Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 432: Tiền bối, mượn não của người dùng chút được không?

Chương 432: Tiền bối, mượn não của người dùng chút được không?
Đây có được coi là “mượn gà đẻ trứng” không? Hay nên nói là “mượn não của tiền bối để luyện đao pháp” nhỉ?
Tống Thư Hàng cảm thấy tăng độ thông thạo kỹ năng kiểu này thực sự sướng vô cùng luôn.
Nếu như có thể khắc phục được tình trạng “phản ứng đếm ngược ba giây” thì còn hoàn mỹ hơn nữa.
Vì thế… mang tâm trạng có quyền không dùng, quá hạn bỏ phí, Tống Thư Hàng đặt bảo đao Bá Toái xuống. Sau đó hắn luyện lại một lần tất cả những loại công pháp, đạo thuật mà mình biết.
Kim cương căn bản quyền pháp, bất động kim cương thân, quân tử vạn lý hành, còn có cự kình thiên trong tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công và chân ngã minh tưởng kinh nữa.
Còn có ba loại bí quyết sử dụng tinh thần lực nữa.
Tiếp đó là chưởng tâm lôi, khống hỏa quyết.
Thậm chí hắn còn nhàm chán thử cả quy tức thuật và nạp điện thuật một lần.
Chỉ có sư hống công là Tống Thư Hàng không dám dùng… Nếu như lúc này mà đột nhiên phát ra một tiếng gầm của sư tử, vạn nhất làm gián đoạn ý tưởng cải tạo “máy kéo tay cầm” của các vị tiền bối trong nhóm , nói không chừng còn bị các vị tiền bối trong nhóm ghi thù nữa cũng nên.
Đến lúc đó, nhỡ may trong lúc thi đấu, có vị tiền bối nào đó dùng thủ đoạn vốn dĩ để dành cho Bạch Hạc Chân Quân lên người hắn, vậy không phải hắn sẽ “sướng” chết luôn rồi sao.
Hiệu quả của việc luyện tập rất tốt.
Tống Thư Hàng cảm thấy mức độ thông thạo của hắn đối với các loại công pháp của như quyền pháp căn bản, quân tử vạn lý hành, còn cả chưởng tâm lôi và khống hỏa quyết… đều cao hơn một bậc.
Bởi vì Tống Thư Hàng gặp rất nhiều kỳ ngộ nên hắn thăng cấp rất nhanh, chỉ trong thời gian chưa tới hai tháng, hắn đã tấn thăng lên cảnh giới nhị phẩm rồi.
Vì thế, mức độ thành thạo kỹ năng của hắn thấp hơn những tu sĩ có cùng cấp bậc khác.
Dù sao thời gian mà những tu sĩ bình thường khác sử dụng để tu luyện đến cảnh giới nhị phẩm thì đều dùng đơn vị tính là năm. Mức thông thạo kỹ năng của họ đều rất cao, đặc biệt là công pháp trụ cột chủ tu của nhất phẩm, mức độ thành thạo của họ đều từ đại thành trở lên.
Còn Tống Thư Hàng, tuy rằng hắn mỗi ngày đều luyện tập chăm chỉ, chưa từng lãng phí một ngày nào nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ có thời gian chưa đến hai tháng, cho dù hắn có nỗ lực tu luyện cả ngày lẫn đêm bộ kim cương căn bản quyền pháp thì cũng chỉ đạt đến tiểu thành, còn cách đại thành hơn một nửa độ thành thạo nữa.
Tuy rằng hắn vẫn luôn tìm cơ hội để sử dụng quân tử vạn lý hành nhưng độ thành thạo cùng lắm cũng chỉ đạt đến tiểu thành mà thôi.
Đạo thuật chưởng tâm lôi chỉ mới đạt cấp nhập môn.
Còn bây giờ… “mượn não của Diệt Phượng Công Tử luyện kỹ năng”, Tống Thư Hàng cảm thấy độ thành thạo kỹ năng của bản thân tăng lên nhanh chóng.
