Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2125: A Bạch Luôn Nhớ Ngươi Kính Bút

Chương 2125: A Bạch Luôn Nhớ Ngươi Kính Bút
Phải biết là quyền hạn chúa tể Cửu U đi đến hiện thế cực kỳ quý giá, không đúng, phải nói là vô giá.
“Bia đá đạo hữu, ngươi có chức năng ghi hình không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Lời nhắn trên nắp quan tài là lời nhắn do Bạch Thiên Đạo gửi cho Bạch tiền bối two, vậy nên hắn có trách nhiệm mang đoạn lời nhắn này về giao cho Bạch tiền bối two.
“Xin lỗi, ta là bia đá, không phải điện thoại di động, đừng thấy ta biết rung rồi tưởng ta là điện thoại di động thật.” Bia đá đạo hữu trả lời với giọng điệu chín chắn.
“Ngươi làm ta thất vọng quá, ngay cả chức năng ghi hình cũng không có thì làm sao làm bia mộ được?” Tống Thư Hàng thở dài.
Hết cách rồi, đến lúc đó đành phải tự mở miệng chuyển lời cho Bạch tiền bối two vậy.
Đương nhiên trong quá trình chuyển lời, nhất định phải chú ý thay “Bạch U U” bằng danh từ khác.
Bia đá: “...” Bia mộ ở thời đại này đều phải có chức năng ghi hình à?
Vòng xoáy tinh vân trên nắp quan tài tiếp tục chuyển động.
Tiếng của Bạch Thiên Đạo tiếp tục truyền ra.
“Bây giờ vào việc chính nào, nếu ngươi đi đến sa mạc này, lại đến trước bia mộ của chúng ta, vậy chắc chắn Tiểu Bạch cũng tiến vào thế giới này chung với ngươi đúng không? Có vui vẻ không? Ngoài ra, xin lỗi nhé, năm đó hứa để lại một muội muội cho ngươi nhưng ta phải thất hứa rồi.”
“Thất hứa?” Tống Thư Hàng và bia đá cùng trầm tư.
Kết hợp với lời nhắn của Bạch Thiên Đạo... Chẳng lẽ Bạch tiền bối hiện thế đúng là thủ đoạn do Bạch Thiên Đạo để lại? Là muội muội mà Bạch Thiên Đạo muốn để lại cho Bạch tiền bối two nhưng thất bại?
“Xoẹt xoẹt~”
“Vừa rồi ngươi đang nghĩ phải chẳng Tiểu Bạch là muội muội mà ta để lại cho ngươi đúng không? Trong đầu ngươi nhất định nghĩ đến chuyện này, đúng chứ? Có phải tiếc lắm không? Nhưng rất tiếc Tiểu Bạch không phải muội muội ta muốn để lại cho ngươi.” Tiếng của Bạch Thiên Đạo tiếp tục vang lên.
Tống Thư Hàng: “...”
Bia đá: “...”
Thế này có tính là kế câu cá không? Ném mồi câu ra trước mặt, cố ý dụ người ta phạm sai lầm.
“Xoẹt xoẹt~”
“Tiểu Bạch vẫn là Tiểu Bạch, hắn chỉ có thể là hắn, một tồn tại có quá khứ không giống chúng ta, cuối cùng sinh ra một ‘Bạch’ khác với chúng ta. Hắn không liên quan gì đến thí nghiệm của ta, ta cũng không liên quan gì đến hắn nhưng cuối cùng hắn lại xuất hiện ở trước mắt ta.”
“Xoẹt xoẹt~”
“Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công còn cần cải tiến nhưng ta không còn thời gian nữa. Đây chỉ là duyên do ta tiện tay tạo ra, xem như một nước cờ vô tình. Cụ thể sau này sẽ xảy ra biến hóa thú vị gì đó, Bạch U U ngươi tự xem mà làm đi.”
“Xoẹt xoẹt~”
“Thiên Đạo đương nhiệm là Thiên Đạo đời thứ tám, chú ý... đời tiếp theo cực kỳ quan trọng. Đời thứ chín sắp tới là một bước ngoặt cực lớn. Khi sắp đến đời thứ chín, thế giới sẽ xảy ra biến hóa. Linh lực lại trở nên sinh động, một đại thời đại sắp mở ra. Là hủy diệt hoàn toàn hay mở ra một kỷ nguyên mới, tất cả phải xem tạo hóa của đời thứ chín.”
“Xoẹt~”
“Chúc Bạch U U ngươi ngày nào cũng vui vẻ, A Bạch luôn nhớ ngươi. Kính bút.”
“Xoẹt~~”
Sau khi âm thanh chói tai cuối cùng vang lên, vòng xoáy tinh vân trên nắp quan tài biến mất, lời nhắn của Bạch Thiên Đạo kết thúc.
Tống Thư Hàng đần mặt ra: “Hết rồi?”
“Hình như là vậy, hết rồi.” Bia đá đạo hữu nói.
Tống Thư Hàng xoa mi tâm.
Sao lời nhắn do Bạch Thiên Đạo hao tâm tốn sức để lại ngắn quá vậy? Hơn nữa cũng không có manh mối gì thật sự quan trọng. Nội dung lời nhắn thì lộn xộn, cái này một chút, cái kia một chút, chẳng đâu vào đâu.
Lời nhắn kiểu này chắc tìm đại ai đó mang về cho Bạch tiền bối two cũng được nhỉ?
“Nếu chỉ vì mấy câu lời nhắn này lại để Bạch tiền bối two tốn một lần quyền hạn tiến vào hiện thế, dù là Bạch Thiên Đạo cũng không thể đùa như vậy.” Tống Thư Hàng nói nhỏ.
Bạch Thiên Đạo không thể nào không đáng tin như vậy được.
Chẳng lẽ trong lời nhắn này cất giấu ám hiệu gì đó? Loại ám hiệu chỉ có bạch thiên đạo và Bạch tiền bối two biết?
Hay là chỉ khi nào bản thân Bạch tiền bối two nằm vào trong quan tài mới có thể kích hoạt lời nhắn thật sự?
Trong đầu Tống Thư Hàng nhớ kỹ lại lời nhắn do Bạch Thiên Đạo lưu lại, phân tích tỉ mỉ.
“Tống tiểu hữu, đừng nghĩ nhiều.” Bia đá thở dài nói: “Thật ra chủ nhân của ta có khả năng làm ra loại chuyện này lắm. Sau khi hắn trở thành Thiên Đạo, tính cách hắn vậy đấy. Nghe hắn nói là do lúc hắn mới vừa nhậm chức không lâu, chơi hứng quá, chơi hỏng luôn quyền năng Thiên Đạo nên tính cách có chút di chứng.”
Tống Thư Hàng: “...”
Hắn đặt tay lên nắp quan tài.
“Có thể kích hoạt lời nhắn lần hai không?” Tống Thư Hàng hỏi bia đá.
“Ta không biết, vừa rồi ta là bị động kích hoạt chứ không phải do ta chủ động.” Bia đá trả lời.
Tay của Tống Thư Hàng không ngừng vuốt ve nắp quan tài.
Bia đá thấy vậy bèn hỏi: “Lại muốn dùng bí pháp giám định toàn thân phát run kia của ngươi à?”
Tống Thư Hàng lắc đầu: “Có lẽ ta đã phát hiện ra chút manh mối.”
Lúc phân tích kỹ lời nhắn của Bạch Thiên Đạo, đột nhiên hắn phát hiện hình như tạp âm “xoẹt xoẹt~” trong lời nhắn xuất hiện quá thường xuyên thì phải?
Lúc đầu xuất hiện tạp âm là do Bạch Thiên Đạo đang chỉnh tần số để thu lại tiếng của Thiên Đạo nhưng sau đó, giữa mỗi đoạn lời nhắn đều xuất hiện tiếng “xoẹt xoẹt~” chói tai.
Với năng lực của Thiên Đạo, đã điều chỉnh tần số một lần rồi thì không thể nào để xảy ra vấn đề nhiều lần như vậy mới đúng chứ?
Thế nên...
Lẽ nào đây là manh mối do Bạch Thiên Đạo cố ý để lại?
Lời nhắn thật sự rất có thể được giấu trong một loạt tiếng “xoẹt xoẹt~” kia.
“Nếu có thể nghe lại một lần nữa, nói không chừng sẽ lấy được lời nhắn hoàn chỉnh mà Bạch Thiên Đạo muốn để lại cho Bạch tiền bối two.” Tống Thư Hàng thở dài nói.
“Để ta thử xem.” Bia đá đạo hữu đáp.
Thân thể nó lại bắt đầu rung với mục đích muốn kích hoạt sự cộng hưởng của mộ huyệt và nắp quan tài.
Rung cả buổi trời, ngoài nguyên thần yếu ớt của Tống Thư Hàng bị rung đến tê dại ra thì chẳng có tác dụng gì.
“Haizz, vẫn là câu nói kia, có một loại cô độc gọi là cuối cùng con người chỉ có thể dựa vào chính mình.” Tống Thư Hàng thở dài cảm thán.
Lời vừa dứt, bàn tay đặt trên nắp quan tài sáng lên.
Bí pháp giám định được kích hoạt lần nữa.
Lần này thứ cần giám định là lời nhắn ẩn mà Bạch Thiên Đạo để lại, chuyện liên quan đến Thiên Đạo, phí giám định thế nào dùng cổ để nghĩ cũng biết, chắc chắn là siêu cao.
Tống Thư Hàng cẩn thận khống chế bí pháp giám định. Nếu phí giám định quá lớn, hắn nhất định phải cưỡng ép dừng bí thuật lại.
Ngay sau đó, đến lúc trả phí giám định.
Mức phí phải trả hoàn toàn nằm ngoài sự liệu của Tống Thư Hàng.
Quá thấp, gần như hắn không hề cảm nhận được bản thân đã trả phí.
[Một nắp quan tài đã từng là vật thần bí: Mấy phút trước, dường như bên trong nó cất giấu một bí mật lớn nhưng bây giờ, bí mật này đã bị kích hoạt, nắp quan tài cũng trở thành vật bình thường.]
Tống Thư Hàng: “...”
Ta muốn bí pháp giám định như ngươi có tác dụng gì chứ?
Nếu thật sự không được, có nên chuyển quan tài vào thế giới hạch tâm, xem thử Bạch tiền bối two có cách nào lấy được hoặc hoàn nguyên lại lời nhắn trên đó không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận