Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1593: Thận của phụ hoàng, ta nhận

Chương 1593: Thận của phụ hoàng, ta nhận
Keng!
Một tiếng giòn tan.
Mũi kiếm đâm thẳng vào eo Tống Thư Hàng, phát ra âm thanh lanh lảnh của kim loại.
Tống Thư Hàng: “…”
Nếu không phải nhục thân của ta cường đại, ta lại tu luyện hai công pháp luyện thể đỉnh cao, thì hôm nay quả thận của ta đi tong rồi, thận bảy màu cũng không cứu được!
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn ra phía sau.
Sau đó hắn thấy Lý m Trúc ba tuổi treo trên phi kiếm, vẻ mặt ngây ngô. Phi kiếm xuyên qua áo khoác của nó, khiến nó treo lủng lẳng trên kiếm như linh vật.
“A Tống!” Nhìn thấy Tống Thư Hàng, Tiểu m Trúc cất giọng mềm mại gọi vang.
Cô bé bình an vô sự.

Thận của phụ hoàng, ta nhận!

Tống Thư Hàng vươn tay ôm Tiểu m Trúc vào lòng.
Phi kiếm mắc trên người nó biến thành một mảnh kim loại hình móng tay, bay vèo về ngón tay của con rối tiên tử.
Nhìn từ bề ngoài thì con rối tiên tử không hề trang bị bất cứ vũ khí gì, nhưng trên thực tế toàn thân cô đều có thể trở thành pháp khí công kích có chủng loại vô cùng phong phú.
Cô không chỉ biết ôm đầu ngồi xuống để phòng ngự.
.
.
.
Cô còn biết quỳ xuống phòng ngự kiểu ORZ nữa kia.
“Kẻ địch quá mạnh... ta không ngăn được. Ta chỉ có thể... đưa m Trúc về trước… Ta cài đặt đích đến của phi kiếm... là tòa nhà ở khu Giang Nam. Nếu Thư Hàng đã về... thì ưu tiên hạ cánh... ở nơi có khí tức của ngươi.” con rối tiên tử lại nói đứt quãng.
“Kẻ địch mạnh hơn tiên tử? Là Kiếp Tiên cửu phẩm ư?” Tống Thư Hàng cau mày, đan điền ngày càng đau đớn, nhưng thân là Bá Tống tiền bối, hắn nhất định phải nén nỗi đau ấy lại trước mặt bao nhiêu đạo hữu ở đây.
May mà đối với hắn thì nỗi đau này vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng.
Hằng Giang Đạo Trưởng và mấy vị đạo hữu đến nhận hàng đều lặng lẽ nuốt nước miếng.
Không hổ là nghìn năm đệ nhất thánh Bá Tống Huyền Thánh, vừa mở miệng đã nhắc đến kẻ địch là Kiếp Tiên cửu phẩm.
Bình thường đám tu sĩ nhỏ như bọn họ muốn gặp Tôn Giả thất phẩm đã là rất khó rồi, chứ nói gì đến Kiếp Tiên.
Nếu có thể gặp một vị huyền thánh sống thì đúng là chuyện may mắn lớn nhất đời người.
Đương nhiên, Bá Tống Huyền Thánh là ngoại lệ.
“Đúng vậy... chắc chắn là cảnh giới từ Kiếp Tiên trở lên. Ta đối mặt với hắn... không có đường chống trả.” con rối tiên tử chậm rãi nói: “Hơn nữa... hắn hiểu rất rõ về con rối. Ta đấu với hắn... bị ép sít sao... cuối cùng hạch tâm cũng bị móc mất… Rốt cuộc hạch tâm kia của ngươi... có lai lịch gì? Kẻ đó... chỉ muốn lấy hạch tâm. Sau khi móc hạch tâm của ta... hắn liền quăng ta sang một bên.”
Nói đến đây, con rối tiên tử tủi thân quá đỗi. Nói gì thì nói cô cũng là con rối bát phẩm, vật liệu toàn thân trên dưới, từ cái móng tay trở đi cũng có giá trên trời. Thế mà đối phương ném cô đi cứ như ném rác vậy.
Mặt khác, đối phương không có ác ý với Lý m Trúc. Khi con rối tiên tử đưa Lý m Trúc đi, hắn không hề ngăn cản, từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm móc hạch tâm của cô mà thôi.
Tống Thư Hàng: “Đó là hạch tâm của con rối vua nửa thân nhện, sử dụng kĩ thuật ngụy vĩnh hằng chi lô. Lúc ấy con rối kia bị tổn thương đến hơn 89%, chỉ còn hạch tâm năng lượng là nguyên vẹn. Người chế tạo ra nó là… Trường Sinh Giả của Mặc Môn. Đậu xanh!”
Người mà con rối tiên tử không thể chống cự, hiểu rõ con rối như lòng bàn tay, lại còn bảo hạch tâm của con rối vốn chính là của hắn…
Đừng nói người móc mất hạch tâm của con rối tiên tử là Trường Sinh Giả thần bí kia nhé?
Tống Thư Hàng đắng lòng.
“Nếu đúng là cái vị Mặc gia kia thì tạm thời không lấy lại được hạch tâm cho con rối tiên tử rồi.” Tống Thư Hàng cười khổ nói.
Nhưng hình như hạch tâm con rối kia là tác phẩm của Trường Sinh Giả Mặc Môn từ trước khi vị ấy thành đạo thì phải? Đối với hắn, chắc kĩ thuật của nó đã quá hạn và đẳng cấp cũng hơi bị thấp nhỉ?
Hắn móc hạch tâm con rối kia về làm gì?
Chẳng lẽ trong hạch tâm ấy còn ẩn chứa bí mật khác hay sao?
Con rối tiên tử từ từ đi đến bên Tống Thư Hàng, duỗi tay vỗ vai hắn: “Tìm cho ta viên hạch tâm khác được không? Năng lượng của linh thạch nhanh hết lắm, ta cứ thấy mình có thể chết máy bất cứ lúc nào…”
Tống Thư Hàng đặt Tiểu m Trúc lên vai, đáp: “Hạch tâm đẳng cấp cao làm gì dễ tìm như thế? Tiên tử duy trì hoạt động cơ bản nhất trước đã, ta dùng linh thạch giúp cô chống đỡ một thời gian. Cô đóng hết các chức năng không cần thiết lại đi. Bao giờ tìm được hạch tâm mới thì ta sẽ thay cho cô.”
“Ta... không... có... chức... năng... đó!” con rối tiên tử kéo dài giọng.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Sắp chết máy à?
Tiên tử, ban nãy ta vừa cúng cho cô cả một rương linh thạch đấy. Dù chỉ là linh thạch lục phẩm và ngũ phẩm nhưng số lượng vô cùng nhiều, đổi thành linh thạch cửu phẩm cũng phải được chục viên.
Một con rối bát phẩm như cô tiêu hao lớn đến vậy sao?
“Linh thạch ngươi vừa cho ta có phẩm chất quá thấp, linh lực không ổn định, công suất vận chuyển không đủ, thường xuyên tạm ngừng, đứng máy.” con rối tiên tử nói bằng tốc độ bình thường.
Tống Thư Hàng: “…”
“Hay là chúng ta lập đội đi cướp hạch tâm về đi?” con rối tiên tử ngồi xuống ghế đá trong sân, hai tay chống cằm, nói: “Ta gặp hắn trưa nay, có khi bây giờ hắn vẫn đang ở gần đây, chúng ta có thể tìm được hắn đó.”
Nói cách khác, đại lão Trường Sinh Giả Mặc môn kia có lẽ vẫn còn đang ở gần đây à?
Tống Thư Hàng: “Ta cảm thấy chúng ta có lập đội thì cũng chỉ đi cúng mạng thôi, đừng nghĩ xàm. Ta có 120 thiên nhân ngũ phẩm, đem bán đi cũng được một lượng linh thạch lớn. Ta sẽ cho cô hấp thu, cố chống đỡ ít ngày đi đã.”
Tống Thư Hàng nói thản nhiên nhưng sâu trong thâm tâm nước mắt thành biển rộng.
Vất vả lắm mới rủng rỉnh túi tiền, ai ngờ linh thạch chưa đến tay đã phải chi ra trước.
Lúc này, Bạch tiền bối nói: “Hay là ta cải tạo cô một chút, cho thêm công năng để cô có thể duy trì hoạt động đơn giản nhất như đi đứng, nói chuyện nhé. Ở trạng thái đó có thể giảm tiêu hao linh thạch xuống rất thấp, chỉ cần một viên linh thạch tứ phẩm là cũng có thể duy trì hoạt động được rất lâu.”
Con rối tiên tử thở dài đáp: “Đành vậy thôi, làm phiền ngươi, Bạch đạo hữu.”
“Không cần khách khí, tiện tay thôi mà.” Bạch tiền bối nói: “Thực ra ta rất có hứng thú với cấu tạo của cô đấy.”
Tống Thư Hàng: “!!!”
Làm sao bây giờ? Hắn có cần ngăn Bạch tiền bối lại không?
Hay là đi tìm cả Bạch tiền bối two đến nhỉ? Để Bạch tiền bối và Bạch tiền bối two hỗ trợ lẫn nhau, có lẽ khi cải tạo và phá hủy sẽ không gây nổ đâu đúng không?

“Bá Tống tiền bối, bọn ta xin phép về trước, đến đêm sẽ dùng phi kiếm chuyển số linh thạch còn lại cho ngài nhé.” Hằng Giang Đạo Trưởng và đồng bạn đưa tất cả thiên nhân ngũ phẩm lên xe, sau đó nói với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “Làm phiền các vị đạo hữu, cảm ơn các đạo hữu đã trả con rối tiên tử nhà ta lại. Nếu các vị không tình cờ nhặt được cô ấy thì ta khó mà tìm cô ấy về được.”
“Bá Tống tiền bối khách sáo quá, bọn ta tiện tay thôi mà.” Hằng Giang Đạo Trưởng mỉm cười nói: “Vậy chúng ta xin phép Bá Tống tiền bối, đi trước đây.”
“Đạo hữu từ từ đã, để tỏ lòng, ta có một thứ muốn tặng cho ngươi.” Tống Thư Hàng mỉm cười.
Hằng Giang Đạo Trưởng và các đồng bạn bất giác lùi về phía sau một bước.
Bá Tống Huyền Thánh nói muốn tặng đồ cho ta, giờ sao đây? Online chờ gấp!
Tống Thư Hàng vẫy tay, lấy nước suối của suối nguồn sự sống từ thế giới hạch tâm ra rồi chia cho Hằng Giang Đạo Trưởng và đồng bạn mỗi người một cốc.
“Đây là nước của suối nguồn sự sống, có thể tăng năm mươi năm tuổi thọ và giúp cường thân kiện thể.” Tống Thư Hàng giới thiệu.
Nếu không có mấy đạo hữu này trùng hợp nhặt được con rối tiên tử thì Tống Thư Hàng không biết phải tìm cô ở nơi nào.
Nhất định hắn phải cảm ơn người ta cho tử tế.
Nhưng bây giờ Tống Thư Hàng nghèo quá, trong tay chẳng có gì tốt để làm quà cho người ta, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nước của suối nguồn sự sống là thích hợp nhất.
Vừa nhận nước của suối nguồn sự sống, Hằng Giang Đạo Trưởng và các đồng bạn đã ngửi thấy mùi hương ngan ngát tỏa vào khoang mũi, khiến người ta chỉ hận không thể uống hết ngay tại chỗ.
Nhưng không hiểu sao Hằng Giang Đạo Trưởng và các đạo hữu lại chợt nhớ đến nước sông mẫu tử trong truyền thuyết. Chính là cái loại nước uống một ngụm liền mang thai ấy.
Uống thứ này vào sẽ không mang thai chứ?
“Các đạo hữu có thể thử một chút, nhưng mỗi cốc này là một phần, phải uống hết thì mới có hiệu quả tăng năm mươi năm tuổi thọ.” Tống Thư Hàng nhắc nhở.
“Ý của Bá Tống Huyền Thánh là bắt chúng ta phải đứng đây mà uống cho bằng hết?” Hằng Giang Đạo Trưởng nhìn Tống Thư Hàng, cắn răng một cái rồi uống một hơi cạn sạch.
Uống thì có thể mang thai, nhưng không uống nghĩa là không nể mặt Bá Tống Huyền Thánh.
Không nể mặt Bá Tống Huyền Thánh, các ngươi định mang mấy thai?
Mấy đạo hữu còn lại thấy Hằng Giang Đạo Trưởng uống rồi, cũng cắn răng uống cho bằng sạch.
Uống nước suối xong, cảm giác đau bụng trong dự đoán không tới, mà cả người bỗng thư thái thoải mái rất nhiều, cảm giác như mình trẻ ra, tuổi thọ cao lên vậy.
“Cảm ơn Bá Tống tiền bối ban thuốc!” Hằng Giang Đạo Trưởng chắp tay hành lễ với Tống Thư Hàng.
Báu vật kéo dài tuổi thọ! Dù chỉ có năm mươi năm, nhưng đó đã là một báu vật chỉ có thể gặp mà không thể cầu rồi.
Hơn nữa, nước suối này có hương vị tuyệt vời, uống một hơi hết lãng phí quá, lẽ ra phải từ từ thưởng thức mới đúng.

Sau khi từ biệt Tống Thư Hàng, Hằng Giang Đạo Trưởng và đồng bạn lái xe rời khỏi biệt thự của Dược Sư.
Trên đường về.
Hằng Giang Đạo Trưởng cảm thán: “Hôm nay chúng ta may mắn lắm mới tránh thoát được kiếp nạn đấy.”
“Không bị mang thai đúng là may mắn thật.”
“Đã thế còn được uống nước suối kéo dài thêm năm mươi năm tuổi thọ. Biết thế ta đã giữ nước suối kia lại, nhất định có thể bán được rất nhiều tiền. Chúng ta còn trẻ, không dùng đến nước suối này, nhưng thể nào cũng có tu sĩ sắp hết thọ nguyên cần nó.”
“Tiếc quá.”
Hằng Giang Đạo Trưởng nhìn về tòa biệt thự của Dược Sư mà nói: “Nhưng lần sau ta nhất định sẽ không quay lại nơi này đâu. Mang hàng về rồi dùng phi kiếm trả linh thạch cho Bá Tống Huyền Thánh thôi.”

Trong biệt thự của Dược Sư.
Tống Thư Hàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Thiên nhân lục phẩm của ta còn chưa được kiểm hàng mà!
Nhưng bây giờ gác việc đó lại sau vậy.
Tống Thư Hàng gọi mỹ nhân rắn công đức ra.
Phải xử lý cái thai đôi trong kim đan trước đã!
Bạn cần đăng nhập để bình luận