Dù cho là quyền pháp, thân pháp, công pháp hay đạo thuật thì cũng chỉ cần thi triển hai ba lần là đã đạt được đến cấp đại thành.
Loại cảm giác này, không cần nói cũng biết khoái như thế nào —— Đến cả phản ứng “mạng lag” ba giây cũng trở nên đáng yêu luôn rồi.
Tống Thư Hàng dám khẳng định, nếu bây giờ ý thức của mình quay về thân thể thì tuy rằng cấp bậc cảnh giới của hắn không tăng lên nhưng sức chiến đấu tuyệt đối không chỉ tăng lên một bậc thôi đâu.
“Chậc chậc, cái phương pháp tu luyện ‘khống chế thân thể’ này tuyệt ghê luôn, nếu sau này có một loại đao pháp hay công pháp nào mà mình luyện mãi không được thì có lẽ có thể đi cầu xin Diệt Phượng tiền bối giúp đỡ một chút”
Tống Thư Hàng tự nhủ.
Nên viết lời nhờ vả như thế nào thì tốt nhỉ?
“Diệt Phượng tiền bối, không xong rồi, ta tu luyện công pháp XX lâu rồi mà không luyện thành, xin cho ta mượn đầu lâu, à không, mượn não của ngài, để ta luyện công pháp có được không?”
Cảm thấy tuyệt quá đi.


“Cuối cùng còn một chiêu hỏa diễm đao nữa!”“
Tống Thư Hàng lại khống chế cơ thể của Diệt Phượng Công Tử, nhấc bảo đao Bá Toái lên.
Đao pháp này hắn lấy được từ trong ký ức của tán tu Lý Thiên Tố tiền bối.
Tuy rằng Xích Tiêu Tử đạo trưởng đã nói, đây chỉ là một chiêu đao pháp tầm thường nhưng Tống Thư Hàng càng hiểu sâu hơn về chiêu hỏa diễm đao này thì càng thấy nó không tầm thường chút nào.
Nhưng cấp bậc và cảnh giới của hắn vẫn chưa đủ cao, cũng không thành thạo chiêu hỏa diễm đao này, nên hoàn toàn không có cách nào phát huy được bá khí và uy lực của chiêu thức ấy.
Nếu như hắn có thể mượn não của Diệt Phượng Công Tử để nâng cao độ thành thạo đối với kỹ năng hỏa diễm đao mà Xích Lôi Tử tiền bối đã truyền dạy thì có lẽ hắn có thể phát huy được uy lực thật sự của chiêu đao pháp này, không để cho nó bị lãng quên nữa.
Muốn là làm.
Trước tiên Tống Thư Hàng nhớ lại lúc ở trong mộng, hắn nhìn thấy đao ý hủy diệt cả thiên địa phát ra khi Xích Tiêu Tử đạo trường sử dụng hỏa diễm đao.
Hắn tùy ý lật cổ tay lại.
Một chiêu hỏa diễm đao chém ra! Đao quang chợt lóe, nhanh nhẹn mạnh mẽ khó ai địch nổi.
Ba giây sau, Tống Thư Hàng chớp chớp mắt —— Cái gì vậy, lửa đâu?
Không phải trên thân đao có ngọn lửa rực cháy sao?
Nhưng bây giờ, trên thân đao sạch sẽ bóng loáng, chả có cái quái gì cả.
Hơn nữa, lần này, trong não của Diệt Phượng Công Tử cũng không cung cấp linh cảm hay kiến thức cơ bản về hỏa diễm đao.
“Không có hiệu quả ư?”
Tống Thư Hàng nhíu mày lại.
Chẳng lẽ tư thế xuất đao vừa rồi của mình không đúng ư?
Thế là hắn nhớ lại đao ý mà Xích Tiêu Tử đạo trưởng phát ra, cổ tay hắn lật một cái, lại chém ra một chiêu hỏa diễm đao.
Ánh đao chợt lóe.
Nhưng… lần này cũng giống lần trước, vẫn không có chút hiệu quả gì.
Ba giây sau, Tống Thư Hàng thu lại chiêu hỏa diễm đao.
Hắn bắt đầu yên lặng suy ngẫm.
Xem tình hình này thì quả nhiên chiêu hỏa diễm đao này khác với những công pháp mà hắn đã tu luyện trước đây… Cho dù có mượn não của Diệt Phượng Công Tử thì cũng không thể nâng cao độ thành thạo hỏa diễm đao.
“Xem ra, sau này phải bỏ ra nhiều thời gian hơn để luyện hỏa diễm đao mới được.”
Tống Thư Hàng thầm nhủ trong lòng.
Chiêu hỏa diễm đao đặc biệt này đáng để mình bỏ ra nhiều thời gian để luyện tập hơn.
Có lẽ sẽ có một ngày,hắn có thể giống như Xích Tiêu Tử đạo trưởng, một chiêu xuất ra, đốt cháy nhật nguyệt, thiêu đốt thiên địa.
Trong lúc suy tư thì ở đằng xa, mấy vị đệ tử Sở gia đang giúp đỡ Diệt Phượng Công Tử cũng đã hoàn thành phần việc của mình nên đi về phía hắn.
Đã cải tạo xong máy kéo tay cầm rồi, họ đến báo cáo với Diệt Phượng Công Tử một tiếng.
Cùng lúc Diệt Phượng Công Tử cải tiến xong máy kéo tay cầm thì các đạo hữu khác cũng lần lượt hoàn thành công việc cải tạo của mình.
Tiếp đó… chỉ cần đợi “trọng tài” và “khán giả” mà Bạch Tôn Giả đã liên hệ đến đông đủ là cuộc thi máy kéo tay cầm có thể khai mạc rồi!
Ở một nơi khác.
Đồng chí Tư Mã Giang của công ty chuyển phát nhanh Phong Thu vẫn từ từ lái chiếc xe chuyển phát nhanh, tiếp tục đi ngày càng xa trên hành trình “lạc đường”.
“Không được rồi, lạc đường thật rồi.”
Tư Mã Giang dừng xe lại, xoa bóp huyệt Thái Dương của mình, trên mặt anh ta đầy vẻ khổ não.
Vùng phụ cận quanh đây thay đổi rất nhiều, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh ta đã lái xe dọc theo tuyến đường này rất lâu rồi nhưng trong lúc bất tri bất giác lại lái xe về chỗ cũ, trong thời gian dài như thế, hình như anh ta vẫn chỉ đi vòng tròn.
Chỉ có thể nói, hôm nay Tư Mã Giang quá đen đủi.
Rạng sáng ngày hôm nay chính là lúc diễn ra trận đấu Đoạn Tiên đài giữa Sở gia và Hư Kiếm phái.
Vì để ngăn không cho người bình thường xông nhầm vào Đoạn Tiên đài, làm gián đoạn trận đấu nên cao thủ hai bên đã bố trí mê trận cấp thấp ở vùng phụ cận Đoạn Tiên đài, dùng để ngăn cản người bình thường.
Vốn dĩ sau khi trận đấu kết thúc, cao thủ hai bên sẽ hủy bỏ mê trận này rồi mới rời khỏi.
Nhưng, trận đấu Đoạn Tiên đài hôm nay lại xảy ra vấn đề.
Sau khi thất bại, Hư Kiếm phái buồn bã rời khỏi Đoạn Tiên đài. Hơn nữa, bởi vì hôm nay bên phe Sở gia có nhiều vị tiền bối trong tu chân giới đến tọa trấn như thế nên đệ tử của Hư Kiếm phái căn bản không dám ở lại để giải trừ trận pháp.
Mà người của Sở gia thì vì tộc địa đột nhiên xảy ra chuyện nên vội vội vàng vàng quay về rồi, cũng không kịp phái người ở lại giải trận pháp.
Vì thế… đồng chí Tư Mã Giang vòng đi vòng lại ở trong mê trận, cuối cùng hoàn toàn mất phương hướng.
“Ài, nếu như lúc này có thể gặp được một người tốt bụng thì tốt quá rồi. Như thế mình có thể thuận tiện hỏi đường luôn.”
Tư Mã Giang thầm nói.
Hay là, đồng chí Tư Mã Giang hãy nhận mấy đơn hàng chuyển phát nhanh của nhóm Cửu Châu Số 1 để lấy thêm chút may mắn đi.
Vừa mới cầu nguyện xong thì hắn liền nghe thấy có tiếng xe đua truyền đến.
Tư Mã Giang vui mừng quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng mình.
Nhưng ngay sau đó, mặt hắn liền co giật.
Hắn nhìn thấy một thứ có bốn bánh, hình dạng như thuyền độc mộc, đang phát ra âm thanh như xe đua và lao thẳng về phía hắn.
Hơn nữa tốc độ của cái thứ này nhanh vãi đạn!
Đây là cái của nợ gì thế nhỉ?
Tô Văn Khúc, nam, đạo hiệu Đề Đao Thư Sinh, là con trai duy nhất của Hằng Hỏa Chân Quân ở Bạch Vân thư viện của nho môn.
Dù mới chỉ bốn mươi tám tuổi thôi nhưng hắn đã là tu sĩ cấp bậc Chiến Vương tam phẩm rồi.
Bạch Vân thư viện chính là môn phái của người yêu của Tàng Thiên Câu Chu Ly – giáo viên dạy ngọc cầm u Dương Viện.
Mấy năm gần đây, người của nho môn ngày càng cách biệt với thế giới bên ngoài, rất ít khi đi lại ở nhân gian. A Thất tiền bối của nhóm Cửu Châu Số 1 từng muốn tìm một người trong nho môn để tỷ thí nhưng chẳng tìm thấy ai cả…
Tô Văn Khúc cũng sống một cuộc sống cao thâm sâu sắc giống như phần lớn các đệ tử nho môn khác. Còn có một điều đáng nhắc tới nữa là, đạo hiệu thật sự của Tô Văn Khúc là Ngọc Kiếm Thư Sinh mới đúng.
Nhưng có một lần, hắn giao đấu với một đệ tử của ma môn ở trong mật cảnh, bội kiếm tùy thân bị đối thủ dùng binh khí đánh gãy. Lúc đó hắn quyết đoán nhặt đại khảm đao từ dưới đất lên, dùng đao để múa chiêu thức của kiếm, ấy thế mà lại vô cùng uy mãnh, làm cho kẻ địch vội vàng tháo chạy.
Đợi lúc sau viện binh của Bạch Vân thư viện tới nơi, sau khi nhìn thấy một màn này, thì biệt danh “Đề Đao Thư Sinh” cứ thế mà truyền đi… Về sau, không biết tại sao mà khi nhắc tới Tô Văn Khúc thì mọi người đều lập tức nghĩ đến cái tên “Đề Đao Thư Sinh”.
Đạo hiệu thực sự “Ngọc Kiếm Thư Sinh” của hắn thì lại không có ai nhớ cả.
Tô Văn Khúc quỳ luôn!
Lúc này, Tô Văn Khúc đang lái chiếc xe chuyên dụng của hắn là Nhất Diệp Cô Châu, chuẩn bị đi đến ven biển. Hắn đã hẹn với mấy người bạn tốt của mình tìm nơi nào đó để đua xe.
Hắn có nghe phụ thân Hằng Hỏa Chân Quân của mình nhận một cuộc điện thoại, nghe nói ở khu vực ven biển có một vị tiền bối đang muốn tổ chức một cuộc thi rất đặc biệt, hình như cũng là một cuộc thi đua xe thì phải?
Phụ thân đã được mời đi làm trọng tài rồi… Hình như vị trí tổ chức cũng là ở khu vực ven biển.
Mấy trò như đua xe thật sự rất thú vị.
Đua xe cũng chính là sở thích của hắn.
Đợi hắn đua xe với bạn xong thì vừa hay có thể đi xem thi đấu luôn rồi.
Cứ lái cứ lái, hắn đột nhiên nhìn thấy có một chiếc xe chuyển phát nhanh đỗ ở ven đường.
Chủ xe có vẻ như đang rất buồn phiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận