Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1650: Vì sao ta lại tiện tay như vậy?

Chương 1650: Vì sao ta lại tiện tay như vậy?
Cái ‘thiện duyên’ này có cần khoa trương như vậy không?
Đưa một tấm diễn đồ kim đan đã khiến người ta ngạc nhiên lắm rồi, nếu mua một còn tặng thêm một, kèm cả ‘vẽ mắt cho rồng’ thì có khi sẽ chết người đấy!
Ta không cần cái loại mua một tặng một thế này.
Ý thức của Tống Thư Hàng tiến vào trạng thái nội thị, nhanh chóng quan sát diễn đồ kim đan trên ‘hạch tâm thần huyết Cổ Vu’ của mình.
Một mã QR hoàn chỉnh.
Nhìn trái nhìn phải vẫn không nhận ra rốt cuộc nó thiếu cái gì.
Theo lý mà nói thì đây đã là một diễn đồ kim đan ‘hoàn chỉnh’, không có gì thiếu sót. Diễn đồ này xong xuôi thì kim đan sẽ từ cảnh giới thứ hai là ‘tử kim đan’ trở thành ‘lưu ly kim đan’.
Thêm bước nữa thì phải chuẩn bị, ngoan ngoãn chờ độ kiếp thôi.
‘Vẽ mắt cho rồng’ là khâu khó khăn và quan trọng nhất trong cảnh giới kim đan ngũ phẩm như đã nói đâu? Có không biết bao nhiêu tu sĩ kẹt tại nét bút này tới mấy chục năm đã nói đâu? ‘Vẽ mắt cho rồng’ cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa như đã nói đâu?
Tống *Trong lòng lạnh buốt. Hết sức tuyệt vọng* Thư Hàng.
Thời gian chờ hồi sinh của ta còn chưa hết mà.
Không, đây không phải chuyện quan trọng nhất.
Kim đan bản mệnh của ta còn chưa bắt đầu vẽ diễn đồ đấy nhé!
Nếu viên ‘Thần huyết Cổ Vu’ này dẫn thiên kiếp tới, vậy sau khi vượt qua thiên kiếp thì cảnh giới của ta tính kiểu gì đây?
Đến lúc đó ta sẽ là ngũ phẩm hay lục phẩm?
Nếu viên tiểu kim đan này thật sự hóa thành ‘lưu ly kim đan’ thì ta phải làm gì đây?
Chẳng lẽ lại học theo Thiên Nhai Tử đạo trưởng, liên tục tìm người để truyền công à?
Tống Thư Hàng xoa cằm rơi vào trầm tư.
Thực ra... Nếu Tống Thư Hàng thật sự muốn truyền công thì sẽ không phiền toái như Thiên Nhai Tử đạo trưởng.
Bởi vì hắn đã đóng dấu thánh ấn cho rất nhiều người.
Bao gồm rất nhiều đệ tử trong môn phái của các vị tiền bối thuộc ‘Nhóm Cửu Châu số 1’.
Đừng quên thánh ấn có chức năng ‘truyền công từ xa’, mặc dù khi dùng chức nàng này, tùy theo khoảng cách mà tốn khá nhiều linh lực, nhưng khả năng truyền công của nó hoàn toàn không thành vấn đề.
Trong đầu Tống Thư Hàng hiện lên một hình ảnh.
Một ngày nào đó, công lực trong kim đan lưu ly của hắn tăng vọt lên, gần tới mức phải độ kiếp. Sau đó hắn lập tức khởi động khả năng truyền công từ xa của ‘thánh ấn Bá Tống’, cho mỗi đạo hữu bị đóng thánh ấn khoảng một ngày công lực.
Dù sao thì cũng không thể truyền nhiều được.
“Không được, ta thà vật nhau với thiên kiếp còn hơn trở thành Thiên Nhai Tử thứ hai.” Tống Thư Hàng lắc đầu nói.
Đâu phải không thể vượt qua được thiên kiếp, cứ mỗi tháng lại gặp đại lão thiên kiếp một lần, mọi người cũng quen mặt nhau rồi, cùng lắm thì gặp mặt lão đại thiên kiếp thêm lần nữa thôi.
Chờ đôi bên quen thân thêm chút nữa, có khi lần sau độ kiếp, đại lão thiên kiếp có thể nương tay cho hắn ấy chứ.
“Ài ~” thở dài một cái, ý thúc của Tống Thư Hàng điểm nhẹ lên ‘Thần huyết Cổ Vu một cái.
‘Thần huyết Cổ Vu’ vốn mỏng dính lại biến thành tròn vo.
Mã QR bao phủ toàn bộ viên ‘Thần huyết Cổ Vu’, xác định không có bất cứ nơi nào hạ bút được.
“Còn cứu được không?” Lúc này giọng của Xích Tiêu Kiếm tiền bối lại vang lên.
Tống Thư Hàng: "Hết cứu nổi rồi."
“Thế thì... chuẩn bị độ kiếp thôi, ra đi, chúng ta bàn cách độ kiếp cái đã. Sau đó tranh thủ để ngươi vào trạng thái ‘độ kiếp một mình’ đừng để bất cứ ai chen vào thiên kiếp của ngươi. Như vậy cho dù thiên kiếp có giáng lâm thì cũng chỉ là thiên kiếp từ ngũ phẩm lên lục phẩm. Nếu thiên kiếp không biến dị thì ngươi hoàn toàn có thể đối kháng chính diện với thiên kiếp.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối an ủi.
Tống Thư Hàng im lặng một lúc rồi nói: “Ta cảm thấy chỉ trong một câu nói ngắn ngủi này mà tiền bối đã kháy ta tới mấy lần.”
“Ảo giác thôi, đây là lời chúc phúc mà tiền bối ta dành cho ngươi. Ta đang an ủi ngươi đấy, đồ ngốc.” Xích Tiêu Kiếm nói.
Tống Thư Hàng cười đáp: “Cảm ơn tiền bối.”
Sau khi được Xích Tiêu Kiếm tiền bối nhắc nhở, Tống Thư Hàng phát hiện... Nếu chỉ là thiên kiếp từ ngũ phẩm lên lục đơn thuần thì hắn không cần phải sợ gì cả.
Không nói chuyện khác, chỉ riêng ‘hình chiếu Điện Công Đức’ mà mỹ nhân rắn công đức dựng lên đã đủ khiến hắn nằm một chỗ cũng vượt qua được thiên kiếp ngũ phẩm lên lục phẩm bình thường.
Tống Thư Hàng yên tâm hẳn.
Sau đó, ý thức của hắn chuẩn bị rời khỏi tiểu đan điền.
Trước khi đi, cơ thể ý thức của hắn giơ ngón tay ra, chạm nhẹ vào viên hạch tâm ‘Thần huyết Cổ Vu’.
Xoẹt ~~
Một lát sau, toàn bộ viên Thần huyết Cổ Vu sáng bừng lên.
Sau đó. . .
Tống Thư Hàng bước vào trạng thái vẽ ‘diễn đồ kim đan’.
Tống Thư Hàng: "? ? ?"
Trạng thái vẽ diễn đồ kim đan á?
Thế này là sao đây?
Chẳng lẽ ta bị kéo vào thế giới diễn đồ kim đan của ‘kình đan bản mệnh’, phải vẽ lên kình đan bản mệnh à?
Thế này là ép ta hoàn thành diễn đồ kim đan của kình đan bản mệnh, sau đó mới vẽ ‘nét bút cuối cùng’ cho tất cả các tiểu kim đan ư?
Trong lúc Tống Thư Hàng suy nghĩ như vậy thì thần huyết Cổ Vu khổng lồ xuất hiện trước mặt hắn.
Hình vẽ ‘QR code’ trên đó sang lấp lánh. . . như trở thành mực cho diễn đồ kim đan.
[ Đợi đã, chẳng lẽ... ] Tống Thư Hàng nghĩ tới một khả năng.
Thật ra ‘Thần huyết Cổ Vu’ của ta còn chưa tiến hành ‘diễn đồ kim đan’?
‘Mã QR’ xuất hiện trên diễn đồ kim đan của ta thực ra không thể tính, ta phải tự vẽ lại diễn đồ kim đan?
[Thế thì mọi chuyện thành ra dễ hiểu rồi!] Tống Thư Hàng đã hiểu ra.
Chẳng trách, dù ‘diễn đồ kim đan’ của kim đan Cổ Vu đã hoàn thành, nhưng hắn không có cảm giác gì về tấm ‘diễn đồ kim đan’ này cả.
Hơn nữa... Từ đầu chí cuối, diễn đồ kim đan này không hề xuất hiện trong lòng hắn!
Hóa ra cần hắn phải tự mình vẽ lại.
Tống *Đầy máu sống lại tại chỗ* Thư Hàng.
Hắn giơ tay ra, chạm lên ‘Thần huyết Cổ Vu’, bắt đầu vẽ dọc theo mã QR nọ.
Không cần chỉnh sửa hay thay đổi gì hết.
Thật ra hắn rất hài lòng với tấm ‘diễn đồ kim đan mã QR’ này.
Vả lại hắn thấy chức năng ‘thêm bạn’ và hình ảnh ‘tế đàn Cổ Vu’ ẩn giấu trong đó cũng không tệ, rất xứng với ‘Thần huyết Cổ Vu’.
Lần vẽ diễn đồ kim đan này, Tống Thư Hàng chỉ cần ‘tô đè’ lên là được.
Đây là bức dễ thứ ba trong số diễn đồ kim đan của hắn, khi vẽ chẳng cần đau đầu suy nghĩ gì hết.
Hai bức thoải mái nhất đương nhiên do mỹ nhân rắn công đức và linh quỷ vẽ thay hắn rồi.
Quá trình vẽ đè lên ‘diễn đồ kim đan’ rất nhẹ nhàng.
Tốc độ của Tống Thư Hàng rất nhanh.
Chỉ cần tô đè lại theo hình vẽ ban đầu là được.
Không bao lâu sau, toàn bộ ‘diễn đồ kim đan mã QR’ cũng sắp tô xong.
Chỉ còn lại nét cuối cùng.
Nét bút này chính là ‘nét bút khó khăn nhất’, nét bút vẽ mắt cho rồng.
Cho dù chỉ ‘tô đè’ lên, nhưng trong lòng Tống Thư Hàng vẫn cảm nhận được tầm quan trọng của nét bút này.
Trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác.
Trong bức ảnh ‘tế đàn Cổ Vu’ kia, nét bút này đại biểu cho thần huyết vàng kim chảy ra từ cổ tay của người đàn ông đứng bên rìa tế đàn.
Đó là trung tâm của toàn bộ hình vẽ, là điểm tinh hoa của tất cả.
“Vẽ tới đây thôi là được.” Tống Thư Hàng nói nhỏ.
Như vậy thì cả bảy viên tiểu kim đan của hắn đều nằm trong trạng thái thiếu ‘nét bút cuối cùng’.
Đều nhau như thế mới vui tai vui mắt làm sao
“Sau đó, chờ ta vẽ ‘diễn đồ kim đan’ lên kình đan bản mệnh xong thì sẽ vẽ nốt nét bút cuối cùng cho tất cả ‘diễn đồ kim đan’!” Tống Thư Hàng nói.
Vẽ nốt nét cuối cùng lên tất cả diễn đồ kim đan cùng lúc một lúc cho đồng bộ, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.
“Hơn nữa, ta cảm thấy cơ duyên của nét vẽ mắt cho rồng còn chưa tới.” Tống Thư Hàng nói.
Vẽ mắt cho rồng, cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được.
Cơ duyên chưa tới thì không thể cưỡng cầu.
Cũng như diễn đồ thứ ba của hắn là ‘thanh âm thánh nhân đã tắt từ thời viễn cổ’, cho dù biết rất rõ nét bút cuối cùng là mắt phải của Thánh Nhân đang giảng pháp, thậm chí lúc đó hắn cảm thấy cả lĩnh ngộ lẫn linh lực của mình đều đầy đủ, hoàn toàn có thể vẽ lên mắt phải của Thánh Nhân rồi, nhưng cơ duyên chưa tới nên hắn không thể vẽ được con mắt phải này.
Lúc này, ‘diễn đồ kim đan mã QR’ trước mặt cũng cho hắn cảm giác tương tự.
Tống Thư Hàng đưa tay vẽ lên nét cuối cùng: “Cũng như lúc này, cho dù ta muốn vẽ nốt nét cuối cùng thì cũng sẽ có đủ thứ chuyện khiến ta không thể vẽ được nét ‘vẽ mắt cho rồng’ được.”
Trong lòng hắn có cảm giác như vậy.
Điểm!
Ngón tay Tống Thư Hàng ấn lên ‘diễn đồ kim đan’.
Sau đó. . .
Nét bút cuối cùng bị tô đen.
Tống Thư Hàng: "! ! ! !"
Khi tô xong nét bút cuối cùng của vẽ mắt cho rồng, toàn bộ ‘diễn đồ kim đan mã QR’ như sống lại.
Đồng thời, cái tên của diễn đồ kim đan này cũng hiện lên trong lòng Tống Thư Hàng.
[ Tế đàn vu pháp ẩn giấu trong lịch sử ].
Một cái tên hết sức chính xác.
Bởi vì tế đàn vu pháp này ẩn giấu trong ‘mã QR’.
“Đợi đã!” Tống Thư Hàng cảm thấy thận mình đau nhói từng cơn.
Vì sao ta lại tô được nét cuối cùng chứ?
Rõ ràng trong lòng ta có cảm giác rất mãnh liệt - ta cảm thấy dù mình làm thế nào thì cũng không thể tô nốt nét cuối cùng này. Ta cảm thấy cơ duyên của mình còn chưa tới.
Sao lại tô được chứ?
Thế này không khoa học!
‘Thần huyết Cổ Vu’ màu vàng đã bắt đầu lột xác.
Đầu tiên, nó từ cảnh giới ‘thực kim đan’ biến đổi thành ‘tử kim đan’ - mặc dù nó không phải kim đan, nhưng sau khi trở thành hạt trong kim đan thì cũng có một số đặc điểm của kim đan.
Thần huyết màu vàng sậm hóa thành màu tím.
Tiếp đó, nó lại từ trạng thái ‘tử kim đan’ tiến thẳng lên trạng thái ‘lưu ly kim đan’.
Thần huyết từ màu tím chuyển thành màu lưu ly.
Toàn bộ thần huyết trong veo như lưu ly, phát ra màu vàng kim.
Ngay sau đó, viên ‘lưu ly kim đan’ này bắt đầu phản hồi lại cho Tống Thư Hàng.
Thể chất của Tống Thư Hàng được tăng cường trên diện rộng.
Linh lực của hắn càng thâm hậu hơn.
Thần thức cũng mở rộng.
Toàn bộ cơ thể hắn bắt đầu thay đổi.
«Thánh Viên Long Lực Thần Công» và «Nho Gia Kim Cương Thân» tự động vận chuyển.
32 con thánh viên viễn cổ xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, tay cầm 32 quyển kinh văn Nho gia.
Lần này đội hình lại biến hóa.
Con thánh viên to lớn vẫn đứng giữa, tiếp đó mười con thánh viên quây thành một vòng tròn nhỏ, 21 con thánh viên tạo thành một vòng tròn lớn, vây lấy Tống Thư Hàng và thánh viên lớn vào trong.
Ý thức của Tống Thư Hàng rời khỏi ‘tiểu đan điền’.
Hắn ngẩng đầu lên trời, vẻ mặt chán ngán cuộc đời.
“Vừa rồi ngươi đã làm gì thế?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi – tại sao nó lại cảm thấy Tống Thư Hàng đang mạnh lên thế nhỉ?
“Ngứa tay là bệnh, phải chữa.” Tống Thư Hàng bình tĩnh đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận