Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 308: Tiểu bạch long trong quan tài thủy tinh.

Chương 308: Tiểu bạch long trong quan tài thủy tinh.
“Ngươi che mắt lại làm gì thế.”
Cửu Đăng cô nương nhìn thấy Tống Thư Hàng che mắt quay người lại thì dở khóc dở cười:
“Ta vẫn còn mặc quần áo ở trong mà.”
Tống Thư Hàng nghe thấy thế thì buông bàn tay che mắt ra, cười ngượng.
Quả nhiên bên dưới lớp tăng y màu xanh trắng của Cửu Đăng cô nương vẫn còn một bộ tăng y màu xám xanh.
Sau đó, cô cởi bộ tăng y màu xanh trắng ra, lộn ngược mặt lại rồi cuộn lên.
Chỉ thấy bên trong lớp tăng y màu xanh trắng này vẽ đầy những phù văn. Cửu Đăng cuộn tăng y lên, những phù văn này lại hợp thành một phiến. Cuối cùng, bộ tăng y màu xanh này biến thành một thứ tương tự như mũi khoan.
“Ha ha ha, chỉ là một cái hố sâu có kèm theo cấm chế thôi mà cũng muốn nhốt được ta à? Đúng là nằm mơ!”
Cửu Đăng cô nương đắc ý nói, cô giơ cái mũi khoan do bộ tăng y biến thành kia, rót linh lực vào.
Mũi khoan xoay cực nhanh.
“Ta dùng ba ngàn đạo phật văn chuyên môn phá tan cấm chế trận pháp để tạo thành cái mũi khoan phá cấm này đấy. Cho dù là con heo kia có hạ thêm vài đạo cấm chế thì ta cũng có thể phá tan cho ngươi xem!”
Cửu Đăng dương dương đắc ý cười nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Mà này, chúng ta phải ra tay từ chỗ nào đây?”
Cửu Đăng nhìn cái vực sâu khổng lồ này, bốn phía toàn là những phù văn cấm chế y hệt như nhau, cảm giác như kiểu ra tay từ chỗ nào cũng thế cả.
“Cửu Đăng cô nương, cô có thể tìm được đạo cấm chế cấm không kia chứ? Phá hủy đạo cấm chế cấm không xong, nói không chừng chúng ta có thể trực tiếp bay lên ấy chứ?”
Tống Thư Hàng thử hỏi.
“Không cần tìm đâu, tất cả đều là cấm chế cấm không đấy.”
Cửu Đăng chỉ vào tất cả cấm chế trên vách tường rồi nói:
“Tất cả cấm chế ở nơi này đều như nhau, cấm không, giam cầm, gia cố. Biết bao nhiêu phù văn như thế gộp lại thành cái hố sâu chết giẫm này đây.”
“Vậy thì cứ tìm đại một chỗ nào đó cũng được.”
Tống Thư Hàng móc bảo đao Bá Toái của mình ra, nói:
“Để xem chuôi đao chỉ về chỗ nào thì chúng ta sẽ khoan vào chỗ đó.
“Được rồi.”
Cửu Đăng giơ mũi khoan lên, đáp lời.
Tống Thư Hàng vứt bảo đao Bá Toái lên thật cao, thân đao xoay tròn vài vòng trên không trung, sau đó rơi xuống đất kêu cái keng. Chuôi đao chỉa về phía bên phải chỗ Tống Thư Hàng đang đứng.
“Vậy thì chọn chỗ đó đi!”
Cửu Đăng cô nương giơ mũi khoan lên, đi tới nơi đó, đè mũi khoan về phía vách tường của vực sâu để khoan.
“Ầm ầm ầm ầm...”
Bên trên mũi khoan được tạo thành từ bộ tăng bào màu xanh trắng, phù văn phá cấm tạo thành một sợi dây phù văn màu vàng, không ngừng xoay tròn ngay trên đầu mũi khoan, sinh ra sức mạnh phá cấm vô cùng đáng sợ.
Mà ở dưới đầu mũi khoan, mớ phù văn cấm chế kia cũng phát ra sáng chói lòa. Đây là phù văn phòng ngự do một vị Tôn Giả thất phẩm tạo nên. Không thể bị phá giải dễ như thế.
Mũi khoan phá cấm và phù văn cấm chế va vào nhau, phát ra tiếng nổ vang rền như sấm dậy.
ầm ầm ầm ầm ~ Tống Thư Hàng chỉ có thể giơ tay bịt kín lỗ tai của mình, cười khổ không thôi.
Ở trong túi áo của hắn, Thông Nương đã sùi bọt mép, bởi vì cô ta vẫn chưa biến ra được bàn tay để che. Nên khi nghe cái tiếng vang như sấm rền quanh quẩn bên tai thế này, cô chỉ cảm thấy toàn bộ tấm thân hành lá mỏng manh của mình cũng run lên.
Chết tiệt, rõ ràng cô chỉ biến ra được có mỗi cái miệng thôi, còn chưa biến ra được lỗ tai mà, tại sao lại nghe thấy rõ ràng như thế chứ?
...
Một lát sau, Tống Thư Hàng lo lắng hỏi thử:
“Cửu Đăng cô nương à, chúng ta khoan vách tường tạo ra tiếng động lớn như thế, liệu Thiên Lôi Trư tiền bối ở trên đó có phát hiện ra việc chúng ta đang làm không?”
“Chắc chắn là có rồi, ngài ấy cũng có điếc đâu.”
Cửu Đăng cô nương đáp:
“Cho nên, hoặc là ngài ấy thả chúng ta ra ngoài. Hoặc là để cho ta khoan thủng chỗ này!”
Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu.
Mười phút sau.
Ầm ầm ầm ầm ~ ~ Tống Thư Hàng ngồi chờ mong.
Nửa giờ sau.
Ầm ầm ầm ầm ~ ~ Tống Thư Hàng vẫn ngồi mong chờ.
Một giờ sau!
Ầm ầm ầm ầm ~ ~ Tống Thư Hàng im lặng ngồi một bên tu luyện 'kim cương bản bản quyền pháp', ‘bất động kim cương thân’ và 'quân tử vạn lý hành'.
Hai giờ sau.
Ầm ầm ầm ầm ~ ~ Tống Thư Hàng ngồi xếp bằng, lặng lẽ tu luyện chân ngã minh tưởng kinh, tu luyện chân ngã minh tưởng kinh ở trong môi trường ồn ào cõ này tuy là có hơi khó thật, nhưng hiệu quả đặc biệt tốt.
Lại thêm một giờ nữa.
Ầm ầm ầm ầm ~ ~ Tống Thư Hàng bắt đầu im lặng tu luyện hỏa diễm đao và chưởng tâm lôi.
Thêm một giờ trôi qua.
Tiếng khoan vẫn vang rền, mặt mày Tống Thư Hàng đờ ra, bắt đầu tập thể dục...
Tiếp theo mình có thể làm gì nữa nhỉ?
Hôm nay đã tu luyện tới cực hạn của thân thể rồi, nếu như tu luyện tiếp sẽ tạo thành bệnh kín đối với thân thể, không thể tu luyện thêm nữa.
Cũng đã tu luyện chân ngã minh tưởng kinh xong rồi, tập thể dục cũng được tới ba lần luôn.
Rốt cuộc Cửu Đăng cô nương đã làm được chưa thế?
...
Đúng lúc Tống Thư Hàng đang tập thể dục tới lần thứ mười thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng hô vang của Cửu Đăng cô nương:
“Ha ha ha ha, xong rồi!
Trong lúc nói chuyện, bên dưới mũi khoan trong tay cô bốc lên một ngọn lửa, phù văn cấm chế bên dưới mũi khoan vỡ ra một mảng lớn. Tạo thành một cái động cho phép một người chui qua lọt.
“Đi thôi, chúng ta đào thành đường hầm đi ra ngoài. Con heo đó không cho chúng ta ra ngoài thì chúng ta sẽ đào thêm mấy đường hầm dưới cung điện này luôn.”
Cửu Đăng cô nương vui vẻ nói.
Mũi khoan trong tay cô tung hoành, sau khi không bị cấm chế hạn chế thì vách tường đất bình thường căn bản không thể nào cản nổi mũi khoan của Cửu Đăng cô nương. Tốc độ đào hang cũng tăng nhanh.
Mũi khoan đào một đường đi tới, đất đá vụn bay tán loạn…
“Cửu Đăng cô nương, cẩn thận một chút. Đừng có đào ra tới chỗ mặt biển đen khi nãy.”
Tống Thư Hàng đi sau lưng nhắc nhở cô. Hắn cảm giác mặt biển đen kia khá quỷ dị, không thể không đề phòng.
“Yên tâm đi, ta tự có cân nhắc. Bây giờ chúng ta đào hang đi lên, tốt nhất là có thể chui ra sau lưng của ngài ấy, rồi tặng cho ngài ấy một khoan, để ngài ấy nếm thử cảm giác tuyệt vời này.”
Cửu Đăng cô nương cười hê hê nói.
Tống Thư Hàng im lặng một lát rồi dè dặt hỏi lại:
“Cửu Đăng cô nương này, thực lực của cô là gì thế?”
“Linh Hoàng ngũ phẩm đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể đột phá lên tới Chân Quân lục phẩm rồi. Nhưng tình trạng của ta hơi đặc biệt, không thể đánh đồng cấp bậc của ta với Linh Hoàng hoặc Chân Quân bình thường.”
Cửu Đăng cô nương nói.
“Như vậy, không nói tới chuyện có lẽ bây giờ Thiên Lôi Trư tiền bối đã phát hiện ra việc chúng ta đào hang… Nếu như Linh Hoàng ngũ phẩm như cô mà nện cho Linh Tôn thất phẩm như Thiên Lôi Trưl tiền bối một mũi khoan thì chuyện gì sẽ diễn ra sau đó?”
Đây quả thật là đang tự tìm đường chết mà!
“Ngươi cứ yên tâm đi, cùng lắm thì bị ngài ấy nhốt mấy năm thôi, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu.”
Cửu Đăng cô nương nói vô cùng tự tin.
Tống Thư Hàng nuốt một ngụm nước bọt, hỏi chuyện quan trọng nhất:
“Vậy ta thì sao?”
“Ha ha ha, bị nhốt chung với ta mấy năm ấy mà, ngươi cứ yên tâm, coi như bế quan thôi, trôi qua nhanh lắm.”
Cửu Đăng cô nương cười nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Đừng mà, hắn không muốn bị nhốt mấy năm đâu. Hơn nữa thực lực của hắn không đủ, làm sao có thể bế quan những mấy năm được.
Hắn có nên cân nhắc dùng bảo đao Bá Toái tự đào một cái hang khác hay không nhỉ? Cứ cảm thấy lỡ mà làm theo Cửu Đăng cô nương thì hậu quả chẳng tốt đẹp gì hết.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ thì Cửu Đăng cô nương chợt khựng lại.
“Ồ? Có gì đó.”
cô lên tiếng.
“?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn về phía cô.
“Vách đá trước mặt không phải tự thiên, có mật thất!”
Cửu Đăng nói chắc nịch, thông qua âm vọng phát ra khi mũi khoan khoan vào thì cô có thể xác định được điều này.
“Mật thất? Liệu có phải mạch nước ngầm không?”
Tống Thư Hàng dè dặt hỏi lại.
“Không thể nào là mạch nước ngầm được, ngươi đừng quên thiên giới đảo là hòn đảo lơ lửng trên không trung, đào đâu ra mạch nước ngầm chứ?”
Cửu Đăng cười khẽ, cầm mũi khoan, ấn thật mạnh về phía trước.
Bùm bùm bùm.
Đá vụn văng khắp nơi, ầm! Bức tường phía trước bị khoan thủng!
Quả nhiên đúng như lời Cửu Đăng đã nói, ở trước mặt bọn họ là một mật thất khổng lồ.
Sau đó, Cửu Đăng cô nương dẫn đầu đi ở phía trước, Tống Thư Hàng thì bước vào sau.
Bên trong mật thất.
Đương khi Tống Thư Hàng trông thấy toàn cảnh của mật thất thì hắn lập tức cảm thấy run rẩy.
Nếu như nói, Cửu Đăng cô nương chui ra khỏi mặt đất, cầm mũi khoan nện cho Thiên Lôi Trư tiền bối một cú thì cùng lắm sẽ bị nhốt mấy năm.
Vậy thì chui vào trong cái mật thất này rồi thì ít nhất cũng phải bị nhốt những mấy chục năm ấy chứ.
Bởi vì nơi bị Cửu Đăng cô nương khoan thủng này là một ngôi mộ.
Tuy rằng không biết đây là mộ của ai, nhưng... Ngôi mộ được Thiên Lôi Trư tiền bối cẩn thận chôn ngay dưới cung điện của mình thế này, đương nhiên phải là mộ của người có quan hệ thân thiết rồi.
Đào mộ thân nhân của người ta, chết cũng không oan!
Tống Thư Hàng cười khổ nói:
“Cửu Đăng cô nương, ta cảm thấy hay là chúng ta mau rời khỏi đây thì hơn.”
“Ta cũng định thế.”
Cửu Đăng cô nương xị mặt —— thật sự cô không cố ý đâu. Ai mà ngờ bên dưới cung điện của Thiên Lôi Trư tiền bối lại có một ngôi mộ thế này chứ.
“Chúng ta ra ngoài đi, sau đó lấp vách tường của ngôi mộ lại... mẹ ơi!”
Lúc Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn thì thấy lỗ thủng trên tường đã tự động lấp kín lại, trông cứ như mới.
Hơn nữa, trên vách mộ lóe lên ánh sáng phù văn rạng ngời, xem qua thì nó còn mạnh hơn phù văn cấm chế trên vách tường của cái hố ban nãy nhiều.
Cửu Đăng cô nương cắn răng nói:
“Quả nhiên lại là do con heo kia giờ trò!”
Lúc mình khoan hang đi ra tạo thành tiếng động rất lớn, chắc chắn là con heo kia đã phát hiện ra mình. Nói không chừng nó thấy mình với Thư Hàng ồn ào quá, nên mới dẫn bọn họ vào trong ngôi mộ này rồi nhốt lại.
Sau khi cắn răng xong, Cửu Đăng cô nương nói:
“Mặc kệ con heo kia nghĩ gì, đã vào đây rồi thì chúng ta cứ xem thử trong này có gì đi!”
Mật thất này không lớn lắm, dõi mắt nhìn qua thì có mười cái quan tài.
Có một quan tài thủy tinh cực lớn được đặt trên cái đài cao nhất nằm ở giữa, xung quanh được lót đủ loại hoa màu trắng tinh. Mà ở bốn góc của quan tài thủy tinh thì có chín cái
Tống Thư Hàng và Cửu Đăng cô nương đi tới gần đài cao kia, nhìn về phía cái quan tài thủy tinh trong suốt ở giữa.
Bên trong quan tài là một con linh thú có hình thể thon dài.
Có sừng như hươu, đầu như lạc đà, mắt như thỏ, cổ như rắn, bụng như sò, vảy như cá, vuốt như ưng, tay như hổ, tai như trâu, toàn thân trắng nõn không chút tỳ vết.
“Rồng!”
Tống Thư Hàng mở to hai mắt ra nhìn, hơn nữa đây lại là một con bạch long trắng muốt.
“Đúng là rồng thật.”
Cửu Đăng mở to mắt, lát sau, cô lại lẩm bẩm:
“Tiếc là vẫn chưa biến thành xương, không có mọc long cốt khô đằng.”
Cô vẫn còn nhớ cái nguyện vọng của Tống Thư Hàng.
“Con bạch long này đẹp thật đấy.”
Tống Thư Hàng khen một tiếng.
...
Trong lúc sự chú ý của cả Tống Thư Hàng và Cửu Đăng đều dồn lên người của con bạch long kia thì có một cỗ nắp quan bên trong chín cỗ quan tài bằng đồng xanh kia rung lên.
Sau đó một bộ móng vuốt xương xẩu trắng hếu vói ra từ trong khe hở trên nắp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận