Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1351: Ta không nghe, ta không nghe, vương bát niệm kinh

Chương 1351: Ta không nghe, ta không nghe, vương bát niệm kinh
Đại lão cái gì cũng có thể bán không nhịn được mà quấn chặt chiếc chăn trên người mình… Trong cuộc giao dịch làm người ta mệt tim, lạnh tim này, cũng chỉ có chiếc chăn mỏng trên người có thể đem lại cho hắn một chút ấm áp.
Đại lão hít một hơi thật sâu.
Những thứ mà bây giờ hắn đã bỏ ra, sau này cũng có thể kiếm về từ chỗ của Hải Vương. Nhà Hải Vương rất giàu, đại lão cái gì cũng có thể bán nhìn một phát là biết ngay.
Hải Vương được kế thừa truyền thừa của một vị Kiếp Tiên cửu phẩm thần bí, đừng thấy nó cao nhất cũng chỉ đạt cảnh giới Huyền Thánh mà coi thường, gia sản của nó còn nhiều hơn đại đa số các Kiếp Tiên cửu phẩm nữa.
Mặt khác, lần này đại lão cái gì cũng có thể bán được cũng muốn có được một bảo vật từ chỗ của Hải Vương. Đó là món đồ một vị khách hàng khác của hắn cần. Dùng găng tay màu bạc có thể đổi được món bảo vật kia, sau đó lại lấy một đống linh thạch và vài món thiên tài địa bảo nữa từ Hải Vương nữa.
Nhưng tiền đề là hắn phải nhập được hàng ‘găng tay màu bạc’ trước cái đã.
Tống Thư Hàng tiếp tục chớp mắt nhìn đại lão cái gì cũng có thể bán.
Nếu lấy “Chúc phúc của Tổ Vu” trao đổi với các tu sĩ khác thì e là họ đã giao găng tay màu bạc ra từ lâu rồi. Đây là pháp khí bước nhảy không gian quý giá nhất đó!
Nhưng Tống Thư Hàng “thế giới hạch tâm”, cùng với “vòng tay pháp khí” mà Bạch tiền bối đã chế tạo cho rồi.
Tuy là bây giờ thế giới hạch tâm vẫn chưa có chức năng “bước nhảy không gian cự ly ngắn”, nhưng nếu thăng cấp thêm vài lần nữa, biết đâu sẽ có tính năng này thì sao.
Hơn nữa, bây giờ toạ độ của khi đi vào và ra khỏi thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng đã lệch khoảng hai ba mét. Chỉ cần hắn nhanh chóng tiến vào thế giới hạch tâm rồi lại rời đi là đã có thể thực hiện tính năng tương tự như “bước nhảy không gian”, chỉ có điều khoảng cách hơi ngắn mà thôi. Nhưng đây không phải là vấn đề, bởi vì thế giới hạch tâm có thể thăng cấp!
Còn về tính năng cất giữ mười món binh khí thì không gian của vòng tay pháp khí và thế giới hạch tâm cũng có, hơn nữa có thể cất nhiều hơn, chỉ có điều lấy ra bỏ vào hơi phiền toái chút thôi.
Nhưng mà, quá trình đổi pháp khí trong thế giới hạch tâm của hắn nó ngầu!
Ví dụ như bom hạt nhân thiên kiếp, Tống Thư Hàng hai tay ôm ngực, ở sau lưng có hình ảnh bom hạt nhân như ẩn như hiện, ngầu biết bao nhiêu?
Đối với Tống Thư Hàng, tác dụng duy nhất của pháp khí [Chúc phúc của Tổ Vu] đó chính là “Ánh nhìn của Tổ Vu” – một loại pháp thuật có tác dụng cấm chế pháp khí. Trong thời khắc mấu chốt, có thể phong tỏa vũ khí của kẻ khác sẽ quyết định thế cục của trận chiến.
Nhưng nếu chỉ vì một công năng này mà phải giao dịch “găng tay màu bạc”, để Hải Vương gom đủ bộ “bảo giáp Thánh Kiếm Chiến Tranh” thì Tống Thư Hàng lại cảm thấy không đáng.
Cho nên, xin đại lão cái gì cũng có thể bán cứ tiếp tục ra giá đi!
“Chúc phúc của Tổ Vu là cơ sở lần giao dịch này của chúng ta, ngoài nó ra Tống tiểu hữu còn muốn thứ gì nữa không?”
Đại lão cái gì cũng có thể bán vẫn mỉm cười rất chuyên nghiệp.
Tống Thư Hàng lắc đầu: “Ta mới vừa gom đủ ba loại nguyên liệu của “Pháp khí tổ hợp Tam Thập Tam Thú”, bây giờ vẫn chưa nghĩ ra là mình còn thiếu cái gì. Thế nên, tiền bối ngài nói xem còn có thứ gì có thể trao đổi với găng tay màu bạc của ta?”
Không cần gì nên “cứng” chứ sao.
“Ba loại nguyên liệu cuối cùng?”
Đại lão cái gì cũng có thể bán thật sự muốn đâm đầu vào tường.
Ba loại nguyên liệu cuối cùng này là hắn tự tay giao dịch với Tống Thư Hàng… Hắn thấy đó là mấy nguyên liệu bát phẩm nhỏ nhoi không đáng kể, chính vì thế trước khi giao dịch ‘găng tay màu bạc’ hắn tiện tay làm luôn đơn hàng nhỏ này, ai ngờ ba nguyên liệu này lại là thứ mấu chốt.
Mệt tim, đau tim.
Có phải là vì hôm nay bị quấy nhiễu nên khi làm ăn hắn mới sơ sẩy thế không?
Lại nói tiếp, từ khi hình chiếu của hắn đi tới bên người Tống tiểu hữu, hắn đã cảm thấy trong bóng tối có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Trong cặp mắt kia chứa đầy vẻ tham lam.
Đại lão cái gì cũng có thể bán cảm thấy thấp thỏm.
“Khụ, Tống tiểu hữu, số lượng bảo vật ở chỗ ta quá mức khổng lồ, ta cũng không biết ngươi sẽ muốn cái gì. Nếu ngươi không ngại, ta có thể thi triển một pháp thuật, ngươi phối hợp với pháp thuật của ta là có thể cảm ứng được đồ vật nào có duyên với ngươi.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán nói.
Tống Thư Hàng: “Được thôi, ta sẽ phối hợp với tiền bối.”
Sau đó, đại lão cái gì cũng có thể bán giơ tay chỉ một cái, một vật có hình dáng như vòng tròn ánh sáng nhập vào người Tống Thư Hàng.
Sau khoảng chừng mười hơi thở.
Đại lão cái gì đều có thể bán vung tay lên, một quầng sáng xuất hiện ở trước mặt Tống Thư Hàng.
Mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ: ‘Mảnh vỡ điện Công Đức’.
‘Kim đan kéo dài tuổi thọ - chỉ dùng cho người thường, có thể tăng thêm hai trăm năm tuổi thọ.’
‘Thập tự giá trọng sinh, thuộc loại pháp khí hồi sinh, là một pháp khí thuộc hệ thống tu luyện thánh quang phương Tây, tu sĩ dưới lục phẩm có thể sử dụng. Sau khi đạt lục phẩm sẽ mất tác dụng.’
Bên dưới còn có một danh sách các vật phẩm, nội dung trên những danh sách đó toàn là phù văn, chỉ có đại lão cái gì cũng có thể bán mới hiểu.
Chỉ có ba loại vật phẩm được bày ra cho Tống Thư Hàng xem.
“Ta muốn dùng một trong ba món đầu tiên và “Chúc phúc của Tổ Vu” để đối lấy găng tay màu bạc của ngươi.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán mỉm cười đầy chuyên nghiệp, nói.
“Quả nhiên toàn là những thứ mà mình cần.”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Mảnh vỡ Thiên Đình là thứ hắn vẫn đang thu thập; kim đan kéo dài tuổi thọ là thứ hắn muốn chuẩn bị cho cha mẹ, bạn bè; thập tự giá hồi sinh thì càng không cần nói, đây đúng là đồ vật cứu mạng chân chính.
Tống Thư Hàng cảm thấy gần đây mình hơi bị xui xẻo, liên tiếp dùng hết hai pháp khí hồi sinh rồi. Cho nên, nếu trên người có thêm một pháp khí hồi sinh nữa thì khi “tìm đường chết” hắn cũng sẽ tự tin hơn.
Như vậy nếu phải chọn một trong ba, thì nên chọn cái nào đây?
Tống Thư Hàng sờ cằm suy tư.
“Hai thứ.”
Bỗng nhiên có một giọng nói phát ra từ cơ thể Tống Thư Hàng.
Là giọng của Diệp Tư.
Đại lão cái gì đều có thể bán:
“Gì cơ?”
“Ta nói là ba chọn hai, chúng ta sẽ giao dịch ngay. Nếu không, găng tay màu bạc vẫn sẽ ở trong tay ta, chúng ta không còn gì để bàn.”
Giọng của Diệp Tư trả lời.
Đại lão cái gì cũng có thể bán:
“Chỉ có thể ba chọn một, nếu không ta sẽ bị lỗ vốn mất.”
“Ta và Thư Hàng cũng không cần “Chúc phúc của Tổ Vu” kia lắm, thứ đó cũng chẳng có tác dụng gì với bọn ta. Nói thật, chẳng qua vì nể mặt tiền bối nên bọn ta mới định giao ‘găng tay màu bạc’ cho ngươi, nhưng phải là ba chọn hai mới được.”
Diệp Tư nói.
Đại lão cái gì cũng có thể bán còn muốn ép giá thêm chút nữa.
Giao dịch là một quá trình cò kè mặc cả, là một cuộc đấu tranh tâm lý, xem ai có thể nhìn thấu được suy nghĩ của đối phương trước.
Có điều, khi hắn đang muốn ép giá thêm, cái cảm giác bị “ánh mắt tham lam” nhìn chằm chằm càng thêm rõ ràng.
Thậm chí hắn còn cảm thấy có một loại lực lượng đang lén lút “tìm hiểu nguồn gốc”, muốn lần theo hình chiếu đi tìm bản thể của hắn.
“Được rồi, ba chọn hai, chúng ta giao dịch đi.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán vội nói.
“Chúng ta muốn mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ: ‘mảnh nhỏ điện Công Đức’ và thập tự giá hồi sinh, về phần kim đan, thứ này Bích Thuỷ Các cũng luyện chế được.” Giọng nói của Diệp Tư tiếp tục vang lên.
“Được!”
Đại lão cái gì cũng có thể bán trả lời một cách sảng khoái.
Hắn đưa ra pháp khí Kiếp Tiên cửu phẩm “Chúc phúc của Tổ Vu, một thập tự giá nạm đầy kim cương và còn có một đám sương mù đen kịt. Sương mù bao lấy một toà cung điện nhỏ, chính là mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ ‘mảnh nhỏ điện Công Đức’, chỉ cần giải tán lớp sương mù, điện Công Đức sẽ phóng to ra, trở lại hình dáng vốn có.
Tống Thư Hàng cầm lấy “Chúc phúc của Tổ Vu”, suy nghĩ một chút rồi đeo nó vào tay trái.
Khi tay trái vừa chạm vào món pháp khí này, giám định bí pháp cũng được khởi động.
Ngay sau đó, toàn thân chảy máu, như biến thành một người máu vậy.
Đại lão cái gì cũng có thể bán nhìn tới nghệch mặt ra.
“Cũng may, cái giá này mình vẫn miễn cưỡng chịu đựng được.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
Tin tức về pháp khí này hiện lên trong đầu hắn.
‘Chúc phúc của Tổ Vu’: Pháp khí Kiếp Tiên cửu phẩm (một trang bị trong bộ chiến giáp Tổ Vu), ngũ phẩm có thể dùng.
Tăng cường tình cảm của người sử dụng với “không gian”.
Kích hoạt pháp khí có thể thực hiện bước nhảy không gian cự ly ngắn 500 mét.
Pháp khí chứa một không gian loại nhỏ, đựng được mười binh khí, có thể thay đổi vũ khí trong nháy mắt.
Kỹ năng tăng thêm: ‘Ánh nhìn của Tổ Vu’.
Kỹ năng này phân thành hai bước, bước một kích hoạt pháp thuật, đóng dấu trên pháp bảo của đối phương; bước hai kích hoạt ấn ký, giam cầm không gian nơi pháp bảo của đối phương đang tồn tại, làm nó mất đi tác dụng trong thời gian ngắn. Hiệu quả của ấn ký là cả đời.
“Ồ?”
Tống Thư Hàng hơi sửng sốt.
“Chúc phúc của Tổ Vu” cũng là chiến giáp Kiếp Tiên? Vậy là thứ này và “găng tay màu bạc” là cùng một loại ư?”
Chậc chậc chậc, thế này thì đúng là thú vị.
Có khi nào trong tương lai sẽ có một ngày, đại lão cái gì cũng có thể bán lại phải từ xa xôi ngàn dặm lại đây và trả giá thật cao để mua lại cái găng tay “Chúc phúc của Tổ Vu” này không nhỉ?
Phải đạt cảnh giới là ngũ phẩm mới có thể sử dụng pháp khí này.
Bây giờ Tống Thư Hàng chỉ có tứ phẩm.
Có điều cảnh giới của Diệp Tư là lục phẩm, dư sức kích hoạt nó. Diệp Tư dùng sức mạnh của mình dẫn dắt pháp khí “Chúc phúc của Tổ Vu” tạo thành một ấn ký trên “găng tay màu bạc”.
Sau đó mới đưa găng tay màu bạc trắng cho đại lão cái gì cũng có thể bán.
“Xác nhận đã hoàn thành giao dịch.”
Tống Thư Hàng nói.
“Hợp tác vui vẻ.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán cất găng tay màu bạc trắng, sau đó nhanh chóng biến mất.
Hắn cứ đi một cách vội vã như vậy, thậm chí không muốn ở thêm dù chỉ một lát.
“Kỳ lạ, sao cứ cảm thấy tiền bối cái gì cũng có thể bán đang chạy trốn vậy nhỉ?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Diệp Tư cười hì hì: “Ta cũng có cảm giác này, thôi nhé Thư Hàng, hẹn gặp lại.”
Vừa nói xong thì cô lại ngủ say.
Tống Thư Hàng: “…”
Hoá ra cô vẫn chưa tiếp thu xong truyền thừa à?
Dường như đột nhiên tỉnh lại từ tâm ma, bế quan tu luyện, tiếp nhận truyền thừa chính là thiên phú đặc biệt của Diệp Tư vậy?
Trong thành Thời Quang.
Đám người Lục Tu Tiên Tử bố trí xong bệ rèn, chuẩn bị bắt đầu luyện chế món pháp khí tiếp theo – Nhẫn Khuyển Thần Tướng Quân.
Lúc này, Tống Thư Hàng lại phấn khởi vội vàng tiến vào:
“Lục Tu Tiên Tử~”
Lục Tu ngẩng đầu lên, nhìn Tống Thư Hàng một cái, sau đó cô cảm thấy ngực của mình lại bắt đầu ngột ngạt, thở cũng thở không nổi nữa.
Có thể cô đã mắc phải chứng bệnh “nhói tim Thư Hàng”, nhìn thấy Tống Thư Hàng là sẽ phát bệnh.
“Lục Tu Tiên Tử, ta lại vừa thu thập được mấy loại nguyên liệu bát phẩm chính nữa.”
Tống Thư Hàng nói… Đã gom đủ ba mươi ba loại nguyên liệu, hắn rất muốn chia sẻ niềm vui sướng lúc này với người khác.
“Ta không nghe, ta không nghe, vương bát niệm kinh.” Lục Tu Tiên Tử che tai lại rồi lẩm bẩm.
Bên kia, trong phòng tối của Thiên Đạo.
Vân Tước Tử Tiên Tử đã sống lại lần nữa.
“Hề hề, thiếp thân đã tự do rồi.”
Cô cười đắc ý nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận