Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1371: Thiên Phú Tà Ác Mới

Chương 1371: Thiên Phú Tà Ác Mới
Mười giây sau đó, tiếng kêu thảm trong chư thiên vạn giới và thế giới Cửu U vang lên ngất trời.
Thể nghiệm sinh nở mà ánh nhìn mang thai mang đến, chỉ cần là tồn tại có thực lực thấp hơn Thánh Nhân Nho gia thì đều không cách nào miễn dịch.
Dù hiện tại Thánh Nhân Nho gia chỉ còn lại một con mắt, uy lực của ánh nhìn mang thai giảm mạnh, nhưng tất cả những người từ cấp Trường Sinh Giả trở xuống không ai có thể miễn dịch với hiệu quả của nó.
Không sai, ngay cả Kiếp Tiên cửu phẩm cũng trúng chiêu.
Vị đại lão Kiếp Tiên với dáng vẻ tông sư một phái, ăn trên ngồi trước, chúa tể một phương, bụng dưới lại vồng lên mà không cách nào ngăn được, trong vòng mười giây đã vồng lên thành quả bóng. Theo sau là nỗi khổ sinh nở, khiến bắp thịt trên gương mặt đại lão Kiếp Tiên không ngừng co giật.
Đây đúng là lần Huyền Thánh giảng pháp ác liệt nhất từ trước tới nay.
Càng ác liệt hơn là, thời gian cơn đau sinh con kéo dài liên tục đến nửa canh giờ.
Sau khi giảng pháp của Bá Nho Huyền Ma kết thúc, cơn đau sinh nở vẫn chưa kết thúc, thử hỏi xem ngươi có sợ không?
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Trong thế giới nhập mộng.
Tống Thư Hàng hoàn toàn không biết gì về hiện thế cả, không biết chuyện mình liếc mắt thâm tình một cái đã khiến tu sĩ trong chư thiên vạn giới + tà ma của thế giới Cửu U mang thai tới tấp.
Lúc này, thiên phú ‘nhập mộng’ của hắn đã xảy ra tiến hóa.
Sau khi hắn chủ động ‘cắt đứt’ với nỗi khổ mang thai và sinh nở của Tạo Hóa Tiên Tử, thời gian và các tình tiết trong giấc mộng bắt đầu lướt nhanh đi.
Tình tiết chung quanh tựa như các cảnh quay được tua nhanh trong phim điện ảnh vậy, xẹt vài cái là qua.
Lúc thời gian của các tình tiết trong mộng khôi phục lại bình thường, hình ảnh trước mắt đã biến thành tình tiết Thánh Nhân Nho gia một mình đánh với bốn vị Trường Sinh Giả.
Phía sau mỗi một vị Trường Sinh Giả đều có một vầng trăng tròn, phát ra hào quang của ‘đạo’ thuộc về bọn họ.
Thánh Nhân Nho gia trấn áp đương thời, lấy một chọi bốn mà vẫn chiếm thế thượng phong tuyệt đối, vẫn duy trì phong thái Thánh Nhân.
Rất nhiều pháp thuật, bí pháp mà Tống Thư Hàng không thể nào hiểu đã được Thánh Nhân Nho gia thi triển ra liên tục.
Bốn vị Trường Sinh Giả liên thủ bị áp chế hoàn toàn, tâm phục khẩu phục, thối lui ra khỏi ‘cuộc chiến tranh đoạt thiên đạo’.
[Tình tiết này là phân đoạn tranh đoạt thiên đạo ư?] Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Nếu như hắn đoán không sai, hẳn là tình tiết này xảy ra sau khi thiên đạo đột nhiên cảm thấy ‘chơi chán rồi, không muốn làm nữa’, thế là bèn nghỉ việc.
Sau đó, Trường Sinh Giả trong chư thiên vạn giới ào ào hiện thân, bắt đầu tranh giành vị trí thiên đạo.
Hiện tại Tống Thư Hàng hoài nghi vị thiên đạo tùy hứng kia chính là Bạch tiền bối two.
Mà khoảng thời gian này là lúc mà Thánh Nhân Nho gia chân chính bùng nổ sự trâu bò của mình.
Một mình hắn đã treo toàn bộ Trường Sinh Giả trên thế giới lên đánh đủ kiểu. Bất kể là Trường Sinh Giả cổ xưa hay là Trường Sinh Giả mới ra đời đều bị Thánh Nhân Nho gia đè bẹp đủ kiểu.
Có kẻ bị ép ngang; có kẻ bị ép dọc; có vài kẻ kết thành đội lại bị ép cả lũ; có kẻ sau khi bị ép một lần mà không phục thì sẽ bị kéo lại ép thêm lần nữa…
Tóm lại, Thánh Nhân Nho gia trấn áp đương thời, không ai không phục.
Tu luyện giả chư thiên vạn giới bị treo lên đánh đến tâm phục khẩu phục, tất cả mọi người đều cho rằng Thánh Nhân Nho gia sẽ là thiên đạo đời tiếp theo.
Mười ba Kiếp Tiên Nho gia và đệ tử Nho môn đều lấy làm tự hào.
Nhìn đi, đây chính là Thánh Nhân của Nho môn bọn họ, bằng sức một mình lập ra Nho môn. Lúc sinh thời đã đưa địa vị Nho môn lên cùng đẳng cấp với những tồn tại siêu nhiên như ‘Đạo tông, Phật gia, Ma đạo’.
Vào thời kỳ này, tu luyện giả chư thiên vạn giới chỉ cần nhắc đến Thánh Nhân Nho gia thì chỉ có một từ để hình dung, đó chính là: quá trâu.
Thánh Nhân chân đạp hư không, tay chắp sau lưng, bước xuống từng bước.
Dù lấy một chọi bốn nhưng trên người hắn không có lấy một vết thương, thậm chí ngay cả Nho sam trên người cũng không bị xước xát chút nào.
Thánh Nhân Nho gia đáp đất, mười ba Kiếp Tiên lần lượt bước lên chúc mừng lão sư của mình.
Thánh Nhân mỉm cười.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên người Tạo Hóa Tiên Tử.
Hắn nhìn Tạo Hóa Tiên Tử chằm chằm, nhưng Tống Thư Hàng lại cảm thấy da đầu tê rần.
Loại cảm giác này… giống như trước kia lúc Xích Tiêu Tử đạo trưởng truyền thụ kiếm thuật cho Lý Thiên Tố đạo trưởng thì đột nhiên phát hiện hắn đang ‘nhập mộng’ vậy.
Thánh Nhân Nho gia phát hiện ra hắn rồi!
Kỳ quái, vì sao lần này Thánh Nhân lại ‘phát hiện’ ra hắn nhỉ?
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhập mộng có liên quan đến Thánh Nhân, nhưng bởi vì Thánh Nhân đã thần hình câu diệt, là tồn tại đã tử vong hoàn toàn.
Vì vậy, dù nhập mộng gặp được thì Thánh Nhân trong mộng cũng chỉ giống như trong phim, sẽ không cảm ứng được sự tồn tại của Tống Thư Hàng.
Nhưng lần này, dường như ánh mắt Thánh Nhân Nho gia xuyên qua giới hạn thời gian và không gian, nhìn thấy Tống Thư Hàng.
Lẽ nào là vì [con mắt Thánh Nhân Nho gia] đang ở trên người bản thể của mình nên đã kích thích khiến Thánh Nhân Nho gia trong mộng xảy ra biến hóa?
“Ngươi là ai?” Thánh Nhân Nho gia lên tiếng hỏi.
Tạo Hóa Tiên Tử tò mò chỉ vào mình: “Lão sư, người đang nói chuyện với con ư?”
“Tiền bối, người có thể gọi ta là Bá Tống.” Tống Thư Hàng thử trả lời. Cũng không biết có phải Thánh Nhân thật sự ‘nhìn’ thấy hắn hay không, cứ đáp thử một câu xem sao.
“Ta cảm ứng được một cảm giác kỳ diệu từ trên người ngươi, ta và ngươi có duyên… nhưng giữa ta và ngươi lại không có phận.” Thánh Nhân Nho gia bình tĩnh nói.
Nói chính xác thì Tống Thư Hàng và Nho gia có duyên nhưng không phận.
Tống Thư Hàng: “…”
Vừa thấy mặt đã ra sức đâm vào tim ta à?
“Ngươi tới gặp là muốn truyền tin tức gì cho ta ư?” Thánh Nhân Nho gia hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu, hắn bị Thánh Nhân Nho gia cảm ứng được chỉ là chuyện ngoài dự tính.
“Thôi được, nếu như đã có duyên thì ta sẽ không để ngươi về tay không. Ta có một pháp thuật liên quan tới ‘trị hiếu’, ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem một lần. Về phần ngươi có thể nắm giữ được bao nhiêu thì phải xem thiên phú của ngươi rồi.” Thánh Nhân Nho gia chắp hai tay sau lưng, nói với vẻ bình tĩnh.
Thánh Nhân Nho gia quả thực đã ‘nhìn’ thấy Tống Thư Hàng.
Trong mắt Thánh Nhân Nho gia, đó là một nam tử với khuôn mặt bình thường. Có điều mái tóc dài màu lam kia lại chạm đến nơi mềm mại nhất trong nội tâm hắn.
Pháp thuật có liên quan đến ‘trị hiếu’ ư? Thánh Nhân vừa dứt lời thì mười ba Kiếp Tiên cùng các đệ tử khác ở chung quanh rối rít lùi lại, cách xa Tạo Hóa Tiên Tử.
Tạo Hóa Tiên Tử sắp khóc đến nơi.
Bởi vì lão sư vẫn luôn nhìn về phía cô mà nói.
Pháp thuật có liên quan đến ‘trị hiếu’ là ‘ánh nhìn mang thai’ đúng không?
Lúc này, Tạo Hóa Tiên Tử nhớ lại hồi ức khi bị ‘ánh nhìn mang thai’ bắn trúng từ rất nhiều năm trước.
“Lão sư ơi… người đang nói chuyện với con ư?” Tạo Hóa Tiên Tử run rẩy hỏi lần nữa.
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật: “Ánh nhìn mang thai?”
“Ồ? Ngươi biết pháp thuật này ư? Quả nhiên ngươi có hiểu biết về ta. Vậy hãy nhìn cho kỹ, đây chính là nguyên lý của ‘ánh nhìn mang thai’.” Thánh Nhân Nho gia nói.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn đối diện với ánh mắt ‘Tống Thư Hàng’.
Trong mắt Thánh Nhân Nho gia lóe lên ánh sáng quái dị.
Lúc này, Tống Thư Hàng nhìn thấy cấu tạo pháp thuật trong mắt Thánh Nhân Nho gia, còn có ‘phù văn’ tổ hợp tạo thành pháp thuật này.
Thánh Nhân Nho gia đang biểu diễn nguyên lý của ‘ánh nhìn mang thai’ cho hắn xem.
“Ta sẽ mang thai ư?” Tống Thư Hàng khóc một dòng sông.
Mà lúc này, ánh sáng quái dị trong mắt Thánh Nhân đã tán đi.
“Ngươi nhớ được bao nhiêu?” Thánh Nhân nói với vẻ bình tĩnh.
“Gần như đã nhớ hết cấu tạo và phù văn của pháp thuật.” Tống Thư Hàng trả lời, dù sao thì đây cũng là Thánh Nhân tự mình truyền pháp mà.
“Vậy thì tốt.” Thánh Nhân Nho gia bình tĩnh nói: “Mái tóc màu lam này của ngươi cứ khiến ta nhớ đến một vị cố nhân thân quen.”
Mái tóc màu lam ư?
Mái tóc màu lam của mình lại mọc ra rồi ư?
Nhìn trời… Mái tóc lam kia mọc ra là do ảnh hưởng từ ‘lực lượng bất hủ’ của Vân Tước Tử. Thánh Nhân Nho gia đương nhiên sẽ cảm thấy quen mắt. Thảo nào hai người chỉ vừa gặp mặt mà Thánh Nhân Nho gia lại dốc túi truyền thụ ‘bí pháp’ cho mình.
“Lão hủ trấn áp đương thời, vạn giới quy phục. Vị trí thiên đạo có phải sẽ thuộc về ta hay không?” Lúc này, Thánh Nhân Nho gia đột nhiên nói.
Tống Thư Hàng sửng sốt, vấn đề này hắn trả lời thế nào đây?
Hắn không biết trạng thái bây giờ của mình rốt cuộc là sao, chỉ đơn thuần là ‘nhập mộng’, kích thích nhân vật trong mộng xảy ra biến hóa? Hay là thật sự ảnh hưởng đến ‘quá khứ’?
Nếu như hắn nói cho Thánh Nhân Nho gia biết cuối cùng hắn sẽ bị đánh bại, bảo hắn đừng đi tranh đoạt vị trí thiên đạo, đừng đi kế thừa thiên mệnh, bằng không thì hắn sẽ phải hối hận, vậy lịch sử sẽ thế nào đây?
Nếu Thánh Nhân Nho gia không đi tranh đoạt thiên đạo… Tương lai của Nho gia có thể thay đổi hay không?
Tống Thư Hàng đang suy tư thì Thánh Nhân Nho gia lại nhíu mày: “Đừng đi tranh đoạt vị trí thiên đạo, đừng đi kế thừa thiên mệnh, bằng không ta sẽ hối hận ư? Ha ha ha.”
Tống Thư Hàng nhịn không được la lên: “Định mệnh! Đọc Tâm Thuật?” Các đại lão không thể tôn trọng quyền riêng tư cá nhân của người khác một chút ư?
“Đọc Tâm Thuật? Ta không sử dụng loại mánh khóe nhỏ này, ta cũng khinh thường dùng đến nó.” Thánh Nhân Nho gia lắc đầu, nói: “Bảo ta từ bỏ việc tranh đoạt vị trí thiên đạo là không thể nào. Ngươi đi đi…”
“Lão sư, mặc dù không biết ngài đang nói chuyện với ai, nhưng ngài có thể hóa giải ‘ánh nhìn mang thai’ giúp con trước đã được không, con rất yêu mẹ, mẹ cũng rất yêu con, phần ‘trị hiếu’ kia con đã nhớ nằm lòng rồi ạ.” Tạo Hóa Tiên Tử khóc ròng nói.
Thánh Nhân Nho gia: “…”
Tống Thư Hàng: “…”
Thánh Nhân Nho gia nhẹ nhàng vung tay lên, sau đó, ý thức của Tống Thư Hàng trở về.
Hắn tỉnh lại từ trong trạng thái ‘nhập mộng’.
Khi hắn tỉnh lại, quá trình ‘Huyền Ma giảng pháp’ đã sắp kết thúc.
“Tiêu rồi tiêu rồi, lần này xong đời rồi. Mình lại ngủ suốt quá trình Huyền Ma giảng pháp.” Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, từng luồng lực lượng tiêu cực, hủy diệt từ trong thế giới ma kiếp ngưng tụ đến, giáng xuống người hắn.
Đó là một loại lực lượng hoàn toàn tương phản với lực lượng công đức.
“Đây là trừng phạt sau khi giảng pháp thất bại ư?” Tống Thư Hàng vô cùng khó chịu.
“Không… Đây là quá trình tặng cho ngươi một ‘thiên phú’. Huyền Ma giảng pháp của ngươi thành công rồi.” Giọng của Bạch tiền bối two vang lên.
“Hả?” Tống Thư Hàng hỏi với vẻ không dám tin.
Huyền Ma giảng pháp thành công rồi ư?
Hắn chỉ ngủ một giấc thôi mà cũng có thể thành công ư?
Nhóm tà ma thế giới Cửu U dễ dàng thỏa mãng đến vậy cơ á? Ngủ trong lúc livestream cũng cố thể khiến bọn nó ấn like ư?
“Thư Hàng, đúng là ta đã xem thường ngươi rồi.” Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: “???”
“Nỗi khổ sinh nở dài đến nửa canh giờ, giảng pháp của ngươi đã kết thúc rồi, nỗi khổ sinh nở của nhóm tà ma Cửu U còn chưa kết thúc. Toàn bộ thế giới Cửu U, không một tà ma nào dám cho ngươi đánh giá kém cả.” Bạch tiền bối two nói,
“Gì cơ? Nỗi khổ sinh nở? Mang thai?” Tống Thư Hàng có dự cảm chẳng lành.
Mà đồng thời, lực lượng tiêu cực, hủy diệt kia tràn vào mắt phải của hắn, ngưng tụ thành một thiên phú tà ác [ánh nhìn phôi thai].
Bạn cần đăng nhập để bình luận