Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 931: Đệ Tử Sở Gia Bị Trọng Thương

Chương 931: Đệ Tử Sở Gia Bị Trọng Thương
Cái bản mặt của mày thì thanh thản chỗ nào hả? Nhìn vào hòa thượng Tây thân hình bồ tượng, cơ bắp cuồn cuộn kia, gã đàn ông ăn vạ thầm nuốt nước bọt, lòng thì mắng: Thứ thanh thản nhẹ nhàng thật sự là cái đầu trọc của mày thì có!
Thấy gã ăn vạ không nói gì, hòa thượng Tây nhíu mày:
“Thí chủ, chẳng lẽ ngươi không muốn cho ta chút thể diện à? Hay là vì mặt của bần tăng không đủ thanh thản thế?”
Nói đoạn, hòa thượng Tây làm ra động tác gấu ôm rồi nói:
“Người xuất gia không nói dông dài, một cái ôm của bần tăng có thể giết chết cả gấu chó đấy, chẳng lẽ các thí chủ muốn thử à?”
Gã ăn vạ không khỏi giật lùi vài bước, tuy rằng không biết cái ôm của tên hòa thượng Tây này có thể giết chết một con gấu chó hay không. Nhưng nếu mình bị ôm một phát thì bảo đảm sẽ nát hết xương mất thôi.
Hơn nữa thể trạng của đối phương khủng quá. Mình với cả đám anh em cộng lại cũng chẳng đủ cho hòa thượng Tây đánh ấy chứ.
Hảo hán không ăn cái thiệt ở trước mắt.
“Thằng trọc kia, hôm nay ông đây nể mặt mày nên tha cho ba đứa này một lần, ngày mai tao sẽ tìm bọn mày tính sổ sau.”
Gã ăn vạ cắn răng nói, sau đó phất tay định dắt đám anh em của mình rút lui.
Nhưng đúng lúc này hòa thượng Tây đột nhiên lóe lên một cái, đứng chặn trước mặt đám gã ăn vạ.
Cái thân hình to uỳnh này thế mà lại nhanh như một con mèo ấy.
“Các vị thí chủ, chẳng lẽ gương mặt thanh thản của bần tăng không đủ để các ngươi tha cho mấy người Cao thí chủ hay sao? Ý của bần tăng chính là hai bên hãy hóa giải ân oán, bắt tay làm hòa đi.”
Hòa thượng Tây nghiêm túc nói.
“Thằng trọc này mày đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nhé!”
Gã ăn vạ cắn răng nói:
“Không đánh Tống Thư Hàng một trận thì tao khó mà nguôi giận được. Mày giúp bọn nó được nhất thời, chẳng lẽ còn giúp được cả đời à?”
Thậm chí chỉ cần hòa thượng Tây đi khỏi thì bọn họ sẽ lập tức quay lại tìm Tống Thư Hàng trả thù ngay.
“Ơ? Ân oán giữ các ngươi là vì Tống thí chủ à?”
Hòa thượng Tây tò mò hỏi tiếp.
“Đương nhiên rồi.”
Gã ăn vạ cắn răng nói, nhớ tới chuyện mình bị cướp tiền thì lòng gã lại đau như cắt.
“Nói vậy là các vị thí chủ không hề có thù hằn gì với ba người Cao thí chủ? Chỉ muốn tìm Tống thí chủ để trả thù thôi chứ gì?”
Hòa thượng Tây nghe vậy thì gật đầu nói:
“Thế thì dễ xủ rồi, nếu các vị thí chủ không ngại thì cứ đi cùng với ta. Ta đưa các ngươi đi tìm Tống thí chủ!”
“Gì cơ???”
Đám người gã ăn vạ đực mặt ra.
Cao Mỗ Mỗ:
“Đại sư, ngài không thể đưa bọn họ đi tìm Thư Hàng được!”
“Cao thí chủ cứ yên tâm, chuyện vặt thế này thì một mình Tống thí chủ có thể dễ dàng giải quyết ấy mà.”
Hòa thượng Tây mỉm cười, lại nháy mắt với ba người Cao Mỗ Mỗ.
Ba người Cao Mỗ Mỗ lập tức hiểu ra, đúng thế, có đại hòa thượng ở đây, cho dù có đi gặp Tống Thư Hàng thì cũng không việc gì phải sợ đám người này.
“Cao thí chủ, xin hãy đưa bần tăng đi gặp Tống thí chủ.”
Hòa thượng Tây lại nói.
Dương Đức móc điện thoại ra nói:
“Tôi gọi điện cho Thư Hàng, bảo nó đến nhanh một chút.”
“Làm phiền thí chủ.”
Hòa thượng Tây cười nói.
Dương Đức bấm số gọi cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhanh chóng nghe máy:
“Alo, Dương Đức đấy à, có chuyện gì thế? Nghĩ ra trưa nay ăn cái gì rồi à?”
“Không phải, bọn tao bị người ta bao vây. Đối phương muốn tìm mày đấy.”
Dương Đức bình tĩnh thông báo.
“Ai thế?”
Ý cười trong giọng nói của Tống Thư Hàng đã tắt hẳn.
“Bọn tao cũng không biết, nhìn giống lưu manh lắm, mày chọc phải khi nào thế?”
Dương Đức bình tĩnh nói.
“Lưu manh cái đầu nhà mày!”
Gã ăn vạ tức giận quát to, nếu không vì hòa thượng Tây đứng bên cạnh thì hắn ta đã nhào lên thân ái dí cho Dương Đức mấy đấm rồi.
“Bọn mày đang ở đâu đấy?”
Tống Thư Hàng hỏi lại.
“Ở một con hẻm trong khu Đại Cát.”
Dương Đức báo ngay.
Tống Thư Hàng:
“Tao tới ngay đây.”
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Chưa tới hai phút sau.
Bóng dáng Tống Thư Hàng đã xuất hiện trong hẻm nhỏ khu Đại Cát, bên cạnh hắn còn dắt theo bé Thi, trên vai là chim tước Tiểu Thải.
Kẻ thù gặp nhau thì vô cùng đỏ mắt.
Gã ăn vạ nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng, tức giận hét to:
“Thằng họ Tống kia!”
Mấy tên anh em của hắn cũng theo sát bên cạnh, chuẩn bị nhào lên xử đẹp Tống Thư Hàng.
“Thầy chùa này, chắc là ông không bắt bọn này phải nể gương mặt thanh thản của ông nữa đấy chứ.”
Gã ăn vạ nhìn sang hòa thượng Tây, lạnh lùng nói.
“Xin cứ tự nhiên đi, ha ha.”
Hòa thượng Tây mỉm cười.
Thực lực của Tống thí chủ vô cùng bí hiểm, đám lưu manh này dám tìm Tống thí chủ gây sự như thế chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Sau khi nghe thấy lời cam đoan của hòa thượng Tây, đám người kia vung ống tuýp sắt, nhe răng cười đi về phía Tống Thư Hàng.
“Hóa ra là đám này.”
Tống Thư Hàng nhìn gã ăn vạ kia, thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn còn ngỡ là kẻ vô sỉ nào trong giới tu sĩ định ra tay với ba người Cao Mỗ Mỗ.
Tiểu Thải trên vai hắn chớp mắt, hót lên hai tiếng. Loại rác rưởi sức chiến đấu không đến năm điểm này, cô dùng một cái móng vuốt cũng xử được!
Đám người kia nhào tới chỗ Tống Thư Hàng, nhe răng cười gằn.
Đúng lúc này, cô bé đứng bên cạnh Tống Thư Hàng chợt động.
Cô bé mặc bộ váy màu đen đột nhiên vèo một cái, phóng tới chỗ đám người gã ăn vạ!
Gã chân dài chạy trước tiên cảm thây trước mắt hoa lên một cái. Sau đó có một cô bé vô cùng đáng yêu nhảy lên cao ơi là cao, đầu gối trắng nõn đánh thẳng vào cằm của hắn thật mạnh.
“Á!!!”
Gã chân gài hét lên đau đớn, thân hình bay ngược về phía sau. Sau đó gã giơ tay ôm cằm lăn lộn dưới đất khóc la. Gã cảm thấy mình như bị xe máy tông thẳng vào người, có khi đã vỡ xương cằm cũng nên, giờ này nó đã đơ ra mất hết tri giác luôn rôi.
Ngay khi gã ngã xuống thì cô bé váy đen xoay vòng một cái cực kỳ phản khoa học trên không trung, đôi chân be bé quét ngang một cú.
Bốp! Tên cầm gậy bóng chày chạy phía sau gã chân dài kia bị đánh trúng mặt, kêu thảm ngã xuống đất. Cũng giống với gã chân dài kia, tên này ôm mặt lăn lộn liên hồi, răng gãy hết mấy cái.
Chỉ trong nháy mắt thôi mà bên phe gã ăn vạ đã có hai tên đo đất!
Tốc độ còn nhanh hơn cả phim hành động Mỹ nữa.
Mà công kích của Thi nay chỉ mới vừa bắt đầu. Sau khi đáp xuống, cô bé cúi người, quét chân một cú.
Sau đó, một tên cao to đeo vuốt hổ cảm giác như đầu gối bị một mũi tên bắn trúng... Không đúng, là bị một đôi chân nho nhỏ đánh trúng.
Tên cao to đeo vuốt hổ cũng hét thảm ngã vật ra đấy, hai tay ôm chân lăn long lóc, đau đến mức phát khóc, đây nào có giống bị một con bé đá đâu, rõ ràng là bị gậy sắt quất một cú thật mạnh vào bắp chân thì có, xương ống quyển như bị đánh gãy luôn rồi này.
Sau khi Thi quét ngã tên đeo vuốt hổ thì lại nhảy lên, đạp lên bụng hắn một cú.
“Á!”
Tên đeo vuốt hổ cảm thấy bụng đau dữ dội, đầu ngoẻo qua một bên, miệng sùi bọt mép.
Ngay sau đó, bé Thi cứ như hổ dữ vào bầy dê, thân hình bé bé xinh xinh của cô cứ thoăn thoắt như một viên đạn.
Đám người bên kia hét thảm liên hồi.
Mười giây sau.
Ngoại trừ gã ăn vạ đang cầm ống tuýp ra thì toàn bộ đồng đội của hắn đã đo đường...
“Đậu xanh!”
Cao Mỗ Mỗ giật mình nói.
“Đậu xanh!”
Thổ Ba cũng hết cả hồn.
Dương Đức nhìn chằm chằm cô bé váy đen nọ, hoài nghi không biết có phải gần đây mình mệt mỏi quá nên gặp ảo giác hay không?
Một cô bé con mười tuổi, chưa đầy một phút đã đánh ngã mười mấy gã đàn ông trưởng thành có cầm vũ khí, đây rõ ràng là cảnh tượng chỉ trong phim mới có.
“Nữ hiệp, xin hãy tha mạng!”
Gã ăn vạ nhũn hết cả giò.
Thi chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Tống Thư Hàng hỏi:
“Anh Tống, có xử luôn cả người này không? Trông như đại ca ấy, có cần ép hỏi lý do tại sao hắn tấn công anh không?”
“Ừ, để anh nói vài câu với hắn xong rồi xử luôn.”
Tống Thư Hàng cười nói, hắn đi tới bên cạnh gã ăn vạ kia rồi nói:
“Có điện thoại không? Mở khóa màn hình cho tôi cái đi.”
Gã ăn vạ run rẩy móc điện thoại ra, mở khóa đưa cho Tống Thư Hàng.
“Chà, điện thoại được đấy.”
Tống Thư Hàng cầm lấy điện thoại của gã ăn vạ kia, nghía một cái rồi cười nói.
“Nếu chú em thích thì anh tặng cho chú cũng được.”
Gã ăn vạ cắn răng nói.
“Haiz, tôi lấy điện thoại của anh làm gì?”
Tống Thư Hàng cầm lấy điện thoại, sau đó nhập một dãy số vào.
Đây là một dãy số điện thoại mới, Tống Thư Hàng vốn định lấy đưa cho Diệp Tư.
“Sau này muốn tìm tôi trả thù thì cứ gọi thẳng vào đây, chừng đó tôi sẽ đi một mình đến tìm các người.”
Tống Thư Hàng trả điện thoại lại cho gã ăn vạ rồi nói.
“Một mình á?”
Gã ăn vạ hỏi lại.
“Đúng, chỉ một mình tôi thôi. Không dắt theo ai hết.”
Tống Thư Hàng mỉm cười vỗ vai gã ăn vạ một cái.
Khóe miệng của gã ăn vạ co giật, có ngu mới tim mày! Đến lúc đó tao mà gọi cho mày thì kiểu gì mày chẳng dắt một đống người tới hội đồng tao.
“Được rồi, Thi này, anh nói xong rồi.”
Tống Thư Hàng nói.
“Dạ.”
Thi bước lên hai bước nhỏ, sau đó khẽ quát một tiếng:
“Hây!”
Đôi chân nho nhỏ đá thẳng vào cổ của gã ăn vạ.
Trước mắt gã ăn vạ tối sầm, ngất thẳng cẳng.
Sau đó, trong ánh nhìn của đám Cao Mỗ Mỗ và Thổ Ba, Tống Thư Hàng ngồi xổm xuống, thuần thục moi một cái ví tiền mới ra từ trên người của gã ăn vạ kia.
Mở ra xem thì chỉ có hai tờ tiền đỏ.
“Còn nghèo hơn cả lần trước.”
Tống Thư Hàng cười lớn đút túi luôn.
Hắn không lấy xu nào trên người mấy kẻ khác, hắn chỉ lấy tiền của gã ăn vạ này mà thôi.
Lúc Tống Thư Hàng nhét tiền vào ví của mình thì Diệp Tư trong cơ thể hắn lập tức sáng mắt lên.
“Hóa ra còn có thể kiếm tiền kiểu này à?”
Diệp Tư cảm giác mình lại tìm được một con đường kiếm tiền mới.
...
“Lão Cao, bọn mày có sao không?”
Tống Thư Hàng phất tay với bọn bạn cùng phòng.
Cao Mỗ Mỗ:
“May mà đại sư đến kịp lúc.”
“Tống thí chủ, bần tăng đã đến rồi đây.”
Hòa thượng Tây thi lễ với Tống Thư Hàng một cái.
“Ha ha, đợi đại sư ngài lâu lắm rồi đây.”
Tống Thư Hàng cười nói.
Hòa thượng Tây tới đây là muốn đưa Nhật ký của cao tăng khổ hạnh với Địa Tạng Độ Hồn Kinh cho tước yêu Tiểu Thải mượn dùng.
Ngoài ra hắn còn mang theo một tin khác cho Tống Thư Hàng.
“Tống thí chủ, trên đường bần tăng tới đây có gặp được một vị thí chủ bị trọng thương, hắn nói mình là người của Sở gia, đang trên đường đi tìm Tống thí chủ.”
Hòa thượng Tây nói.
Tống Thư Hàng ngẩn ra:
“Người của Sở gia á?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận