Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1494: Di vật của ngoại vực Thiên Ma đáng thương

Chương 1494: Di vật của ngoại vực Thiên Ma đáng thương
Sao vị khách này lại tới nữa thế này?
Chẳng phải hắn đã bị con rối tiên tử xóa trí nhớ rồi ư?
Chẳng lẽ… sau khi bị xóa trí nhớ, hắn lại tới ăn một bữa ‘mười món’, sau đó yêu cầu ông chủ cung cấp dịch vụ chạy trốn khẩn cấp à?
Tống Thư Hàng xoa cằm.
Hình như hắn đã thấy được một con đường làm giàu rồi.
Không được không được, chuyện này thất đức quá.
Liêm sỉ của Tống Thư Hàng nhắc nhở hắn, tuyệt đối không được làm mấy chuyện làm giàu bất chấp thế này.
“Xin chào, hoan nghênh quý khách đã đến.”
Con rối tiên tử bình tĩnh dừng việc sửa bàn lại, đứng dậy nói.
“Xin chào.”
Ông anh vạm vỡ gãi đầu, nhìn quanh quán ăn.
Bản thân hắn cũng không hiểu nổi tại sao mình lại đi tới đây nữa.
Hắn có chút ấn tượng với quán ăn này, hình như là một quán ăn ngầm cung cấp dịch vụ ‘chạy trốn khẩn cấp’. Ám hiệu là một mạch ăn hết mười món ăn, sau đó giao cho ông chủ.
Nhưng tại sao mình lại tới đây chứ?
Trong trí nhớ của hắn, bản thân đang muốn tống món ‘bảo vật’ quỷ dị kia đi cho nhanh.
Sau khi đưa các anh em đến bệnh viện, hắn lập tức trở lại chỗ giấu bảo vật rồi lấy nó ra. Sau đó hắn định tìm một chuyên gia giám định để giám định bảo vật của mình.
Lúc nghĩ tới đây, không hiểu sao hắn lại xách bảo vật tới quán ăn này.
Sau khi bước vào quán ăn, hắn thấy tim mình thắt lại.
Hình như cái bàn trong quán ăn đã bị vỡ, một cô gái xinh đẹp đang sửa lại nó.
Trên vách tường còn có một lỗ lớn, cứ như là bị búa đập thủng vậy.
Đáng sợ hơn chính là ba người đàn ông mặc áo giáp kỳ lạ nằm xếp chồng lên nhau, trên mặt đầy máu ở sau lưng ông chủ.
Trên vách tường sau lưng ông chủ cũng chằng chịt vết máu.
Đây là nhà ma à?
[Thôi thì mình cứ đi khỏi đây thì tốt hơn.]
Ông anh vạm vỡ thầm nghĩ.
Nghĩ tới đây, hắn chuẩn bị chạy lấy người.
Nhưng đúng lúc hắn xoay người toan bỏ đi thì lại liếc thấy pho tượng kỳ lạ của trong tiệm.
Hình như pho tượng khắc một vị trích tiên ngồi xếp bằng.
Rõ ràng chỉ là bức tượng điêu khắc bằng đá nhưng lại ẩn chứa sức hút đặc biệt.
Sau khi nhìn thấy bức tượng, ông anh vạm vỡ không nhấc nổi chân lên nữa.
Hắn nhịn không được mà nhìn lại bức tượng lần nữa.
Đây là tượng của một vị tiên quân trong thần thoại Hoa Hạ ư? Rõ ràng chỉ là một pho tượng, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một loại khí chất vô thượng.
Lúc nhìn thấy pho tượng này, trong đầu hắn tưởng tượng ra dáng vẻ của một vị trích tiên tuyệt trần.
Chắc hẳn người đó sẽ có tóc dài tung bay, mặc áo trắng không nhiễm một hạt bụi, là tồn tại hiếm có trong thiên hạ.
Ông anh vạm vỡ bất giác ngắm nhìn tới mê mẩn.
“Khụ!”
Tống Thư Hàng bình tĩnh ôm lấy pho tượng Bạch tiền bối bản tôn, cất vào sau quầy thu ngân:
“Quý khách cần gì à? Qúy khách muốn ăn gì ư?”
Trong thế giới hạch tâm, Sở Sở đã tu luyện xong, giờ cô đang đả tọa minh tưởng, tổng kết lại kinh nghiệm giao chiến với chú thuật sư tứ phẩm nọ.
Nếu như ông anh vạm vỡ này muốn gọi món, Tống Thư Hàng có thể kéo Sở Sở ra nấu ăn.
“À... ừ... ừm.”
Người đàn ông đó há miệng nhưng qua hồi lâu mà không nói được một câu. Hắn cố gắng rướn cổ ra, hận mắt mình không thể nhìn xuyên qua quầy thu ngân để ngắm pho tượng kia tiếp.
Tống Thư Hàng: “…”
“A, ngại quá. Ông chủ à, hình như pho tượng của ông chủ là tác phẩm của nghệ nhân nào thế? Ông chủ có thể nhờ nghệ nhân đó làm cho tôi một bức không?”
Ông anh vạm vỡ đó vỗ vào ngực mình:
“Tiền bạc không thành vấn đề!”
“Tiếc quá, vị nghệ nhân đó không có trên đời này.”
Tống Thư Hàng đáp.
Pho tượng này là do pháp thuật của Bạch tiền bối ngưng tụ thành, lấy đâu ra nghệ nhân chứ?
“Qua đời rồi à? Tiếc quá đi mất.”
Ông anh vạm vỡ gãi đầu, cười ngây ngô.
Suy nghĩ chốc lát, hắn đột nhiên nói:
“Ông chủ, có phải tôi đã gặp ông chủ ở đâu rồi không?”
Sau khi không bị pho tượng của Bạch tiền bối thu hút nữa, rốt cuộc lực chú ý của ông anh vạm vỡ kia cũng tập trung lên người vị ông chủ thoạt nhìn có vẻ rất bình thường này.
Ông chủ trông rất trẻ, tầm khoảng hai mươi tuổi. Nhưng hắn mang tới cảm giác tang thương như những bậc cao tuổi đã trải qua bốn năm mươi năm cuộc đời vậy. Nếu chia trung bình thì chắc ông chủ tầm khoảng ba mươi tuổi nhỉ?
Không biết vì sao, rõ ràng đây là lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác ‘tin cậy’ khó hiểu.
Hắn cảm thấy dường như ông chủ quán này không có gì không làm được, là một thế ngoại cao nhân.
Trong lòng hắn có trực giác… Có lẽ nên giao bảo vật trong tay mình cho ông chủ này giám định.
Cảm giác này xuất hiện rất khó hiểu, nhưng lại vô cùng chân thật.
Tống Thư Hàng mỉm cười, không đáp.
Ông anh vạm vỡ gãi đầu, nghĩ ngợi một lát rồi cắn răng nhấc cái vali màu đen của lên, đạt lên quầy thu ngân của Tống Thư Hàng.
“Ông chủ có thể giám định bảo vật này hộ tôi, xem thử rốt cuộc nó là thứ gì không?”
Ông anh vạm vỡ nói.
Không đợi Tống Thư Hàng trả lời, hắn đã mở mật mã của vali.
Bên trong là một thứ nhìn giống như hắc bảo thạch. To cỡ quả trứng gà.
Xung quanh nó lại tản ra linh lực màu đen mà chỉ tu sĩ mới có thể nhìn thấy.
Ngay khi vali được mở ra, lập tức có những âm thanh như tiếng thì thầm vang lên.
m thanh đó như đang dụ dỗ mọi người sa đọa, phát tiết tất cả dục vọng trong lòng.
“Lại là thủ đoạn này à?”
Tống Thư Hàng khinh thường nói.
Thủ đoạn này bày đầy đường rồi ấy.
Những món “thần binh” hay mấy thứ như “nhẫn của lão gia gia” mà quả cầu béo Cửu U nghiên cứu ra cũng đều có tính năng thì thầm dụ dỗ này, dẫn dụ tu luyện giả sa đọa thành tà ma Cửu U.
Thủ đoạn này bị quả cầu béo chơi nát rồi ấy.
Tống Thư Hàng có sức đề kháng rất cao với những tiếng thì thầm này.
Chỉ mấy tiếng thì thầm nho nhỏ, trình gì mà đòi so với 88888 tiếng tụng niệm vang lên trong đầu của hắn mỗi tối cơ chứ?
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
“Ông chủ có biết đây là gì không?”
Ông anh vạm vỡ hỏi.
Hắn thấy trên mặt Tống Thư Hàng đầy vẻ khinh thường… Lẽ nào thứ này là rác rưởi, không đáng xu nào ư?
“Đây là một loại hạch tâm năng lượng.”
Tống Thư Hàng bình tĩnh đáp.
Chắc hẳn nó là hạch tâm cổ ma. Hắn nghe thấy cái tên này từ cái tên chú thuật sư xăm mình kia. Nhưng nếu hiểu theo nghĩa mặt chữ thì nó chắc là hạch tâm năng lượng mà cổ ma để lại sau khi chết.
“Hạch tâm năng lượng?”
Ông anh vạm vỡ đần mặt ra, hắn gãi đầu, hỏi:
“Ông chủ, thế nó có đáng tiền không? Nếu như đáng tiền thì được khoảng bao nhiêu, tôi muốn đấu giá bán đứt đi luôn.”
“Bán đứt?”
Tống Thư Hàng kinh ngạc nhìn ông anh vạm vỡ.
“Đúng thế, tôi thấy thứ này cứ như củ khoai lang bỏng tay ấy, nếu cứ tiếp tục giữ nó lại thì nó sẽ mang tới phiền phức cho tôi. Nếu được thì tôi muốn bán nó đi càng sớm càng tốt.”
Ông anh vạm vỡ nghiêm túc nói.
“Ý chí của ông anh tốt đấy.”
Tống Thư Hàng khen ngợi.
Chỉ là một người bình thường mà lại có thể chịu đựng được sự dụ hoặc của tiếng thì thầm trong ‘hạch tâm cổ ma’ rồi còn hạ quyết tâm bán nó đi, ý chí của người này đúng là rất mạnh mẽ.
Đáng tiếc, tuổi tác của đối phương quá lớn, đã bỏ lỡ độ tuổi thích hợp để tu luyện rồi.
Nếu không, với ý chí kiên định này, chắc chắn sẽ có tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 hứng thú với hắn.
“Nói thật tôi cũng không tính được thứ này trị giá bao nhiêu. Vì giá trị của nó không thể dùng ‘tiền’ bình thường để ước lượng được.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Vô giá ư?”
Ông anh vạm vỡ nghe thế lại thấy đau đầu hơn.
Nếu như vô giá thật thì không dễ bán đâu.
“Không, không phải vô giá mà là khó mà dùng ‘tiền’ để đong đếm được.”
Tống Thư Hàng giải thích.
Ông anh vạm vỡ hỏi lại:
“Ông chủ, nếu như tôi đem nó đi bán đấu giá thì có thể bán được bao nhiêu tiền?”
Tống Thư Hàng nhún vai đáp:
“Xem tình hình thế nào đã, nếu như gặp người biết nhìn hàng thì chắc có thể bán được giá trên trời. không thì khó nói lắm.”
Ông anh vạm vỡ kia suy nghĩ chốc lát rồi hỏi tiếp:
“Ông chủ có muốn lấy hạch tâm năng lượng này không?”
“Ông anh muốn bán cho tôi à?”
Tống Thư Hàng cân nhắc chốc lát rồi vươn tay ra, điểm lên ‘hạch tâm cổ ma’.
Phần đầu ngón tay của găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ bên phải thu lại.
Ngón tay của hắn đặt lên hạch tâm cổ ma, khởi động bí pháp giám định.
Bí pháp giám định được kích hoạt.
Khi bí pháp được thi triển, cơ thể của Tống Thư Hàng bỗng nhiên hóa thành sương mù.
Hơn mười vết thương xuất hiện trên cơ thể ‘sương mù hóa’ của hắn, sau đó cơ thể hắn lại nhanh chóng hồi phục lại.
Thông tin giám định xuất hiện trong đầu của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhanh chóng giải trừ chế độ sương mù hóa ngụy bất hủ phiên bản cấp thấp.
Cả quá trình biến thân còn chưa đến một giây.
Trong mắt ông anh vạm vỡ, có một khoảnh khắc nào đó, cơ thể của ông chủ trở nên mơ hồ. Nhưng hắn chớp mắt một cái lại phát hiện ra ông chủ vẫn là ông chủ đó.
[Mình bị hoa mắt rồi à?]
Ông anh vạm vỡ thầm nghĩ.
“Phù.”
Tống Thư Hàng cắn răng.
Sương mù hóa cũng giống như kỹ năng ‘biến thành thể lỏng’ của Diệt Phượng Công Tử, có thể tránh được vết thương từ bí pháp giám định. Tuy nhiên cơn đau về mặt tinh thần thì không biến mất, vẫn phải chịu đựng.
Kết quả giám định hiện lên.
[Hạch tâm của Huyết Ma vương tộc thuộc ngoại vực Thiên Ma. Vì đã quá lâu đời nên năng lượng bên trong hạch tâm Huyết Ma đã sắp cạn. Nếu như có thể tìm thấy cách bổ sung năng lượng cho nó thì ngươi sẽ có được một viên ‘hạch tâm Huyết Ma vương giả’ quý giá.]
‘Huyết Ma? Đó chẳng phải là ngoại vực Thiên Ma bị các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đánh te tua lúc trước à.’
Tống Thư Hàng nhớ lại Huyết Ma.
Ngoại vực Thiên Ma luôn đảm nhiệm vai phản diện trong các bộ phim, TV, tiểu thuyết, ở hiện thế chúng cũng là một chủng tộc rất đáng thương. Địa vị của bọn chúng trong tu chân giới tương đương với ‘Boss dã ngoại’.
Trên người chúng có rất nhiều tài liệu, hơn nữa trong cơ thể còn ẩn chứa một vài pháp khí, thiên tài địa bảo, linh thạch các thứ.
Hiện thế còn có cơ quan chức năng chuyên môn theo dõi ‘Ngoại vực Thiên Ma’.
Mỗi khi có ngoại vực Thiên Ma giáng lâm, các đạo hữu trong tu chân giới đều đồng loạt xoa tay, tiến hành hoạt động săn Thiên Ma.
Lúc ở Đoạn Tiên đài, các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 cũng xử một con Huyết Ma, thu hoạch phong phú lắm.
“Năng lượng bên trong nó đã gần khô cạn rồi. Tuy nhiên nó vẫn là bảo vật vô giá. Nếu thật sự muốn bán thì… ông anh có lấy vàng không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn vốn muốn mượn các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số một 1 ít tiền.
Nhưng đột nhiên lại nhớ ra mình có rất nhiều vàng cám. Là thu hoạch trong phòng tối của Thiên Đạo, lúc đó hắn mang một lượng lớn vàng cám về, định bụng sẽ xây một tòa cung điện xa hoa bằng vàng trong thế giới hạch tâm của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận