Đúng rồi, Bạch tiền bối. Ngươi đến Điền Thiên Đảo làm gì thế?”
Hoàng Sơn hỏi.
Chủ đề nói chuyện của các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số một luôn bẻ lái cực nhanh.
Trong nhóm chat hay ngoài đời đều như thế cả.
Thân là chủ nhóm, Hoàng Sơn tiền bối luôn phải phụ trách kéo chủ đề lại vấn đề quan trọng nhất, tiếp tục thảo luận lại..
“Ừm, bởi vì đương kim ‘thiên’ có biến, sóng linh lực sắp diễn ra, các thông đạo trong chư thiên vạn giới ngày một nhiều hơn. Ở Điền Thiên Đảo cũng xuất hiện một thông đạo khổng lồ. Nhưng không rõ thông đạo đó nối đến thế giới nào, Điền Thiên Đạo hữu nhờ ta qua đó xem thử.”
Bạch tiền bối đáp.
Hoàng Sơn trầm tư chốc lát rồi nói:
“Hóa ra là thế… Đạo hữu nào rảnh rỗi thì có thể đến Điền Thiên đảo với Bạch Thánh một chuyến, nói không chừng có thể giúp được việc gì đó.”
Tất cả thế giới trong chư thiên vạn giới đều khác nhau, không ai biết phía trước mặt là thế giới gì.
Có lẽ là tai nạn, nhưng cũng có thể là kỳ ngộ.
“A Thập Lục, Vũ Nhu Tử, các cô có muốn đi không?”
Tống Thư Hàng nhìn các cô rồi hỏi.
“Ta muốn về nhà trước đã, chuyến này ra ngoài lâu quá rồi. Hơn nữa ta phải đợi a cha của ta về nữa.”
Vũ Nhu Tử tiếc nuối nói.
Cô rất muốn đi chơi cùng họ. Nhưng lần này cô đã hứa với Linh Điệp Tôn Giả rồi, sau khi Thực Tiên Yến kết thúc thì không được chạy lung tung, về Linh Điệp Đảo trước đã.
“Ta muốn đến biển Đông một chuyến.”
Tô thị A Thập Lục nhẹ giọng nói, cô vươn tay vuốt sợi tóc bên tai trái, chiếc khuyên tai do bạch long tỷ tỷ hóa thành trên tai cô hơi lắc lư, vô cùng đẹp mắt.
Bây giờ Thư Hàng đã ở cảnh giới ngũ phẩm, mà cô vẫn dừng chân ở tứ phẩm. Không thể cứ để Tống Thư Hàng kéo dài khoảng cách cảnh giới thế này được, vì thế cô nhất định phải đến biển Đông.
Lúc này, điểm tâm trước mặt Bạch tiền bối lại đổi từ bánh mì sang bánh chẻo thủy tinh:
“Mọi người đừng vội… Đợi ta với Thư Hàng dạo một vòng Điền Thiên Đảo xem tình hình thế nào đã. Nếu như cần mọi người giúp đỡ thì ta sẽ lên nhóm Cửu Châu số một gọi mọi người. Đến lúc đó ta sẽ dùng sức mạnh không gian để đưa mọi người qua.”
Nếu có sức mạnh không gian, một số việc sẽ trở nên rất dễ dàng.
Đặc biệt là mấy chuyện như nhanh chóng chạy đến đích đến thế này.
“Như thế cũng được.”
Thất Tu Thánh Quân mỉm cười nói.
[Chủ đề Điền Thiên Đảo] kết thúc tại đây.
Các đạo hữu lại chuyển sang chủ đề khác.
Gần đây chủ đề nói chuyện của mọi người đều xoay quanh ‘thông đạo trong chư thiên vạn giới’.
Việc các thông đạo trong chư thiên vạn giới liên tục mở ra, có lợi cũng có hại. Dạo gần đây thường xuyên nghe được mấy tin như các đại môn phái xảy ra xung đột với các thế lực ở thế giới khác.
“Đúng rồi, mới đây ta nghe nói Vô Cực Ma Tông có một kế hoạch lớn đấy.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói:
“Hình như bọn họ định xây dựng một quốc gia ma tu.”
Vì cùng là ma tu nên Đông Phương Lục Tiên Tử có tình báo đặc biệt.
“Quốc gia ma tu? Xây dựng kiểu gì?”
Vừa nghe thấy ‘Vô Cực Ma Tông’, Tống Thư Hàng liền dựng thẳng hai tai lên.
Công Tử Hải, kẻ thù không đội trời chung mấy tháng trước của hắn chính là người của Vô Cực Ma Tông.
Trước đây, vì không muốn bị Công Tử Hải bóp chết nên Tống Thư Hàng từng liều mạng tu luyện… Chớp mắt một cái đã qua năm tháng, giờ cũng coi như không cần phải lo bị Công Tử Hải siết chết nữa rồi.
“Ai mà biết được? Tình báo cụ thể Vô Cực Ma Tông giấu kỹ lắm. Hơn nữa, nói không chừng quốc gia ma tu chỉ là thuật che mắt. Bọn người trong ma tông toàn thích chơi trò hai mặt mà. Nhưng có thể khẳng định một điều, Vô Cực Ma Tông muốn chơi một cú lớn.”
Đông Phương Lục Tiên Tử nói.
“Nhất định phải chú ý tới chuyện này.”
Tống Thư Hàng nói.
“À đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu, kim đan bản mệnh của ngươi có mấy long văn thế? Ta quên hỏi ngươi chuyện này mãi.”
Đông Phương Lục Tiên Tử hỏi.
Nói chuyển chủ đề là chuyển luôn, nhảy cóc cực nhanh.
Kể ra thì, các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số một đều có từ bảy long văn trở lên đó nha.
Tống Thư Hàng thăng cấp cực nhanh, hắn có nền tảng vững chắc không? Hắn có bao nhiêu long văn nhỉ?
Không chỉ Đông Phương Lục Tiên Tử, các đạo hữu khác trong nhóm Cửu Châu số một cũng rất tò mò về chuyện này.
Vũ Nhu Tử và Tô thị A Thập Lục nhớ ngay tới long văn kỳ quái của Tống Thư Hàng, không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Vốn chỉ có ba long văn, nhưng sau đó có một chút thay đổi.”
Tống Thư Hàng cười hề hề, đáp:
“Hề hề, nói tới chuyện chuyện này… Đông Phương Lục Tiên Tử, cô có muốn xem long văn của ta không?”
Đông Phương Lục Tiên Tử: “???”
Ba long văn, sau đó thay đổi. Chẳng lẽ long văn biết sinh con đẻ cái ư?
Hết cách rồi, dạo gần đây Bá Tống đạo hữu toàn bị dính tới chuyện ‘mang thai’. Vừa nhớ đến hắn là sẽ nghĩ ngay tới mang thai.
“Có muốn xem không?”
Tống Thư Hàng cười hì hì hỏi.
“Xem ra đang có bất ngờ chờ đợi ta nhỉ? Thế thì ta xem vậy.”
Đông Phương Lục Tiên Tử đáp.
Cô vươn tay bắt lấy cánh tay của Tống Thư Hàng:
“Đậu Đậu, ngươi còn không đi xuống à.”
[Không, hôm nay ta ngủ ở đây luôn. Chết cũng không nhả ra, ta phải cắn cho Tống Thư Hàng khóc thì thôi.]
Đậu Đậu đáp.
“Được rồi, ngươi vui là được.”
Đông Phương Lục Tiên Tử độ một tia ý thức vào người Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng đưa ý thức của cô vào trong đan điền bản mệnh của mình.
Tại đó, kim đan cá voi mập đang thong thả bơi lội.
“Kim đan của ngươi đây sao?”
Đông Phương Lục Tiên Tử hỏi.
“Ừm, lần trước ta cũng nhắc trong nhóm rồi đó, lúc ở tứ phẩm, kim đan của ta đã bị biến dị. Sau khi tấn thăng lên ngũ phẩm, nó vẫn giữ nguyên hình dáng của một con cá voi mập.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Đúng là hơi mập thật, long văn đâu?”
Đông Phương Lục Tiên Tử hỏi.
Tống Thư Hàng ý niệm vừa động, từng mảnh giáp bao phủ kim đan cá voi mập rút đi, lộ ra long văn.
‘Thánh thành không bao giờ thất thủ’, ‘thánh kiếm Chung Yên’, ‘Cửu Tu Phượng Hoàng Đao’, ‘mỹ nhân rắn ông đức + thánh ấn’, ‘thánh viên viễn cổ + kinh thư Nho gia’, mắt của Thánh Nhân Nho gia, hoa sen trong thế giới hạch tâm, cá voi mập do tổ hợp tam thập tam thú hợp thành.
Long văn nào cũng đặc sắc, khác hẳn các tu sĩ bình thường.
“Tất cả long văn của ngươi đều là long văn bổ sung à?”
Đông Phương Lục Tiên Tử nghi hoặc hỏi.
Tất cả long văn đều đại diện cho một pháp khí đặc thù hoặc là công đức của Tống Thư Hàng, nhưng không có long văn nào là do hắn tu luyện ra cả.
Ban đầu Tống Thư Hàng chẳng có long văn nào ư?
Sao lại thế được, cho dù tư chất có tệ hơn nữa thì ban đầu cũng phải có một hai long văn chứ.
“Có lẽ là vì kim đan của ta bị biến dị.”
Tống Thư Hàng đáp, sau đó, hắn mở long văn cuối cùng của mình ra.
Đông Phương Lục Tiên Tử nhìn vào long văn thứ chín.
Tiếp đó, cô liền thấy ngay một Đông Phương Lục xinh đẹp như hoa.
Đông Phương Lục Tiên Tử: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận