Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 658: Thám tử lừng danh Bạch Tôn Giả

Chương 658: Thám tử lừng danh Bạch Tôn Giả
Bạch Tôn Giả cười nhìn Tống Thư Hàng:
“Con mồi của ngươi và Hiến Công đạo hữu tới rồi à?”
Hôm qua Tống Thư Hàng và Hiến Công Cư Sĩ bí mật đào vô số cạm bẫy và trận pháp bên ngoài biệt thự của Ngư Kiều Kiều, đương nhiên là vì muốn bắt giữ con mồi.
Hơn nữa Bạch Tôn Giả còn biết khi trời sắp sáng, có vài đạo khí tức cường đại xuất hiện từ bốn phía của ngôi biệt thự, còn chia nhau ẩn náu cạnh cạm bẫy xung quanh.
Đây cũng là nguyên nhân mà Bạch Tôn Giả lên nóc nhà uống trà vào lúc nửa đêm, bởi vì lúc đầu ngài không xác định được những đạo khí tức cường đại ấy là địch hay là bạn.
Thế nhưng bây giờ thì ngài đã đoán được rồi, những cường giả đó đều do Hiến Công Cư Sĩ mời tới.
Xem ra Hiến Công Cư Sĩ nhất định muốn bắt cho bằng được con mồi này nhỉ.
Tống Thư Hàng buông chén trà xuống:
“Ta cũng không xác định được là có phải con mồi đến hay không, Bạch tiền bối à, ta đi xem một chút nhé.”
Sau đó, hắn sử dụng phương pháp che giấu khí tức bản thân mà Tô Thị A Thập Lục dạy cho, thu liễm hết khí tức trên người mình.
Thế này thì cho dù con Long Ma lục phẩm kia có tới, Tống Thư Hàng cũng không bị nó phát hiện ra.
Sau đó Tống Thư Hàng bật người, chạy nhanh tới chỗ Hiến Công Cư Sĩ.
Bạch Tôn Giả buông chén trà xuống rồi bấm tay một cái, biến Lưu Tinh kiếm thành một vệt sáng đuổi theo Tống Thư Hàng, âm thầm bảo vệ an toàn cho hắn.
Sau đó Bạch Tôn Giả lại nâng chén trà lên và thổi nhè nhẹ.
Bên cạnh Bạch Tôn Giả, liễu yêu Khinh Vũ trong chậu hoa giản dị ngu mặt ra.
Đến hôm nay thì liễu yêu Khinh Vũ đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng chạy trốn, từ sau khi cô bị trồng trong chậu hoa giản dị này thì rễ của cô đã cắm chết trong nó, không rút ra được nữa rồi.
Vừa rồi khi Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng cùng uống trà thì liễu yêu Khinh Vũ tự nhiên lại nghĩ ra một chuyện.
Cô đi từ Thế giới Cửu U vào Hoa Hạ là vì Long động chủ giao nhiệm vụ cho cô. Nhiệm vụ kia chính là xác định vị trí của một tu sĩ tam phẩm con con dựa vào thông tin tình báo mà Long động chủ đã cho, đáng tiếc là Long động chủ còn chưa ra được khỏi cửa nhà thì đã chết ngắc.
Sau đó, liễu yêu Khinh Vũ cảm thấy khí tức của thiếu niên Tống Thư Hàng bên cạnh Bạch Tôn Giả sao mà quen thế.
Đợi đã!
Khí tức của thiếu niên này chẳng phải chính là khí tức của “tu sĩ tam phẩm con con” mà Long động chủ đã đưa cô hay sao?
Khi còn sống, Long động chủ đã hẹn rất nhiều động chủ khác trong Lai Sinh sơn đi bao vây thiếu niên tên Tống Thư Hàng này rồi giết chết hắn, sau đó còn tiện tay giết luôn cả những tu sĩ nhân loại bảo vệ bên cạnh hắn, bắt một đám khác về Thế giới Cửu U làm lô đỉnh luyện công.
Liễu yêu Khinh Vũ bỗng thấy mắt mình ươn ướt.
Lúc trước cô cứ nghĩ Long động chủ chết thảm quá, còn chưa kịp ra khỏi Thế giới Cửu U thì đã bị Bạch Tôn Giả dùng một thanh phi kiếm đóng đinh rồi.
Bây giờ xem ra, cho dù lúc đó Bạch Tôn Giả không đóng đinh Long động chủ, để hắn kéo theo một đám động chủ chạy tới đây thì cũng chỉ có một chữ “Chết” mà thôi!
Hơn nữa ban nãy cô còn nghe được, thiếu niên tên là Tống Thư Hàng kia đã phối hợp với những người rất lợi hại để bày ra thiên la địa võng, đủ thứ cạm bẫy, chỉ chờ con mồi dâng mình lên cửa.
Không cần nói cũng biết con mồi này chính là Long động chủ và các động chủ khác trong Lai Sinh sơn rồi.
Không ổn!
Ban nãy, thiếu niên kia và một tu sĩ nhân loại tên là Hiến Công Cư Sĩ đã nhận ra cạm bẫy có biến hóa, chẳng lẽ là các động chủ khác hành động rồi sao?
Không được! Ta phải nghĩ cách báo cho các động chủ khác, ở đây có cạm bẫy và cả cường giả trấn giữ nữa!
Nếu các động chủ khác mà hành động theo đúng kế hoạch của Long động chủ, đến đây tập kích thì không ổn rồi! Có khi còn ăn hành cả đám ấy chứ!
Nhưng cô phải làm thế nào để báo cho các động chủ đây?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Bạch Tôn Giả cường đại ở ngay bên cạnh, cô căn bản không thể nào truyền tin tình báo ra ngoài được.
Liễu yêu Khinh Vũ nôn nóng vạn phần.
“Cô có tâm sự à?”
Đúng lúc này, giọng nói của Bạch Tôn Giả vang lên ngay bên tai liễu yêu Khinh Vũ.
Liễu yêu Khinh Vũ phủi sạch không tì vết:
“Không, ta chẳng có tâm sự gì cả.”
Bạch Tôn Giả mỉm cười nhấp một ngụm trà:
“Vừa rồi cô đang cảm ứng khí tức của Thư Hàng tiểu hữu, sau đó trở nên cực kì kích động. Đừng phủ định, vì chậu hoa cô đang cắm rễ là do ta tự tay chế tác, cho nên dao động cảm xúc của cô không tránh khỏi cảm ứng của ta được đâu.”
Liễu yêu Khinh Vũ: …
Chết tiệt, thế này chẳng phải là cô không còn chút riêng tư gì hết hay sao?
“Cho nên, ta có thể kết luận là cô đang tìm Thư Hàng tiểu hữu vì một lý do nào đó đúng không?”
Bạch Tôn Giả mỉm cười nói.
Liễu yêu Khinh Vũ:
“Ha ha ha, làm sao có thể? Ta chưa bao giờ gặp Thư Hàng tiểu hữu này mà.”
Bạch Tôn Giả liếc nhìn liễu yêu Khinh Vũ rồi nói tiếp:
“Ban nãy khi Hiến Công đạo hữu nói có người đến gần cạm bẫy của hắn thì dao động cảm xúc của cô càng mãnh liệt hơn. Trận pháp của Hiến Công Cư Sĩ dùng khí tức của Thư Hàng tiểu hữu làm mồi… Tuy rằng không biết trong mấy ngày nay Thư Hàng tiểu hữu đã trải qua việc gì, nhưng ta có thể khẳng định một việc, đó là có một tên nào đó, hoặc một thế lực nào đó đang tìm Thư Hàng tiểu hữu với mưu đồ gây rối. Mà vì một lý do nào đó nên Hiến Công Cư Sĩ và Thư Hàng tiểu hữu đã hợp tác với nhau, bố trí trận pháp để dụ bắt kẻ tìm kiếm Thư Hàng tiểu hữu.”
Sắc mặt của liễu yêu Khinh Vũ tái nhợt cả ra.
“Còn cần ta nói tiếp nữa không?”
Bạch Tôn Giả thổi chén trà rồi cười hỏi.
“Ta… ta…”
Liễu yêu Khinh Vũ lắp ba lắp bắp, còn nói gì được nữa đây? Người ta đoán ra hết cả rồi.
“Ha ha “
Bạch Tôn Giả cười khẽ.
Sau đó Tôn Giả nhìn con Long Ma bị hóa thành dạng hổ phách trong trang bị không gian của mình.
Ừm, ngài có thể đoán được mục tiêu của Thư Hàng tiểu hữu và Hiến Công Cư Sĩ chính là nó!
Bởi vì Hiến Công Cư Sĩ và Thư Hàng tiểu hữu bây giờ đang có một đặc điểm chung. Đó là tinh thần lực của họ đều quá mạn nhưng thể chất lại không theo kịp tinh thần lực.
Chắc là cả hai người họ đều đang phiền não về tinh thần lực của mình nhỉ? Long Ma dược tề là một lựa chọn không tồi.
Cho nên, vấn đề tới rồi.
Ngài có nên giao Long Ma cho Tống Thư Hàng và Hiến Công Cư Sĩ không đây?
Thôi… đợi thêm chút đi đã.
Chẳng phải Thư Hàng tiểu hữu đã nói đây là bí mật sao?
Cho nên Bạch tiền bối quyết định cho Tống Thư Hàng một ít riêng. Ngài là một tiền bối tốt , sau khi biết bí mật của hậu bối vẫn rất lịch sự giữ kín cho hậu bối đấy nhé.
Cho nên, tạm thời cứ để Thư Hàng tiểu hữu tiếp tục giữ bí mật đi.
Còn Long Ma thì…
“Chờ quay phim xong rồi tính.”
Bạch Tôn Giả thầm nghĩ.
Sau khi quay phim xong thì ngài có thể dùng thi thể của con Long Ma kia làm thù lao cho Tống Thư Hàng và Hiến Công Cư Sĩ.
Đến lúc đó chắc là Thư Hàng tiểu hữu và Hiến Công đạo hữu sẽ vui vẻ lắm nhỉ?
Nếu bọn họ mà vui vẻ thì Bạch Tôn Giả sẽ có cảm giác thành tựu ghê lắm.
Nghĩ tới đây, Bạch Tôn Giả nói với liễu yêu Khinh Vũ:
“Bây giờ Long động chủ của cô đã chết rồi, cô là tù binh của ta, không cần bận tâm về Long động chủ hay đám bè bạn của hắn nữa. Về sau ta sẽ mang theo cô bên cạnh cả ngày lẫn đêm, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời ta … thì sau này mỗi tháng ta chỉ bẻ tối đa mười lăm nhánh cây để chế tác phi kiếm thôi. Giao hẹn thế nhé.”
Liễu yêu Khinh Vũ: ...
Giao cái gì mà giao? Hẹn cái gì mà hẹn? Ai hẹn với ngài?
Mệt tim quá, làm một cây liễu yêu, cô mệt tim muốn chết đi được.
...
Ở nơi Hiến Công Cư Sĩ bày trận pháp và cạm bẫy.
Bảy chiến sĩ nhím biển bắt đầu xung phong, dù chỉ có bảy người ít ỏi nhưng khí thế của chúng vẫn mạnh mẽ như thiên quân vạn mã.
Chiến sĩ nhím biển cầm đầu quát khẽ:
“Cảm nhận được rồi, kẻ vấy máu tươi của chiến sĩ nhím biển chúng ta đang ở ngay phía trước! Mau theo ta đi giết… á!”
Lạch cạch
“Đội trưởng, đội trưởng! Tiêu rồi! Đội trưởng đạp trúng bẫy rồi! Thứ đê tiện kia dám sắp xếp cạm bẫy ở đây!”
“Đừng quan tâm đến ta, các ngươi xông lên giết hắn đi! Nếu đối phương bày cạm bẫy thì nhất định đã có cảnh giác, thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng, các ngươi mau đi xử lý hắn đi! Cạm bẫy này rất lợi hại nhưng không thể vây khốn được ta đâu! Ta nhất định sẽ thoát ra ngoài!”
Nhưng nói xong câu đó thì đội trưởng im bặt luôn, chẳng biết là chết mất hay là ngất lịm rồi.
Sáu chiến sĩ nhím biển còn lại cắn răng một cái rồi nghe lệnh đội trưởng, lướt qua cạm bẫy, tiếp tục xông lên phía trước theo sự dẫn dắt của đội phó…
Một lát sau.
“Áu!”
Bùm!
“Tiêu rồi, đội phó cũng rơi vào cạm bẫy rồi, lũ đê tiện, không ngờ lại là cạm bẫy liên hoàn!”
“Không cần quan tâm đến ta, các ngươi mau xông lên giết hắn đi!”
Đội phó trầm giọng nói.
“Giết giết giết! Thứ đê tiện dám đặt bẫy chiến sĩ nhím biển chúng ta, nhất định phải chết trong tay chúng ta!”


Ở phía xa xa, Hiến Công Cư Sĩ giật giật khóe miệng, nhìn bảy kẻ mặc đồ đen ở dưới.
Hiến Công Cư Sĩ:
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi biết mấy tên này không?”
Chúng nó đến để tấu hài à?
Trên người chúng nó không có khí tức dơ bẩn của Thế giới Cửu U, hiển nhiên chúng không phải là tà ma Cửu U. Ngược lại, trên người chúng tràn ngập khí tức của yêu tộc ở biển, chúng là bán yêu à?
“Nếu ta đoán không sai thì mấy tên này hẳn là chiến sĩ nhím biển.”
Tống Thư Hàng xác định:
“Chúng không phải là mục tiêu của chúng ta lần này, thế nhưng có lẽ chúng cũng lần theo khí tức của ta mà đến. Trước cuộc đua máy kéo có tay cầm, ta có giết vài tên chiến sĩ nhím biển ở trận chiến Đoạn Tiên đài của Sở gia, sau đó hình như trên người bị hạ ấn kí kẻ giết nhím biển, chắc là ấn kí này đã dẫn đến việc chiến sĩ nhím biển trên toàn thế giới nhận ra khí tức của ta thì sẽ mò tới giết ta.”
Hiến Công Cư Sĩ xoa cằm nhìn Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng tiểu hữu, có địch nhân kiểu này vất vả thật đấy.”
“Đó là một chủng tộc đáng sợ.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn nhớ tới tên chiến sĩ nhím biển Toái Thiên Quân kia.
Hắn vẫn còn ấn tượng sâu sắc với bản “sách giáo khoa giáo dục bắt buộc hai mươi năm của chiến sĩ nhím biển” được Toái Thiên Quân ghi chú chi chít ấy.
“Ngươi chết chắc rồi! Dám giết chiến sĩ nhím biển… (lược phần giữa) … Hãy nhớ kĩ tên ta là chiến sĩ nhím biển anh dũng Toái Thiên Quân, cái tên này sẽ xuất hiện trong cơn ác mộng của ngươi hàng đêm! Chú thích: ở đây có tiếng cười hahahahaha”
Một chủng tộc khắc khổ học tập, một chủng tộc có chương trình học bắt buộc lên tới hai mươi năm, một chủng tộc thật đáng sợ.
“Thế nhưng trong đám chiến sĩ nhím biển này có một tên thú vị lắm đấy.”
Hiến Công Cư Sĩ nhìn mấy chiến sĩ nhím biển còn đang xung phong mà nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận