Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1811: Đau Lòng Quá

Chương 1811: Đau Lòng Quá
“A a a a~ Đau!”
Thân thể sương mù hóa của Tống Thư Hàng tụ lại, phát ra tiếng gào thét thảm thiết.
Sau khi trả phí giám định, Tống Thư Hàng cưỡng chế dừng bí pháp giám định lại giữa chừng, điều này đồng nghĩa với việc... giám định thất bại.
“Hay lắm, chính là như vậy...”
Tống Thư Hàng chịu đựng cơn đau dữ dội, thầm nói.
Nếu giám định thành công thì lại không ổn.
Vị tiền bối thần bí này không muốn để lộ thông tin cũng như lai lịch của bản thân, nếu bị Tống Thư Hàng vô tình giám định ra chút thông tin gì đó, nói không chừng cuối cùng vị tiền bối này chỉ đành phải lựa chọn giết người diệt khẩu.
Thật ra Tống Thư Hàng cũng không cần thân phận hay thông tin gì về vị tiền bối này, thứ hắn cần chỉ là nỗi đau đớn khủng khiếp, là cái giá phải trả khi sử dụng bí pháp giám định mà thôi.
Và sau đây... hãy tận hưởng nỗi thống khổ tuyệt vời nhất thế gian với ta nào tiền bối!
Sau khi thân hình tụ lại, Tống Thư Hàng khôi phục hình thái nhân loại, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên.
Dưới cơn đau mức này, hắn sắp không chịu nổi rồi, không biết trạng thái của vị tiền bối kia thế nào?
Ở phía đối diện.
Ầm~~
Thân hình thiếu niên nổ tung, máu thịt văng tung tóe, cảnh tượng cực kỳ đẫm máu, cần thêm hiệu ứng làm mờ.
Tống Thư Hàng:
“...”
Sao lại thế này?
Theo lý thuyết, sau khi bí pháp giám định được thi triển hẳn là chỉ làm vị tiền bối thần bí này chịu đựng nỗi thống khổ tương tự thôi chứ? Tại sao hắn lại nổ tung? Hình như việc này không hợp với nội dung đánh cược thì phải?
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang cảm thấy khó hiểu thì thời gian như đảo ngược, trong chớp mắt đống máu thịt xương cốt kia đã khôi phục, biến lại thành thiếu niên nọ.
“Shhhh~~”
Thiếu niên không mỉm cười nổi nữa, hắn không ngừng hít sâu từng hơi.
Hắn cảm nhận được sự đau đớn dữ dội do bí pháp giám định mang đến, cơn đau này tác động trực tiếp lên linh hồn, không thể phòng ngự, chỉ có thể cắn răng cố chịu đựng.
Nhưng nghi thức đánh cược vẫn chưa có kết quả.
Cả Tống Thư Hàng và thiếu niên đều đang cắn răng cố không khóc.
Dựa theo pháp tắc của nghi thức đánh cược này, chỉ cần Tống Thư Hàng hoặc thiếu niên khóc, bất kể ở chế độ sương mù hay trạng thái tan xương nát thịt, một khi có nước mắt chảy ra sẽ bị phán là thua.
“Người vừa thi triển công pháp tự mình hại mình gì vậy? đúng là đáng sợ.”
Thiếu niên cắn răng hỏi.
Tống Thư Hàng trả lời ngay không suy nghĩ:
“Áo bí bà dì.”
Đương nhiên không thể nói tên thật của bí pháp cho vị tiền bối thần bí này biết được, tránh làm tiền bối nghi ngờ, huống chi hắn cũng không giám định ra bất kỳ thông tin gì.
Sau khi nói xong Tống Thư Hàng ôm bụng to từ từ ngồi xổm xuống, tiếp đó lại chọn một góc độ phù hợp rồi nằm nghiêng trên đất, như vậy sẽ không đè trúng bụng to.
Cuối cùng hắn cuộn tròn người lại, cắn răng run rẩy, môi tím tái. Thế nhưng... Tống Thư Hàng đã có chuẩn bị từ trước. Hắn lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng từ trong pháp khí vòng tay, gấp nó lại bằng đôi tay run rẩy rồi nhét vào trong miệng, cắn chặt hàm răng, chịu đựng từng cơn đau dữ dội đánh vào tinh thần hết đợt này đến đợt khác như sóng biển cùng với nỗi khổ sở của cơn đau đẻ mang thai mười tháng.
“A a a~ a~”
Bên ngoài nghi thức đánh cược, Tạo Hóa Tiên Tử bắt được cơ hội, phát ra bốn tiếng hét thảm thiết mang thương hiệu họ Tống.
Mỹ nhân rắn công đức đập mạnh chóp đuôi xuống đất, cô chậm nửa nhịp, không bắt đúng thời cơ.
Không hổ là Tạo Hóa Tiên Tử, đối thủ truyền kiếp của cô.
Thiếu niên ở phía đối diện cũng học theo tư thế của Tống Thư Hàng, từ từ nằm nghiêng xuống, cắn răng run rẩy.
“Ngươi còn chiêu gì cứ tung hết ra đi.”
Thiếu niên vừa run rẩy vừa nói.
Tống Thư Hàng:
“Ô ô ô ô~~”
Vũ Nhu Tử da đen nháy mắt mấy cái, phiên dịch lại:
“Tống tiền bối nói tiền bối ngài có chiêu gì cũng tung ra hết đi, đừng thương tiếc hắn.”
“A a, có vẻ như ngươi đến cực hạn rồi, vậy thì... thua đi thôi.”
Thiếu niên run rẩy vươn tay ra nhằm vào Tống Thư Hàng:
“Cuối cùng... ngươi tin có kiếp sau không?”
“Trước kia không tin nhưng bây giờ ta tin.”
Tống Thư Hàng đáp.
Rất nhiều đại lão trong giới tu sĩ sở hữu bí pháp chuyển thế đầu thai, chỉ cần không bị thân tử đạo tiêu thì vẫn có cơ hội sống lại, thậm chí bên Ma môn còn có không ít công pháp đoạt xác.
“Không, thật ra chư thiên vạn giới này... đã không có kiếp sau nữa rồi. Hãy tuyệt vọng đi! Áo nghĩa đoạn tuyệt kiếp sau!”
Thiếu niên run rẩy vỗ một phát về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy thân thể chợt lạnh, sau đó... chẳng có cảm giác gì cả.
Người có vấn đề lại là chính thiếu niên kia, sắc mặt hắn đột nhiên tái xanh, cả người tràn ra từng đợt hàn ý, đây là hiện tượng phản phệ sau khi thi triển pháp thuật thất bại. Ngay sau đó, loại phản phệ do pháp thuật thất bại gây ra này cũng xuất hiện trên người Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cảm thấy toàn thân rét lạnh nhưng vẫn ở mức có thể chịu đựng được.
Tống Thư Hàng:
“Ô ô ô?”
“Đừng làm ồn, ta muốn yên tĩnh một mình.”
Thiếu niên cắn răng nói.
Hai mắt mỹ nhân rắn công đức lập tức sáng lên:
“Yên tĩnh là ai?”
“...”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, bị tức đến mức suýt khóc.
“Tiền bối, pháp thuật ngài vừa dùng là gì? Đã thất bại khi tác động lên người ta đúng không?”
Tống Thư Hàng phun khăn tay trong miệng ra, hỏi với giọng run run.
Vừa rồi lúc tiền bối thi triển pháp thuật lên người hắn, hắn rất để ý đến pháp thuật đó.
Bởi vì tên của công pháp nọ rất oai, ‘áo nghĩa đoạn tuyệt kiếp sau’, nghe cứ như đoạn tử tuyệt tôn ấy.
“Ngươi tin có kiếp sau thật à?”
Thiếu niên ngẩng đầu lên nói:
“Nếu tin có kiếp sau, khi trúng phải pháp thuật này, ngươi sẽ thấy ảo giác tuyệt vọng, thấy kiếp sau của mình bị xóa đi từng chút một.”
Tống Thư Hàng vẫn run rẩy không ngừng:
“Ta tin thật mà.”
“Vậy ngươi cho rằng bản thân ngươi có kiếp sau không?”
Thiếu niên tức xanh mặt, hỏi lại.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Ta không biết, thật ra... ta chỉ mới tu hành hơn nửa năm, vẫn chưa có khái niệm gì về kiếp sau. Ta nghĩ trước hết cứ tiếp tục tu luyện, nếu có thể, ta cũng giống như đại đa số các đạo hữu khác, đều hy vọng mình có thể tiến xa hơn trên con đường tu hành, tốt nhất có thể đi đến cấp bậc Trường Sinh Giả... Mặc dù nghe có vẻ quá lý tưởng quá mơ mộng nhưng thân là tu sĩ, dù sao cũng phải có một mục tiêu. Ngoài ra ta cứ có cảm giác nếu như ta thất bại, có lẽ chỉ còn một con đường là thân tử đạo tiêu.”
Do thời gian tu luyện ngắn nên hắn không hề nghĩ đến chuyện xa vời như kiếp sau, cũng giống như trường hợp hỏi một thiếu niên mới mười mấy tuổi có tâm trạng gì khi tưởng tưởng bản thân ‘già nua sắp chết’ vậy, rất khó trả lời.
Lại do mỗi lần dùng đủ kiểu chống lại đại lão thiên kiếp, hắn lại cảm thấy trên con đường tu hành, một khi hắn thất bại cũng đừng mơ có cơ hội sống lại, chỉ có một con đường chết mà thôi.
Trong lúc Tống Thư Hàng nói, thân thể hắn run rẩy dữ dội hơn, hắn cảm giác bản thân sắp không chịu nổi nữa.
“Không ngờ tính giác ngộ của ngươi cũng không thấp.”
Khóe miệng của thiếu niên co giật.
Một lúc lâu sau.
Thiếu niên đột nhiên phát hiện ra một vấn đề nhỏ:
“Ngươi mới nói ngươi tu luyện được bao lâu rồi?”
“Hơn nửa năm rồi, thưa tiền bối.”
Tống Thư Hàng trả lời thành thật.
Không ổn rồi, từng cơn đau dữ dội không ngừng đánh vào linh hồn, nước mắt trong hốc mắt sắp chảy ra rồi.
“A a a, ngươi tưởng nói như vậy có thể kích động ta ư? Ngây thơ quá rồi đấy.”
Thiếu niên giãy giụa ngồi dậy, hắn giơ tay tay lên điểm vào con mắt thứ ba ở chỗ mi tâm:
“Đến đây, dưới con mắt thứ ba của ta, mọi sự thật sẽ được phơi bày.”
Trên con mắt thứ ba, một luồng sáng chiếu lên người Tống Thư Hàng.
Lại một hồi lâu sau.
“Đau lòng quá, Bá Tống tiểu hữu.”
Thiếu niên chậm rãi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận