Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2420: Thẻ giảm giá 50%

Chương 2420: Thẻ giảm giá 50%
Tất cả phần thưởng ẩn đều là đồ tốt. Trong tình huống bình thường, phần thưởng ẩn còn phong phú hơn cả phần thưởng ở bên ngoài.
Tống Thư Hàng nhìn về phía thiếu niên ba mắt với ánh mắt chờ mong, không biết hắn sẽ chuẩn bị phần thưởng ẩn gì cho mình đây?
Vừa chờ mong, hắn lại vừa thấy hơi đau lòng. Bởi vì trong những lần đánh cược với thiếu niên ba mắt trước đó hắn thắng toàn những bảo vật quý giá không cắt nhỏ được, cho nên không thể tán tài bằng nghi thức Tán Tài Vương Tọa.
Tính thế thì hắn đã bỏ qua mất mấy phần thưởng ẩn của Tán Tài Vương Tọa, làm tròn dễ phải lỗ đến cả trăm triệu chứ không đùa!
“Nhói lòng rồi chứu gì?” Ba mắt tiền bối nói rất vui vẻ.
Tống Thư Hàng thật thà đáp: “Có hơi hơi.”
“Tiếc quá, dù ngươi có đau lòng thì ta cũng không cho ngươi truy lĩnh phần thưởng ẩn của những lần tán tài trước đó đâu.” Ba mắt tiền bối cất chiếc hộp thế giới kia đi, nở một nụ cười rất mê người.
“Thế thì ta không nhói lòng nữa.” Tống Thư Hàng đáp gọn lỏn. Bỏ qua là bỏ qua, dù có đau lòng hay hối hận cũng không cứu vãn được, vậy thì nhói lòng có ý nghĩa gì đâu?
Thay vì tra tấn mình bằng nỗi nhói, chẳng bằng không nhói để gói nó vào quá khứ trôi xa cho rồi.
Ba mắt tiền bối: “…”
Thằng ranh này thay đổi nhiều quá, càng lúc càng không đáng yêu. Rốt cuộc trong khoảng thời gian này nó đã trải qua cái gì mà tâm tính lại trở nên cứng rắn như thế?
“Chúc mừng tâm tính của Bá Tống tiểu hữu mạnh mẽ hơn. Càng ngày ngươi càng có phong thái cường giả rồi đấy.” Quản gia tròng mắt ở bên cạnh lên tiếng chúc mừng.
Ba mắt tiền bối: “…”
“Tiền bối à, phần thưởng ẩn là gì vậy?” Tống Thư Hàng hỏi với vẻ chờ mong.
“Ngươi muốn cái gì?” Ba mắt tiền bối hỏi vặn lại.
“Thủ đoạn hồi sinh?” Tống Thư Hàng đáp.
Tuy bây giờ trên người hắn có búp bê hồi sinh thủy tinh đỏ của Sở tóc ngố và trận pháp hồi sinh chuyển thế thành tà ma Cửu U của Bạch tiền bối two, song đối mặt với đại lão quả cầu béo có thể nhảy ra gây sự bất cứ khi nào, hắn cảm thấy hai thủ đoạn hồi sinh vẫn chưa đủ an toàn. Nhất định phải kiếm thêm vài thủ đoạn hồi sinh để đối đầu đại lão quả cầu béo cho tự tin hơn mới được.
Mà thứ trận pháp hồi sinh là đồ ngon, dù Tống Thư Hàng không dùng thì cũng có thể truyền cho đệ tử, thực dụng hơn bất cứ món bảo vật gia truyền nào.
“Ngươi mơ đẹp nhỉ? Muốn hồi sinh được ngươi thì nhất định phải là bảo vật hồi sinh cấp bậc bát phẩm đỉnh phong hoặc là cửu phẩm, giá trị của nó vượt quá cả đống bảo vật ngươi tán tài lần này rồi. Giá trị của phần thưởng ẩn sao có thể lớn hơn toàn bộ số bảo vật tán tài được? Tưởng ta làm công ích từ thiện chắc?” Ba con mắt của ba mắt tiền bối đồng loạt liếc xéo Tống Thư Hàng, động tác này có độ khó cực kì cao.
“Chẳng phải tiền bối suốt ngày làm công ích từ thiện hay sao? Tán Tài Vương Tọa là hoạt động công ích nổi tiếng trong chư thiên vạn giới còn gì.” Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Ba mắt tiền bối: “…”
Quản gia tròng mắt mỉm cười gật đầu, nhân tiện dâng một ít bánh ngọt cho Tống Thư Hàng. Bánh ngọt này cùng cấp bậc chí bảo với tiên trà, ăn một miếng là tăng tuổi thọ.
“Cảm ơn.” Tống Thư Hàng nhận bánh ngọt rồi nói tiếp: “Nếu trận pháp hồi sinh không được thì đổi thành tri thức có được không?”
Ba mắt tiền bối có thủ đoạn cưỡng chế nhồi nhét tri thức.
Tri thức là báu vật, đó vẫn là chân lý bất biến xưa nay.
“Ngươi muốn đáp án của bài giảng pháp trong lần nhân tiền hiển thánh trước đó sao?” Ba mắt tiền bối hỏi.
“Không, ta muốn ngôn ngữ viễn cổ kia.” Tống Thư Hàng nói ra mục tiêu vẫn luôn đau đáu trong lòng.
Đáp án của bài giảng pháp thì tốt thật đấy, nhưng tin tức ẩn chứa trong đó quá phức tạp, bao hàm quá nhiều tri thức của vô số hệ khác nhau trong chư thiên vạn giới. Nếu Tống Thư Hàng đã đạt tới cảnh giới cửu phẩm thì có thể sẽ lựa chọn phần thưởng “đáp án giảng pháp” để tăng cường tri thức cho bản thân.
Nhưng điều quan trọng hơn với hắn lúc này là gói ngôn ngữ của ngôn ngữ viễn cổ. Ở cảnh giới bát phẩm là phải dùng đến phần mềm hack ngôn ngữ này rồi!
Ba mắt tiền bối: “…”
Hắn phát hiện ra hôm nay nói chuyện với Tống Thư Hàng cực kì mệt mỏi. Không phải chỉ vì trái tim đao thương bất nhập của hắn, mà còn vì bây giờ trên mặt hắn đang đeo mặt nạ.
Tấm mặt nạ này che giấu khuôn mặt biết nói của Tống Thư Hàng, khiến cho hắn không thể đọc mặt thằng nhãi này để tìm đáp án, làm hiệu suất giao lưu giảm quá nhiều.
“Tháo mặt nạ xuống rồi chúng ta nói chuyện từ từ.” Ba mắt tiền bối nói.
Tống Thư Hàng đẩy mặt nạ rất khí phách: “Không được, tấm mặt nạ này là món quà Thập Lục tặng ta, mấy ngày nay kể cả lúc ăn cơm hay đi ngủ ta cũng không tháo xuống, cùng lắm chỉ cho tiền bối nhìn nửa mặt thôi.”
Ba mắt tiền bối: “…”
Quản gia tròng mắt bên cạnh nhắc nhở: “Bá Tống đạo hữu, ngôn ngữ viễn cổ là một ngôn ngữ đặc biệt, nếu chỉ dựa vào thủ đoạn nhồi sọ tin tức thì ngươi không thể nắm bắt được linh hồn và tinh túy của nó đâu. Nếu có thể thì ngươi tự học đi, có thế mới nắm giữ nó một cách hiệu quả được.”
“Ngôn ngữ viễn cổ nhồi sọ là không có linh hồn!” Thiếu niên ba mắt gật đầu khẳng định.
Tống Thư Hàng: “…”
“Ta nghĩ ra phần thưởng thích hợp với ngươi rồi.” Thiếu niên ba mắt lại nói: “Tuy phần thưởng này không giúp ngươi nắm giữ được ngôn ngữ viễn cổ ngay lập tức, nhưng có thể tăng hiệu suất học tập ngôn ngữ viễn cổ của ngươi lên rất nhiều.”
Nói xong, thiếu niên ba mắt nhẹ nhàng vẫy tay một cái.
Quản gia tròng mắt lui xuống.
Một lát sau, quản gia tròng mắt quay về, trong tay bưng một cái khay, trên khay đặt một chiếc vương miệng gai.
Chỉ nội cái tạo hình thôi đã mang đầy mùi đau đớn.
“Thứ này có duyên với ngươi đấy.” Thiếu niên ba mắt mỉm cười nói.
“Tiền bối, ta không có khuynh hướng thích ăn hành.” Tống Thư Hàng nhắc nhở. Hắn chỉ giỏi chịu đau chứ hoàn toàn không thích ăn hành!
“Ai bảo ngươi có khuynh hướng thích ăn hành đâu? Ý ta là thứ này cùng một series với vương tọa nhẫn nại của ngươi đấy. Vương tọa nhẫn nại dùng để giữ mạng cho kẻ bị thương sắp chết, còn vương miện trí tuệ được làm từ gai nhọn này dùng để tăng cường hiệu quả học tập. Chỉ cần đeo nó lên, dù có bị ngu cũng sẽ thành học sinh xuất sắc, học sinh xuất sắc mà đeo là thành thần đồng!” Thiếu niên ba mắt nói với vẻ kiêu ngạo.
“Tiền bối, ngài cập nhật ngôn ngữ nhanh thật đấy.” Tống Thư Hàng nói.
“Dĩ nhiên, lúc nào mà ta chẳng theo kịp trào lưu của thời đại.” Thiếu niên ba mắt cười ha hả: “Thế nào? Có hài lòng với món bảo vật này không?”
“Ta muốn hỏi… đeo cái này lên có đau không?” Tống Thư Hàng hỏi rất chi là dè dặt.
“Nói nhảm, đồ bằng gai thì làm sao mà không đau được?” Ba mắt tiền bối nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Có lấy không? Không lấy là ta cất đi đây này.” Ba mắt tiền bối nói.
“Lấy!” Tống Thư Hàng cắn răng nói. Thứ này không chỉ là bảo bối, mà còn là một món quà quý mà người làm thầy không có kinh nghiệm như hắn có thể tặng cho đệ tử.
Khi học xong ngôn ngữ viễn cổ, hắn sẽ có thể truyền bảo bối này cho đệ tử của mình, để họ đội vương miện gai, học tập cho giỏi, ngày ngày tiến lên!
“Ha ha ha, ta thích nhất cái dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn phải nhận đồ này của ngươi đấy.” Ba mắt tiền bối bật cười rồi tìm trong túi một hồi, cuối cùng đưa cho Tống Thư Hàng một tấm thẻ: “Quà nhỏ đính kèm đây.”
“Gì thế?” Tống Thư Hàng cầm tấm thẻ lên xem.
Phiếu giảm giá 50%.
Cái quái gì thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận