Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1633: Ta muốn trở thành vua đăng truyện dài tập!

Chương 1633: Ta muốn trở thành vua đăng truyện dài tập!
Vốn dĩ Tống Thư Hàng định khắc phác họa Thiên Đình lên lò phản ứng hạch tâm – hạch tâm của kim đan. Nhưng bây giờ trong lòng hắn có linh cảm mới.
Hắn nâng bút, vẫn lấy chính mình làm nguyên mẫu, phác họa ra một nhân vật.
Đây chính là phong cách phác họa diễn đồ kim đan của Tống Thư Hàng, nhân vật có thể có đủ các loại thân phận, nhưng cơ bản đều là đại diện cho chính hắn.
Chiến sĩ giáp vàng canh giữ ở bên ngoài Thánh thành không bao giờ thất thủ, nam tử vung kiếm Chung Yên cà khịa cả chư thiên vạn giới hay thánh nhân giảng pháp đều là như thế.
Lần này nhân vật mà hắn vẽ ra là hóa thân bọc thép sáng bóng.
Ở chính giữa hình vẽ, hóa thân bọc thép dang hai tay, chân đứng thẳng, tạo thành hình chữ thập.
Sau đó Tống Thư Hàng bắt đầu vẽ những con cá sắt thép kì dị.
Hắn vẽ hình thái ban đầu của một con cá sắt thép.
Nhưng khi vẽ được một nửa thì lại có linh cảm nảy ra trong đầu hắn.
Đó là một đoạn ký ức.
Lần trước hắn tiến vào thế giới mạng công đức, gặp Cật Qua tiền bối, Cật Qua đưa hắn đi xem bản đồ chế tác một pháp khí tên là Tiêm Tinh.
Đó là pháp khí có tầm tấn công cực xa, một đòn có thể hủy diệt cả một đỉnh núi nhỏ. Chỉ cần sản xuất không ngừng, tích góp số lượng, thì sẽ đến một ngày pháp khí diệt tinh che trời lấp đất hủy diệt cả một thế giới.
Lúc ấy ngay cả Cật Qua tiền bối cũng bị pháp khí Tiêm Tinh đáng sợ này chọc cười tè cả ra quần.
Chưa nói đến việc có ai nhức trứng đi luyện ra cả đống pháp khí diệt tinh, dù có luyện ra được thật thì lấy năng lượng ở đâu ra mà kích hoạt?
Theo những gì Đông Qua Thánh Quân giải thích thì muốn khởi động một pháp khí diệt tinh khổng lồ to bằng cả hành tinh, riêng việc tìm một hạch tâm phù hợp với nó đã là cả một vấn đề rồi.
Về mặt lý luận, có thể lắp đặt hạch tâm năng lượng cho từng nhóm pháp khí diệt tinh cỡ nhỏ. Rất nhiều tu sĩ có thể luyện chế ra pháp khí “một đòn hủy diệt một đỉnh núi”.
Nhưng nếu làm với số lượng nhiều thì bọn chúng vẫn cần năng lượng, đâu có khả năng mang theo lương khô?
Nếu có đại lão nào có thực lực để cung cấp năng lượng cho từng ấy pháp khí diệt tinh, thì chính họ đã có thể “diệt tinh” rồi, còn rảnh rỗi sinh nông nổi đi luyện chế một đống pháp khí nhỏ làm cái gì?
Người dùng được chúng thì không thể cung cấp năng lượng cho chúng.
Người có thể cung cấp năng lượng cho chúng thì lại không dùng đến chúng.
Trên lý luận, pháp khí diệt tinh đã rơi vào tình thế oái oăm, rất ít khả năng được đưa vào thực tế.
Đúng vào lúc này thì Tống Thư Hàng lại nảy ra một ý.
Hắn nhớ lại những bản thiết kế mà Cật Qua Thánh Quân cho mình xem.
Pháp khí diệt tinh phân tán ra thì chỉ là pháp khí đẳng cấp ngũ phẩm, Tống Thư Hàng có thể xem hiểu quá trình luyện chế và ý tưởng thiết kế của chúng.
Sau đó, hắn thử dung hợp pháp khí diệt tinh đó với con cá sắt thép kì lạ trên bản phác họa kim đan lại với nhau.
Khi người khác phác họa kim đan thì bước nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí, suy nghĩ chu toàn, chỉ sợ mình vẽ sai thì hối hận cả đời.
Vì dù sao thì… kim đan không hối hận mà.
Nhưng khi Tống Thư Hàng vẽ phác họa kim đan thì hắn chẳng có áp lực gì cả.
Chẳng vì cái gì khác, tại quen tay mà thôi.
Cứ vẽ hết bản phác họa kim đan này đến bản phác họa kim đan kia là có kinh nghiệm ngay.
Tống Thư Hàng cũng không sợ mình vẽ sai.
Nội tâm của hắn không có tạp niệm, chỉ chuyên tâm kết hợp thứ mình muốn vẽ với linh cảm trong lòng rồi đưa chúng lên phác họa kim đan.
Thường thường phải có tâm tính này thì mới có thể vẽ nên diễn đồ kim đan thích hợp nhất.
Phác họa kim đan vốn là một quá trình tùy tâm.
Tống Thư Hàng thử kết hợp cá sắt thép với pháp khí diệt tinh cực kì thuận lợi.
Về mặt hình thế, chúng vốn đã có chỗ tương tự nhau, lại cùng có tính chất quần thể. Nhiều điểm tương đồng, cơ hồ không hề mâu thuẫn.
Sau mấy hơi thở, con diệt tinh quái ngư đầu tiên xuất hiện trên diễn đồ kim đan của Tống Thư Hàng.
“Diệt tinh ngư? Hủy diệt chi ngư? Diệt thế ngư vương?”
Thôi được rồi, bao giờ hoàn thành diễn đồ kim đan thì tên của nó sẽ hiện ra, bây giờ chưa cần phải cân nhắc nhiều như vậy.
Tống Thư Hàng càng vẽ càng trôi chảy.
Ngón tay hắn bay múa, vẽ nên từng huyễn cảnh.
Từng con cá diệt tinh được vẽ ra quấn quanh hóa thân bọc thép trên diễn đồ kim đan, dịu dàng bao phủ nó.
Đây chính là cảnh tượng cuối cùng mà hóa thân bọc thép nhìn thấy trước khi nổ tung.
Tống Thư Hàng càng vẽ càng nhanh, bầy cá diệt tinh, sào huyệt sắt thép… tất cả được vẽ một mạch mà thành.
Sau khi vẽ xong linh cảm đầu tiên trong đầu mình, Tống Thư Hàng tạm thời ngừng bút.
Hắn nhìn lò phản ứng hạch tâm, sau khi vẽ xong những linh cảm vừa rồi thì bức họa mới chiếm một phần tư vị trí trên lò phản ứng hạch tâ,
Nhưng linh cảm đầu tiên đã được vẽ xong rồi.
Hắn không muốn vẽ tiếp bầy cá diệt tinh kia nữa.
Như thế chỉ làm giảm chất lượng của diễn đồ kim đan mà thôi.
“Anh trai, dậy thôi ~ Thất bại rồi à?” Đột nhiên, có giọng nói vang lên sau lưng Tống Thư Hàng.
Là mỹ nhân rắn công đức.
Trước đó cô bị một thương đâm nát, bây giờ đang trong giai đoạn hồi sinh, mới ngưng tụ ra được mỗi cái đầu lơ lửng trong tiểu đan điền của Tống Thư Hàng và quan sát hắn phác họa kim đan.
Lời thoại của cô là một đoạn lời bài hát.
“Không, thế này lại hợp ý ta. Tất cả đều nằm trong bàn tay ta rồi.” Tống Thư Hàng mỉm cười.
Diễn đồ kim đan của mỗi người là một bức tranh.
Nhưng Tống Thư Hàng có kiến thức mênh mang, diễn đồ kim đan của hắn còn có tranh hai mặt trái phải, tranh động và tranh hiệu ứng Droste nữa kia.
Cho nên hắn cảm thấy diễn đồ kim đan không nên quá đơn điệu.
Diễn đồ kim đan có thể có nhiều hình thức mà.
Lần này hắn muốn khai thác một loại hình thức phác họa kim đan hoàn toàn mới!
Tống Thư Hàng đưa tay ngoắc một cái trên lò phản ứng hạch tâm, vẽ một ô vuông, dùng ô vuông đó làm khung cho phần phác họa kim đan ban nãy.
Sau đó, hắn vẽ tiếp linh cảm thứ hai của mình xuống dưới ô vuông nọ.
Vẫn là hóa thân bọc thép, vẫn là hình ảnh vô số cá sắt thép diệt tinh và sào huyệt, nhưng lần này cả cá và sào huyệt lại nổ tung.
Tống Thư Hàng vẽ cảnh nổ tung vô cùng thuần thục.
Dù sao cũng không phải mới nổ lần đầu, nổ nhiều rồi sẽ có kinh nghiệm thôi.
Sau khi vẽ xong linh cảm thứ hai, Tống Thư Hàng lại nâng bút vẽ khung cho nó.
Hai cái khung vừa vặn chiếm hết một nửa diện tích của lò phản ứng hạch tâm.
Mỹ nhân rắn công đức đã ngưng tụ ra một nửa thân thể. Nó nghiêng đầu tò mò nhìn diễn đồ kim đan của Tống Thư Hàng: “Truyện tranh à?”
Có thể vì quá kinh ngạc, cũng có thể vì trong kho lời thoại không có câu nói nào tương ứng, cho nên lần này nó nói bằng giọng của chính mình.
“Đúng, truyện tranh đó.” Tống Thư Hàng nó: “Có ai quy định diễn đồ kim đan không được vẽ bằng hình thức truyện tranh đâu? Dựa vào cái gì mà mỗi bức diễn đồ kim đan lại chỉ là một bức tranh đơn điệu chứ? Hôm nay ta nhất định phải thử vẽ truyện tranh bốn khung. Thậm chí nếu lần này thí nghiệm thành công, thì bao giờ kim đan bản mệnh bắt đầu diễn đồ, ta sẽ vẽ một bộ truyện tranh dài tập. Hỏi các ngươi có sợ hay không?”
@#%× Tiên Tử: “…”
Thôi, thế là đầu óc của Tống Thư Hàng chập mạch thật rồi.
Diễn đồ kim đan dạng truyện tranh dài tập, thế mà hắn cũng nghĩ ra cho được!
Trong giai đoạn kim đan, tu sĩ bình thường nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí, mỗi nét bút phải vẽ thử nhiều lần, hao hết tâm huyết. Đặc biệt là nét điểm mắt thì lại càng khiến cho người ta dè dặt.
Ai mà rảnh rỗi sinh nông nổi, đi gia tăng độ khó, vẽ truyện tranh dài tập lên kim đan bản mệnh thế này cơ chứ?!
“Có linh cảm thứ ba rồi.” Tống Thư Hàng vung bút vẽ tiếp.
Hình ảnh lần này vẫn lấy hóa thân bọc thép làm trung tâm. Dưới ngòi bút của Tống Thư Hàng hiện lên một vầng mặt trời, trong vầng mặt trời có thể thấy được sào huyệt và đàn cá diệt tinh.
Bên dưới mặt trời là một thế giới màu đen. Ánh sáng của mặt trời chiếu rọi thế giới này, mang đến nhiệt độ ấm áp.
Dù bản thể của Tống Thư Hàng vẫn còn đang hôn mê, không tận mắt chứng kiến hình ảnh mặt trời xuất hiện trên bầu trời của thế giới hắc long. Thế nhưng dựa vào thôi diễn, hắn vẫn có thể vẽ cảnh này lên diễn đồ.
Hình ảnh thứ ba này chính là hiện trạng của thế giới hắc long.
Lại vẽ một ô vuông.
Hình ảnh cuối cùng, Tống Thư Hàng đổi phong cách vẽ. Bức họa này nối liền với bức thứ nhất.
Hình ảnh 1, 2, 3 là một câu chuyện.
Hình ảnh 1, 4 lại là một câu chuyện khác.
Lấy hóa thân bọc thép làm trung tâm, vô số cá diệt tinh tụ họp lại. Bọn chúng xếp hàng chỉnh tề, thống nhất phương hướng, để lộ họng pháo công kích trên lưng.
Mấy tỉ tỉ vạn luồng sáng tập trung, phát động tấn công về một điểm nào đó trong không trung.
Ánh sáng hủy diệt… Sau khi đạt đến số lượng cực hạn, bầy cá diệt tinh có tầm công kích cực xa, thực sự có sức mạnh diệt tinh trên lý luận.
Hậu phương của mấy tỉ tỉ vạn luồng sáng ấy mà một cái tổ cá khổng lồ chia ra lít nha lít nhít, có thể cung cấp năng lượng cho đàn cá diệt tinh. Mà đàn cá diệt tinh này có thể thu thập năng lượng, dự trữ trong cái tổ khổng lồ của chúng.
Đây vẫn là một bản thiết kế thô chỉ có ý nghĩa lý luận, rất khó thực hiện trong thực tế.
Nhưng Tống Thư Hàng cũng không muốn chế tạo chúng ra thật.
Bây giờ hắn đang vẽ diễn đồ kim đan, chỉ là dựa vào xúc động và linh cảm, vẽ những hình ảnh trong đầu mình lên tiểu kim đan mà thôi.
“Phần cuối cùng.” Tống Thư Hàng nhấc ngón tay, ánh mắt nhìn vào phần trống cuối cùng trên diễn đồ kim đan.
Đó cũng chính là nơi mà hàng tỉ tỉ vạn luồng sáng đang tấn công.
Nơi đó là vị trí của một “kẻ địch” sắp bị tiêu diệt.
“Nét vẽ mắt cho diễn đồ… mà thôi.” Cuối cùng, Tống Thư Hàng thu ngón tay về.
Bây giờ hắn không vội vã vẽ nét cuối cùng cho tiểu kim đan.
Nét cuối cùng này giữ lại vậy.
Diễn đồ tiểu kim đan của hắn vẫn thiếu nét cuối cùng, chưa hoàn thành.
Cơ duyên chưa tới.
“Về tổng thể mà nói thì phác họa hoàn thành.” Tống Thư Hàng ngừng bút.
Sau đó, trong đầu hắn hiện lên tên của diễn đồ kim đan này.
Bức họa đại diện cho khoa học kĩ thuật kết hợp với tu chân: Sáng Tạo Và Hủy Diệt Chi Tinh.
“Ừ, cái tên này còn hay hơn mình tự nghĩ.” Tống Thư Hàng xoa cằm nói.
Hắn nghĩ ra cái tên là “Ngày cá diệt tinh hủy diệt thế giới” kia.
@#%× Tiên Tử chớp mắt.
Thế mà Tống Thư Hàng lại vẽ thành công thật.
Trong tương lai, hắn không định vẽ truyện tranh dài kì trên kim đan bản mệnh của mình thật đấy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận