Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1810: Giết địch 1000, tự hại 999

Chương 1810: Giết địch 1000, tự hại 999
“Cược xem ai khóc trước á? Khóc thật sự, không phải khóc giả vờ đúng không?”
Tống Thư Hàng xác nhận lại.
Thiếu niên mỉm cười đáp:
“Đúng.”
“Ta đồng ý, vậy chúng ta bắt đầu cuộc thi thôi!”
Tống Thư Hàng nói.
Thiếu niên: “???”
“Ta cược ta sẽ khóc trước.”
Tống Thư Hàng vội nói:
“Hu hu hu ~~”
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng lệ rơi đầy mặt, những giọt nước mắt to như hạt đậu tràn ra khỏi mi, không ngăn lại nổi.
Đây là một bộ công pháp có trong trí nhớ của hắn, hắn nhớ là Thông Nương cũng đang tu luyện… Tên của nó chắc là ‘Thiên Khấp Bảo Điển’ thì phải. Hắn học phần mở đầu, coi như cũng được cái vỏ ngoài.
Bộ công pháp này có thể đâm thẳng vào nội tâm của tu sĩ, khóc càng khỏe, hiệu quả của công pháp càng lớn. Thậm chí khi đã tu luyện đến chỗ cao thâm, công pháp còn có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của kẻ địch. Đây chính là một môn công pháp đáng sợ khiến cho các tu luyện giả và kẻ địch đắm mình trong khóc lóc.
Tống Thư Hàng vận chuyển bộ công pháp này rồi nhớ lại những trải nghiệm bi thảm trong mấy tháng qua của mình… Hắn không ngừng chết đi, không ngừng chịu đựng đau đớn.
Nói thật, nếu như không phải đạo tâm của Tống Thư Hàng kiên cường, thử cho một người khác chịu đựng những chuyện xảy ra nửa năm nay với hắn, nói không chừng đã bị sụp đổ trong đau đớn và sự hành hạ của tử vong rồi. Hiện tại mỗi đêm trong đầu Tống Thư Hàng vẫn còn tiếng 88888 vang vọng, đó là Do Bí Pháp Giám Định đang gây sự.
Có một khoảng thời gian, hắn luôn phải chịu đựng đau đớn tinh thần do tinh thần lực quá mạnh mang tới + âm thanh 88888 như ruồi bọ vang lên bên tai cả ngày + đau đớn do Bí Pháp Giám Định phản hồi lại + áp lực không ngừng đối mặt với tử vong.
‘Thiên Khấp Bảo Điển’ giống như một chiếc chìa khóa mở cửa nước mắt trong tâm hồn, dưới thao tác của Tống Thư Hàng, nó có thể tránh khỏi đạo tâm kiên định, kêu gọi sự bi thương của hắn.
Hoa lê ngậm sương, nước mắt rơi như mưa, lệ nóng doanh tròng…
Đây không phải giả vờ khóc mà là tiếng khóc phát ra từ sâu trong lòng.
Ở phía đối diện, thiếu niên thộn mặt ra nhìn Tống Thư Hàng.
“Ta thắng rồi.”
Tống Thư Hàng lau nước mắt, bình tĩnh nói. Tuy rằng phải rơi những giọt nước mắt quý giá nhưng nếu thắng cá cược thì cũng đáng giá.
Thiếu niên: “…”
Hắn dùng ánh mắt thương hại để nhìn Tống Thư Hàng.
Cái đồ thiếunaox.
Có tin ta thụi cho ngươi một quyền lòi shit không?
“Tiền bối, có phải ngươi định đổi ý không?”
Tống Thư Hàng nhìn thiếu niên chằm chằm.
Thiếu niên thở dài:
“Quy tắc cá cược ta chưa nói, đến cả nghi thức cá cược cũng chưa bắt đầu, ngươi khóc cái gì?”
Triển khai nghi thức cá cược là một bước rất quan trọng trong cá cược của đôi bên.
Nhờ nghi thức cá cược này, hắn mới có thể lấy được những thứ khái niệm hóa như ‘trù tâm’.
Nếu không thì không có bất cứ ý nghĩa nào.
“Nghe cho kỹ đây, chúng ta cá cược ai khóc trước thì người đó thua. Ai có thể kiên trì cho đến cuối cùng thì đó chính là người thắng cuộc. Nếu không á, ai mà không biết khóc chứ? Ta đây có thể khóc trước ngươi, hơn nữa còn là thật lòng rơi lệ nữa cơ. Hu hu hu ta cũng có thể làm mẫu cho ngươi xem, ta khóc đẹp lắm luôn.”
Thiếu niên bổ sung.
“…”
Tống Thư Hàng hỏi lại với vẻ không chắc lắm:
“Tiền bối, ngươi có chắc không phải là vì nhìn thấy ta khóc quá nhanh nên mới lâm thời thay đổi quy định không?”
Thiếu niên nhếch miệng cười tươi:
“Ngươi nghĩ ta là loại người đó à?”
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Đối phương là đại tiền bối nên uy tín thì vẫn phải có chứ.
“Vậy thì chuẩn bị bắt đầu đánh cược đi.”
Thiếu niên từ từ nói.
“Đợi đã tiền bối.”
Tống Thư Hàng vươn tay ra ngăn cản.
Ai khóc trước người đó thua… thì có gì hay mà cược chứ? Ngài chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nghiền chết ta, đến lúc đó đánh cho ta khóc luôn hoàn toàn không thành vấn đề, thế còn cược cái quần gì nữa?
Tống Thư Hàng kiên quyết phản đối phương án này.
“Có vấn đề gì?”
Thiếu niên hỏi ngược lại.
“Không thể sử dụng bạo lực, không thể sử dụng bất cứ cách thức tấn công nào, nếu không vụ đánh cược này không cần phải tiếp tục nữa.”
Tống Thư Hàng nói.
“Đừng lo lắng, ta chơi đánh cược là vì kích thích và hồi hộp. Để tối đa hóa kích thích, nguyên tắc trong mỗi lần đánh cược của ta chỉ có hai chữ… tuyệt đối công bằng.”
Thiếu niên nói với giọng ấm áp.
Tống Thư Hàng vội vàng nhắc nhở:
“Đấy là bốn chữ mà.”
Thiếu niên khoát tay:
“Nói bằng ngôn ngữ viễn cổ thì chỉ có hai chữ thôi, phiên dịch thành tiếng Hán mà ngươi có thể hiểu thì mới thành bốn chữ.”
Tống Thư Hàng: “…”
Ngươi đang bắt nạt ta kém ngôn ngữ viễn cổ đúng không!
“Ta sẽ giới thiệu nguyên tắc đánh cược của chúng ta từ đầu đến cuối một lần cho ngươi biết.”
Thiếu niên búng tay, ba thỏa thuận do phù văn viễn cổ tạo thành bật ra.
“Thứ nhất, tuyệt đối công bằng. Sau khi bắt đầu cá cược, tất cả các dữ liệu như cảnh giới, thể lực, tinh thần lực của ta và ngươi sẽ điều chỉnh về trạng thái bằng nhau.”
“Thứ hai, chúng ta sẽ phải chịu đựng sát thương, hiệu quả phép thuật, hiệu quả thị giác như nhau. Mỗi một thủ đoạn mà ngươi dùng với ta cũng sẽ có tác dụng tương tự với ngươi. Ngược lại cũng vậy. Chúng ta không so kè thực lực mà là ai khiến cho đối phương bật khóc trước.”
“Thứ ba, tất cả những hiệu quả phụ gia như ánh sáng công đức, hóa thân ngoại thân đều không được mang vào ván cược. Nếu không các thủ đoạn của ngươi đừng hòng chạm đến ta nửa phân.”
“Thế nào, bây giờ đã có lòng tin chưa?”
Thiếu niên hỏi.
Tống Thư Hàng xoa cằm:
“Cứ cảm thấy vẫn còn nhiều chỗ để lách luật lắm.”
“Đúng, đúng là có chỗ trống để lách. Nếu như ngươi có thể tìm thấy chỗ trống thì cứ tha hồ mà lợi dụng. Đây là sự nhượng bộ của ta với ngươi, cũng là sự tự tin của ta.”
Thiếu niên mỉm cười đáp.
Tống Thư Hàng gật đầu… giờ hắn biết tại sao vị tiền bối này cược mười lần thì thua cả mười rồi? Ba quy tắc của hắn đều hạn chế hắn, dồn hắn vào chỗ chết.
Mấy năm nay, tại sao dân số của một số quốc gia ngày càng thụt giảm, nguyên nhân lớn trong đó là do mọi người thích chơi những trò kích thích, làm tim đập mạnh.
“Vậy là ngươi đồng ý ba quy tắc nói trên rồi chứ?”
Thiếu niên hỏi.
“Nói cách khác, chúng ta so xem người nào có thể nhẫn nhịn hơn, ai có trái tim cứng rắn hơn!”
Tống Thư Hàng mỉm cười:
“Không thành vấn đề.”
Chịu đựng đau đớn là thiên phú đắc ý của Tống Thư Hàng, đây cũng là năng lực duy nhất mà hắn tự tin có thể mang ra so bì với vị tiền bối trước mặt mình này.
“Vậy thì bắt đầu ván cược thôi.”
Thiếu niên vỗ nhẹ một cái.
Hắn và Tống Thư Hàng bị một tầng phù văn màu vàng bao phủ, dường như cả hai bước vào một cái hòm bị phong kín vậy.
Đồng thời, có rất nhiều thân ảnh bị phù văn tách ra khỏi người Tống Thư Hàng.
Thông Nương, mỹ nhân rắn công đức, Tạo Hóa Tiên Tử, Vũ Nhu Tử da đen…
Ván cược chính thức bắt đầu.
“Có thủ đoạn gì thì thi triển đi.”
Thiến niên đứng đối diện với Tống Thư Hàng, bình tĩnh nói.
“Thủ đoạn gì cũng được à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đúng thế.”
Thiếu niên nheo mắt lại, đáp.
Tống Thư Hàng không hề do dự mà để ‘con mắt Thánh Nhân Nho gia’ chiếu một tia sáng về phía thiếu niên.
Cảnh giới của thiếu niên bị áp chế xuống còn bằng hắn - cảnh giới lục phẩm.
Nếu thế thì ăn một phát cường giả giám định thuật của ta đây!
Thiếu niên không hề né tránh, mặc cho ánh nhìn mang thai chiếu vào mình.
Bụng của hắn bắt đầu trướng lên, mười giây sau đã to như mang thai mười tháng, tiếp đó cảm giác đau đớn khi sinh nở không ngừng dội tới.
Bụng của Tống Thư Hàng cũng lập tức phình lên, đến khi to như mang thai mười tháng, cơn đau đẻ ập đến.
Giết địch 1000, tự hại 999.
Mỹ nhân rắn công đức:
“Đến đây nào, tổn thương nhau đi ~”
Tạo Hóa Tiên Tử:
“Đến đây nào, cùng mang thai đi ~”
Vũ Nhu Tử da đen nghĩ ngợi một hồi, hai vị tiên tử nói hết cả thoại rồi, cô không có gì để nói cả.
Thiếu niên chắp hai tay sau lưng, híp mắt lại, nụ cười vẫn vương trên gương mặt. Mang thai cũng thế mà sinh nở cũng vậy, đối với hắn, chút đau đớn này hoàn toàn không đáng gì.
Tống Thư Hàng vẫn giữ bình tĩnh, hắn không chỉ một lần mang thai, lần đầu đẻ, lần hai đẻ thuận lợi, lần ba còn đẻ đủ kiểu ấy chứ. Hắn cũng không sợ ‘ánh nhìn mang thai’.
“Đây chính là thủ đoạn của ngươi à? Thú vị đấy.”
Thiếu niên bình tĩnh nói.
Tống Thư Hàng:
“Nhưng vẫn không thể khiến tiền bối thay đổi sắc mặt. Qủa nhiên… híp mắt đều là quái vật.”
“Xin lỗi nhé, mắt của ta không mọc trên ngực (*).”
Thiếu niên đáp.
(*) Chơi chữ: “híp” đồng âm với “ngực” theo tiếng địa phương
Tống Thư Hàng: “…”
“Bây giờ đến lượt ta. Đương nhiên chúng ta không chơi theo chế độ luân lưu, ngươi có thủ đoạn gì cứ thi triển ra là được.”
Thiếu niên dứt lời liền vươn hai tay ra vẽ một vòng tròn:
“Nếu muốn khiến đối phương bật khóc, hành hạ nhục thân là cách làm thấp kém nhất. Đau đến bật khóc chẳng có tí kỹ thuật nào cả, hơn nữa còn phí sức. Trên thực tế, cách tốt nhất khiến người ta bật khóc là đả kích về tinh thần.”
Thiếu niên nói xong thì vươn tay chỉ vào Tống Thư Hàng:
“Đại Bi Ai Thuật.”
Một pháp thuật quỷ dị rơi xuống người Tống Thư Hàng, đồng thời nó cũng có tác dụng với chính bản thân thiếu niên.
“Pháp thuật này có thể cưỡng chế rót bi thương vào người tu sĩ, khiến cho nội tâm của tu sĩ rơi vào tuyệt vọng, đau khổ bật khóc. Ngươi có thể kiên trì với pháp thuật này bao lâu đây?”
Dứt lời, hắn lại nhắc nhở:
“Do pháp thuật này là ta sáng tạo ra nên khả năng đề kháng của ta với nó rất cao. Vì thế thực ra đây cũng là chỗ ‘không công bằng’ trong ‘nguyên tắc công bằng’.”
[Vậy chẳng phải gần như ‘Thiên Khấp Bảo Điển’ à?]
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Khả năng đề kháng của hắn với loại phép thuật này chỉ thường thường.
Ngộ nhỡ chỗ mềm yếu nhất trong nội tâm của hắn bị chọc trúng, vậy thì hắn thua mất.
Đã như thế, có thủ đoạn gì thì cứ điên cuồng sử dụng, đây cũng không phải chế độ theo lượt.
Tống Thư Hàng vươn tay quẹt qua ‘vòng tay không gian’, lấy ra một viên bảo thạch nước mắt trong suốt. Hắn rót linh lực vào trong bảo thạch, kích hoạt nó.
Sau đó có một loại bi thương vô tận cuốn tới. Đây là cảm xúc của những lần bật khóc bi thương ít ỏi trong cả cuộc đời Tống đầu gỗ, là sự thống khổ mà hắn bộc phát ra sau khi biết tin Bích Thủy Các đã bị phá hủy.
[Để lại bi thương của ta cho ngươi, hy vọng ngươi sẽ thích… By: Tống nhất.]
Tác dụng của bảo thạch cũng ngay lập tức phát huy trên cơ thể Tống Thư Hàng.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Gương mặt của thiếu niên vẫn rất bình tĩnh, đến cả nụ cười mỉm trên mặt cũng không thay đổi.
Tống Thư Hàng lại đi lên trước vài bước, tới bên cạnh thiếu niên.
“Định chọn bạo lực cận chiến à?”
Thiếu niên hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu, phần ‘găng tay Nghịch Kình Võ Sĩ’ trên các ngón tay ở tay phải rút lại, lộ ra bụng ngón tay.
Hắn đặt ngón tay lên người thiếu niên, đồng thời triển khai chế độ sương mù trong chớp mắt.
‘Bí Pháp Giám Định, công suất lớn nhất.’
Đến đây nào, cùng ta nếm thử cực hạn đau khổ nào.
Chỉ cần bất tử thì cứ đau cho đến chết.
Ai khóc trước kẻ đó là cháu chắt của người kia.
Bí Pháp Giám Định rơi xuống người thiếu niên, cơ thể sương mù phát nổ.
Cái giá phải trả vượt xa tưởng tượng của Tống Thư Hàng.
Cơ thể sương mù suýt chứt nữa nổ thành nhiều mảnh nhỏ.
Cùng với đó là cơn đau kịch liệt khiến người ta muốn phát điên phản hồi thẳng tới linh hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận