Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3170: Hôm nay Linh Điệp tiền bối lại ngớ người trân trối

Chương 3170: Hôm nay Linh Điệp tiền bối lại ngớ người trân trối
Sau khi tổng hợp xong tình trạng sức khỏe của mẹ con nhà họ Tống và nhờ người nhà ký tên, mấy nhân viên y tế cộng đồng chào tạm biệt họ rồi quay người rời đi.
“Tôi bảo này, mặt mũi người nhà bà Triệu đẹp thế nhỉ… ai nấy cứ như người nổi tiếng ấy.” Sau khi ra khỏi nhà Bá Tống, các nhân viên y tế bỗng thấy thân mình nhẹ nhàng hẳn, như có hiệu quả “ức chế cảm xúc” nào đó vừa bị giải trừ.
Sau khi sự che chở của hiệu quả này mất đi, bọn họ vừa nhớ lại dáng vẻ của cả nhà Bá Tống và vị “Bạch” kia thì tim đã đập thình thịch.
“Không chỉ đẹp thôi đâu. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy cái anh Tống vừa kí tên tỏa ra áp lực nặng nề lắm! Thế mà ban nãy tôi cứ cười nói với anh ta, hễ nhớ lại là tôi toát hết mồ hôi lạnh đây này.” Nhân viên y tế đang cầm chữ kí của đại lão Bá Tống bỗng phát hiện ra chân cẳng mình cứ run lên.
“Anh Diệt Phượng bế bé con cũng đẹp trai quá đi mất, gu tôi!” Một cô gái trẻ cười hì hì nói.
“Ơ tôi nhớ rồi, cái anh Thư Hàng kia là người nổi tiếng thật đấy.” Sau khi hiệu quả ức chế cảm xúc biến mất, nhân viên y tế cầm chữ kí đang đi thì bỗng nghĩ ra điều gì, sau đó kìm lòng không đậu bật thốt lên: “Là Cao Thăng sư huynh ắt phải chết!”
“Cao Thăng sư huynh? Đúng rồi đúng rồi, Cao Thăng sư huynh ắt phải chết… Cao Thăng sư huynh ắt… phải chết (thì thầm)” Mọi người dường như bị kích thích trí nhớ, ngỡ ngàng nhận ra, bắt đầu hô khẩu hiệu.
Song vừa hô ra tiếng, trong đầu họ bỗng nhớ lại cảm giác áp lực mà “Cao Thăng sư huynh” mang tới khi đối mặt.
Khẩu hiệu “ắt phải chết” không còn sôi nổi như ban đầu, ngược lại còn hơi queo quéo.
“Thế thì anh Bạch mở cửa cho chúng ta chính là Lăng Dạ rồi. Quái lạ, sao ban nãy tôi lại không nhận ra anh ấy nhỉ? Rõ ràng anh ấy là lựa chọn hàng đầu cho vị trí ông xã của tôi kia mà?” Cô nàng nhân viên y tế day day giữa hai lông mày, cảm thấy chuyện chẳng hề đơn giản chút nào.
“Biết thế này thì tôi đã nhờ Lăng Dạ ký tên. Nhưng mà Cao Thăng sư huynh cũng rất tốt, tôi phải nâng niu mới được.” Nhân viên cầm chữ kĩ mở bản báo cáo ra.
Cậu chàng mở bản báo cáo khẽ liếc một cái, thấy ba chữ “Tống Thư Hàng” trên giấy dường như đang tỏa hào quang rực rỡ!
Lóa mắt và thần thánh, cảm giác ấy không sao dùng ngôn ngữ bình thường mà hình dung cho được.
Nhưng nhìn kĩ lại thì nó lại chỉ là ba chữ bình thường, không có gì đặc biệt mà thôi.
“Ảo giác ư?” Nhân viên y tế dụi mắt.
Nhưng khi cậu chàng đang dụi mắt, dường như ánh hào quang kia lại sáng lên.
Chỉ nhìn thoáng một cái thôi mà từ tâm hồn đến xác thịt như được gột rửa, như thể trong chữ kí của Bá Tống tự mang hào quang của Dưỡng Đao thuật vậy.
Nhân viên y tế cầm chữ ký xoay nhẹ gáy mình.
Vì làm việc quá nhiều nên gáy cậu ta mắc chút bệnh vặt, thường xuyên đau nhức, ấy thế mà bây giờ cái đau ấy đã biến mất sạch sành sanh!
“Có phải mình kiếm được một thứ cực kỳ ảo diệu không?” Nhân viên y tế cầm chữ kí cảm thấy chân mình còn run hơn ban nãy nữa.
Bản báo cáo trong tay bỗng nặng tựa ngàn cân!
Mình phải xử lý nó thế nào bây giờ?
Mang về đóng khung cung phụng hả?
Mà không chỉ có cậu chàng, tất cả nhân viên trong nhóm đều nhìn nhau với vẻ hoang mang.

Trong nhà Thư Hàng.
Diệt Phượng Công Tử đứng bên cửa sổ nhìn nhóm nhân viên y tế đi xa rồi hỏi: “Thư Hàng này, chữ kí của ngươi bị mang ra ngoài như vậy không sao thật chứ?”
“Yên tâm đi, ta đã áp chế quy tắc kí tên rồi, không ảnh hưởng gì quá lớn với người bình thường đâu.” Tống Thư Hàng mỉm cười trả lời.
Mà bây giờ trong Chư Thiên Vạn Giới sẽ chẳng ai dám ngang nhiên tranh cướp chữ kí đó của hắn, cùng lắm là dùng biện pháp “lợi dụ” để đổi lấy nó một cách quang minh chính đại mà thôi.
“Thế thì được.” Diệt Phượng Công Tử gật đầu nói.
Sau lưng Diệt Phượng Công Tử, Đậu Đậu biến nhỏ như một chú chó con ở bên cạnh Tống Thư Ngọc cho cô bé vuốt ve.
Vũ Nhu Tử mở sách giáo khoa ngôn ngữ viễn cổ dày cui, tiếp tục dạy dỗ Tống Thư Ngọc.
“Có muốn lấy một cái tên bằng ngôn ngữ viễn cổ cho Thư Ngọc không?” Đậu Đậu bỗng nảy ra một ý.
“Ê a ê a ~” Dường như Tống Thư Ngọc cũng rất hào hứng.
Vũ Nhu Tử nói với vẻ hơi đăm chiêu: “Lấy tên gì cho hay đây?”
“◇◇ được không?” Đậu Đậu đề nghị.
“Bác bỏ, đồ cuồng Sở Sở.” Diệt Phượng Công Tử dựng bàn tay thành đao, gõ cho Đậu Đậu một phát vào đầu: “Coi chừng Thư Hàng tính sổ với ngươi đó.”
“Yên tâm đi Diệt Phượng tiền bối, ta sẽ không làm thế đâu.” Tống Thư Hàng khoan dung an ủi: “Ta sẽ chỉ đảo ngược thời gian rồi dập tắt ý định lấy tên ◇◇ cho Thư Ngọc của Đậu Đậu thôi.”
Đậu Đậu trợn trắng mắt: “…”
Có quyền hạn đúng là muốn gì được nấy!
Thư Hàng nắm quyền hành trong tay, ngươi thay đổi rồi!
“Nhưng ta luôn cảm thấy mùi vị trên người Tiểu Thư Ngọc rất giống Vũ Nhu Tử.” Đậu Đậu hít hà.
Có lẽ khí tức gần gũi này chính là nguyên nhân khiến Tống Thư Ngọc thân thiết với Vũ Nhu Tử từ lúc lọt lòng chăng?
“Mùi vị giống nhau? Lẽ nào… Vũ Nhu Tử là chị gái thất lạc nhiều năm của Thư Hàng sao?” Một giọng nói bỗng cất lên từ điện thoại của Diệt Phượng Công Tử.
Lúc này Diệt Phượng Công Tử đang mở chức năng quay video trong nhóm Cửu Châu số 1 để ghi hình trực tiếp dáng vẻ của Tống Thư Ngọc cho các đạo hữu trong nhóm xem, cùng nhau ngắm nhìn Tiểu Thư Ngọc trưởng thành.
Kết quả là Đậu Đậu vừa nói xong, Cuồng Đao Tam Lãng đã phát biểu.
“Hì hì, Tam Lãng tiền bối vẫn hoạt bát y như quá khứ nhỉ?” Vũ Nhu Tử cười nói.
Bắc Hà Tán Nhân đỡ trán bằng một tay, cảm thấy não đau rân rân, kìm chẳng đặng phải lên tiếng nhắc: “Tam Lãng à… Linh Điệp tiền bối cũng đang xem livestream đấy.”
Cuồng Đao Tam Lãng: “!!!”
“Khí tức của Vũ Nhu Tử và Thư Ngọc giống nhau là vì hai người đều là người thân của Thiên Đạo.” Lúc này, Tống Thư Hàng xuất hiện trong màn hình và chậm rãi giải thích.
“Người thân” của Thiên Đạo mà hắn nói chính là người có quan hệ máu mủ thân cận nhất với Thiên Đạo sau khi chứng đạo.
Tống Thư Ngọc là em gái ruột của Tống Thư Hàng.
“Thế… Vũ Nhu Tử thì sao?” Các thành viên đang xem livestream trong nhóm Cửu Châu số 1 giật thót cả mình, tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Linh Điệp tiền bối cũng đang theo dõi.
Ngay cả Vũ Nhu Tử cũng chỉ vào chính mình với vẻ vô cùng hoang mang.
“Quả nhiên chân tướng chỉ có một, Linh Điệp tiền bối, ngươi có quan hệ với Thiên Đạo đầu tiên đúng không?” Cuồng Đao Tam Lãng từ bỏ trị liệu.
Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất đang thôi thúc: Nhờn mặt phương trượng… à nhầm, nhờn mặt Linh Điệp tiền bối chết một lần cũng là chết, chết hai lần cũng là chết, kết quả kiểu gì cũng chết thì hắn còn trị liệu làm gì nữa?
“Ta hơi hối hận vì cấy cát sỏi bất hủ cho Tam Lãng rồi đấy.” Bạch tiền bối đột nhiên nói với vẻ buồn rầu.
Đây là lần đầu tiên trong cả cuộc đời, A Bạch cảm thấy hối hận sâu sắc đến thế.
“Có thể nói Vũ Nhu Tử là cháu gái của Bạch tiền bối two nhỉ?” Tống Thư Hàng nói.
Ngay sau khi chứng đạo hắn đã biết việc này.
Thiên Đạo Bạch chuẩn bị một cô em gái cho Bạch Cửu U.
Tuy kết quả không thành công như kế hoạch của hắn, nhưng cuối cùng cô em gái ấy vẫn ra đời.
Mà Vũ Nhu Tử chính là người kế thừa tất cả ưu điểm của người đó.
“Có lẽ ta biết tính cách Vũ Nhu Tử hơi giống ai rồi… giống Bạch tiền bối chứ còn ai nữa!” Cuồng Đao Tam Lãng vỗ đùi đánh đét: “Cái tính thích kích thích, thích mạo hiểm, lại có nhân quả sâu sắc với Tống Thư Hàng, chẳng một khuôn đúc ra thì là gì?”
Các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 lại nhao nhao nhìn sang Linh Điệp tiền bối.
Trong video.
Linh Điệp tiền bối lại ngớ người trân trối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận