Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1387: Cõng Một Người, Ôm Một Người

Chương 1387: Cõng Một Người, Ôm Một Người
Vũ Nhu Tử chớp mắt: “Trong một đêm đã biến thành màu vàng ư? Bị nhuộm màu à?”
“Đáng đánh.” Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Cũng không biết tên Tống Đầu Gỗ kia dùng cách gì để biến bạch long thành kim long được… Đáng sợ hơn là trong suốt quãng thời gian siêu dài sau đó, tổ tiên kim long vẫn không cách nào làm phai đi màu vàng trên người mình. Một con bạch long đang yên đang lành, cuối cùng lại biến thành tổ tiên kim long tiếng tăm lừng lẫy trên gia phả của Long tộc, nhói tim thật.
Cũng không biết Tống Đầu Gỗ mua thuốc nhuộm ở đâu nhỉ? Kỹ thuật nhuộm của hắn lại học được từ đâu mà có thể nhuộm một con bạch long thành kim long?
Tóm lại, tổ tiên kim long chỉ đánh tên này đến phát khóc đã là nể mặt hắn ta lắm rồi, nếu như đổi thành hắn ấy à, nhất định phải nhét tên Tống Đầu Gỗ kia vào trong thuốc nhuộm, nhuộm hắn thành màu vàng… Không, tốt nhất là nhuộm hắn thành màu bạc! Khiến hắn làm ‘bạc thời thượng’ cả đời luôn.
Chờ chút… Mua kỹ thuật nhuộm từ đâu ư?
Thực lực lúc ấy của Tống Đầu Gỗ chưa mạnh, vẫn còn trong giai đoạn thường xuyên bị người đánh đến phát khóc, chạy đi tìm tổ tiên kim long mách nước mà?
Với thực lực của hắn, có lẽ không lại có thủ đoạn biến bạch long cảnh giới Kiếp Tiên thành kim long. Cho nên, rất có thể cái kỹ thuật nhuộm kia là mua được từ đâu đó?
Trong chư thiên vạn giới, hình như chỉ có một vị có thể bán thứ này nhỉ.
[Đại lão cái gì cũng có thể bán, không phải là vị đại lão này bán đồ cho Tống Đầu Gỗ đấy chứ?] Trong đầu Tống Thư Hàng nghĩ đến vị thương nhân quấn chăn kia đầu tiên.
Khụ, có lẽ không nên nói việc này ra.
Gần đây đại lão cái gì cũng có thể bán đã thảm lắm rồi, nếu như mình lại ‘nhanh mồm nhanh miệng’ làm lộ ra hắn thì nói không chừng trong số những người truy sát đại lão cái gì cũng có thể bán sẽ có thêm một vị tổ tiên kim long nữa.
Đại lão cái gì cũng có thể bán rất đáng yêu, phải quý trọng hắn mới được.
“Khụ, vậy bạch long tiền bối, tại sao cô lại phụ thân trên người A Thập Lục vậy?” Tống Thư Hàng mở miệng hỏi.
Hắn đang nói lảng sang chuyện khác.
Nếu như tiếp tục đề tài nhuộm màu này, nói không chừng bé Vũ Nhu Tử tăng động bên cạnh thông minh đột xuất, nhớ tới đại lão cái gì cũng có thể bán. Lấy tính cách của Vũ Nhu Tử thì chắc sẽ bán đại lão luôn mất.
[Yên tâm đi… Ta không phải là thủ đoạn chuyển thế. Thủ đoạn chuyển thế của ta được lưu lại trong long mộ, chờ tên ngu ngốc kia đi tìm ta.] Bạch long dịu dàng nói.
Trong lòng Tống Thư Hàng thắt lại, quả nhiên bạch long trong quan tài thủy tinh nơi long mộ trên đảo thần bí đang chờ Tống Đầu Gỗ đến đánh thức.
“Vậynếu như Tống Đầu Gỗ vẫn không đến long mộ tìm cô thì sao?” Tống Thư Hàng nói.
Bạch long khẽ ngẩng đầu: [Vậy thì ta cứ chờ hắn thôi…]
“Cứ chờ đợi mãi không phải là biện pháp hay, chi bằng định ra cho hắn một kỳ hạn cuối cùng, tỷ như mấy trăm năm hay mấy nghìn năm gì đó, quá hạn thì không đợi nữa chẳng hạn? Hoặc là sau bao nhiêu năm, nếu Tống Đầu Gỗ còn không đến thì cô lại ra ngoài đánh cho hắn khóc thét thì thôi?” Tống Thư Hàng đề nghị.
Bạch long cúi đầu nhìn về phía Tống Thư Hàng, trong mắt hiện lên ý cười: [Giữa ngươi và Tống Đầu Gỗ có rất nhiều nhân quả, ngươi gài hàng hắn như vậy thật sự không thành vấn đề chứ?]
“Tam Lãng tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 có một câu danh ngôn thế này, quả mà bản thân tự tìm đường chết trồng ra thì dù nuốt lệ cũng phải ăn cho hết. Trước khi tìm đường chết thì phải chuẩn bị tâm lý thừa nhận kết quả sẽ đến.” Tống Thư Hàng thản nhiên nói.
Vũ Nhu Tử giơ tay nói: “Tống tiền bối, nửa câu sau là danh ngôn của ta, không phải Tam Lãng tiền bối. Chúng ta không phải đứa bé hai ba tuổi, trước mỗi lần tìm đường chết cần phải nghĩ cho kỹ cái giá mà bản thân có thể phải trả!”
Tống Thư Hàng: “…”
Bạch long hơi cúi đầu, dùng trán mình nhẹ nhàng cụng vào trán Vũ Nhu Tử đầy cưng chiều, dường như bạch long rất thích Vũ Nhu Tử thì phải?
“Khụ, vậy bạch long tiền bối ơi, sao A Thập Lục lại hóa rồng thế?” Tống Thư Hàng hỏi.
Điều hắn lo lắng nhất chính là vấn đề này.
Vốn dĩ A Thập Lục là tu sĩ nhân loại, hiện tại lúc soi ‘chân ngã’ thì lại chiếu ra dáng vẻ của bạch long.
[Chuyện tiểu Thập Lục hóa rồng thì ta chỉ là chất xúc tác. Cô ấy dùng long cốt khô đằng, đồng thời trong cơ thể cô ấy có huyết mạch chân long. Cùng với việc ta mượn lực lượng công đức để hóa hình thì huyết mạch chân long trong cơ thể cô ấy cũng bị kích hoạt.] Bạch long nhẹ giọng giải thích.
“A Thập Lục có huyết mạch chân long ư?” Tống Thư Hàng gãi đầu.
Lúc trước hắn nhớ bản thân từng hỏi A Thập Lục rằng có phải Thiên Hà Tô Thị sở hữu huyết mạch long tộc hay không, A Thập Lục đã phủ nhận.
Chờ chút đã… Thiên Hà Tô Thị không có huyết mạch chân long không có nghĩa là bên nhà mẹ của A Thập Lục không có. Có thể huyết mạch chân long của cô bắt nguồn từ nhà mẹ thì sao?
Tóm lại, sau khi nghe bạch long giải thích cặn kẽ thì Tống Thư Hàng rốt cục cũng hoàn toàn yên tâm.
Dù là hóa rồng thì cũng không phải do ảnh hưởng từ nhân tố bên ngoài, mà là A Thập Lục khai phá được huyết mạch chân long của cô chứ không phải biến dị.
[Nếu như tiểu Thập Lục không có huyết mạch chân long thì ta cũng không cách nào dùng thân thể công đức phụ thân để bảo vệ cô ấy được.] Bạch long dịu dàng nói.
Có điều, bởi vì cô phụ thân A Thập Lục nên trong khoảng thời gian ngắn tính cách của A Thập Lục sẽ chịu ảnh hưởng của cô.
A Thập Lục gần đây hay dịu dàng như nước, có đôi khi ngay cả giọng nói cũng dịu dàng đến nỗi khiến người ta mềm cả xương, cũng là do bạch long phụ thân.
Loại ảnh hưởng này sẽ không kéo dài, tối đa là hai ba tháng sẽ biến mất. Vì vậy, bạch long cũng không nhắc đến việc này.
“Cảm ơn bạch long tiền bối đã giải đáp, vậy ta yên tâm rồi.” Tống Thư Hàng ôm lấy A Thập Lục: “Vũ Nhu Tử, chúng ta đợi A Thập Lục tỉnh lại hay tiếp tục con đường thí luyện?”
“Cơ hội thí luyện rất hiếm có, không bằng chúng ta đợi A Thập Lục tỉnh lại nhé?” Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Hiệu quả của con đường thí luyện tốt như vậy, để vuột mất rồi là phải chờ mấy trăm năm nữa.
Vì vậy, Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi ở nơi cuối con đường bụi gai.
Ở cuối đường, giai đoạn thí luyện đầu tiên đã kết thúc, loại cảm giác đau đớn của con đường bụi gai cũng biến mất.
Tống Thư Hàng ôm A Thập Lục trong lòng, đặt cô trên đùi mình.
Vũ Nhu Tử ngồi bên cạnh Tống Thư Hàng: “Tống tiền bối, đặt một phần cơ thể của A Thập Lục đến chỗ ta đi. Như vậy sẽ tiện cho cô ấy nghỉ ngơi.”
Tống Thư Hàng: “Đặt thế nào đây?”
“Để ta để ta, Tống tiền bối ngươi đừng cử động.” Vũ Nhu Tử vui vẻ nói.
Cũng không biết vì sao cô lại vui vẻ như vậy?
Một lát sau.
Vũ Nhu Tử và Tống Thư Hàng ngồi sóng đôi, chân hai người đều đặt nằm ngang.
Không có so sánh sẽ không có đau thương. Sau khi chân hai người vừa đặt nằm ngang xong, chân Tống Thư Hàng lập tức có vẻ ngắn hơn. Rõ ràng hắn cũng có thể miễn cưỡng được xem như ‘anh chàng chân dài’ cơ mà.
Sau đó, đầu A Thập Lục gối lên đùi Vũ Nhu Tử, chân thì gác trên chân Tống Thư Hàng.
“Cứ vậy đi, chờ A Thập Lục tỉnh lại.” Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Bạch long: [Tiểu Thập Lục sẽ tỉnh lại nhanh thôi, con đường thí luyện này khiến huyết mạch của cô bé được kích hoạt trước một bước, quá trình hóa rồng sẽ nhanh hơn một chút.]
Tống Thư Hàng gật đầu.
Lúc này, Tô Thị A Thập Lục đột nhiên phát ra một tiếng rên thật khẽ.
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Vũ Nhu Tử.
Quả nhiên Vũ Nhu Tử đang nhẹ nhàng sờ sừng nhỏ trên đầu Tô Thị A Thập Lục. Cô nhéo nhẹ một cái, A Thập Lục đang say ngủ sẽ bất giác kêu lên một tiếng.
Cô nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve sừng nhỏ, Tô Thị A Thập Lục sẽ không ngừng kêu rên.
“Vũ Nhu Tử, mau… dừng… mau dừng lại!” Tống Thư Hàng vội vàng kêu ngừng.
Biết ngay cái vẻ hớn hở của Vũ Nhu Tử có vấn đề mà.
“Ồ? Lúc ta vuốt ve sừng của A Thập Lục thì Tống tiền bối cũng sẽ có cảm giác ư?” Vũ Nhu Tử chớp mắt, khóe miệng lộ ra ý cười xấu xa.
[Ha ha ha ha.] Bạch long cười lớn, cô hơi cúi đầu lần nữa, nhẹ nhàng cụng Vũ Nhu Tử.
Vũ Nhu Tử lưu luyến không rời, bỏ tay ra khỏi sừng nhỏ của A Thập Lục: “A Thập Lục thật đáng yêu.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Được rồi, Tống tiền bối, một lần cuối cùng. Ta nhéo sừng rồng của A Thập Lục, ngươi dùng di động quay clip lại giúp ta được không?” Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng lắc đầu liên tục, vết xe đổ phía trước, xe phía sau phải chú ý.
Lúc trước, hắn bị lên cơn chập mạch nên mới cùng Vũ Nhu Tử cột tóc đủ kiểu cho Bạch tiền bối, còn làm meme Bạch tiền bối nữa chứ, những chuyện tương tự như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa đâu.
“Vậy… Tống tiền bối ngươi véo đi, để ta quay clip được không?” Vũ Nhu Tử lại nói.
Tống Thư Hàng lắc đầu khí thê shonw.
Lỡ như sừng rồng là nơi thần thánh bất khả xâm phạm của A Thập Lục thì làm sao đây?
“Tống tiền bối, ngươi thay đổi rồi.” Vũ Nhu Tử nói với vẻ bi thương: “Tống tiền bối của trước đây chịu phối hợp với ta cột tóc hai chùm cho Bạch tiền bối giờ đã trở nên cổ hủ rồi.”
“Nào có nghiêm trọng vậy chứ, với lại dù cô có nói khích ta cũng vô dụng thôi. Ta tuyệt đối sẽ không phối hợp quay clip với cô đâu.” Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử thè lưỡi.
Sau đó, cô vỗ tay một cái.
Một con linh quỷ hư ảo xuất hiện bên người Vũ Nhu Tử.
Linh quỷ của Vũ Nhu Tử có được là do cô và Tống Thư Hàng cùng nhau bắt.
“Tống tiền bối ngươi không giúp ta thì ta nhờ người khác ~” Vũ Nhu Tử nói với vẻ vênh váo tự đắc. Cô đưa di động cho linh quỷ.
Linh quỷ thuần thục mở chức năng quay phim ra.
Sau đó, Vũ Nhu Tử nhẹ nhàng nhéo sừng nhỏ của Tô Thị A Thập Lục một cái.
“A ~~” Tô Thị A Thập Lục rên một tiếng yêu kiều.
Tống Thư Hàng: “…”
Bạch long: [Ha ha ha ha.]
Cô hoàn toàn không có ý ngăn cản Vũ Nhu Tử.
Cưng chiều. JPG
“Tống tiền bối, ngươi thật sự không muốn thử à? Cảm giác tuyệt vời ông mặt trời luôn ấy.” Vũ Nhu Tử quay đầu lại nói.
Tống Thư Hàng xua tay nói: “Không được ~”
[Ồ? Lại xảy ra biến hóa rồi.] Lúc này, bạch long nhẹ giọng nói.
Chỉ thấy trên trán A Thập Lục hiện lên một ấn ký long văn xinh đẹp.
[Tư chất của tiểu Thập Lục còn tốt hơn tưởng tượng của ta… Kế đến cô bé sẽ tiến vào giai đoạn tiến hóa ngủ đông, e rằng thời gian sẽ kéo dài liên tục từ vài ngày đến một tháng.] Giọng nói dịu dàng của bạch long vang lên trong đầu Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử.
“Lâu đến vậy cơ à?” Tống Thư Hàng thở dài.
Nếu đã như vậy thì trước tiên đành phải cõng A Thập Lục tiếp tục con đường thí luyện kế tiếp vậy.
“Đi thôi, Vũ Nhu Tử, chúng ta tiếp tục con đường thí luyện, để xem đến cuối con đường có thể rời khỏi bí cảnh này không.” Tống Thư Hàng nói.
“Được rồi.” Vũ Nhu Tử nói với vẻ có chút không nỡ, cuối cùng cô lại cẩn thận nhéo sừng rồng của A Thập Lục một cái.
Cảm giác thật tuyệt, thật muốn mình cũng có một đôi sừng rồng như vậy.
Roẹt ~
Đột nhiên, một lớp ánh chớp đột ngột bắn ra từ trên người A Thập Lục.
Vũ Nhu Tử và Tống Thư Hàng có tiếp xúc thân thể với A Thập Lục nên trực tiếp bị ánh chớp bắn trúng.
“A a a ~” Đôi mắt Vũ Nhu Tử trợn trắng, ngã oặt ra.
Tống Thư Hàng bị điện giật khiến toàn thân tê rần, có điều hắn dựa vào ý chí của mình mà chống đỡ được.
Nhìn Vũ Nhu Tử hôn mê và A Thập Lục ngủ đông, Tống Thư Hàng thở dài một hơi.
Hay là cõng một người, bế một người vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận