Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 903: Đao Hoàn… Ti Tuyến Chi Đao.

Chương 903: Đao Hoàn… Ti Tuyến Chi Đao.
Tà ma chuột Hamster:
“Ta không có mang thứ đó.”
Diệp Tư nghiêm túc nói:
“Hả? Đầu năm nay ra cửa lại không mang theo tiền sao? Ngươi không biết câu ‘không có tiền nửa bước khó đi’ à?”
Tà ma chuột Hamster:
“… Thực ra, ta có thể dùng linh thạch đổi lấy tiền của nhân loại bình thường.”
Diệp Tư nói:
“Linh thạch tự ta cũng có. Cái ta cần là tiền để đi vào các cửa hàng mua mua mua… Linh thạch lại không thể cầm đi mua mua mua.”
Tà ma chuột Hamster im lặng một lúc lâu mới đáp:
“Ta có thể ghi sổ không?”
Diệp Tư:
“… Thôi, lần này xen như miễn phí cho ngươi. Lần sau ra đường nhất định phải nhớ mang tiền mặt nhé. Loại vật như tiền ở hiện thế có ích lắm đấy.”
Diệp Tư nói đầy thấm thía.
Nói xong, Diệp Tư vươn tay thi triển hai Trì Dũ thuật hiệu quả cao lên người tà ma chuột Hamster.
Vết thương tà ma chuột Hamster đa số là ngoại thương. Hơn nữa Diệp Tư tự mình ra tay nên cũng biết chỗ nào cần chữa nhất. Sau khi quăng hai cái Trì Dũ thuật xong thì tà ma chuột Hamster có thể khôi phục hành động.
Tà ma chuột Hamster nói:
“Cảm ơn nhé.”
“Nhỡ kỹ sau này tới hiện thế nên đổi nhiều tiền mặt vào nhé.”
Diệp Tư lại dặn dò, nói xong cô lập tức quay về trong cơ thể Tống Thư Hàng.
Tà ma chuột Hamster đứng dậy, chắp tay với Tống Thư Hàng rồi nói:
“Vậy thì Tống Thư Hàng đạo hữu, chúng ta từ biệt tại đây vậy!”
Tà ma chuột Hamster dẫu sao cũng là kẻ da mặt mỏng, không muốn bắt nạt kẻ yếu đuối. Sau khi nhận ân tình trị liệu của ‘kẻ thù’ là Diệp Tư kia, tà ma chuột Hamster cảm thấy thật ngại ngùng nên vừa đứng dậy thì vội vàng chào từ biệt Tống Thư Hàng.
Nói xong, tà ma chuột Hamster dùng một phù bảo khống chế lôi đài, mở một cánh cửa không gian chuẩn bị bước vào trong rời đi.
Tống Thư Hàng vội vàng hô to:
“Chờ chút đã! Chuột Hamster đạo hữu, trước khi rời đi, mời ngươi giải trừ không gian lôi đài này đã!”
Lần trước cũng vậy, sau khi con hamster này đánh xong thì lập tức mở cánh cửa nhỏ đi mất, quăng Tống Thư Hàng lại trong không gian lôi đài. May mắn hôm ấy Bạch Tôn Giả cũng có mặt, dùng năng lực không gian cứu Tống Thư Hàng từ không gian lôi đài ra ngoài.
Nhưng “Không Gian Lôi Đài Chiến Đấu” bây giờ là bản thăng cấp! Đến tận lúc này Bạch Tôn Giả còn chưa tìm được lôi đài, nếu tà ma chuột Hamster lại vỗ mông bỏ đi tiếp thì Tống Thư Hàng sẽ bị nhốt trong không gian lôi đài này mất.
Tà ma chuột Hamster vỗ đầu:
“Suýt chút nữa là quên hóa giải không gian này rồi. Nhưng mà nói thật, ta thật muốn nhốt ngươi ở trong không gian lôi đài này luôn cho rồi. Như vậy ngươi sẽ không đi dụ dỗ chủ nhân ta nữa.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Ngươi mù à? Con mắt nào của ngươi thấy ta dụ dỗ chủ nhân của ngươi? Hơn nữa, Bạch tiền bối two, chủ nhân nhà ngươi cũng là một tên đàn ông có được không?
“Đúng rồi, thứ này cho ngươi, xem như ta trả lại ân tình hai cái Trì Dũ thuật kia.”
Tà ma chuột Hamster nói xong lại ném một phù bảo nho nhỏ cho Tống Thư Hàng:
“Chỉ cần đưa chân khí vào là có thể kích hoạt phù bảo này, khiến ngươi bước vào trạng thái ẩn thân hoàn toàn. Chỉ cần không đụng phải Kiếp Tiên cửu phẩm thì không cần sợ sẽ bị phát hiện. Ta cũng dựa vào nó mới tránh được tai mắt của những tu sĩ nhân loại kia. Phù bảo này có thể sử dụng chừng hai ba lần, tự ngươi tiết kiệm chút đi.”
Nói xong, tà ma chuột Hamster hóa giải không gian lôi đài. Sau đó nó chui vào trong cảnh cửa không gian be bé ban nãy rồi biến mất tăm.
…………………….
Sau khi không gian lôi đài được giải trừ, cơ thể Tống Thư Hàng bỗng xuất hiện ngay trên đỉnh Tử Cấm.
Lúc này, đạo hữu của “Nhóm Cửu Châu số 1” đã chuyển đi chỗ khác. Nhưng vẫn còn vài người đứng lại tại chỗ.
Bạch Tôn Giả đang tò mò ngồi xổm trên đỉnh Tử Cấm, dường như đang nghiên cứu gì đó, giống như có thứ gì đó khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Đông Phương Lục Tiên Tử ôm một con chim tước xinh đẹp trong tay, thấp giọng nói chuyện với nó.
Tam Nhật sư huynh và tiểu hòa thượng ngồi ở một góc của đỉnh Tử Cấm, yên lặng chờ đợi. Dược Sư với Giang Tử Yên thì ngồi bên cạnh Tam Nhật.
“Thư Hàng tiểu hữu ra rồi kìa.”
Vị trí Đông Phương Lục Tiên Tử đứng khiến cô là người đầu tiên thấy Tống Thư Hàng đột nhiên xuất hiện.
Tống Thư Hàng:
“Chào các tiền bối, khiến mọi người lo lắng rồi.”
Bạch Tôn Giả đứng lên:
“Thư Hàng, ngươi mới đi đâu thế? Ta đột nhiên cảm giác được có lực lượng không gian dao động, sau đó ngươi đột nhiên mất dạng. Nhưng mà ta lại không thể xác định vị trí của ngươi. Còn nữa, nơi ngươi biến mất để lại ấn kí pháp thuật rất thú vị. Ta rất hứng thú với ấn kí pháp thuật loại ẩn hình trong đó. Nó cho ta cảm giác đồng căn đồng nguyên với công pháp mà ta đang tu luyện.”
Tống Thư Hàng đáp:
“Là thế này, vừa rồi ta lại bị con hamster kia kéo vào không gian lôi đài. Chính là con Hamster chúng ta gặp tại trận đại chiến với tà ma Cửu U ở Bạch Vân thư viện của Nho gia ấy.”
Bạch Tôn Giả nghe vậy thì lập tức hiểu ra:
“Thì ra là cái không gian kỳ quái kia. Không gian lôi đài đối phương sử dụng lần này chắc đã được thay đổi rồi đúng không?”
“Đúng vậy!”
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát rồi đưa phù bảo ban nãy tà ma chuột Hamster để lại cho Bạch Tôn Giả rồi nói:
“Bạch tiền bối, nếu ngài có hứng thú với pháp thuật ẩn hình ban nãy thì có thể xem thử phù bảo này đây. Phù bảo này chính là thứ mà con tà ma chuột Hamster kia dùng để ẩn hình.”
Sau khi nhận lấy phù bảo nho nhỏ kia, đôi mắt Bạch Tôn Giả sáng lên, lập tức cắm đầu nghiên cứu.
Lúc này Dược Sư lại mở miệng hỏi:
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi không bị thương đấy chứ?”
Tống Thư Hàng đáp:
“Ta không bị thương, cảm ơn tiền bối đã quan tâm.”
Dược Sư mỉm cười dịu dàng:
“Nếu vậy thì ta cũng an tâm. Các vị đạo hữu, ta và Tử Yên đi trước một bước nhé.”
Nói thật, Dược Sư đột nhiên trở nên dịu dàng như thế khiến mọi người không quen lắm.
Tống Thư Hàng đột nhiên nhớ đến một việc nên nói ngay:
“Đúng rồi Dược Sư tiền bối này, bao giờ ngài rảnh thế? Ta muốn thỉnh giáo ngài một chút tri thức về đan dược.”
Dược Sư cười nói:
“Ta biết rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”
Tống Thư Hàng:
“Cảm ơn tiền bối.”
“Không cần khách khí.”
Dược Sư nói xong lập tức đi trước một bước cùng Giang Tử Yên. Tiếp đó, Tam Nhật sư huynh dắt tiểu hòa thượng bước tới:
“Thư Hàng, mấy ngày nay làm phiền ngươi chăm sóc đám Quả Quả, bọn nó đã gây thêm phiền toái cho ngươi rồi.”
Tống Thư Hàng đáp:
“Thật ra phần lớn thời gian bọn nó cũng có thể coi như khá ngoan.”
Ừ, đặc biệt sau khi Quả Quả và Chúc bị Tống Thư Hàng đánh mông một trận thì ba đứa nhóc lập tức ngoan hẳn.
Tam Nhật sư huynh cười nói:
“Ta đã nghe Quả Quả kể lại mọi việc rồi. Cho nên ta mới nói đấy, với đám giặc con cứng đầu này thì phải đánh một trận mới chừa.”
Tam Nhật sư huynh nói xong lại lấy một sợi tơ trắng noãn ra đưa cho Tống Thư Hàng, rồi nói:
“Đúng rồi Thư Hàng này, đây là lễ vậy thú vị ta đã hứa sẽ tặng cho ngươi đấy.”
Tống Thư Hàng tò mò:
“Đây là gì thế?”
“Đây là một tài liệu luyện khí, tên là Kiếm Nhận Ti. Đừng xem thường nó, nó sắc bén lắm đấy. Đúng rồi, Kiếm Hoàn Bắc Hà Tán Nhân sử dụng trong trận chiến giữa hắn và Đồng Quái tiền bối ngươi cũng thấy đúng không? Kiếm Nhận Ti chính là một trong những tài liệu để chế tạo Kiếm Hoàn đấy.
Tam Nhật sư huynh giải thích:
“Sợi Kiếm Nhận Ti này thuộc về loại tài liệu loại sắc bén, chuyên dùng để chế tạo Kiếm Hoàn sắc bén. Mấy hôm trước ta đột nhiên có việc đi ra ngoài chính là vì để kiếm Kiếm Nhận Ti này đấy. Ta lấy được không ít, sợi Kiếm Nhận Ti này xem như món quà nhỏ tặng cho ngươi.”
Tống Thư Hàng cảm thán:
“Thì ra là Kiếm Hoàn, đỉnh thật đấy. Đáng tiếc, kỹ năng thiên phú của ta lại là đao.”
Tam Nhật sư huynh cười to vỗ Tống Thư Hàng:
“Ha ha ha, thật ra ngươi cũng có thể cân nhắc làm Đao Hoàn mà?”
Tống Thư Hàng lườm Tam Nhật:
“Đao Hoàn là thứ quỷ gì? Đại khảm đao được làm từ tơ sao?”
Tam Nhật sư huynh nói:
“Ha, không đùa nữa. Ngươi đã không sao thì ta và tiểu Quả Quả cũng phải đi trước đây. Cũng tới giờ cho tên nhóc này đi ngủ rồi.”
Tiểu hòa thương dụi mắt nói:
“Thư Hàng sư huynh, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Tống Thư Hàng phất tay nói.
Tam Nhật sư huynh mang tiểu hòa thượng ngự kiếm phi hành rời đi.
Cảnh giới tứ phẩm ngự kiếm phi hành tuyệt thật đấy. Trong lòng Tống Thư Hàng vô cùng khao khát.
Bây giờ Tống Thư Hàng cũng cách cảnh giới tứ phẩm không xa lắm. Bốn kỳ mạch tam phẩm thì Tống Thư Hàng đã đả thông được mạch thứ ba Dương Viêm mạch rồi. Tiếp theo, Tống Thư Hàng chỉ còn chờ đả thông Không Vương mạch thì sẽ lập tức có tư cách trùng kích cảnh giới tứ phẩm thôi.
Nhưng mà trước lúc tấn chức cảnh giới tứ phẩm, Tống Thư Hàng còn rất nhiều chuyện phải làm.
Ít nhất thì Tống Thư Hàng cần học một chút trận pháp chuyên phụ trợ cho việc độ kiếp. Thiên kiếp khi tấn chức tứ phẩm cũng không phải chuyện đùa, Tống Thư Hàng không muốn bị sét đánh chết.
Sau khi Tam Nhật sư huynh rời đi, Đông Phương Lục Tiên Tử ôm con chim tước kia đi tới trước mặt Tống Thư Hàng. Cô vươn tay ra, đưa chú chim về phía Tống Thư Hàng.
“A? Là Tiểu Thải.”
Tống Thư Hàng liếc mắt một cái thì lập tức nhận ra ngay, con chim tước này chính là tiểu tước yêu biến ảo thành hình người xong thì lập tức đi tỏ tình với tên bắt yêu đẹp trai Nghiêm Thiệu.
Tiếc thay đoạn tình ái kia đúng là trò đùa của tạo hóa. Tiểu tước yêu Tiểu Thải tỏ tình bằng cả tấm lòng nhưng suýt chút nữa lại bị người bắt yêu bắt về nhốt cả đời.
Đông Phương Lục Tiên Tử cười nói:
“Tiểu Thải nói nhất định phải đi cảm ơn ngươi.”
Tước yêu Tiểu Thải ngẩng đầu, phát ra thanh âm thanh thúy:
“Thư Hàng tiên sinh, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Ngoài ra, cảm ơn hạt sen Quân Tử Kim Liên và nước suối của ngươi.”
“Đừng khách khí, chuyện vặt ấy mà.”
Tống Thư Hàng vươn tay nhận tước yêu Tiểu Thải từ tay Đông Phương Lục Tiên Tử, vuốt nhẹ bộ lông của cô.
Mong rằng cô nhóc này có thể khôi phục từ đả kích tình yêu lúc trước.
Tước yêu Tiểu Thải thoải mái xoay đầu. Đột nhiên, cô hỏi:
“Thư Hàng tiên sinh, ngươi nói tại sao người và yêu tinh lại không thể yêu nhau chứ?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi ngược lại:
“Ai nói với cô là người và yêu tinh không thể yêu nhau? Tuy thời gian ta chính thức bước vào tu chân giới không lâu nhưng ta từng nhìn thấy không ít tin tức tu sĩ cường đại kết làm đạo lữ song tu với yêu tu trên nhật báo tu sĩ đấy.”
Tiểu Thải lại cảm thán:
“A không đúng… Ý ta là tại sao người bắt yêu và yêu tinh không thể đến với nhau vậy?”
Tống Thư Hàng trả lời:
“Vấn đề này cô nên đi hỏi người bắt yêu mới đúng.”
Nhưng nghĩ một lát, Tống Thư Hàng lại bổ sung:
“Thật ra thì ta có một người bạn là người bắt yêu. Ta từng nghe hắn nhắc tới chuyện khi người bắt yêu đối mặt với yêu quái sẽ có một cảm giác kềm lòng không đậu mà muốn bắt yêu lại rồi giết sạch. Đây là một loại bản năng không thể khống chế được.”
Từ sau khi biết Viện Trưởng là người bắt yêu, Tống Thư Hàng lập tức hiểu được loại xúc động mà Viện Trưởng từng nói với mình là có ý gì.
Có loại bản năng này, khi yêu quái gặp phải người bắt yêu thì cũng chỉ có một kết cục mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận