Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2771: Thí luyện tìm bảo vật trong phòng tối Thiên Đạo

Chương 2771: Thí luyện tìm bảo vật trong phòng tối Thiên Đạo
“Đây là pháp tắc có liên quan đến ‘lôi’ ư? Chẳng phải pháp tắc cần phải lĩnh ngộ từ từ sao?”
Tống Thư Hàng nói với giọng nghi hoặc.
Hắn nhớ rằng mình chưa từng lĩnh ngộ pháp tắc hệ ‘lôi’ mà.
Chẳng lẽ…là do cánh tay trái của Bạch tiền bối đang lĩnh ngộ pháp tắc, thuận tiện mang hắn theo luôn chăng?
[Đây chẳng qua là do cơ thể ngươi bị nhiều loại thiên lôi đánh trúng nên tự lĩnh ngộ ra pháp tắc thôi.]
Tiền bối ba mắt nhìn chằm chằm vào lôi quang khỏe mạnh trên người Tống Thư Hàng, thầm nghĩ.
Khi con người học tập hoặc lĩnh ngộ tri thức, có hai cách là đại não học tập hoặc là bản năng cơ thể học tập. Tống Thư Hàng chính là điển hình của trường hợp bị thiên lôi đánh trúng quá nhiều lần, cơ thể tự động thích ứng với thiên lôi, sau đó dựa vào bản thể để nắm bắt pháp tắc hệ ‘lôi’ đặc biệt.
Nói trắng ra chính là quen tay hay việc, bị đánh nhiều rồi nên quen thôi.
Nhưng bất kể nói thế nào đi nữa, thấy Tống Thư Hàng bị Thí Tiên Lôi đánh hết lần này đến lần khác, thậm chí còn đánh ra luôn cả bằng tốt nghiệp, thiếu niên ba mắt tiền bối hoàn toàn sụp đổ.
Không chỉ mình thiếu niên ba mắt tiền bối, Ma Đế Ngạc và tiểu cầu phân thân đứng bên cạnh cũng cảm tưởng như sắp tới tận thế rồi vậy.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bị sấm sét đánh lại được tốt nghiệp luôn chứ?
Chẳng lẽ chúng ta thiếu điều kiện gì ư?
[Ta có nên thử để bị thiên lôi đánh luôn không nhỉ?]
Trong lòng Ma Đế Ngạc đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Thế nhưng suy nghĩ này vừa mới hiện lên đã bị hắn bóp chết.
Trạng thái hiện giờ của hắn thảm đến không thể thảm hơn.
Nếu như lại bị Thí Tiên Lôi đánh thì chi bằng tự nổ nguyên thần luôn cho xong… ít nhất như thế còn chết nhanh gọn hơn.


“Tầng lôi quang này thú vị đấy.”
Tống Thư Hàng vươn tay sờ lên lôi quang trên da mình.
Hắn có thể cảm nhận được, tầng lôi quang khỏe mạnh này có thể kết hợp với bốn tôi thể công pháp của hắn, khiến thể chất của hắn mạnh hơn, tăng độ thân mật với lôi điện của hắn… Về hắn phải thử xem Chưởng Tâm Lôi của mình có thăng cấp hay không.
Hơn nữa từ khi pháp tắc bằng tốt nghiệp thiên lôi được ngưng tụ ra, khi Thí Tiên Lôi còn lại trên bầu trời đánh lên người hắn, sát thương và đau đớn đột ngột giảm xuống chỉ như ‘vỗ nhẹ một cái’.
Thậm chí bằng tốt nghiệp thiên lôi này còn có thể hấp thu uy lực của Thí Tiên Lôi, chuyển hóa nó để làm đẹp da + cường hóa da.
“Đến cả uy lực của Thí Tiên Lôi có thể khiến cho Kiếp Tiên cửu phẩm đau đớn không muốn sống cũng bị suy giảm đến mức này, vậy lôi pháp lục phẩm, thất phẩm e rằng không thể làm hại đến ta chút nào nhỉ?”
Tống Thư Hàng tính toán.
Đúng là tuyệt không thể tả.
Ngoài ra, do là pháp tắc có thuộc tính hệ lôi đặc biệt có liên quan đến thiên phạt nên bằng tốt nghiệp thiên lôi này có tác dụng rút ngắn thời gian của các lôi pháp.
Thí Tiên Lôi vốn sẽ kéo dài 5 phút trên đỉnh đầu hắn mới đánh được ba phút thì ngừng hẳn.
“Ơ? Hết rồi à?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn các tầng mây chứa sấm sét trong không trung, nói:
“Tiền bối ba mắt, vẫn chưa hết năm phút nhỉ? Hay là chúng ta để bị đánh thêm hai phút nữa?”
“Cút!”
Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
Hắn đã thua rồi, đánh thêm hai phút có ý nghĩa gì nữa đâu?
Hắn chỉ theo đuổi thắng lợi trong cá cược chứ chẳng thích thú gì khi để Thí Tiên Lôi đánh cả.
Tống Thư Hàng: “…”
“Đi thôi, ván tiếp theo.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
Dứt lời, hắn búng tay một cái, Tống Thư Hàng và hắn cùng biến mất.
Nhưng… Ma Đế Ngạc và tiểu cầu phân thân vẫn đứng yên tại chỗ.
“Này, đợi đã, chúng ta thì sao?”
Ma Đế Ngạc kêu lên.
Tiểu cầu phân thân: “???”
Trên bầu trời, các tầng mây của Thí Tiên Lôi vốn đã bình ổn lại cuồn cuộn sấm sét, thỉnh thoảng lại có tia chớp như ẩn như hiện xen giữa những đám mây.
“Bá Tống, má ngươi!”
Ma Đế Ngạc hoàn toàn tuyệt vọng.
**********
Tống Thư Hàng và thiếu niên ba mắt tiền bối trở về.
Quản gia nhãn cầu đã trở lại trước bọn họ một bước, tậm chí cơ thể khô quắt của nó cũng đã mọng nước trở lại.
“Chào mừng trở về, lão gia.”
Nó dâng một ly trà thơm cho thiếu niên ba mắt tiền bối.
Sau đó, nó lại rót trà cho Tống Thư Hàng, dâng điểm tâm, hỏi:
“Lão gia thua có thảm không?”
“Không thảm, tiền bối ít bị sét đánh trúng lắm. Còn ta ấy, ta bị Thí Tiên Lôi đánh tới mức tốt nghiệp luôn đây.”
Tống Thư Hàng nói.
Quản gia nhãn cầu suy nghĩ rồi lát rồi đáp:
“Chẳng lẽ lão gia lại đòi tỷ thí hạng mục bỉ ổi xem ‘ai bị sét đánh nhiều hơn’ hả? Quả nhiên không hổ là chúa tể Cửu U.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối: “…”
“Không sao cả, lão gia. Cho dù có thua chúng ta cũng phải mỉm cười đối mặt. Bởi vì, những người biết cười thì thường không quá xui xẻo mà.”
Quản gia nhãn cầu nói:
“Cười đi, hãy để chúng ta cười điên cuồng, để may mắn đến với chúng ta. Ha ha ha ha, ha ha ha ha ~”
Quản gia nhãn cầu cười đến không biết trời trăng gì.
Tống Thư Hàng có thể thấy được, nụ cười của quản gia là nụ cười vui vẻ… Nó thật sự đang cười.
Phập ~ tiếng dao sắc đâm vào cơ thể vang lên.
Thiếu niên ba mắt tiền bối ném một cây lao đi, ghim quản gia nhãn cầu đang cười như điên xuống mặt đất.
Tiếng cười của quản gia nhãn cầu im bặt.
Tống Thư Hàng thấy thế, vội vàng kéo căng gương mặt của mình, sợ rằng nếu mình không cẩn thận mỉm cười, thiếu niên ba mắt tiền bối sẽ vin vào đó để thưởng hắn một lao, ghim chết hắn luôn.
“Không ngờ ván đầu tiên ta lại thua, ngươi xuất sắc hơn ta tưởng nhiều đấy Bá Tống.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
“Tiền bối đã nhường rồi.”
Tống Thư Hàng khiêm tốn đáp… Nghĩ cho cái đầu chó của mình, không nên khiêu khích tiền bối ba mắt thì tốt hơn.
“Nếu như ván đầu tiên là ta thua, vậy cách tỷ thí ván thứ hai cũng sẽ do ta đề ra.”
Thiếu niên tam nhãn tiền bối nói với vẻ suy tư.
Tống Thư Hàng mỉm cười:
“Mời tiền bối ra đề.”
“Ngươi vừa mới cười hả?”
Thiếu niên ba mắt tiền bối đột nhiên hỏi.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Nhìn trời, tiền bối ba mắt… Ban nãy ta chỉ mỉm cười lịch sự thôi mà, ngươi sẽ không đâm chết ta đấy chứ?
“Đề thứ hai… hãy để ta nhân cơ hội tư lợi một lần vậy.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối lại đột nhiên nhảy về chủ đề cũ.
Tống Thư Hàng:
“Chỉ cần phù hợp với đề bài ‘riêng mình may mắn’ là được.”
“Cuối thời kỳ thái cổ, vào một ngày nào đó ta đột nhiên trở thành ‘cựu chúa tể Cửu U’, lại vài nghìn năm nữa trôi qua, ta thử tiếp cận với thế giới bên ngoài, gửi một bảo vật đến hiện thế.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
Tống Thư Hàng ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc lắng nghe.
“Nhưng ta vừa đưa bảo vật đó đến hiện thế… đột nhiên quy tắc Thiên Đạo ở thế giới bên ngoài có phản ứng, sau đó tóm lấy bảo vật của ta, gửi đến một không gian quỷ dị. Sau khi nó bị đưa đi, ta lại quên mất nó là bảo vật gì, có hiệu quả gì, dùng để làm gì. Ta chỉ nhớ loáng thoáng mình có một bảo vật rất quan trọng, ta từng gửi nó đến hiện thế thôi.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
“Phòng tối Thiên Đạo?”
Tống Thư Hàng nói… Tính thời gian thì sau thiếu niên ba mắt tiền bối là thời kỳ cha Cẩu Đản chứng đạo Thiên Đạo.
Mà phòng tối Thiên Đạo chính là sản phẩm thí nghiệm của cha Cẩu Đản, sau đó nó làm hẳn thành một phòng tối, một khi vào đó, cảm giác tồn tại sẽ bị xóa từ tận gốc rễ.
Tống Thư Hàng cũng rất quen thuộc với con hàng này.
“Đúng thế, chính là phòng tối Thiên Đạo kia, số lượng tổng thể chắc vài trăm cái, to nhỏ khác nhau.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
Tống Thư Hàng hỏi:
“Vậy nên lần này chúng ta tỷ thí lấy lại bảo vật đã bị mất của tiền bối ba mắt từ phòng tối Thiên Đạo à?”
“Đúng thế, mỗi người có năm cơ hội, xem xem ai may mắn hơn, có thể tìm ra bảo vật.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
“Ta từ chối.”
Tống Thư Hàng lắc đầu đáp:
“Nó quá nguy hiểm với ta… Tuy rằng không có ấn tượng sâu đậm nhưng ta nhớ rằng mình đã từng phóng không ít tồn tại đáng sợ đến phòng tối Thiên Đạo. Nếu như bây giờ ta vào phòng tối, một khi chạm trán bọn nó, ta sẽ toi đời ngay. Trận thi đấu này không công bằng với ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận