Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1973: Hây ~ Bá Tống hãy ăn một pháo của ta

Chương 1973: Hây ~ Bá Tống hãy ăn một pháo của ta
Không vì lý do gì khác, chỉ là linh hồ nhiều mà thôi!
Tuy là không có nhiều tiền, nhưng ở phương diện linh hồ thì Tống Thư Hàng cũng có vốn liếng để thích thì chơi không thích cũng chơi một lần.
Cảnh giới của hắn chủ yếu vẫn phải xem linh hồ bản mệnh của mình, nên theo lý luận thì tiểu linh hồ có thể dùng để làm thí nghiệm một phen.
“Không phải ngươi vừa nói là mới đột phá đệ tứ trọng thiên à?” Toàn thân Xích Tiêu kiếm tâm ma lại thấy bức bối khó chịu. Chỉ mới nói có một câu mà ngươi đx một hơi phá luôn cả hai tầng năm sáu à?
“Một lần lạ, hai lần quen, ba lần rành ấy mà.” Tống Thư Hàng truyền âm trả lời: “Càng về sau thì lại càng quen tay, hiệu quả lại càng cao hơn.”
“Cao cái con khỉ.” Xích Tiêu kiếm tâm ma tức giận gắt giọng.
“Tiền bối không cần phải để ý mấy tiểu tiết này đâu. Thực ra ta đột nhiên nảy ra một ý thế này, các tiền bối nghe xong thì tư vấn cho ta với.” Tống Thư Hàng lại nói tiếp.
Sau đó hắn lại dùng thủ đoạn truyền âm nhập mặt để nói suy nghĩ của mình cho Xích Tiêu kiếm tâm ma tiền bối, Vũ Nhu Tử da đen, mỹ nhân rắn công đức, Tạo Hóa Tiên Tử, Sở các chủ và Quy tiền bối trong thế giới hạch tâm nghe một lượt.
Tạo Hóa Tiên Tử nghiêng đầu hát: “Tống ~~ khùng.”
“Hết thuốc chữa rồi, chờ chết đi, cáo từ.” Mỹ nhân rắn công đức bổ sung.
Rõ ràng hai vị tiên tử không tán đồng với đề nghị của vb.
“Ta cảm thấy có thể thử một phen xem sao.” Xích Tiêu kiếm tâm ma đề nghị. Thân là một tâm ma hàng thật giá thật, bản năng của nó chính là “Sợ thiên hạ không loạn”. Loại này không ích gì với Tống Thư Hàng, nhưng nghĩ kỹ thì đây cũng là một lời đệ nghị khá thú vị, nó đương nhiên là đồng ý rồi.
Vũ Nhu Tử da đen suy tư một lúc rồi lí nhí nói: “Tống tiền bối, hay là bỏ qua đi nhé. Ta cứ cảm thấy làm vậy thì uổng lắm. Hơn nữa mỗi lần tu sĩ tấn chức, mỗi bước đặt ra đều là đang đặt nền móng cho bước tiếp theo. Nếu như ngươi đã có bảy linh hồ thì tại sao không tạo thành trụ cột tốt nhất?”
“Cô có đúng là tâm ma không đấy?” Xích Tiêu kiếm tâm ma nghiêm túc hỏi.
Tuy rằng trước kia cũng có cảm giác không hợp rơ với Vũ Nhu Tử da đen. Nhưng hôm nay nó cảm giác Vũ Nhu Tử này đúng là dị loại trong tâm ma.
Vũ Nhu Tử da đen: “...”
Giọng của Sở các chủ lại vang lên từ trong sợi tóc ngố kia: “Cái thói hễ bung lụa thì lại tự hành xác này của ngươi đúng là... Hết thuốc chữa rồi. Tu hành không phải trò đùa đâu, đừng có làm bậy”.
Sau khi ở cạnh Tống Thư Hàng lâu thì càng lúc cô càng cảm thấy cái tên Tống Thư Hàng này mà lên cơn thì giống hệt như tên kia.
“Sở tiền bối nói đúng lắm.” Tống Thư Hàng gật đầu. Hắn cũng đã nghiên cứu thật kỹ một phen, sau khi được Sở các chủ nhắc nhở thì hắn đã thành công phanh lại.
Trong lúc nói chuyện, hình thức rung của Tống Thư Hàng cũng dần ngừng lại.
“Ơ? Không run nữa à? Không phải là ngươi thật sự dùng một linh hồ để làm thử nghiệm, ngưng tụ nguyên anh đấy chứ?” Xích Tiêu kiếm tâm ma nghi hoặc hỏi lại.
Tống Thư Hàng đáp lại với vẻ mặt khó ở: “Kẹt... Kẹt rồi.”
Xích Tiêu kiếm tâm ma ngu người: “Hả?”
“Sau khi đám mệnh luân của ta trùng kích vào tầng bảy xong thì bị kẹt giữa khe cửa.” Tống Thư Hàng ví von.
Tầng thứ bảy khá đặc thù, cần có Thiên Cương + pháp khí bản mệnh phối hợp trùng kích.
Pháp khí bản mệnh của Tống Thư Hàng ngầu như trái bầu, Thiên Cương thì hắn đã ăn cùng với bữa tiệc thiên kiếp kho tàu rồi.
Nhưng không rõ tại sao, lúc sức mạnh của pháp khí bản mệnh + Thiên Cương phối hợp để trùng kích vào thất trọng thiên thì lại bị kẹt rất kỳ lạ.
Sở các chủ nói: “Từ xưa đến giờ ta chưa từng nghe chuyện mệnh luân bị kẹt ở khe cửa khi trùng kích cảnh giới Chân Quân thập trọng thiên.”
“Hay là ta ăn ít thiên kiếp kho tàu quá nên hấp thu chưa đủ sức mạnh thiên cương?” Tống Thư Hàng suy tư rồi hỏi.
Phương diện mệnh luân và pháp khí bản mệnh của hắn chắc chắn không có vấn đề gì, chút tự tin ấy thì hắn vẫn có.
Khả năng lớn nhất chính là sức mạnh thiên cương vãn chưa đủ.
Vậy thì hắn cần làm thêm vài sợi thiên kiếp nhị phẩm tấn cấp tam phẩm tới để kho tàu ăn, bổ sung dinh dưỡng và sức mạnh thiên cương mới được.
Lúc này, sợi tóc ngố dài bảy mét của Sở các chủ lại kéo dài ra, chọt chọt trên đầu Tống Thư Hàng.
Một lát sau Sở các chủ mới đáp: “Không chỉ là sức mạnh thiên cương không đủ mà thân thể của ngươi cũng tới cực hạn rồi.”
Thân thể của Tống Thư Hàng đã chứa chấp niệm âm ảnh của Thánh Nhân Nho gia để chiến đấu một trận với đại lão quả cầu béo hóa thân.
Sau đó, mặc dù năng lượng còn sót lại của Thánh Nhân đã tiến hành tẩm bổ cho thân thể Tống Thư Hàng, nhưng thân thể của hắn cũng đã tới cực hạn.
Nói thật, bây giờ Tống Thư Hàng vẫn còn đứng đây nói chuyện với mọi người mà chưa nổ banh xác phần lớn đều là nhờ giọt thánh huyết trong cơ thể hắn.
“Dừng lại đi, ngươi cần phải nghỉ dưỡng sức một thời gian đấy.” Sở các chủ nói.
Thậm chí Sở các chủ còn hoài nghi nếu như bây giờ Tạo Hóa Tiên Tử mà thu hồi giọt thánh huyết trong người Tống Thư Hàng thì hắn sẽ nổ banh xác ngay cho mà xem!
“Tống ~ ngốc ~ ngốc ngốc ngốc ~” Tạo Hóa Tiên Tử lại hát.
“Tiếc quá.” Tống Thư Hàng bật cười.
Nhưng cuộc đời chính là như thế đấy, đời người có mấy khi được như ý muốn chứ.
Không thể thập toàn thập mỹ mới là cuộc đời.
Cái này gọi là vẻ đẹp thiếu hụt.
Nói xong thì vb nhẹ nhàng chỉnh đầu của mình ngay ngắn lại. Sau đó hắn bước lên từng đóa hoa sen đen đi tới chỗ của đại lão quả cầu béo hóa thân đứng lúc đầu.
Đại lão quả cầu béo này là một hóa thân, bị khắc kim nhất kích của hắn phối hợp với Tán Tài Vương Tọa để tiêu diệt, không biết có rớt cái gì lại không nhỉ?
Ví như thứ tuyệt đối sẽ không bị hủy diệt gì đó chẳng hạn.
Ánh mắt và thần thức của Tống Thư Hàng quét qua một vòng, không có gì cả. Khúc xương bất hủ mà hắn luôn muốn lấy lại từ tay đại lão quả cầu béo vẫn không thấy đâu.
“Chẳng lẽ trong hóa thân này cũng không chứa khúc xương bất hủ mà là hàng nhái do đại lão quả cầu béo tự chế ư?” Tống Thư Hàng nhíu mày.
Đây không phải một tin tức tốt.
Trình độ khoa học kỹ thuật của nó đã phát triển tới mức này rồi ư?
Nếu thật sự là vậy thì có nghĩa là khúc xương bất hủ thật sự vẫn luôn ở chỗ đại lão quả cầu béo bản thể.
Mà bản thể của đại lão quả cầu béo thì vẫn luôn ở thế giới Cửu U, cho dù là Bạch tiền bối two bản thể ra tay cũng chưa chắc đã cướp được khúc xương bất hủ từ tay nó.
Mà đại lão quả cầu béo thì có thể thông qua việc liên tục chế tạo khúc xương bất hủ hàng nhái phiên bản sạc pin để đưa hóa thân của mình vào hiện thế kiếm chuyện.
“Sở tiền bối, Xích Tiêu kiếm tiền bối có phát hiện được gì không?” Tống Thư Hàng hỏi.
"Không có." Xích Tiêu kiếm đáp.
Sợi tóc ngố của Sở các chủ cũng lắc theo.
“Đi thôi, chúng ta rời khỏi không gian chiến đấu này trước đã. Sau đó ta phải lập tức tới thế giới Tà Liên của Bạch tiền bối two xem thử ngài ấy đã gặp chuyện gì mới được.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn phải thương lượng về chuyện của đại lão quả cầu béo với Bạch tiền bối two một chút, để xem có cách ứng đối gì hay không.
Nói xong thì hắn lại nhìn về phía Tạo Hóa Tiên Tử.
Tạo Hóa Tiên Tử gật đầu một cái rồi giơ tay tế con mắt Thánh Nhân ra.
Con mắt Thánh Nhân lóe sáng một cái, thân ảnh của Tống Thư Hàng cũng chuyển ra khỏi không gian chiến đấu.
Hắn còn chưa kịp đứng vững.
“Hây ~~ Bá Tống, hãy ăn một pháo của ta đi.” Rùa cha hét lớn một tiếng. Một đạo Quy Hống pháo cấp bát phẩm bắn thẳng về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Quả bất ngờ nên hắn thậm chí còn không kịp tránh né.
Cha của tiểu thư rùa ơi, một giây trước chúng ta vẫn còn là chiến hữu mà. Sao ngươi lại nhẫn tâm ra tay độc ác với ta như thế chứ?
Tống Thư Hàng ăn trọn một pháo.
Ngay sau đó, đột nhiên có một thứ gì đó bay ra khỏi người hắn.
“Chết tiệt.” Thứ kia phát ra tiếng gào lớn không cam lòng.
Đó là một cục kim loại thể lỏng trông như thủy ngân, chẳng biết nó đã dán lên người Tống Thư Hàng tự lúc nào, ngay cả Sở các chủ cũng không thể phát hiện ra được sự hiện hữu của nó.
Kết quả lại bị một chiêu Quy Hống pháo của cha rùa bắn trúng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận