Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 659: Người không tự tìm đường chết thì sống còn gì vui nữa?

Chương 659: Người không tự tìm đường chết thì sống còn gì vui nữa?
“Thú vị?”
Tống Thư Hàng nhìn đám chiến sĩ nhím biển còn lại nhưng chẳng nhìn ra kết quả gì.
“Con chiến sĩ nhím biển thứ hai từ bên phải sang không phải là vật sống mà là con rối.”
Hiến Công Cư Sĩ lấy tẩu thuốc ra, phà một hơi khói trắng, không ẩn thân nữa.
Kẻ tới không phải là Long Ma của Thế giới Cửu U nên hắn cũng chẳng cần phải che giấu, đám chiến sĩ nhím biển này thực lực không cao, chỉ một bàn tay hắn là có thể bóp chết rồi.
“Con rối?”
Tống Thư Hàng nhìn chằm chằm con chiến sĩ nhím biển kia, thế nhưng cả đám chúng nó đều bọc mình trong áo đen, chỉ lộ mỗi hai mắt, nhìn thế nào mà ra là con rối vậy?
“Ta đi xuống đó xử lý mấy con chiến sĩ nhím biển này trước đã, không thể để chúng nó làm lãng phí những cạm bẫy mà ta bố trí được.”
Hiến Công Cư Sĩ nói.
Hắn vất vả lắm mới sắp xếp được những cạm bẫy này, không phải là để dùng cho đám tôm tép kia.
Sau đó Hiến Công Cư Sĩ nhảy xuống khỏi nóc biệt thự.
Các chiến sĩ nhím biển dừng khựng lại, nhìn chằm chằm hắn với vẻ cảnh giác.
“Ha ha.”
Hiến Công Cư Sĩ cười khẽ một tiếng rồi vung tẩu thuốc trong tay lên, một con hỏa long cực kì sống động bị kích phát ra.
Tẩu thuốc này chính là một pháp khí hệ hỏa cực mạnh.
Hỏa long dài chừng hai mươi mét, khi nó hiện thân thì toàn bộ hơi nước trong không khí đều bốc hơi, một luồng sóng nhiệt mãnh liệt ập tới.
Thế nhưng khi đến gần biệt thự của Ngư Kiều Kiều thì ánh sáng và nhiệt độ của hỏa long đột ngột biến mất. Hiến Công Cư Sĩ đã sớm giăng pháp trận phòng ngự xung quanh biệt thự để tránh bị ảnh hưởng khi chiến đấu.
Có pháp trận này bảo hộ, đám người Cao Mỗ Mỗ trong biệt thự sẽ hoàn toàn không cảm giác được trận chiến bên ngoài.
Hỏa long quấn lấy đám chiến sĩ nhím biển.
Kẻ mạnh nhất trong đám chiến sĩ nhím biển này chính là đội trưởng bị cạm bẫy nuốt chửng ngay từ đầu, cảnh giới tứ phẩm. Đám còn lại chỉ có tu vi tam phẩm, chúng nó căn bản không thể né tránh khỏi hỏa long của Hiến Công Cư Sĩ.
Hỏa long vừa quấn một cái thì tất cả đám chiến sĩ nhím biển đã biến thành tro tàn, thân tử đạo tiêu chỉ trong một chiêu.
Hiến Công Cư Sĩ nhẹ nhàng gõ tẩu thuốc của mình, con hỏa long nọ uốn lượn một vòng trên không rồi quay về trong tẩu.
“Phù ~”
Hiến Công Cư Sĩ hít một hơi thỏa mãn, phà một luồng khói trắng, nhìn về phía mặt đất bị hỏa long quấn quanh ban nãy.
Chỗ đó có một con rối hình người như kim loại mà không phải kim loại, như gỗ mà không phải gỗ đang nằm. Lớp da chiến sĩ nhím biển ngụy trang của nó đã bị thiêu hủy, thế nhưng con hỏa long khủng bố của Hiến Công Cư Sĩ lại không thể đốt trụi con rối này, mà chỉ có thể thiêu cháy tầng da của nó mà thôi.
“Có chút bản lĩnh đấy, có lẽ con rối này là sản phẩm của Mặc Môn, tính năng phòng cháy đúng là không tồi.”
Hiến Công Cư Sĩ nói thản nhiên.
Con rối nằm rạp trên mặt đất hơi nhúc nhích một chút rồi bò dậy.
Trong hốc mắt của nó cài một thiết bị trông giống như mắt điện tử. Đôi mắt điện tử ấy nhìn Hiến Công Cư Sĩ, miệng phát ra tiếng khàn khàn:
“Không chỉ là thủ đoạn của Mặc Môn, mà tầng ngoài của con rối còn có nhiều thiết bị khoa học kĩ thuật phòng cháy chịu nhiệt cao khác. Trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc này, tu sĩ chúng ta cũng không thể bảo thủ được.”
“Haha, tiên sư khoa học kỹ thuật nhà ngươi.”
Cứ nhắc đến khoa học kĩ thuật là Hiến Công Cư Sĩ lại nhớ đến quả bom nguyên tử phát nổ ngay trên đầu hắn. Hiến Công hắn trêu ai chọc ai hả? Đang bế quan yên lành thì tự nhiên bị một quả bom nguyên tử nổ vào đầu!
Con rối hoạt động thân thể cứng ngắc, trên thực tế thì vừa rồi nó bị hỏa long ảnh hưởng, cho nên động tác hệt như máy móc vậy, chắc chắn là có linh kiện nào đó bên trong đã bị hư hao rồi. Thế nhưng không sao cả, dù sao con rối này cũng không định trở về nguyên vẹn.
Mắt điện tử của nó đảo một vòng rồi tập trung vào Tống Thư Hàng trên nóc nhà.
“Tìm thấy ngươi rồi.”
Con rối nói.
Tống Thư Hàng:
“Chúng ta quen biết nhau sao?”
Sao lại tìm tới hắn? Chiến sĩ nhím biển thì hắn còn hiểu, chứ con rối này thì có can hệ gì tới hắn đâu?
Thế nhưng Tống Thư Hàng nhanh chóng nhớ ra một việc.
Chẳng lẽ có liên quan đến “tiên sinh” kia sao? Chính là cái tên tiên sinh dắt chiến sĩ nhím biển và con rối da người đến ra vẻ nguy hiểm ở Sở gia, sau đó bản thân hắn - đệ tử của Thiên Thủ môn cũng là một con rối, còn bị Bạch Tôn Giả ngứa tay tháo bung ra ấy ư?
“Chúng ta không hẳn là quen biết.”
Con rối kia nói. Nói đoạn, nó giơ tay nhắm thẳng vào Tống Thư Hàng như thể chuẩn bị tấn công.
Hiến Công Cư Sĩ đứng một bên cười lạnh, con rối này coi hắn là không khí hay sao mà dám động thủ với Tống Thư Hàng?
Hiến Công Cư Sĩ vung tay bắn ra một cái, một trận pháp trên mặt đất bị kích hoạt, vô số dây leo túa ra quân chặt lấy con rối nọ.
Những dây leo này thậm chí còn xuyên vào người con rối và phá hư kết cấu bên trong của nó.
“A a a a.”
Con rối không hề phản kháng, ngược lại, nó còn phát ra tiếng cười đắc ý.
Ngay sau đó, thân thể nó đột nhiên phình to ra.
Giữa con rối có năng lượng bùng nổ.
“Tự nổ ư?”
Hiến Công Cư Sĩ hừ lạnh một tiếng, những dây leo chằng chịt kia lập tức bao con rối thành một cái kén màu xanh lục.
Uy lực của vụ nổ hoàn toàn bị hạn chế trong kén xanh, hệt như một quả bom xịt.
Tống Thư Hàng trên nóc nhà cau mày:
“Gì đây? Tự nhiên tới hăm dọa mấy câu xong tự nổ là thế nào?”
Hay là lúc con rối chỉ tay vào hắn thì đã tiến hành công kích gì đó rồi? Kiểu như gây ô nhiễm tinh thần chẳng hạn?
Hay là nhờ Bạch tiền bối kiểm tra toàn thân mình một tí nhỉ?
Hiến Công Cư Sĩ im lặng một lát rồi quay lại nhìn Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi có cảm thấy gì khác lạ không?”
Tống Thư Hàng lắc đầu.
“Thế rốt cuộc hắn đến làm gì nhỉ?”
Hiến Công Cư Sĩ vung tay lên, cái kén xanh lục hóa thành dây leo rồi chui vào lòng đất.
Trong cái kén lục kia chỉ còn lại một ít linh kiện của con rối, những bộ phận chủ yếu tạo nên con rối đã biến thành tro tàn sau khi tự nổ rồi.
Lấy một con rối quý giá như thế ra trả giá chỉ để gặp Tống Thư Hàng một lần, thì có ma nó tin.
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi lại đây, ta kiểm tra cho ngươi một chút. Ta cứ thấy có gì đó sai sai.”
Hiến Công Cư Sĩ nói.
Tống Thư Hàng gật đầu rồi nhảy xuống khỏi nóc nhà, đứng xuống cạnh Hiến Công Cư Sĩ.
Hiến Công Cư Sĩ kiểm tra Tống Thư Hàng một lượt từ trên xuống dưới.
Thế nhưng trên người Tống Thư Hàng không có bất cứ phản ứng gì kì lạ, không có nguyền rủa, cũng không có vết thương nào.
Hiến Công Cư Sĩ không nghĩ ra, hắn nghĩ ngợi một lúc rồi bảo:
“Đi, chúng ta tới chỗ Bạch Tôn Giả, nhờ Bạch Tôn Giả kiểm tra lại lần nữa cho ngươi xem sao.”

Lúc này, ở một nơi cách khá xa biệt thự của Ngư Kiều Kiều, có một kẻ mai phục trong rừng sâu, nhìn đám chiến sĩ nhím biển bị diệt toàn quân với vẻ hờ hững.
Ánh trăng rọi xuống chiếu sáng bộ dạng của thân ảnh đó. Hắn chính là đường chủ của Cửu Nhãn Già Ma đường trong Vô Cực Ma tông.
Khi vị đường chủ này ở trong vũ trụ, đã tận mắt chứng kiến cảnh linh hồn một đám cấp dưới của mình bị Tống Thư Hàng còn là tu sĩ nhị phẩm siêu độ hết, làm cho hắn tức đến mức suýt chút nữa thì phát khùng. Sau khi trở về Trái Đất, hắn vẫn luôn tìm kiếm Tống Thư Hàng.
Hắn cũng bị khí tức của Tống Thư Hàng phóng đại trong trận pháp cạm bẫy của Hiến Công Cư Sĩ hấp dẫn tới đây như chiến sĩ nhím biển.
Thế nhưng hắn không lỗ mãng như đám chiến sĩ nhím biển mà náu mình quan sát trong chỗ tối.
“Là cạm bẫy ư? Chẳng lẽ là cạm bẫy để dụ ta ra ư?”
Đường chủ Cửu Nhãn Già Ma đường lẩm bẩm.
Sau đó hắn cười lạnh.
Ngu xuẩn, bày cạm bẫy để hấp dẫn hắn là một quyết định quá sai lầm.
Bây giờ hắn ở trong tối, địch ở ngoài sáng, chỉ cần có cơ hội là hắn có thể ra tay trong nháy mắt, dùng một chiêu xử lý mục tiêu rồi chuồn lẹ, không ai làm gì được hắn cả!
Lui thêm một bước mà nói, khi đã biết rõ là có cạm bẫy rồi thì hắn chẳng cần phải sốt ruột đi đối phó với tên tu sĩ cỏn con kia làm gì.
Biết được vị trí của tên tu sĩ này rồi, giờ hắn về tìm mấy đệ tử bình thường của Vô Cực Ma tông theo dõi nó là được.
Tương lai còn dài, cơ hội chém tên tu sĩ con con kia thành trăm mảnh còn rất nhiều mà.
Nghĩ tới đó, đường chủ Cửu Nhãn Già Ma đường bèn lặng lẽ rút lui.

Thế giới Cửu U, Lai Sinh sơn.
Mấy vị động chủ tụ tập với nhau, đằng sau họ còn có các thủ hạ tinh anh.
“Ủa? Long động chủ đâu rồi? Sao không tới nhỉ?”
“Long động chủ nóng tính lắm, không phải hắn đã ra thế giới ngoài kia rồi đấy chứ? Lần trước hắn nhận tin của liễu yêu cấp dưới xong là đi ngay đấy.”
“Thế bây giờ chúng ta hành động thế nào?”
“Không phải sợ, lúc đó chúng ta đã quyết định kế hoạch tác chiến rồi còn gì. Hơn nữa… hôm đó Long động chủ đã cho ta cách định vị vị trí của liễu yêu cấp dưới nhà hắn, cây liễu yêu kia đúng là đã tới Hoa Hạ ở Trái Đất rồi. Xem ra cô ta đã tìm thấy dư nghiệt của Kim Cương tự, chúng ta cứ làm theo kế hoạch thôi!”
“Nếu có thể mang tên dư nghiệt Kim Cương tự kia về Thế giới Cửu U giao cho sơn chủ thì nhất định chúng ta có thể có được phần thưởng nhiều không kể xiết.”
“Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ hành động theo đúng kế hoạch!”
“Cửu U che chở chúng ta, chúc chúng ta hành động thuận lợi!”
“Cửu U che chở!”
Mấy động chủ của Lai Sinh sơn hẹn thời gian, và còn chuẩn bị luôn cả thông đạo để đi tới Trái Đất.
Vạn sự đều đủ.
Khi thời gian tới, chúng sẽ mang theo quân tinh nhuệ đột nhập vào Hoa Hạ ở Trái Đất, sẽ giết chết tên dư nghiệt Kim Cương tự. Không chỉ như thế, chúng còn muốn bắt một đám tu sĩ nhân loại làm tù binh để mang về Thế giới Cửu U!

Ở nhà Dược Sư.
Cuồng Đao Tam Lãng bị trói như cái bánh chưng treo ngược trên mái hiên, chẳng khác gì một cái bao cát.
Tô Thị A Thất nói rất thản nhiên:
“Dược Sư huynh, ta giao Tam Lãng cho ngươi đấy.”
“Cứ yên tâm mà giao cho ta đi, ta cam đoan trong một năm tới, mọi người sẽ không nhìn thấy Tam Lãng đạo hữu.”
Dược Sư đáp lại cũng thản nhiên không kém.
“Vậy Tô mỗ xin cáo từ trước.”
Tô Thị A Thất chắp tay với Dược Sư.
“Tô huynh lên đường mạnh giỏi.”
Dược Sư đáp lễ.
“A Thất, A Thất, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy được! Mau dẫn ta đi với! Ta không muốn ở chỗ Dược Sư đạo hữu đâu!”
Cuồng Đao Tam Lãng hét rầm lên, thân mình bị treo giữa không trung lắc lư điên đảo.
Tô Thị A Thất cười lạnh lùng rồi một đi không quay đầu lại, chỉ để lại cho Cuồng Đao Tam Lãng một bóng lưng cao ngạo.
“A Thất!!!”
Cuồng Đao Tam Lãng tru lên thảm thiết khiến cho người ta phải xót hết cả lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận