Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 206: Thu hoạch của tiền bối và nỗi lo âu của Thư Hàng!

Chương 206: Thu hoạch của tiền bối và nỗi lo âu của Thư Hàng!
“?????”
Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử gửi một hàng dấu chấm hỏi. Không phải ba vị tiền bối đã quay về từ hòn đảo thần bí kia à?
Tiếp theo, Cuồng Đao Tam Lãng nhảy ra, hớn hở nói:
“Vũ Nhu Tử có muốn đi với bọn ta không? Hoan nghênh vô cùng luôn! Cô cũng có thể nói với Linh Diệp Tôn Giả, có ba người bọn ta ở đây, nhất định sẽ bảo vệ cô an toàn, bảo tôn giả cứ yên tâm đi!”
Tin nhắn sau đó là của Cổ Hồ Quan Chân Quân.
Cổ Hồ Quan Chân Quân:
“Nếu như Vũ Nhu Tử mà muốn đi thì hẹn gặp ở chỗ nào đó đi. Vì chuyến đi đến hòn đảo thần bí lần này, ba người bọn ta đã chuẩn bị nhiều thứ lắm. Dù là pháp thuật, pháp khí hay là mấy món thiết bị hiện đại hóa đều có đủ cả. Cô hẹn chỗ nào để gặp đi, bọn ta cũng sẽ chuẩn bị một phần cho cô, như vậy thì sau khi lên hòn đảo thần bí kai cũng không cần lo mất ký ức. Dù thật sự có quên đi thì chỉ cần pháp thuật trên người có hiệu quả, mấy món thiết bị hiện đại hóa không bị hủy thì cũng có thể mò ra được chút manh mối.”
Cổ Hồ Quan Chân Quân vừa mới nói xong thì các tiền bối trong nhóm đều trồi lên.
Hoàng Sơn Chân Quân vội nói:
“Tam Lãng, đừng xem lịch, nói cho ta nghe xem hôm nay là ngày mấy tháng mấy thế?”
“Ngày 17 tháng 6, mấy người bọn ta đã hẹn ngày xuất phát xong rồi.”
Cuồng Đao Tam Lãng đáp cái roẹt.
Nghe thấy thế, Cổ Hồ Quan Chân Quân vội mở lịch ở máy tính lên:
“Mẹ, ngày 8 tháng 7 rồi á?”
Bắc Hà Tán Nhân cũng giật mình hiểu ra:
“Ngày 8 tháng 7 năm ——019? Trí nhớ của ba người chúng ta có vấn đề rồi?”
“Có vấn đề +1.” Tạo Hóa Pháp Vương.
“Có vấn đề +2.” Tuyết Lang Động Chủ.
“+3.” Đồng Quái Tiên Sư còn gửi thêm một cái icon cười đểu.
“Lại còn là vấn đề lớn nữa kia.” Thất Sinh Phù Phủ Chủ ngoi lên nói:
“Ba người các ngươi bị mất trí nhớ còn nặng hơn cả hai vị đạo hữu của Dược Sư nữa —— người ta dẫu gì cũng nhớ rõ là mình từng lên hòn đảo thần bí kia, sau đó mất trí nhớ trên đảo. Sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình tự nhiên nằm trên một bờ cát không người. Còn ba người các ngươi thì trực tiếp bị mất trí nhớ ở trước khi lên đường luôn.”
Dược Sư nói thêm:
“Hơn nữa, sau khi ba người các ngươi rời khỏi hòn đảo kia, cũng không xuất hiện ở bờ cát nào hết. Mà là quay về nhà của chính mình đúng không? Ta muốn biết lẽ nào sau khi ba người các ngươi mất trí nhớ thì quay về động phủ của mình như kiểu mộng du à?”
Có thể hiểu là sau khi bọn họ đi ra khỏi hòn đảo thần bí đó thì đã mất hết toàn bộ ký ức.
Sau đó quay lại động phủ của mình, mở máy tính lên, ba tên ngu ngu còn tưởng là mình chưa lên đường, sau đó lại bắt đầu hẹn ngày, chuẩn bị đến hòn đảo thần bí kia lần nữa.
Ví như —— Lỡ mà lần ba người Bắc Hà Tán Nhân, Cuồng Đao Tam Lãng và Cổ Hồ Quan Chân Quân quay về, không ai nhắc đến đoạn trí nhớ bị mất của họ thì chắc là sẽ xảy ra cảnh tượng thế này này.
Bắc Hà Tán Nhân:
“Tam Lãng, Cổ Hồ Quan Chân Quân, ba người chúng ta đi thám hiểm hòn đảo thần bí nhé?”
Tam Lãng:
“Đi liền đi liền!”
Cổ Hồ Quan Chân Quân:
“Đi luôn, để ta chuẩn bị chút đồ cái đã.”
Sau đó, ba người bọn họ lại đến hòn đảo thần bí kia lần nữa... Để rồi mất trí nhớ lần nữa...
...
Mười mấy ngày sau.
Ba người bọn họ quay về từ hòn đảo thần bí lần nữa, mơ mơ màng màng liên hệ với nhau chuyến nữa.
Bắc Hà Tán Nhân:
“Ba người chúng ta đi thám hiểm hòn đảo thần bí kia nhé?”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Đi liền đi liền!”
Cổ Hồ Quan Chân Quân:
“Đi chung đi, để ta chuẩn bị chút trang bị. À mà sao mấy lời này nghe quen thế nhỉ?”
Sau đó ba người bọn họ lại đến hòn đảo thần bí lần nữa, rồi lại bị mất trí nhớ tiếp.
Câu chuyện cứ lặp đi lặp lại như thế?
Đương nhiên, khả năng xảy ra chuyện này cũng ít lắm, trừ phi ba người bọn họ không ai xem lịch.
“...”
Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử thầm đưa tay ôm ngực, cô bị dọa sợ mất rồi. Ngay cả ba vị tiền bối có thực lực cao cường trong nhóm đến hòn đảo thần bí đó mà còn bị mất trí nhớ như thế. Nếu như cô mà đi đến —— thì liệu có bị mất trí nhớ nặng tới mức quay lại trạng thái lúc mới sinh ra đời không? A cha, thôi con cứ ở lại trong nhà thì hơn nhỉ?
Lúc này, Túy Nguyệt Cư Sĩ tiền bối bình tĩnh nói:
“Không phải ba người các ngươi đã chuẩn bị mấy cách để ứng phó với vụ mất trí nhớ à? Pháp thuật, pháp khí này, cả mấy thiết bị hiện đại hóa nữa, lấy ra xem thử xem rốt cuộc các ngươi đã gặp phải chuyện gì trên hòn đảo thần bí đó.”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Ta đang xem đây, nhưng tất cả các loại pháp thuật trên người bọn ta đều mất đi hiệu quả cả rồi.”
Cuồng Đao Tam Lãng nói tiếp:
“Mấy loại pháp khí trinh sát mang theo cũng mất hiệu lực rồi, tất cả hình ảnh ở bên trong đều đen thui.
Cổ Hồ Quan Chân Quân:
“Ở trong camera mini vẫn có vài bức ảnh này.”
Sau đó, Cổ Hồ Quan Chân Quân gửi mấy bức ảnh trong camera lên nhóm.
Đầu tiên là ảnh chụp bản mặt của hai người Bắc Hà và Tam Lãng. Đây là chụp vào ngày 19 tháng 6, ba người bọn họ phát hiện hòn đảo thần bí, đang tập hợp chuẩn bị tiến vào đảo.
Sau đó là một bức ảnh khá mờ, là hình ảnh trong đảo. Có hồ nước, có rừng rậm, nhưng cũng chỉ là một bức ảnh bình thường, không thể nào tìm được chút tin tức hữu dụng nào cả.
Cuối cùng, là Bắc Hà Tán Nhân đần mặt ra, Cuồng Đao Tam Lãng thì mơ mơ màng màng như chưa tỉnh ngủ.
Đây là hình ảnh lúc bọn họ đi ra khỏi hòn đảo thần bí, sau đó chia nhau quay về nhà của mình. Nhưng mấy hình này này hoàn toàn không nằm trong trí nhớ của bọn họ.
Lúc mấy bức ảnh này được gửi lên, Bạch Tôn Giả ngoi lên:
“Thú vị lắm.”
“Ồ, Bạch tiền bối cũng có hứng thú với hòn đảo thần bí này à?”
Tống Thư Hàng quay đầu lại hỏi.
Sau đó, hắn nhìn thấy một cảnh tượng rất thú vị. Bạch tiền bối lúc này —— đang nhét bảy tám quả dương mai vào miệng. phồng má lên nhai.
“Phụt phụt phụt phụt.”
Hạt dương mai bị Bạch tiền bối phun vào trong thùng rác như bắn đạn.
“Ta khá hứng thú với hòn đảo thần bí này, bất quá... ta không tìm thấy nó.”
Bạch tiền bối trả lời:
“Ta đã nghe tin về hòn đảo thần bí này từ lâu lắm rồi, cũng từng đi tìm nó rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần ta đi đều bị lạc cả, tìm kiểu gì cũng không thấy nó đâu. Sau khi tìm ba bồn lần thì ta lười không thèm tìm nữa.”
Bạch tiền bối không tìm thấy hòn đảo này? Lẽ nào là do vận may của hắn gây nên?
Bởi vì nếu như Bạch tiền bối mà tìm thấy hòn đảo này thì sẽ bị mất trí nhớ, cho nên vận may nghịch thiên của hắn mới ngăn không cho hắn tìm thấy hòn đảo thần bí kia ư?
Vậy thì xem ra hòn đảo thần bí này quả thật chẳng phải nơi tốt lành gì. Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng, lát nữa phải khuyên cô nàng Vũ Nhu Tử kia một chút, để cô ấy bỏ cái suy nghĩ đi tìm hòn đảo thần bí kia đi!
Nghĩ thế, hắn lại xem tiếp nội dung chat trong nhóm.
Hoàng Sơn Chân Quân:
“Không còn manh mối gì nữa ư?”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Chỗ ta cũng có mấy đoạn ghi hình mờ mờ đây, căn bản cũng giống hệt của Cổ Hồ Quan Chân Quân thôi, chẳng qua đổi góc độ từ Cổ Hồ Quan Chân Quân thành ta thôi.”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Đúng là gặp quỷ rồi, ta thậm chí không nhớ được chút gì hết. Hơn nữa, bản thân ta cũng không nhận ra luôn.”
Cổ Hồ Quan Chân Quân:
“@Dược Sư, Dược Sư huynh, ngươi đã nghiên cứu ra nguyên nhân mất trí nhớ của hai vị đạo hữu kia và đạo đồng của bọn họ chưa?”
Dược Sư:
“Đã nghiên cứu ra được mọt chút, hai vị đạo hữu kia và đạo đồng của bọn họ đã chủ động ký kết một loại khế ước gì đó với một nhân vật vào hàng đại năng, sau đó, tự bọn họ phong ấn trí nhớ của mình lại! Nếu như không có gì bất ngờ thì chắc là tình huống của các ngươi cũng không khác gì họ. Lúc nào ba người các ngươi rảnh thì tới đây đi, ta sẽ kiểm tra cho các ngươi.”
Cổ Hồ Quan Chân Quân:
“Dược Sư huynh, vậy bây giờ có cách gì để mở phong ấn trí nhớ này ra được không?”
“Không có cách nào cả, nếu như muốn giải khai khế ước kia thì phải thỏa mãn một đầu mối nào đó. Nhưng không ai biết rõ ràng các ngươi đã ký kết khế ước gì với vị đại năng trên hòn đảo đó, ngoại trừ chính bản thân các ngươi ra thì không ai biết rõ đầu mối kia là gì. Nếu như muốn cưỡng chế rút bỏ phong ấn này thì có thể sẽ hủy đi ký ức của các ngươi, khiến các ngươi mất trí nhớ vĩnh viễn.”
Lần này Dược Sư trả lời rất nhanh, xem ra là do Giang Tử Yên gõ chữ giúp hắn.
Hoàng Sơn Chân Quân im lặng một lúc mới lên tiếng hỏi:
“Chuyện mất trí nhớ đó Dược Sư sẽ cố gắng nghĩ cách giải quyết giúp các ngươi. Dù sao thì khế ước này chỉ phong ấn trí nhớ, không tạo thành ảnh hưởng gì với tu vi của các ngươi. Bây giờ các ngươi tìm kỹ thử xem, lần đi đến hòn đảo thần bí này các ngươi có thu hoạch được gì không?”
Đúng đó, đã lên được hòn đảo thần bí kia rồi, dù có mất trí nhớ thì cũng không tới mức không thu hoạch được gì chứ?
Bắc Hà Tán Nhân:
“Ta đã kiểm tra bản thân mình rồi, trong túi áo chỉ có hai gốc linh thảo. Đúng là lỗ vốn to rồi.”
Cổ Hồ Quan Chân Quân:
“Đỡ hơn ta rồi, trên người ta chỉ có một cục hàn thiết... là loại bình thường có thể gặp được ở khắp mọi nơi ấy. Vừa mất trí nhớ còn tốn thời gian mà chỉ lấy được có một khối hàn thiết. Tim ta đau quá! Tam Lãng huynh, ngươi thì sao?”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“...”
“Tam Lãng, không phải là ngươi không có thu hoạch gì luôn đấy chứ?”
Đồng Quái Tiên Sư tò mò hỏi:
“Trước khi ngươi lên hòn đảo thần bí kia, bản thiên sư đã tính một quẻ cho ngươi, lúc đó bản thiên sư tính ra ngươi sẽ gặp may đấy, lần này đáng lẽ phải có thu hoạch ngon lành mới đúng chứ?”
“...”
Cuồng Đao Tam Lãng im lặng một lúc, đột nhiên hỏi:
“Tiên sư, bây giờ ngài đang ở đâu đấy?”
“Ta đang bày sạp xem bói ở Hoa Tây.”
Đồng Quái Tiên Sư nói.
“Ta biết rồi... ta đến tìm ngươi ngay đây!”
Cuồng Đao Tam Lãng gửi một cái icon nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng, nghe quẻ bói của Đồng Quái Tiên Sư là biết ngay lần này Cuồng Đao Tam Lãng không tìm được một cọng lông nào luôn. Dù chỉ được một cục hàn thiết thì hắn cũng không tức tới mức này.
“...”
Đồng Quái Tiên Sư.
“Ha ha ha, ngươi tính sai rồi, ngồi đấy chờ chết đi”
Bắc Hà Tán Nhân cười hả hê.
Đồng Quái Tiên Sư lạnh lùng nói:
“Hừ hừ, nửa tháng sau, trận chiến trên đỉnh Tử Cấm, hy vọng tới lúc đó ngươi vẫn có thể cười nổi.”
“Lời này phải là ta nói với ngươi mới đúng, Bắc Hà ta nhát định sẽ là người cười đến cuối cùng.”
Bắc Hà Tán Nhân đắc ý nói, bộ dạng như thể cầm chắc thắng lợi trong tay.
Tiếp theo là các vị tiền bối trong nhóm bắt đầu phổ cập mấy chuyện lớn với tin tức diễn ra trong hơn một tháng này cho ba vị Bắc Hà Tán Nhân, Cuồng Đao Tam Lãng và Cổ Hồ Quan Chân Quân biết.
Xem tới đây, Tống Thư Hàng lặng lẽ gật đầu, nhỏ giọng nói:
“Quyết định rồi, ta tuyệt đối sẽ không đến hòn đảo thần bí này?”
“Sao thế? Ta lại mong ngươi có thể đi tìm hòn đảo này thử xem sao, nói không chừng ngươi có thể mang theo chút trí nhớ rời khỏi đó, để ta biết được rốt cuộc trên hòn đảo thần bí kia có thứ gì. Ta tò mò lắm!”
Bạch Tôn Giả thuận miệng nói.
Tống Thư Hàng cứng người —— Bạch tiền bối chỉ thuận miệng nói một câu thôi, chắc không thể xem là 'lời chúc của Bạch Tôn Giả' đâu nhỉ?
Tuy nói thế, nhưng hắn vẫn không yên tâm lắm. Tay kéo ngược lại xem thật kỹ mấy bức ảnh chụp được trên hòn đảo thần bí kia mà Cổ Hồ Quan Chân Quân tiền bối đã gửi lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận