Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2909: Nợ rất nhiều rất nhiều

Chương 2909: Nợ rất nhiều rất nhiều
Tống Thư Hàng cảm thấy trong ánh mắt ba mình nhìn mình không ngừng có ám hiệu “địa vị trong lòng -1”.
“Ba à, tuy rằng con không biết Tịnh Trần Chú nhưng con biết cánh cửa không gian mà! Chính là thông đạo không gian mà Bạch tiền bối dùng vừa nãy để chúng ta đi thẳng từ Nho gia đến thành phố Văn Châu ấy.”
Tống Thư Hàng cảm thấy mình nên giữ gìn địa vị của mình trước mặt ba mẹ, thế nên liền khoe năng lực không gian nom trâu bò nhất của mình hiện giờ.
Nếu không giữ gìn địa vị, đợi em gái ra đời rồi, e là thằng con trai lớn như hắn sẽ chẳng có bất cứ cảm giác tồn tại nào trong lòng ba mẹ nữa.
“Cánh cửa không gian có thể quét tro bụi đi không?”
Ba Tống hỏi một vấn đề vô cùng đời thường.
Tống Thư Hàng trầm mặc một lát:
“Không thể.”
Ba chỉ có khát vọng này thôi ư? Cánh cửa không gian trâu bò như thế, ba lại so sánh nó với quét bụi ư?
Ba Tống: “À.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Tuy rằng cánh cửa không gian không thể quét bụi bẩn nhưng nó có thể giải quyết vấn đề về rác!”
Tống Thư Hàng nói:
“Ít nhất từ sau khi có cánh cửa không gian thì không cần lo đến việc phân loại rác nữa, không cần phiền não vì mình phải đi vứt loại rác nào, cũng không phải lo ngày nào cũng bị hỏi “bạn là rác gì thế”, hoặc có thể mở một cánh cửa không gian đến thế giới có thể đốt rác thành năng lượng, rồi thoải mái vứt rác vào đó.”
“Ồ? Nghe con nói như thế đúng là cũng thú vị đấy.”
Ba Tống gật đầu đáp. Thực ra ngay khi Tống Thư Hàng nói mình biết mở cánh cửa không gian, ba Tống đã rất kinh ngạc rồi!
Không ngờ thằng con của ông đến Tịnh Trần Chú cũng không biết nhưng lại học được năng lực mở cánh cửa không gian thường xuyên xuất hiện trong các bộ phim khoa học viễn tưởng kia.
Sở dĩ ông đáp lại một tiếng “à”, một là do quá chấn động, chấn động đến mức ông không biết phải nói gì, hai là để giữ phong thái của một người cha, không thể bày ra vẻ mặt “con lợi hại quá” như đám con cháu được.
Nhưng khi Tống Thư Hàng vừa nhắc tới các cách dùng của cánh cửa không gian, rốt cuộc Ba Tống cũng không kiềm chế được nữa.
Mấy tháng trước, bọn họ bị phân loại rác hành hạ thê thảm lắm.
“Nhưng mà ném rác vào trong vũ trụ sẽ không gây ô nhiễm vũ trụ đấy chứ?”
Ba Tống lại thuận miệng hỏi, thực ra không phải do ông lo lắng thật mà là hỏi bừa để tiếp lời thôi ấy mà.
“Không đâu, trong Chư Thiên Vạn Giới có rất nhiều thế giới thần kỳ… Có một số thế giới bất luận ném gì vào trong đó, nó đều phân giải, hóa thành năng lượng hết. Cho dù đó là rác cũng không ngoại lệ.”
Tống Thư Hàng giải thích.
“Kỳ diệu quá.”
Ba Tống nói.
Bia đá đạo hữu, Xích Tiêu Kiếm: “…”
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ, sợi tóc ngố của Sở các chủ: “…”
Đường đường năng lực không gian của Kiếp Tiên lại bị dùng để vứt rác, các ngươi đúng là quái kiệt sáng tạo mà.
Mẹ Tống đứng bên cạnh đặt hành lý xuống, lên tiếng:
“Thư Hàng, Tết có bao nhiêu người đến đây?”
Lúc trước khi ở Nho gia, Tống Thư Hàng đã từng nói với mẹ mình là tất cả thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 đều sẽ đến nhà hắn ở thành phố Văn Châu để đón Tết.
Nhưng mẹ Tống hoàn toàn không biết rốt cuộc nhóm Cửu Châu số 1 có bao nhiêu thành viên.
“Chắc là có khoảng 50 người có thể tới, hơn nữa có lẽ một vài vị tiền bối sẽ đem theo hậu bối hoặc họ hàng nhà mình, vì thế chắc sẽ có khoảng 70, 80 người.”
Tống Thư Hàng đáp.
Ví dụ như Thông Huyền Đại Sư, chắc hắn sẽ đem Tiểu Quả Quả theo, gần đây Tiểu Quả Quả tu luyện chăm chỉ lắm, nó đang nghĩ không biết bao giờ lại có thể đến chơi với Tống Thư Hàng.
Còn có Lệ Chi Tiên Tử, có thể cô sẽ đem theo hai tiểu tiên tử Thi và Chúc, đều là người quen cả.
Thượng Tàng Thiên Câu Chu Ly đem theo Ngọc Cầm Tiên Tử, Dược Sư tiền bối chắc chắn sẽ đưa Giang Tử Yên đi cùng…
Tính hết nhỏ lẻ vụn vặt vào, số người chỉ có nhiều chứ không ít.
Mẹ Tống nghe thế liền hỏi:
“70, 80 người á? Vậy thì nhà chúng ta nhỏ quá… Hay là tìm thuê một căn nhà lớn gần đây xem sao?”
“Không cần đâu, con có cách xử lý. Mẹ chỉ cần lo dọn dẹp nhà một chút, lát nữa con mở tiểu thế giới của mình ra, nối với nhà chúng ta, chắc chắn có thể chứa được.”
Tống Thư Hàng nói.
Mẹ Tống:
“Tiểu thế giới của con ư?”
“Ừm, nó cũng gần như thế giới Kim Liên của Nho gia ấy, nhưng nhỏ hơn nhiều.”
Tống Thư Hàng giải thích.
Mẹ Tống suy tư gật đầu… Không biết trong một năm nay thằng khỉ con nhà mình làm thế nào mà tạo ra nhiều thứ như thế nhỉ? Đến cả mấy thứ như tiểu thế giới cá nhân cũng có luôn.
“Có trẻ con tới chơi à? Vậy chúng ta có nên chuẩn bị ít tiền mừng tuổi không nhỉ?”
Ba Tống hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu đáp:
“Khỏi cần tiền mừng tuổi đi ạ… Tu sĩ cũng không dùng đến tiền bình thường đâu ạ, nếu muốn cho tiền mừng tuổi cũng chỉ có linh thạch thôi.”
“Thế thì chúng ta cho linh thạch?”
Ba Tống hỏi, dù gì cũng từng ở trong thế giới Nho gia một thời gian nên họ vẫn biết đến linh thạch.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời:
“Không có linh thạch.”
Quà gặp mặt linh thạch mà lúc trước Kim Quái đảo chủ đến tặng cho hắn còn chưa kịp nóng tay đã phải tiêu vào bảo quản thẻ dung hợp thế giới rồi… Chỉ cần có đủ linh thạch, thẻ dung hợp thế giới dùng xong đều có thể giữ lại, tiếp tục sử dụng, có điều cái giá tiêu hao hơi lớn.
Bây giờ ví của Tống Thư Hàng còn sạch hơn cả mặt hắn nữa.
Chẳng dễ dàng gì mới tạo ra được tính năng thu phí mạng chat Tu Chân nhưng chưa chính thức vận hành kinh doanh… Hơn nữa trong lần tán tài trước, hắn còn tặng cho Chư Thiên Vạn Giới tính năng VIP trị giá mấy trắm nghìn tỷ linh thạch, trong thời gian ngắn sắp tới, nếu muốn dựa vào mạng chat Tu Chân để kiếm tiền thì quá là khó.
“Linh thạch không phải là đồ vật cơ bản của tu chân giới sao? Ta nghe nói lúc tu luyện, tu sĩ đều không thể không có linh thạch. Không có linh thạch thì con tu luyện thế nào được? Sao không giữ lại một ít chứ?”
Ba Tống nghi hoặc hỏi.
Trong những ngày sống ở Nho gia, ba Tống cũng biết được một số kiến thức cơ bản về tu chân giới, ví dụ như đan dược và linh thạch, khi bế quan tu luyện các tu sĩ đều không thể thiếu chúng được.
Ông thường xuyên nhìn thấy đệ tử Nho gia sử dụng linh thạch để hấp thu linh lực.
Nghe nói cảnh giới của con khỉ nhà mình rất cao mà, không có linh thạch thì nó tu luyện thế nào? Hít không khí à?
“Con không giữ lại linh thạch, một viên cũng không… Vì thế khi không có linh thạch, con chỉ đành đi vay một ít.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Nợ bao nhiêu rồi?”
Ba Tống thấy hơi lo lắng.
Ông là kiểu người nếu nợ tiền người ta sẽ rất bất an, nếu đang mang nợ, chỉ cần một khi có tiền là ông sốt ruột muốn trả hết, nợ lâu sẽ không yên tâm.
Thế nên vừa nghe Tống Thư Hàng nợ linh thạch người ta, ông liền thấy lo lắng.
“Bạch tiền bối, bây giờ ta nợ ngươi bao nhiêu linh thạch rồi thế?”
Tống Thư Hàng quay đầu hỏi.
Lúc này Bạch tiền bối đang ngồi quỳ bên bàn trà, trêu đùa thiếu nữ cơ giới đặt trên bàn, định đút bánh bao cho cô ăn.
Nghe Tống Thư Hàng hỏi thế, hắn nghiêm túc suy tư:
“Ừm, rất nhiều rất nhiều.”
Tống Thư Hàng quay đầu lại đáp:
“Ba, con nợ rất nhiều rất nhiều.”
Ba Tống: “…”
Rốt cuộc rất nhiều rất nhiều là bao nhiêu chứ!
Với lương của con trai nhà mình, rốt cuộc có thể trả hết nợ hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận