Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 339: Ngược dòng leo lên đi, Thư Hàng!

Chương 339: Ngược dòng leo lên đi, Thư Hàng!
Cao Mỗ Mỗ thầm nuốt nước bọt, cậu ta dám cá, cái đống tam tự kinh chữ như gà bới thế này, người Hoa Hạ của bất kỳ triều đại nào cũng không đọc hiểu được nó viết gì!
Ngay cả đọc đã khó như thế rồi, mà còn phải nhớ và học được cái loại chữ như gà bới này thì phải cần bao nhiêu công sức và nghị lực mới làm được đây? Đúng là vất vả cho nhóm thổ dân này quá, phần lớn người trong bộ lạc đều có thể viết được cái mớ tam tự kinh chữ gà bới này ra như thế. Chắc là bọn họ phải chịu không ít khổ cực rồi ấy nhỉ?
Lâm Thổ Ba sờ sờ cằm, lẩm bẩm:
“Tao nhớ lúc trước vị tiên sinh mặc áo đen kia từng nói qua... Nếu như mấy người thổ dân này mà đọc sai tam tự kinh thì hắn sẽ cầm thước khẽ tay họ thật mạnh cho nhớ đời. Nếu như viết chữ sai thì hắn sẽ cột mấy người thổ dân đó lên trên gốc đại thụ ở cổng bộ lạc, dùng roi quật thật mạnh!”
Nghe thấy thế, tất cả hành khách trên máy bay đều im phăng phắc.
Bạn gái Nha Y của Cao Mỗ Mỗ nói:
“Không phải là toàn bộ thổ dân ở đây đều từng bị vị tiên sinh mặc áo đen kia treo lên đánh rồi đấy chứ?
Ông giáo sư trầm giọng nói:
“Chắc chắn là thế rồi, nếu như không có áp lực nặng nề kiểu đó, sao mấy thổ dân này có thể viết cái mớ tam tự kinh trông như vẽ bùa này ra gọn lỏn được chứ?”
Tất cả hành khách lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng, khi tất cả thổ dân bản xứ trên đảo nơm nớp lo sợ đọc tam tự kinh, rồi lại phải viết ra cái loại chữ trông như gà bới này. Sau đó, một khi có người thổ dân nào đọc sai thì người đàn ông mặc áo khoác đen kia sẽ bước tới, bảo người thổ dân kia xòe bàn tay ra, rồi cầm thước khẽ thật mạnh lên bàn tay của bọn họ.
Còn lỡ như có thổ dân nào lỡ viết sai cái mớ chữ như gà bới kia thì cũng sẽ bị người đàn ông mặc áo khoác đen đó kéo ra ngoài treo lên cây, bị treo như thịt gác bếp, rồi quất roi liên tục, sau đó là tiếng khóc tủi thân nghe mà xót lòng xót dạ của mấy người thổ dân kia...
Chỉ nghĩ thôi mà cũng đã thấy tủi thân thay cho mấy người thổ dân kia rồi, học cái mớ tam tự kinh chữ như gà bới này còn khó hơn học bình thường gấp mấy lần nữa.
Ông giáo sư tay cầm xấp bài kiểm tra của mấy thổ dân, cảm thán:
“Tôi cảm giác chúng ta nên gốc hết sức dạy cho mấy thổ dân này học chữ Hán, phát dương quang đại chữ Hán chân chính mới được.”
“Tôi cũng thấy bọn họ thật đáng thương, chúng ta phải cố gắng giúp đỡ bọn họ hết mình trước khi rời khỏi hòn đảo mới được.”
Cao Mỗ Mỗ nói:
“Hơn nữa, nếu như chúng ta có thể dạy cho mấy người thổ dân này học được Luận Ngữ càng sớm thì chúng ta có thể quay về sớm hơn mà, đúng không?
Vừa mới nhắc tới từ quay về thì các hành khách lại lặng hẳn đi.
Bọn họ tự nhiên rơi từ trên máy bay xuống cái hòn đảo nguyên thủy chỉ toàn người thổ dân này, bây giờ không có tín hiệu hay thông tin gì, căn bản không thể nào liên lạc với bên ngoài được.
Nếu như muốn rời khỏi hòn đảo nhỏ này. Thì chỉ có thể ngồi chờ đội cứu viện tới, hoặc là nếu may mắn mà có đội thuyền nào đó đi ngang qua, có thể đưa bọn họ đi một được thì tốt quá, nhưng khả năng này hơi thấp.
Hoặc là... Trông cái vị tiên sinh mặc áo đen trên đảo này có vẻ như thần thông quảng đại dữ lắm. Biết đâu hắn sẽ có cách đưa mọi người rời khỏi hòn đảo này thì sao?
Chỉ là, nếu như muốn vị tiên sinh mặc áo đen kia giúp đỡ mọi người thì trước tiên bọn họ phải giúp vị tiên sinh mặc áo đen kia dạy cho thổ dân bản xứ trên hòn đảo này học được Luận Ngữ mới được.
Cho nên, mặc kệ là vì mấy người thổ dân bản xứ đáng thương kia, hay là vì chính bản thân của hành khách, thì bọn họ cũng phải dốc sức cố gắng, sớm ngày dạy cho thổ dân học biết Luận Ngữ mới được.
Ông giáo sư trầm giọng nói:
“Nhiệm vụ dạy học này còn gian nan hơn so với tưởng tượng của chúng ta... Kế hoạch phải thay đổi chút ít rồi. Chúng ta phải dạy cho thổ dân bản xứ học biết được chữ viết căn bản mới được. Trước thiên, chúng ta phải để bọn họ quên sạch cái loại chữ viết ngoằng ngoèo như vẽ bùa kia mới được.”
Dạy thổ dân nguyên thủy học chữ... đúng là gánh nặng đường xa mà!
“Cố gắng lên!”
Cao Mỗ Mỗ siết chặt nắm tay.
“Cố gắng lên!”
Nha Y tiếp lời.
“Cố gắng!”
Lâm Thổ Ba nói.
“Chúng ta có thể làm được mà!”
Lục Phỉ và chị gái của cô ấy lên tiếng.
Những hành khách khác đều siết chặt nắm đấm, cắn răng tự cổ vũ cho bản thân.

Lúc này, tại chỗ ở của Thất Sinh Phù Phủ Chủ.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ với vẻ mặt lạnh lùng đang mài một đĩnh mực có màu đỏ như máu, trong lúc đang mài, hắn đột nhiên dừng tay lại.
“... Hóa ra là do chữ viết mà mình dạy mấy người thổ dân này không đúng à?”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ bỏ đĩnh mực xuống. Gõ cái bộp vào lòng bàn tay:
“Chẳng trách mình đã dạy xong tam tự kinh rồi, mà lại không thể hoàn thành cái chí nguyện ‘hữu giáo vô loại, dạy một vạn người mù chữ học được chữ Hán’ —— hóa ra vấn đề là ở chỗ này! Mình còn tưởng là do tam tự kinh đơn giản quá, không đạt tới trình độ của chí nguyện kia, cho nên mới chuẩn bị dạy cả Luận Ngữ... Nhưng bây giờ xem ra có thể là do chữ viết mà mình dạy bọn họ có vấn đề rồi.
Thất Sinh Phù Phủ Chủ vẫn một mực nghe lén, chú ý tất cả hành động của nhóm người Cao Mỗ Mỗ, Lâm Thổ Ba, ông giáo sư và nhóm hành khách kia, dù sao thì cái này có liên quan tới việc liệu có hoàn thành được chí nguyện kia của hắn hay không.
Sau khi đặt đĩnh mực xuống, Thất Sinh Phù Phủ Chủ đi về phía mấy người Cao Mỗ Mỗ. Cái tiêu chí ‘dạy người ta biết chữ’ trong chí nguyện kia, cần có hắn tự mình tham gia quá trình giảng dạy nữa.
“Đợi sau khi hoàn thành cái chí nguyện này thì cũng tới lúc mình có thể chuẩn bị tấn chức Linh Hoàng ngũ phẩm. Tới lúc đó lại đi tìm Tống Thư Hàng tiểu hữu giao dịch cái mảnh huyết thần toản kia, chừng đó mình có thể trùng kích ngũ phẩm được rồi.”
Thất Sinh Phù Phủ Chủ khẽ nói.
Hắn đã dừng lại ở cảnh giới tứ phẩm này quá lâu rồi... Nhưng có những gì hắn tích lũy được trong khoảng thời gian này, tới lúc đó có thêm huyết thần toản nữa. Sau khi hắn trùng kích vào Linh Hoàng, ngưng tụ kim đan thì ít nhất có thể ngưng tụ được kim đan có bảy đạo long văn. Tạo thành kim đan thượng phẩm!

Bên khác.
Trên hòn đảo ở biển Đông.
Tống Thư Hàng hoàn thành tu luyện hằng ngày, luyện hết một lần tất cả các loại công pháp, pháp thuật, pháp quyết mà mình biết.
Sau khi tu luyện xong, hắn lại quay về bên cạnh lều.
Lúc này, Đậu Đậu và tiểu hòa thượng nấp ở trong cái lều bên cạnh. Thi thoảng lại ló đầu ra nhìn một cái, sau đó lại rụt về ngay.
Tống Thư Hàng xoa xoa huyệt thái dương, lặng lẽ tới gần Đậu Đậu:
“Bạch tiền bối vẫn còn đang chế tạo Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001 à?
“Đúng vậy.”
Đậu Đậu quay đầu lại, lè lưỡi nói:
“Gâu, đây đã là thanh thứ mười sáu rồi...
Tống Thư Hàng lặng lẽ nhìn về phía rừng cây.
Bạch Tôn Giả đang bắt tay gọt một thanh kiếm gỗ, sau đó giơ tay khắc họa phù văn trận pháp trên thân kiếm, ở bên cạnh hắn đã xếp một chồng mười lăm cây Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001. Chỉ nhìn thôi đã rúng động lòng người rồi.
Trong lòng Tống Thư Hàng quặng thắt:
“Bạch tiền bối thật sự muốn làm một trận mưa sao băng sao?
Nếu như Bạch tiền bối thật sự muốn làm một trận mưa sao băng thì trong đó nhất định có một ngôi sao băng họ Tống đúng không?
“Chắc là muốn làm một trận mưa sao băng đấy.”
Đậu Đậu thè lưỡi ra nói.
Tiểu hòa thượng Quả Quả hạ giọng hỏi:
“Chẳng lẽ Bạch tiền bối bị cái gì kích thích à? Hay là chúng ta lại làm chuyện gì chọc hắn nổi giận rồi?”
Nói xong, tiểu hòa thượng quay sang nhìn chằm chằm Đậu Đậu.
“Đừng có mà nhìn ta, mấy hôm nay ta ngoan muốn chết luôn, gâu, làm sao mà chọc Bạch tiền bối nổi giận được chứ?”
Đậu Đậu lập tức phủ nhận.
Tiểu hòa thượng lại nghi hoặc nhìn về phía Tống Thư Hàng.
“Ta không dám chắc lắm... Nhưng nói không chừng là ảnh hưởng do một tập tin Vũ Nhu Tử gửi lên trên nhóm Cửu Châu Số 1 gây ra đấy.”
Tống Thư Hàng hạ giọng nói.
“Tập tin? Bên trong chứa nội dung gì thế?”
Đậu Đậu tò mò hỏi thử.
Tống Thư Hàng mở miệng, đang định trả lời Đậu Đậu. Đúng lúc này, có một đạo quang mang lóe lên trên bầu trời.
Đao quang đáp xuống, có một người đàn ông cao lớn nhảy xuống từ trên đao quang, đúng là Tô Thị A Thất vừa chạy tới.
A Thất đáp xuống bên cạnh Bạch Tôn Giả. Thiên đao có linh tự động bay về trên lưng hắn:
“Bạch tiền bối, ta tới rồi đây!”
Bạch Tôn Giả ngẩng đầu lên nhìn A Thất, mỉm cười rất đỗi ôn hòa:
“Tới nhanh thật đấy.”
“Bởi vì A Thập Lục đang cần dùng long cốt khô đằng gấp, nên ta mới dùng tốc độ nhanh nhất bay gấp tới đây.”
Tô Thị A Thất cảm thán.
“Ngươi đang gấp lắm à?”
Bạch Tôn Giả hơi nghiêng đầu, mỉm cười hỏi dò.
“Đúng vậy, đúng vậy, đang gấp lắm!”
Tô Thị A Thất gật đầu như gõ trống —— gấp lắm, nên tốt nhất là lấy được long cốt khô đằng thì phải đi ngay!
Bạch Tôn Giả gật đầu:
“Vậy thì ta cũng không lãng phí thời gian của ngươi nữa, long cốt khô đằng ở chỗ của Tống Thư Hàng tiểu hữu đấy, đó là do hắn tìm được, ngươi qua chỗ hắn lấy đi!”
“Tống Thư Hàng tiểu hữu tìm được sao? Hắn lấy đâu ra nhiều long cốt khô đằng như thế chứ?”
A Thất có hơi kinh ngạc.
Long cốt khô đằng cũng chẳng phải dược thảo bình thường gì, loại thiên tài địa bảo như nó bình thường đều có linh thú và yêu thú bảo vệ, rất khó lấy được. Tống Thư Hàng tiểu hữu lấy được từ chỗ nào mà có tận mười sáu gốc long cốt khô đằng thế này?
“Hòn đảo thần bí.”
Bạch Tôn Giả nói khẽ.
Tô Thị A Thất giật mình:
“Đảo thần bí? Vậy chẳng phải là Thư Hàng tiểu hữu cũng bị mất ký ức à?”
Bạch Tôn Giả gật đầu:
“Cho nên có được mười sáu gốc long cốt khô đằng này cũng không dễ dàng gì, ngươi không thể bạc đãi Thư Hàng tiểu hữu đấy.”
“Đương nhiên rồi! Tống Thư Hàng tiểu hữu đã giúp nhà ta nhiều lần như thế, ta làm sao mà bạc đãi hắn được.”
Tô Thị A Thất gật đầu nói, sau khi suy tư một lát, hắn lại nói tiếp:
“Ta nhớ là Thư Hàng tiểu hữu đã mở được khiếu thứ hai là nhãn khiếu rồi. Bây giờ chắc đang mở tị khiếu đúng không? Chờ ta quay về gia tộc tìm vài loại đan dược tốt nhất dùng để mở tị khiếu, nhĩ khiếu, khẩu khiếu cho hắn, tuyệt đối sẽ đủ dùng, bảo đảm có thể một hơi đẩy Tống Thư Hàng tiểu hữu lên cảnh giới Dược Long Môn luôn! Ngoài ra, đợi sau khi Tống Thư Hàng tiểu hữu tấn thăng lên cảnh giới nhị phẩm thì ta sẽ cho hắn thêm một cơ hội được vào tu luyện trong ‘tầng một của Thiên Hà bí cảnh’ mười lần. Tiền bối, ngài thấy thế nào?”
Bạch Tôn Giả mỉm cười, Tô Thị A Thất đúng là chịu chi thật.
Ngay cả đan dược mở tị, nhĩ, khẩu tam khiếu mà hắn cũng có thể cung cấp số lượng lớn, vì Tống Thư Hàng đã bỏ lỡ thời gian tu luyện tốt nhất. Luồng tiên thiên chân khí trong cơ thể không còn nữa... Nên giá trị của mớ đan dược mà A Thất đưa ra đã bằng giá của sáu gốc long cốt khô đằng rồi.
Còn tư cách vào ‘Tầng một Thiên Hà bí cảnh’ kia tu luyện lại càng quý giá hơn.
Thiên Hà bí cảnh đó chính là căn cơ của Thiên Hà Tô Thị. Nghe đồn ở sâu trong bí cảnh kia có ẩn giấu một thiên hà linh mạch khổng lồ, phàm là những tu sĩ tu luyện ở bên trong bí cảnh đó. Được thiên hà linh mạch thanh tẩy, thân thể sẽ trở nên cường đại hơn, lại thêm tốc độ tu luyện phải nhanh hơn từ năm tới mười lần so với bên ngoài. Là nơi cực tốt để bế quan tu luyện.
Giá trị của mười lần tu luyện trong Thiên Hà bí cảnh này, hoàn toàn vượt xa giá trị của mười gốc long cốt khô đằng.
“Phần thù lao này của ngươi đúng là xứng đáng với mười sáu gốc long cốt khô đằng kia, nhưng… có một vấn đề.”
Bạch Tôn Giả thản nhiên nói.
Tô Thị A Thất:
“?”
“Bây giờ Tống Thư Hàng tiểu hữu đã tới cảnh giới Dược Long Môn của nhất phẩm rồi... Chỉ cần tích lũy thêm một thời gian nữa, khi bắt được cơ hội thì sẽ có thể trùng kích long môn thôi.”
Bạch Tôn Giả mỉm cười nói.
“Hả? Tống Thư Hàng tiểu hữu đã tới cảnh giới Dược Long Môn nhất phẩm rồi sao?”
Tô Thị A Thất thiếu chút nữa còn cho là mình nghe nhầm:
“Hắn xài tool hack hiệu gì thế? Tốc độ tấn cấp thế này đúng là khoa trương mà!”
“Thời gian gần đây Tống Thư Hàng tiểu hữu có gặp được vài lần kỳ ngộ, lại thêm nguy cơ sinh tử kích thích. Tóm lại là bây giờ hắn đã tới cảnh giới Dược Long Môn rồi, thù lao của ngươi không thích hợp lắm. Thế này đi... thời gian rất gấp, trước tiên ngươi cứ tới chỗ Thư Hàng lấy long cốt khô đằng về chữa thương cho A Thập Lục đi đã. Về phần tặng lễ vật gì cho Tống Thư Hàng tiểu hữu mới hợp thì sau này ngươi lại từ từ cân nhắc cũng được.”
Bạch Tôn Giả cười nói.
Trong lúc nói chuyện, hắn nhẹ nhàng vạch một vòng trên thanh Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001, chế tác xong xuôi!
Tô Thị A Thất cười ha hả nói:
“Đúng là đau đầu thật, xem ra ta phải nghĩ ra món lễ vật nào khác phù hợp hơn để báo đáp Thư Hàng tiểu hữu mới được.
Sau đó, hắn mỉm cười đi về phía Tống Thư Hàng.
...
“Thư Hàng tiểu hữu, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Tô Thị A Thất đi tới trước mặt Tống Thư Hàng, hắn thử cảm ứng khí huyết chi lực và khiếu huyệt trên người Tống Thư Hàng.
Mẹ nó, đúng là ngũ đại khiếu huyệt tâm, nhãn, tị, nhĩ, khẩu đã thông với nhau. Biến thành thế Dược Long Môn mất rồi.
Lần trước gặp mặt Tống Thư Hàng thư hữu còn chưa mở được tị khiếu nữa. Chỉ mới một tháng ngắn ngủi thôi mà hắn đã tới Dược Long Môn mất rồi... tool hack phiên bản Bạch Tôn Giả mạnh tới vậy sao?
“Đúng vậy, lại gặp mặt rồi, A Thất tiền bối.”
Tống Thư Hàng nói, đồng thời hắn đưa cái túi giấy có chứa long cốt khô đằng lên:
“Trong này là mười sáu gốc long cốt khô đằng, A Thất tiền bối ngài cầm lấy đi.”
Tô Thị A Thất cẩn thận nhận lấy túi giấy nho nhỏ này:
“Thư Hàng tiểu hữu, cảm ơn rất nhiều.
A Thất là người không giỏi ăn nói, dù trong lòng rất đỗi cảm kích, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói ra được bốn chữ cảm ơn rất nhiều mà thôi. Nhưng trên mặt hắn vẫn tràn ngập vẻ cảm kích, không cần nói cũng có thể cảm giác được.
“Đúng rồi, tiền bối à, thương thế của A Thập Lục đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Tống Thư Hàng hỏi thử.
Ngày 18 tháng 6, A Thập Lục tự gửi bản thân cô ấy tới đi chơi cả buổi trưa với hắn, sau đó thì không thấy tin tức gì nữa, Tống Thư Hàng thậm chí còn không biết rốt cuộc thương thế của cô ấy thế nào rồi.
A Thất thở dài nói:
“Tính mạng thì không có gì đáng ngại... nhưng cụ thể có thể khôi phục được tới đâu thì phải xem chính bản thân nó. Người ngoài chỉ bất lực, những việc ta có thể làm cũng chỉ là cố gắng thu thập một ít long cốt khô đằng, khiến cho thương thế của nó khôi phục thuận lợi hơn một chút mà thôi.”
Sau khi nghe thấy tính mạng không có gì đáng ngại. Tống Thư Hàng rốt cuộc cũng an tâm hơn phần nào… mong là A Thập Lục có thể nhanh chóng khôi phục, hắn cũng đã cố gắng hết sức rồi.
“Thư Hàng tiểu hữu, ta sẽ nhận mười sáu gốc long cốt khô đằng này trước, còn tạ lễ, thì chờ sau khi quay về suy nghĩ cho thật kỹ, xem nên tặng cái gì cho ngươi. Bây giờ A Thập Lục đang cần long cốt khô đằng gấp, ta không thể ở lại lâu được.”
A Thất lấy được long cốt khô đằng xong thì nóng lòng muốn quay về ngay.
Tống Thư Hàng gật đầu:
“A Thất tiền bối đã khách sáo quá rồi, tạm biệt.”
Tô Thị A Thất vẫy tay, sau đó lại quay người lại, nói với Bạch Tôn Giả:
“Bạch tiền bối, ta phải đi trước đây, thời gian cấp bách, ta không thể ở lại lâu được.”
—— sớm chết sớm siêu sinh. Á lộn! Nói sai rồi, là rời khỏi hòn đảo này, rời khỏi Bạch tiền bối sớm một chút thì hơn, miễn cho Bạch tiền bối nhớ tới chuyện hắn đổi ảnh đại diện trên phần mềm chat, rồi lại tặng phần ‘kinh hì’ thêm chút kích thích cho hắn.
Rời đi cho sớm mới là vương đạo.
...
Lúc này, ngón tay của Bạch Tôn Giả đang lướt lướt trên điện thoại... có thể thấy loáng thoáng hình như hắn đang kéo bản đồ.
Nghe thấy Tô Thị A Thất nói thế xong thì Bạch Tôn Giả ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười chói lóa:
“A Thất đạo hữu, nếu như ngươi đang gấp lắm thì để ta tiễn ngươi nhé!”
Tô Thị A Thất còn tưởng là Bạch Tôn Giả đang khách khí với hắn, vậy nên hắn cười rất chi là tiêu sái, xua tay:
“Ha ha ha, không cần làm phiền tiền bối đâu, ta tự ngự đao phi hành về cũng được. Thiên Hà Tô Thị cách đây không xa lắm, ta đi về đó nhanh thôi ấy mà.”
“Không không… để ta tiễn ngươi một đoạn đường đi, phi kiếm của ta nhanh lắm đấy.”
Bạch Tôn Giả nheo mắt lại, cười tươi hơn nữa.
Trong lúc nói chuyện, hắn phất tay, một thanh Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001 bay lên...
“?”
Tô Thị A Thất cảm giác sao mà tình hình là lạ thế này?
Ở trong lều, Tống Thư Hàng, Đậu Đậu và tiểu hòa thượng đều giơ tay lên che mặt không đành lòng nhìn thẳng.
“Đây là Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001 mà ta mới cải tạo ra đấy, so với phiên bản trước kia thì lúc sử dụng tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều, lúc cất cánh sẽ dùng kiểu bay xoắn ốc tiên tiến nhất phóng thẳng lên trời, bay kiểu zigzag vô cùng thú vị nữa, còn cách đáp thì lại là kiểu ‘bung dù hạ cánh của lính nhảy dù’ xưa nay chưa từng có, bảo đảm có thể cho ngươi hưởng thụ niềm vui thú tựa như đi nhảy bungee lúc hạ cánh nữa. Đương nhiên, vì bảo đảm an toàn mạng sống, khi đạt tới khoảng cách 0,1 mét với mặt đất thì phi kiếm sẽ tự động hộ chủ, để người ta không phải lo lắng vấn đề nguy hiểm về sau. Ngoài ra, phi kiếm còn mang theo ánh sáng sao băng nữa. Lúc bay thì sẽ tựa như sao băng xẹt qua trời cao, trông cực kỳ đẹp luôn! Tập hợp toàn bộ ưu điểm tốt nhất rồi đấy, tuyệt vời khỏi chê!”
Bạch Tôn Giả giơ ngón tay cái lên!
Tô Thị A Thất càng nghe càng cảm thấy sai sai.
Phóng lên trời theo hình xoắn ốc là cái gì?
Bay kiểu zigzag là gì nữa?
Đáp kiểu nhảy dù là cái gì đây?
Ánh sáng sao băng... Là cái quỷ gì hả?
Đủ thứ kỳ quái, A Thất cũng không biết phải bắt đầu phỉ nhổ từ chỗ nào nữa...
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ mấy cái này —— tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho Bạch tiền bối dùng cái Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001 này đưa hắn về nhà được! Sẽ chết người đó! Cho dù hắn là Linh Hoàng kim đan ngũ phẩm, mà leo lên cái cây phi kiếm đáng sợ này thì cũng sẽ toi mất.
“Tiền bối khách khí quá rồi, xin dừng bước! Vãn bối có thể tự mình đi, tiền bối, chúng ta tạm biệt tại đây nhé!”
Thiên đao sau lưng Tô Thị A Thất vèo một cái bay ra đáp xuống dưới chân hắn.
Không đợi Bạch tiền bối nói thêm gì, A Thất đạp trên Thiên Đao, cưỡi đao bay lên. Chuẩn bị chạy khỏi hòn đảo này.
“Muộn rồi! Cứ để tiền bối ta tiễn ngươi một đoạn đường đi, khi nãy ta đã so bản đồ rồi, cũng đặt ra cả mục tiêu sẵn cho ngươi đây, bảo đảm phi kiếm có thể đưa ngươi về tận bản tộc Tô Thị luôn.”
Bạch Tôn Giả cười ha hả, bấm kiếm quyết!
“Đi đi!”
Vèo một cái, Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001 đã bay tới dưới chân A Thất, nâng cả A Thất lẫn thiên đao bay lên.
Ngay sau đó, Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001 đã bay lên!
Bay lên trời theo dạng xoắn ốc hiệu suất cao, với tốc độ cực nhanh!
Toàn thân Tô Thị A Thất quay tròn như một cái mũi khoan điện!
“Ứ ứ ứ ứ ứ... trong miệng A Thất phát ra tiếng kêu la kỳ lạ, xoay tròn bay thẳng lên không... bởi vì tốc độ xoay quá nhanh. Tạo thành gió lốc cực kỳ đáng sợ bên cạnh hắn, trông hoành tráng giống hệt như tuyệt chiêu của một nhân vật kiếm thánh tên ‘kiếm nhận phong bạo’ trong một trò chơi kinh điển là Ma Thú, khá thịnh hành vào mười mấy năm trước vậy.
Cũng là gió lốc xoay tròn, cũng có kiếm khí tung hoành trong lúc xoay tròn như thế!
Cứ thế, ‘kiếm nhận phong bạo’ mang theo Tô Thị A Thất bay thẳng lên không trung, bắt đầu khởi động công năng thứ hai của Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001, ấy chính là ‘ánh sáng sao băng’, thân kiếm phát ra ánh sáng chói lóa, khiến cho A Thất biến thành một ngôi sao băng, bay xẹt qua không trung.
Chỉ là quỹ tích di chuyển của ngôi sao băng này hơi lạ, trong lúc xẹt qua bầu trời thì lại di chuyển lên lên xuống xuống, trái trái phải phải, y như hình zigzag...
“A a a … A...”
Khi kêu tới tiếng ‘a’ thứ tư, bóng dáng của Tô Thị A Thất đã biến mất trong tầm mắt của Tống Thư Hàng, Đậu Đậu và tiểu hòa thượng rồi.
Tốc độ còn nhanh hơn gấp đôi so với thanh phi kiếm dùng một lần bản 005 đã tiễn bước Đồng Quái Tiên Sư lúc trước.
Thật đáng sợ, ngay cả người mạnh nhất ở cấp bậc Linh Hoàng ngũ phẩm trong nhóm Cửu Châu Số 1 như Tô Thị A Thất mà vẫn không thể chống cự trước uy lực của Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001, chỉ có thể há họng kêu la thảm thiết mà thôi.
Hơn nữa, A Thất đã cưỡi lên đao chuẩn bị bay đi rồi đấy, thế mà vẫn không thoát khỏi uy lực của Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001.
Phi kiếm do Bạch tiền bối nghiên cứu ra đáng sợ thật đấy.
Tống Thư Hàng lặng lẽ quay đầu qua nhìn Bạch Tôn Giả. Lúc này, Bạch Tôn Giả đang giơ điện thoại lên quay lại cảnh Tô Thị A Thất bay xoắn lên trời.
“Chậc, tốc độ nhanh quá, di động chụp bị mờ rồi. Chức năng quay phim chụp hình của điện thoại này cũng phải tăng cường lên mới được.”
Bạch Tôn Giả lẩm bẩm.
Lại nói… hay là lại thêm một cái pháp thuật thác ảnh thuật lên phi kiếm để giữ hình ảnh lại truyền về đây nhỉ?
Ngoài ra, lúc bay mà tất cả chi bay khiểu zigzag thôi thì hơi đơn điệu quá. Nếu có mấy thanh Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001 cùng bay một lúc thì có thể dùng kiểu bay cối xay gió nhỉ? Hoặc bay kiểu chữ V như đàn chim nhạn cũng được lắm ấy chứ?
Thôi thì lại sửa tiếp vậy…
Tiếp theo, làm thêm chừng hai mươi thanh Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001 nữa là tạm đủ dùng rồi. Nhưng tốt nhất là cứ làm thêm vài cây phòng hờ bất trắc đi, bởi vì số đạo hữu ‘đặt hàng’ Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001 càng lúc càng nhiều rồi.
Bạch Tôn Giả nghĩ thầm trong lòng.
...
“Đúng rồi, Thư Hàng này!”
Bạch Tôn Giả cất điện thoại, quay lại gọi.
Tim của Tống Thư Hàng đập thình thịch, run rẩy đáp:
“Có chuyện gì thế tiền bối?”
“Đừng lo lắng. Ta chỉ đột nhiên nhớ tới bây giờ ngươi đã đến cảnh giới Dược Long Môn rồi, tới cảnh giới này mà chỉ bế quan thôi thì chẳng có tác dụng mấy đâu.”
Bạch Tôn Giả mỉm cười nói.
Sao tự nhiên đề tài lại nhảy tới việc tu luyện thế này? Kiểu tư duy của Bạch tiền bối cũng bắt đầu nhảy vọt như ngựa thoát cương rồi à?
Nhưng chủ đề gì cũng được, chỉ cần đừng liên quan gì tới series phi kiếm dùng một lần là được!
Vậy nên Tống Thư Hàng trả lời:
“Vậy ta cần phải làm gì bây giờ hả tiền bối?”
“Cảnh giới Dược Long Môn, cũng giống như cá vượt long môn vậy, đó là một quá trình phải bơi ngược dòng, không tiến ắt phải lùi! Bây giờ ngươi cần phải cố gắng hết sức tìm cơ hội tự mình thể nghiệm cái gọi là ‘ngược dòng tiến tới’ đó. Nếu như cảm ứng được nhiều thì sẽ có lợi rất nhiều cho việc trùng kích cảnh giới Dược Long Môn của ngươi đấy!”
Bạch Tôn Giả nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc.
“Tự mình thể nghiệm cảm giác ngược dòng tiến tới?”
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lúc, hai mắt đột nhiên sáng lên:
“Bạch tiền bối, chẳng lẽ ý của ngài là bảo ta đi tìm một thác nước để thử thể nghiệm cảm giác bơi ngược dòng lên à?
Bạch Tôn Giả cười tươi nói:
“Mặc dù hơi khác một chút, nhưng cản bản cũng là ý này đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận