Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3018: Trứng Màu Cuối Phim

Chương 3018: Trứng Màu Cuối Phim
Thi và Chúc trong hai thế giới ảo ảnh đều sững sờ.
Chẳng phải Tống sư huynh đã nói phải chuẩn bị tinh thần thể nghiệm sự cô quạnh trong thời gian rất dài sao? Vậy tại sao lại có một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai bọn họ?
Có người trò chuyện cùng vẫn tính là cô quạnh à?
Hơn nữa...
Thi cảm thấy hình như giọng nói này khá quen tai.
Nhưng sau khi cẩn thận đối chiếu với giọng của các vị tiên tử trong trí nhớ, Thi lại phát hiện không có giọng nói nào giống giọng vừa rồi.
Chẳng lẽ giọng của vị tiên tử nào đó trong trí nhớ xảy ra biến hóa nên mới biến thành chất giọng như bây giờ?
Nhưng nếu Tống sư huynh đã đưa bọn họ vào thế giới này, có thể giọng nói vừa xuất hiện cũng là một phần của quá trình củng cố đạo tâm?
Ít nhất hẳn là sẽ không thương tổn bọn họ.
Nghĩ đến đây, Thi bình tĩnh lại đáp: “Ta tên là Thi... Nếu tiên tử cảm ứng được một người khác, vậy hẳn là sư muội Chúc của ta.”
Nhưng tiếng của Thi không thể truyền đạt cho vị tiên tử kia.
“Không trả lời? Hay là không thể nói chuyện?” Giọng nói trong trẻo nọ nghi hoặc hỏi.
Lại một lát sau.
“Ơ, đây là nhập mộng à? Là kỹ năng nhập mộng của Ông chủ Tống?” Hình như giọng nói nọ nhớ đến một số chuyện.
“Ông chủ Tống?” Thi sững sờ.
Trong trí nhớ của Thi, người gọi Tống tiền bối như vậy... hình như là Thông tỷ tỷ thường bị ngắt đầu?
Nếu nghe kỹ, giọng nói trong trẻo này quả thật khá giống giọng của Thông Nương. Nhưng giọng nói này trưởng thành hơn, giống như xen giữa giọng thiếu nữ và giọng ngự tỷ.
Thông tỷ tỷ bị sao vậy? Giọng nói này trở nên rất trưởng thành, rất mê người.
“Kỹ năng nhập mộng của Ông chủ Tống ngươi có thể mang người bay cùng từ lúc nào vậy? Ngươi thiên vị quá đấy, trước giờ ngươi chưa từng mang ta bay cùng... coi chừng tháng này ta tăng gấp đôi tiền lương của nhân viên công ty đấy.” Giọng của ngự tỷ Thông Nương lại vang lên. Hình như cô đang trò chuyện với Tống tiền bối thì phải?
Thi nghi hoặc bèn cảm ứng xung quanh nhưng không nghe thấy giọng của Tống sư huynh.
Chẳng lẽ Tống sư huynh ở bên ngoài nói chuyện với Thông tỷ tỷ?
“Nhưng nếu là Ông chủ Tống, vậy ta cũng không cắt đứt mối liên hệ nhân quả này. Hai tiểu tử các ngươi tiếp tục đi... cuối phim ta cho các ngươi thêm một phần trứng màu (1) nhỏ.” Giọng của Thông Nương ngày càng thấp, cuối cùng biến mất.
“Cảm giác thật kỳ lạ.” Thi nghi hoặc nói.
Thi có cảm giác hình như giọng của Thông Nương truyền đến từ một thế giới khác cách đây rất xa, giống như là xuyên thời không.
Ngoài ra... trứng màu là cái gì?
Sau khi giọng Thông Nương trưởng thành quyến rũ biến mất, “câu chuyện đời hành” chậm rãi mở ra.
Lần này Thi và Chúc đều cảm nhận được rõ bản thân đã trở thành một cây hành được trồng trong đất.
“Đây chính là đời hành mà Thông tỷ tỷ nói?” Thi chợt nghĩ.
Thi và Chúc cảm nhận được bản thân trở thành thực vật, rễ đâm sâu xuống đất, không thể di chuyển, chỉ có thể đong đưa theo gió.
Mới đầu Chúc còn cảm thấy rất mới mẻ thú vị. Thể nghiệm trở thành một cây hành khác hoàn toàn với khi làm người, Chúc chơi vui quên trời quên đất.
Nhưng mặt trời mọc rồi lặn, một ngày trôi qua.
Dù thể nghiệm có thú vị đến đâu nhưng nếu không có thay đổi gì cũng sẽ trở nên khô khan nhàm chán.
Chẳng bao lâu Chúc đã chán ngán loại thể nghiệm đời hành này.
Nhưng... đây lại mới chỉ là bắt đầu.
Cây hành mà bọn họ biến thành đong đưa trên đỉnh núi, cô độc, không ai nói chuyện, cũng không có ai đến tiếp xúc.
Mặt trời mọc, mặt trời lặn.
Ngày lại ngày trôi qua.
Chúc bắt đầu không chịu nổi... Quá nhàm chán, đặc biệt đối với một cô bé hoạt bát hiếu động như Chúc, loại thể nghiệm đời hành nhàm chán thế này đúng là một loại tra tấn khủng bố.
Bây giờ cô bé hơi hối hận khi lựa chọn giống Thi. Với tính cách của Thi, có lẽ Thi sẽ thích ứng với đời hành nhưng Chúc thì không thích hợp.
Thật ra... ngay cả Thi cũng không chịu nổi.
Dù có chín chắn cỡ nào thì Thi vẫn chỉ là một đứa bé. Mới đầu Thi còn có thể thầm tính thời gian, xem thử mình đã trải qua bao nhiêu ngày.
Nhưng sau khi trải qua mấy tháng, Thi không tính nổi thời gian được nữa.
Tinh thần bị tra tấn đến mức sắp phát điên.
“Quả nhiên súp gà độc (2) đều gạt người. Cái gì mà trở thành một cây cỏ nhỏ không buồn không lo, sinh trưởng trên thảo nguyên rộng lớn, đong đưa theo gió chứ... Ngươi trở thành một cây cỏ nhỏ thử xem?”
Còn nữa... chẳng lẽ Tống sư huynh đã từng trải qua loại thể nghiệm này?
Thảo nào đạo tâm của Tống sư huynh lại vững như vậy.
Kiểu cuộc sống mà con người không thể thể nghiệm nổi này, loại thể nghiêm rất rõ ràng chân thật thế này, nếu có thể chịu đựng phút cuối thì bảo sao đạo tâm không vững cho được?
Trong lúc trải nghiệm, Thi và Chúc cũng nghĩ đến việc cắt ngang đời hành, rời khỏi thế giới cực kỳ nhàm chán này.
Thế nhưng... không làm được.
Tống Thư Hàng cũng từng muốn cắt ngang eo hành, tự sát đi ra, nhưng nhập mộng không có chức năng này.
Một năm trôi qua, hai năm trôi qua, mười năm trôi qua, ba mươi năm trôi qua...
Thi không biết mình còn phải ở trong thế giới này bao lâu. Nhưng có một số việc... sau khi cố vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, ngược lại có thể bắt đầu thích ứng từng chút một.
Thân là đệ tử xuất thân từ đại môn phái, Thi có nền tảng tu luyện cực tốt. Tính ra Thi còn thích ứng nhanh hơn Tống Thư Hàng năm đó.
Hơn nữa trong lòng Thi có một ý niệm... Tống sư huynh đã kiên trì đến cùng, cô cũng phải kiên trì đến cùng!
Sau khi Thi bình tĩnh lại, đạo tâm của cô bé chậm rãi được cường hóa theo năm tháng trải nghiệm đời hành.
Còn Chúc thì đã sắp quên mình từng là con người, dù sao đời người ngắn ngủi của cô bé còn không dài bằng đời hành. Thân là một cây hành phải có giác ngộ làm hành, cắm rễ xuống đất hấp thu dinh dưỡng, nảy mầm lớn lên, quang hợp phục vụ con người.
Thi, ta không làm người đâu!
Ngược lại với Thi bình tĩnh trầm ổn, Chúc lại khá giống Tống Thư Hàng năm ngoái.
Sau đó, một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm...
Đạo tâm của Thi và Chúc đã được mài dũa bóng mượt.
Trong lúc hai người còn đang đợi đời hành dài đằng đẵng, Thông Nương đột nhiên nhảy ra từ trong đất.
Nhảy ra?
Lúc này đây, Thi và Chúc Thơ cảm động đến bật khóc.
Vốn dĩ với đạo tâm hiện giờ của bọn họ, trời sập xuống cũng không sợ hãi không hoảng hốt, nhưng ngay lúc Thông Nương nhảy ra từ dưới đất, bọn họ vẫn không kiềm được rơi nước mắt.
Thế giới vẫn tươi đẹp!
Ngay lúc Thông Nương nhảy ra, diễn biến câu chuyện trong ảo ảnh bỗng dừng lại.
Nội dung câu chuyện do hóa thân bọc thép đặt ra chỉ là để hai cô bé thể nghiệm ba trăm năm đời hành một chút, nội dung phần sau không thích hợp với thiếu nhi.
Thi và Chúc vẫn là trẻ con, dù đã trải qua ba trăm năm đời hành...
“Kết thúc rồi ư?” Thi thở dài nặng nề.
Cô bé cảm thấy tâm thái của mình không còn trẻ nữa.
Bên Chúc cũng như vậy, cô bé cảm thấy bây giờ mình không thể ấu trĩ như ba trăm năm trước nữa.
Thi, ta không làm hành đâu!
“Trước kia Tống sư huynh trải qua ba trăm năm như vậy mà vẫn có thể nhảy nhót vui vẻ, tính cách cũng không thay đổi gì, vẫn có thể giữ tâm tính như lúc ban đầu... Đây là thiên phú hay là có bí quyết gì đó?” Thi thầm nói.
Diễn biến câu chuyện trong nhập mộng đã dừng, rốt cuộc có thể đi ra rồi đúng không?
Khi Thi và Chúc đều nghĩ như vậy thì thế giới màn hình đen trước mắt lại bắt đầu sáng lên.
Còn... còn nữa ư?
Chú thích:
(1) Trứng màu (trứng phục sinh): Chỉ thông điệp ẩn hay những chi tiết thú vị nếu không để ý sẽ dễ bị bỏ qua, hoặc những đoạn after credit sau khi nội dung chính của phim kết thúc.
(2) Từ bề ngoài thì giống súp gà cho tâm hồn nhưng thực chất lại che giấu nội dung mang tính tiếp thị và lừa gạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận