Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2489: Bệnh Xà Tinh À!

Chương 2489: Bệnh Xà Tinh À!
Rượu tăng can đảm cho người nhát gan, tiền tài tăng khí thế anh hùng.
Đợt ‘tán tài bảo mệnh’ kia của Côn Vương không chỉ phun ra đủ loại trân bảo… còn có số lượng lớn linh thạch, thuần một màu linh thạch cửu phẩm! Ngay cả bát phẩm cũng không thấy một viên!
Không cần phải nói, trong nhà Côn Vương tiền bối chắc chắn có mỏ, hơn nữa rõ ràng là mấy mỏ linh thạch.
Tống Thư Hàng chuyển dời tất cả trân bảo vào thế giới hạch tâm, lại lần lượt cất kỹ đám linh thạch.
Sau đó, vậy mà hắn lại bắt đầu to gan tính toán xem làm sao sửa chữa vòng tay ‘Âm Ảnh Thánh Địa’. Loại chuyện này, trước đây căn bản là ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ. Nhưng bây giờ, chỉ cần lấy ra một phần nhỏ bảo vật + linh thạch của Côn Vương cũng đủ để sửa chữa khôi phục Âm Ảnh Thánh Địa.
Một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán, có đôi khi, anh hùng có tiền thì khí khái mới có thể càng lớn mạnh!
“Đi, chúng ta vào thế giới Kim Liên xem mấy người Ôn Tử đạo hữu xử lý ý thức Côn Vương ẩn nấp trong cơ thể Uyên Tử thế nào.” Tống Thư Hàng khí phách hào hùng vung tay.
Sau đó, thân hình mỹ nhân rắn công đức thu nhỏ lại, hai tay cô xuyên qua sườn sau Tống Thư Hàng, nâng Tống Thư Hàng đang suy yếu như mì sợi đun sôi lên, mang theo hắn bay về phía thế giới Kim Liên của Nho gia.
Khí khái hào hùng mà Tống Thư Hàng khó khăn lắm mới ngưng tụ ra được bị phá tan trong nháy mắt, không thừa lại tẹo nào.
Dù sao không phải ai cũng có thể giống với Uyên Tử, bất kể ở trạng thái gì đều có thể duy trì vẻ anh tuấn tiêu sái.


Sau khi bay vào thế giới Kim Liên, mũ Bình Thiên trên đầu mỹ nhân rắn công đức nhẹ nhàng lắc lư, lực lượng công đức thu lại, ra khỏi trạng thái nữ đế công đức.
Sợi tóc ngố Sở các chủ đột nhiên nghi hoặc nói: “Ể? Chân của @#%× Tiên Tử đâu?”
Rõ ràng trước đó, lúc mỹ nhân rắn công đức trong hình thức nữ đế mũ Bình Thiên đã diễn hóa ra hai chân mới đúng. Nhưng vừa lui khỏi trạng thái nữ đế thì chân đã mất là sao?
Sợi tóc ngố Sở các chủ khá quan tâm đến trạng thái thân thể của mỹ nhân rắn công đức… Có thể là bởi vì cô sắp sinh trưởng đến ‘bờ eo thon’, cho nên sẽ khá để ý đến những chuyện tương tự.
Tống Thư Hàng nghe vậy bèn yếu ớt ngẩng đầu, muốn quay đầu xem dáng dấp bây giờ của mỹ nhân rắn công đức.
Nhưng bởi vì thể yếu, một hơi cũng không thể nâng đầu lên, đầu run rẩy cả buổi cũng không có phản ứng.
Sợi tóc ngố Sở các chủ xem không nổi nữa, sợi tóc ngố nâng nhẹ, kéo đầu Tống Thư Hàng lên, nhân tiện, kéo đầu Tống Thư Hàng ‘ngửa ra sau’ với góc độ kinh khủng gần 180 độ, khiến đầu Tống Thư Hàng thành công giống như một cái mũ sắt, treo ở sau lưng.
“Gãy mất, gãy mất, Sở các chủ tiền bối, sắp gãy rồi.” Tống Thư Hàng cảm thấy cổ mình đang phát ra kháng nghị dữ dội.
Đồng thời, Tống Thư Hàng thành công thấy được dáng vẻ lúc này của mỹ nhân rắn công đức. Lúc này @#%× Tiên Tử, so với lần trước thì… không có bất kỳ biến hóa nào!
Phần eo bị một đôi cánh chim bao lấy, bên dưới cánh chim vẫn là đuôi rắn thon dài kia.
“Tiến hóa thất bại rồi ư?” Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi. Rõ ràng là nhiều lực lượng công đức như vậy, cũng khiến mỹ nhân rắn công đức tiến vào giai đoạn kết kén tiến hóa, thế mà vẫn không thể tiến hóa thành công ư?
Mỹ nhân rắn công đức nghe vậy, cười đắc ý, mở miệng phối âm: “Công đức tiên tử tiến hóa ~”
Ngay sau đó, chóp đuôi của cô bắt đầu vung vẩy.
“Có thể biến hóa à?” Tống Thư Hàng, sợi tóc ngố Sở các chủ, bạch long tỷ tỷ, Tạo Hóa Tiên Tử, Vũ Nhu Tử đều tò mò nhìn chóp đuôi của mỹ nhân rắn công đức chằm chằm.
Vũ Nhu Tử da đen: “Đuôi có thể biến thành hai chân bất cứ lúc nào giống như người cá ư?”
Trong lúc nói chuyện, chóp đuôi của mỹ nhân rắn công đức đã hoàn thành phát triển biến hóa.
Nó… phân nhánh rồi!
Vốn chỉ là một chiếc đuôi nhọn, phân nhánh ra bèn biến thành hai cái đuôi!
“Tiến hóa ~ siêu công đức tiên tử!” Mỹ nhân rắn công đức đắc ý nói.
Hai cái đuôi của cô linh hoạt vung vẩy, bày ra đủ loại tư thế độ khó cao. Thậm chí còn có thể ngụy trang thành hình dáng ‘chân’, mô phỏng việc ‘bước đi’.
Tống Thư Hàng: “! ! !”
Sợi tóc ngố Sở các chủ: “! ! !”
Bệnh xà tinh à!
Đã kết kén tiến hóa rồi mà lại tiến hóa ra chức năng phân nhánh đuôi?
“Ha ha ha ha.” Mỹ nhân rắn công đức phát ra một tràng tiếng cười êm tai tựa tiếng chuông bạc, đuôi rắn phân nhánh đập đập, mang theo Tống Thư Hàng tự treo đầu, xẹt qua một quỹ tích xinh đẹp trên vùng trời thế giới Kim Liên.
Lóe lên quỹ tích tựa như bệnh thần kinh vậy!
Lúc này đây, Tống Thư Hàng cảm thấy vô cùng may mắn vì trên mặt mình đeo một tấm mặt nạ… chí ít có thể thoáng che giấu xấu hổ của hắn chút ít.
Sau khi Vũ Nhu Tử da đen suy nghĩ chốc lát thì cùng bạch long tỷ tỷ liếc mắt nhau một cái, sau đó các cô lặng lẽ kéo dãn khoảng cách với Tống Thư Hàng, tránh cho phong cách bản thân bị ô nhiễm.


Bên kia, nơi lầu các chiêu đãi khách trong thế giới Kim Liên của Nho gia.
Một thư sinh trẻ tuổi lo lắng dò hỏi: “Không thấy à? Một người sống lớn như vậy, sao lại không thấy được?”
“Không biết thật mà, trước đó thiếu nữ tóc vàng rơi ra từ thế giới hạch tâm của Bá Tống tiền bối còn nằm đó ngủ say. Nhưng bọn ta vừa quay đầu một cái, cô ấy đã biến mất rồi.” Một đệ tử Nho gia uất ức nói.
“Ta lập tức nhờ phụ thân định vị vị trí của cô ấy, các ngươi tìm ở phụ cận xem sao, nói không chừng tiểu cô nương tóc vàng đó đang đi dạo bên cạnh.” Thư sinh trẻ tuổi xoa huyệt thái dương.
Hắn tên Tô Văn Khúc, chính là con trai duy nhất của Hằng Hỏa tiền bối, đạo hiệu [Ngọc Kiếm Thư Sinh], nhưng ngoại giới thường gọi hắn bằng một đạo hiệu biến dị khác là [Đề Đao Thư Sinh].
Tô Văn Khúc đứng dậy, chạy tới chỗ Hằng Hỏa Tôn Giả. Đồng thời, hắn lấy điện thoại di động, kéo dãy số của Tống Thư Hàng ra.
Sau một lúc lâu, điện thoại Tống Thư Hàng mới được nối máy.
“Cục cục ~ xin chào ~” Giọng Tống Thư Hàng nghe có vẻ rất khó chịu.
Tô Văn Khúc suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Bá Tống tiền bối… ta là Tô Văn Khúc.”
“Thì ra là Đề Đao đạo hữu, ngươi gọi ta Thư Hàng là được rồi.” Giọng Tống Thư Hàng khôi phục bình thường, cười nói.
“Tuyệt đối không thể, Bá Tống tiền bối ngài chính là…” Lúc Tô Văn Khúc nói được một nửa thì dừng lại.
Bá Tống tiền bối cực có khả năng là Thánh Nhân chuyển thế đấy!
“Tìm ta có việc gì à?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Là như thế này… Trước đó, lúc Bá Tống tiền bối ngươi ra ngoài đánh Côn Vương tiền bối và quả cầu kim loại thể lỏng kia, từ thế giới hạch tâm của ngươi rơi ra một thiếu nữ tóc vàng đang hôn mê. Bọn ta không biết quan hệ giữa cô ấy và Bá Tống tiền bối, đành phải an bày cho cô ấy vào lầu các đãi khách. Kết quả, vừa quay đầu lại thì cô ấy biến mất rồi.” Tô Văn Khúc cười khổ nói.
Trước đó, trước khi Bá Tống ra ngoài đánh Côn Vương thì từng để lại một thanh đao gỗ thánh ấn tại chỗ để duy trì một cửa ra cho thế giới hạch tâm, để phòng hờ sẵn. Mà thiếu nữ tóc vàng này, chính là rơi ra ngoài từ cửa ra đó.
“Thiếu nữ tóc vàng? Ngươi xác định không phải thiếu nữ tóc đen A Thập Lục?” Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
“Là tóc vàng.” Tô Văn Khúc khẳng định.
“Trong thế giới hạch tâm của ta có thiếu nữ tóc vàng à?” Tống Thư Hàng lâm vào hồi ức.
Một lát sau.
“Ôi chao ta nhớ rồi, thật sự có một tiểu cô nương tóc vàng. Sao cô ấy lại rơi ra ngoài nhỉ?” Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ tới lai lịch của thiếu nữ tóc vàng này.
Chính là thiếu nữ tóc vàng nửa cơ giới bị hắn móc lò phản ứng hạch tâm ra, sau khi sử dụng đồng tiền hồi sinh thì vẫn rơi vào trạng thái ngủ say.
Bạn cần đăng nhập để bình luận