Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1925: Là một vị tiền bối mà ta cực kỳ tôn kính

Chương 1925: Là một vị tiền bối mà ta cực kỳ tôn kính
Là ảo giác ư? Bạch long tỷ tỷ thầm nghĩ.
So với thế giới Kim Liên của Nho gia thì khẩu vị thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng đúng là không phải tốt bình thường đâu.
Cái gì cũng ăn được, cái gì cũng dung hợp được.
Bạch long tỷ tỷ đã thấy đủ thứ kỳ lạ trong thế giới hạch tâm này. Ví như trong thế giới hạch tâm có một khu rừng, thoạt nhìn đã biết ngay là một bí cảnh tràn ngập sát khí do tu sĩ cường đại nào đó tạo ra. Kết quả lại bị Tống Thư Hàng chuyển hết vào thế giới hạch tâm, trở thành một phần của thế giới hạch tâm.
Còn có đủ loại mảnh vỡ Thiên Đình, sau khi tiểu trợ lý hạch tâm sửa sang lại một chút thì được sắp xếp khá hòa hợp.
Cảm giác chỉ cần có thể nhét gì đó vào thế giới hạch tâm thì đều được tiếp nhận vậy.
“À mà, Bạch tiền bối, Tụ Lý Càn Khôn của ngươi tối đa có thể chứa được thứ to cỡ nào?” Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Ta cảm thấy nó có liên quan tới cảnh giới và thực lực. Thực lực càng mạnh thì thứ mà Tụ Lý Càn Khôn có thể chứa được lại càng lớn. Nếu như hiểu được đôi điều về năng lực không gian thì lúc dùng sẽ dễ dàng hơn.” Bạch tiền bối tính toán sơ rồi đáp: “Nếu như là ta thì dù sao cũng chỉ mới học được pháp thuật đó mà thôi... Nếu không cân nhắc tới những nhân tố khác, cố chứa hết sức thì chắc miễn cưỡng chứa được một ngọn núi nhỏ thì phải?”
“Đợi đến lúc Bạch tiền bối đã rành pháp thuật đó, cảnh giới thực lực lại tăng cao thì nói không chừng sẽ có thể chứa được cả một ngọn núi lớn nhỉ?” hai mắt của Tống Thư Hàng sáng rực lên.
Tụ Lý Càn Khôn này đúng là ngon lành càng đào, có thể chứa một ngọn núi lớn trên người, gai mắt ai thì cứ ném thẳng ngọn núi ra đập bẹp kẻ đó, nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi.
Quy tiền bối đọc được suy nghĩ của Tống Thư Hàng qua nét mặt của hắn, bèn cười hềnh hệch: “Dùng Tụ Lý Càn Khôn chứa một ngọn núi để dành nện người ta thì thà luyện chế một cái pháp khí Man Sơn Ấn còn hơn, lúc ném ra thì chính là một ngọn núi lớn áp đỉnh rồi.”
“Núi lớn mới ngầu chứ, nếu như cảm thấy chất lượng của ngọn núi đó không đủ thì có thể chứa một tảng thiên thạch, vừa đụng mặt thì tung một chiêu ‘Thiên Thạch độn’ để đè bẹp toàn trường luôn.” Tống Thư Hàng nói tiếp.
“Lấy thiên thạch nện người ta mà ngầu á?” Quy tiền bối chớp mắt vài cái, đột nhiên phát hiện giữa mình và Tống Thư Hàng có một sự khác biệt rất lớn.
Còn không bằng tế luyện mai rùa của nó, biến mai rùa thành pháp ấn, ném ra ngoài thì sẽ là mai rùa lớn cỡ ngọn núi đấy, thế chẳng phải ngầu hơn à?
“Thư Hàng, mở cửa đi!” Bạch tiền bối phân thân nói: “Ống tay áo này sắp chịu không được nữa rồi, ta mới học Tụ Lý Càn Khôn nên dùng chưa quen lắm. Khi nào rảnh rỗi ta phải đơn giản hóa nó, đổi thành kiểu thích hợp cho bản thân dùng mới được.”
Tống Thư Hàng lập tức mở lối ra của thế giới hạch tâm.
Bạch tiền bối tung người nhảy lên, bay ra khỏi thế giới hạch tâm.
Những đạo hữu khác và Tống Thư Hàng lần lượt theo sau.
Sau lưng, tiểu trợ lý hạch tâm giữ nguyên nụ cười trên môi, vẫy tay chào tạm biệt.
...
ầm!
Bạch tiền bối phất tay áo, phóng mảnh vỡ Thiên Đình kia ra lần nữa.
“Nếu như có pháp thuật giúp ống tay áo chắc chắn hơn thì tốt rồi.” Bạch tiền bối phân thân giơ tay phải lên lắc vài cái.
Tống Thư Hàng bật thốt: “Thiết Tụ công?” (Tay áo thép)
“Thiết Tụ công, nghe bần quá.” Bạch tiền bối phân thân nói: “Theo lý thuyết thì bản thân Tụ Lý Càn Khôn hẳn là phải có công hiệu cường hóa tay áo rồi, đợi có cơ hội ta phải cân nhắc kỹ lại mới được.”
“Hay là cho thêm vài trận pháp lên tay áo để cường hóa nó?” Tống Thư Hàng đề nghị.
“Ừm, chờ ta nghiên cứu thêm chút đã.” Sau đó, Bạch tiền bối phân thân lại quay sang nói với Hằng Hỏa Chân Quân: “Hằng Hỏa đạo hữu, tiếp theo chúng ta vào lại thế giới Kim Liên đi, ta muốn xem thử những mảnh vỡ Thiên Đình được đưa vào thế giới Kim Liên thành công trước đó có gì khác với mảnh vỡ Thiên Đình ở bên ngoài.”
“Được, mời các đạo hữu đi theo ta.” Hằng Hỏa Chân Quân gật đầu, mở lối vào của thế giới Kim Liên ra.
Bạch tiền bối phân thân và những người khác cùng đi vào thế giới Kim Liên.
Tống Thư Hàng và A Thập Lục đi ở sau cùng.
Hắn và A Thập Lục dang định bước vào thì bỗng có một bàn tay dài rộng vỗ lên vai hắn: “Yo ~ Bá Tống đạo hữu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Xoẹt!
Ánh sáng công đức hộ thể, khôi giáp đao ý, khôi giáp trong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú, Quy thuẫn... mười loại phòng ngự trên người Tống Thư Hàng đồng loạt bắn ra.
Chủ nhân của bàn tay này tiếp cận lúc nào hắn thế mà lại không hề có cảm giác gì, ngay cả mỹ nhân rắn công đức và Xích Tiêu kiếm tiền bối cũng không kịp phản ứng.
Nếu như bàn tay này không vỗ vai của Tống Thư Hàng mà đâm một đao sau lưng hắn thì Tống Thư Hàng tuyệt đối không thể tránh được.
Đâm lưng quang minh chính đại mà lại chí mạng nhất.
“Bá Tống đạo hữu... phòng ngự của ngươi đặc biệt thật đấy.” Chủ nhân của bàn tay kia bật cười.
Tống Thư Hàng quay đầu lại thì phát hiện, đó là một người đàn ông với gương mặt đại chúng thoạt nhìn tương đối quen thuộc. Người nọ cười toe toét đứng sau lưng hắn.
Nói là gương mặt đại chúng, nhưng thực tế người đàn ông trung niên này rất đặc biệt, càng nhìn lại càng thấy có khí chất... nếu như hắn mang giày lại cho đúng thì sẽ tuyệt hơn nữa.
Tống Thư Hàng nhíu mày, ông chú này nhìn rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, hơn nữa chắc hẳn là vừa mới gặp không lâu. Nhưng dường như trí nhớ của hắn lại bị ảnh hưởng, không tài nào nhớ nổi gương mặt trông rất quen này.
Điều này rất bất thường.
Với khả năng ghi nhớ lục phẩm của hắn hiện nay, ở trạng thái bình thường thì trí nhớ tuyệt đối không cùi bắp như thế được.
Người đàn ông trung niên này cười toe toét chỉ vào mặt mình: “Ta chính là người lái thuê khi nãy đấy.”
Bạch long tỷ tỷ: “...”
Quả nhiên người này đã lẻn vào Nho gia.
“Hóa ra là đạo hữu đấy à, sao ngươi cũng tới Bạch Vân thư viện thế?” Tống Thư Hàng hỏi dò.
“Bởi vì ta vốn là đệ tử Nho gia mà.” Ông chú lái thuê mỉm cười: “Thực ra mục đích của ta vốn cũng là bạch vân thư viện, nên mới tiện tay nhận đơn thuê của các ngươi đấy.”
“Xin hỏi đạo hữu của đạo hữu là gì?” bạch long tỷ tỷ đánh tiếng hỏi.
“Ừm, đạo hiệu thì mọi người cứ gọi sao cũng được. Dù sao ta nói xong thì lát nữa các ngươi cũng sẽ quên thôi.” Ông chú lái thuê đáp.
Tống Thư Hàng như có điều suy nghĩ: “Phòng tối thiên đạo? Hay là truyền thừa của Thần Kỳ Kiếm Sĩ tiền bối đây?”
“Truyền thừa của Thần Kỳ Kiếm Sĩ là cái gì?” ông chú lái thuê đần mặt ra.
“Là một vị tiền bối rất đáng tin.” Tống Thư Hàng vỗ ngực nói: “Người nọ cực kỳ ân cần, lại còn đẹp trai, thực lực mạnh mẽ, là một vị tiền bối mà ta vô cùng tôn kính.”
Tô Thị A Thập Lục: “...”
“Trạng thái trên người ta cũng tương tự như phòng tối Thiên Đế. Bây giờ ta đang dựa vào bí pháp để ra ngoài hoạt động tạm thời. Không ngờ Bá Tống cũng biết phòng tối Thiên Đế, đúng là học rộng hiểu nhiều.” Ông chú lái thuê nói.
“Bởi vì ta cũng từng bị giam trong phòng tối mà.” Tống Thư Hàng đáp.
Ông chú lái thuê giật mình nhìn Tống Thư Hàng: “Ngươi lại được thả ra ư?”
“Ừ, bị nhốt ngắn hạn rồi được thả ra ấy mà.” Tống Thư Hàng trả lời.
Ông chú lái thuê cảm thán: “Trải nghiệm nhân sinh của Bá Tống Huyền Thánh phong phú làm sao.”
BA Thập Lục nhìn chằm chằm vào ông chú lái thuê như có điều suy nghĩ.
“Đạo hữu tìm ta có việc gì à?” Tống Thư Hàng hỏi lại. Đồng thời trong lòng hắn chợt nhớ tới bức tượng đứng đầu đã bị xóa mặt trong mười ba Kiếp Tiên Nho gia.
Dù sao thì việc này cũng quá sức trùng hợp, dùng chân đã nghĩ cũng sẽ tự động liên tưởng hai người đó với nhau mà thôi.
“À, ta chỉ đột nhiên nảy ra một ý này, muốn tìm Bá Tống đạo hữu để nghiệm chứng thôi ấy mà.” Ông chú lái thuê đi tới bên cạnh mảnh vỡ Thiên Đình, vuốt nhẹ một cái: “Bá Tống đạo hữu có thể thu mảnh vỡ Thiên Đình này vào thế giới hạch tâm của ngươi trước, sau đó lại chuyển nó vào thế giới Kim Liên không?”
“Có gì khác nhau à?” Tống Thư Hàng nghi hoặc: “Thế giới Kim Liên vốn bài xích mảnh vỡ Thiên Đình, cho dù cố nhét nó vào thì vẫn bị phun ra mà?”
Trừ khi tìm được ngọn nguồn căn bệnh “buồn nôn” của thế giới Kim Liên, bằng không thì cố nhét vào cũng không phải cách.
“Nên đó chỉ là thử nghiệm mà thôi.” Ông chú lái thuê mỉm cười nói tiếp: “Đương nhiên, ta cũng sẽ không để đạo hữu làm không công. Trong tay ta có một quyển bí pháp Kim Cương Thần Phạt Đại Thủ Ấn đã thất truyền của Kim Cương tự, sao hả, ngươi có muốn không?”
Tuy rằng Đại Thủ Ấn này chỉ là bí pháp tam phẩm, nhưng bí pháp này đã thất truyền ở bên ngoài, vô cùng quý giá.
Vừa gặp nhau đã tặng tuyệt thế thần công là chuyện bất khả thi, hắn cũng đâu có buôn sỉ công pháp đâu.
Nhưng Đại Thủ Ấn này lại là bàn đạp phát triển nếu muốn học được thần thông vô thượng chính thức của Kim Cương tự.
“Tuyệt học Kim Cương tự?” Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp và quyền pháp nhị phẩm thăng cấp của mình là Kim Cương Phục Ma Quyền.
Nhưng tại sao bí pháp thất truyền của Kim Cương tự lại nằm trong tay đại lão Nho gia chứ?
“Bởi vì gần đây đúng lúc ta quen được một vị đại sư Kim Cương tự, phong cách của hắn chính là hình tượng mà ta hướng đến. Giống như cơ bắp toàn thế giới đều chuyển hết lên người hắn vậy, phát triển vô cùng to khỏe. Ta và hắn đã trao đổi sở học với nhau, sau đó lấy được quyển Kim Cương Thần Phạt Đại Thủ Ấn này từ tay hắn.” Ông chú lái thuê cũng có được đọc mặt thuật, nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tống Thư Hàng nên bình tĩnh trả lời.
“Lúc thi triển Kim Cương Thần Phạt Đại Thủ Ấn này thì có thể dẫn phát thần thông lôi điện giống như thần phạt, đồng thời cũng có thể ngưng tụ ra một thủ ấn Phật tông khổng lồ với uy lực bất phàm, cực kỳ thích hợp với Bá Tống đạo hữu có thuộc tính lôi hỏa đây.” Ông chú lái thuê liếc mắt nhìn Tống Thư Hàng.
Hắn có thể nhìn ra Tống Thư Hàng đã tu luyện ba loại thần công luyện thể cực mạnh, trong đó có Nho gia Kim Cương Thân của Nho gia hắn, loại còn lại hẳn là Thánh Viên Long Lực Thần Công, loại cuối cùng thì hắn không thể nhìn ra manh mối được.
Hơn nữa hắn đã biết Tống Thư Hàng có tu luyện Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp và Kim Cương Phục Ma Quyền, chúng là quyền pháp tu luyện xây dựng căn cơ của Kim Cương tự.
“Nên Bá Tống có muốn phối hợp làm thí nghiệm với ta hay không?” ông chú lái thuê lại mỉm cười.
“bA Thập Lục thấy thế nào?” Tống Thư Hàng quay lại hỏi.
“Công pháp đưa đến tận cửa, lại là việc tiện tay làm một cái là xong thì cần gì từ chối?” bạch long tỷ tỷ đáp, sau đó lại nhìn ông chú lái thuê này.
Vị này đang tìm người truyền thừa thay Kim Cương tự ư? Nhưng công pháp mà Tống Thư Hàng tu luyện rất tạp nham, muốn để hắn toàn tâm toàn ý kế thừa tuyệt học của Kim Cương tự thì e là sẽ khiến đối phương thất vọng mà thôi.
“Vậy thì hợp tác vui vẻ nhé, tiền bối.” Tống Thư Hàng giơ tay ra.
Ông chú lái thuê vươn tay trái của mình ra nắm lấy tay phải của Tống Thư Hàng: “Hợp tác vui vẻ.”
Tống Thư Hàng: “...”
Sau khi buông tay.
“Ta đi gọi Bạch tiền bối ra đã.” Tống Thư Hàng nói.
Muốn chuyển mảnh vỡ Thiên Đình vào thế giới hạch tâm thì cần có Tụ Lý Càn Khôn của Bạch tiền bối phối hợp.
“Không cần làm phiền người khác đâu. Để ta là được.” Ông chú lái thuê nói: “Đúng lúc ta đang muốn thử hiệu quả của loại pháp thuật này một lần xem sao.”
Dứt lời, hắn giơ tay nhắm ngay mảnh vỡ Thiên Đình nọ: “Chưởng Trung Phật Quốc!”
Lại là tuyệt kỹ Phật môn ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận