Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1778: Cẩu đần, đừng thừa cơ sờ soạng đệ tử nhà ta

Chương 1778: Cẩu đần, đừng thừa cơ sờ soạng đệ tử nhà ta
Hơn nữa giọng nói nhỏ nhẹ cùng với tiếng kêu ‘meo’ kia, người nghe máy là một con miêu yêu ư?
Công Tử Hải đúng là đồ vô sỉ, không ngờ hắn ta lại giao điện thoại của mình cho một con miêu yêu!
Nhưng... Hành động này lại rất phù hợp với tính cách của Công Tử Hải.
Loại người tính toán không bỏ sót điều gì, đi một bước nhìn trước năm sáu bước, nghĩ rất xa như hắn. Khi biết số điện thoại của mình bị bại lộ, việc hắn lập tức thay đổi số điện thoại là chuyện rất đỗi bình thường.
Loại người chơi chiến thuật, chơi mưu lược này rất bẩn thỉu.
Tống Thư Hàng vừa nghĩ vậy, miệng lại đáp qua quýt: “Ta là An Tri Ma Quân bạn tốt của Công Tử Hải. Sao điện thoại của Công Tử Hải lại trong tay ngươi thế? Ta có việc gấp cần tìm hắn.”
Điện thoại mà hắn dùng để liên lạc với Công Tử Hải là cái của An Tri Ma Quân.
Đồng thời cánh tay khác của hắn điều khiển Ma Thần Trụ, thông qua cảm ứng của Ma Thần Trụ, âm thầm xuyên qua ‘ma văn truyền thừa’ để đồng bộ với Công Tử Hải.
“Meo ~ Chào An Tri đạo hữu. Khi Công Tử Hải tấn thăng lên ngũ phẩm thì bị cuốn vào trong tâm ma kiếp, hiện giờ đã thân tử đạo tiêu rồi. Nếu ta giúp được gì cứ việc nói với ta.” Giọng nói nhỏ nhẹ kia trả lời.
Tống Thư Hàng: "..."
Công Tử Hải mà bị cuốn vào tâm ma kiếp, thân tử đạo tiêu á?
Xì, ai mà tin chứ?
Loại người có dã tâm lớn như Công Tử Hải thì tim cũng rất lớn, khả năng chịu áp lực cũng vào hàng tuyệt đỉnh. Loại người này có gặp tâm ma kiếp cũng không có gì là lạ, nhưng không thể nào thân tử đạo tiêu trong tâm ma kiếp được.
Không đúng... đợi đã.
Cũng có thể là thật chứ.
Nếu chuyện gặp Công Tử Hải trong ‘không gian truyền thừa’ lần trước đã trở thành tâm ma kiếp của hắn, có khi hắn đã thân tử đạo tiêu trong tâm ma kiếp thật thì sao? Dù sao khó khăn lắm mới kiếm được truyền thừa Ma Đế, lúc đi vào lại phát hiện cái mặt mo của kẻ địch trong đó thì đạo tâm sẽ tan nát tới mức nào đây?
Trong lúc suy nghĩ, Ma Thần Trụ mà Tống Thư Hàng dùng tay còn lại điều khiển cuối cùng cũng kết nối được với ‘ma văn truyền thừa’ của Công Tử Hải.
Loại kết nối này là một chiều, Công Tử Hải không thể nhận ra Tống Thư Hàng, còn Tống Thư Hàng có thể thông qua cảm ứng ma văn để nhận được một số tin tức mơ hồ của Công Tử Hải.
Ví dụ như hiện giờ, Tống Thư Hàng có thể cảm ứng được loáng thoáng hành động của Công Tử Hải.
Lúc này Công Tử Hải đang nằm trong một cái hộp, hình như là quan tài? Thế nhưng tay phải hắn đang cầm điện thoại, lén lút trò chuyện.
“Nếu thân tử đạo tiêu rồi thì thôi vậy.” Tống Thư Hàng nói nhỏ: “Vậy tạm biệt đạo hữu nhé.”
“Meo ~~ tạm biệt.” Giọng nói nhỏ nhẹ kia trả lời.
Tống Thư Hàng đáp một tiếng, nhưng hắn không cúp điện thoại, chỉ không phát ra tiếng nữa.
Thông qua cảm ứng của Ma Thần Trụ và ma văn, Công Tử Hải bên kia nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống.
Hề hề hề hề~
“Vậy thì mấy hôm nữa gặp lại nhé, Công Tử Hải.” Tống Thư Hàng đột nhiên nói vào điện thoại: “Ngươi bắt chước tiếng mèo kêu thú vị lắm.”
Phía bên kia, cánh tay của Công Tử Hải run lên một cái.
Cảm ứng được cảnh này, Tống Thư Hàng vui vẻ tắt điện thoại.
Cuộc sống cần một kẻ địch đặc biệt, mỗi khi tâm trạng của ngươi trở nên nặng nề có thể gọi điện thoại cho hắn, tâm sự với hắn, sau đó tâm trạng của ngươi sẽ thoải mái hơn hẳn.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao Công Tử Hải không đổi số điện thoại di động nhỉ?” Trong lòng Tống Thư Hàng hơi nghi hoặc.
Rõ ràng là đổi điện thoại có thể phòng ngừa mình gọi điện thoại tới quấy rối, còn có thể đề phòng kẻ địch dùng điện thoại xác định vị trí của hắn, tại sao hắn ta vẫn giữ lại số điện thoại này, chờ hắn gọi điện tới cửa chứ?
Chẳng lẽ Công Tử Hải muốn dùng tín hiệu truy ngược lại tìm ra vị trí của hắn? Hay muốn dụ người cắn câu? Đám người chơi mưu lược này suy nghĩ rẽ bảy ngoặt tám, thật không thể đoán nổi rốt cuộc bọn họ đang nghĩ gì.
Không nghĩ ra thì thôi vậy, mấy ngày tới chuẩn bị rồi tới gặp hắn ta một lần để chấm dứt nhân quả. Hay là mình có thể tới gặp A Thập Lục Trước, sau đó cùng cô ấy đi tìm Công Tử Hải.
Tống Thư Hàng hất tay, ném điện thoại di động của An Tri Ma Quân trở lại thế giới hạch tâm.
Nói thật, do cảnh giới thực lực + tâm cảnh tăng cường, Tống Thư Hàng đã không còn chấp niệm quá lớn đối với Công Tử Hải. Nguyên nhân chủ yếu khiến hắn muốn chấm dứt nhân quả với Công Tử Hải là A Thập Lục từng thề sẽ chém chết Công Tử Hải.
Tống Thư Hàng kiểu gì cũng phải giúp A Thập Lục một tay.
Tiếp đó, hắn thu Ma Thần Trụ lại, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra nhìn màn hình.
13:04, thứ ba, ngày 12, tháng 11, năm 2019
“Đã thứ ba rồi, thời gian trôi qua nhanh thật đấy.” Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử nghi hoặc hỏi lại: “Ơ? Không phải thứ hai à?”
Cô lại lấy di động của mình ra vuốt một lúc, trang hiển thị ngày tháng đang treo chờ cập nhật lại, thứ hai ở bên trên biến thành thứ ba.
“Không ngờ là thứ ba thật.” Vũ Nhu Tử nói, tiếp đó cô giơ tay vuốt một cái, lật ghi chép trong di động ra, tích thêm mấy dấu hiệu ‘+1’. A cha lại nợ cô thêm mấy đạo hiêu nữa.
“Đi thôi, thiếp theo tới quán ăn nhỏ của ta. Chúng ta ăn một bữa ra trò đi.” Tống Thư Hàng nói: “Chuẩn bị đi, ta sẽ giải trừ trận pháp huyễn thuật.”
Khi từ biển lên bờ, trên người hắn và mấy người Vũ Nhu Tử còn phủ ‘huyễn thuật che giấu’, sẽ không bị người bình thường nhìn thấy.
Tống Thư Hàng treo Xích Tiêu Kiếm tiền bối trên lưng, đặt Thông Nương vào trong túi rồi ôm lấy Tiểu m Trúc.
Đậu Đậu thu nhỏ lại, đi theo bên chân hắn.
“Có phải quán ăn nhỏ mà lần trước Tống tiền bối nhắc tới trong nhóm không?” Vũ Nhu Tử cười hì hì nói.
“Đúng. Nhưng nói đúng ra thì nó là quán ăn của Con Rối Tiên Tử.” Tống Thư Hàng nói.
Không biết hiện giờ Con Rối Tiên Tử và Sở Sở đã kinh doanh quán ăn ra sao rồi?
**********
Tống Thư Hàng dẫn theo Vũ Nhu Tử, Đậu Đậu về chỗ quán ăn.
Trên đường đi, hắn phát hiện số người trên Lan Tây đảo ít hơn nhiều... Rất nhiều cửa hàng đang đóng cửa, số lượng du khách cũng chỉ bằng phân nửa so với lúc trước, có phần khá quạnh quẽ.
“Kỳ lạ, xảy ra chuyện gì à?” Tống Thư Hàng thầm lấy làm lạ.
Lan Tây đảo được cả Điền Thiên đảo bảo hộ, có Điền Thiên tiền bối ở đó, đáng lẽ Lan Tây đảo không gặp bất trắc gì mới đúng chứ.
Chẳng lẽ khủng hoảng kinh tế bùng phát, các du khách đều về nước rồi à?
Khi đến quán ăn, Tống Thư Hàng phát hiện quán ăn của nhà mình cũng đang đóng cửa.
“Sao lại đóng cửa sớm thế nhỉ?” Tống Thư Hàng ôm Tiểu m Trúc, tinh thần lực quét qua một lượt, cảm ứng được Sở Sở đang ngồi ở quầy thu ngân của quán ăn, Con Rối Tiên Tử ở ngay bên cạnh.
Ngoài ra còn có khí tức của bốn tu luyện giả, ngồi đối diện với Con Rối Tiên Tử. Xem khí tức này thì không phải là thành viên của ‘Nhóm Cửu Châu số 1’.
Ngay khi tinh thần lực của Tống Thư Hàng quét qua, Sở Sở cũng cảm ứng được hắn.
Hai mắt Sở Sở sáng lên: “Sư phụ, ngài đã về rồi.”
Cô mỉm cười đứng dậy mở cửa quán ăn.
“Sở Sở ~~” Đậu Đậu nhún người nhảy lên, nhào vào trong lòng Sở Sở.
Sở Sở giơ tay đón lấy Đậu Đậu: “Đậu Đậu tiền bối, chúc mừng ngài tấn thăng ngũ phẩm.”
“Cảm ơn.” Đậu Đậu tiện thể cọ người trong ngực Sở Sở, gật đầu dầy thỏa mãn. Chắc gần đây Sở Sở đã thành ‘tiên trù’, ăn uống tốt hơn nên ngực đã khôi phục không ít.
May là còn khôi phục được, nếu không một Sở Sở không hoàn chỉnh sẽ là tiếc nuối cả đời của Đậu Đậu.
Tống Thư Hàng: "..."
Cẩu đần, đừng thừa cơ chấm mút đệ tử nhà ta!
“Sở Sở, gần đây việc kinh doanh của quán ăn không có vấn đề gì chứ?” Tống Thư Hàng hỏi, Lan Tây đảo bên ngoài quá vắng vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó.
“Ừm, việc kinh doanh của quán răn hết sức thuận lợi.” Sở Sở trả lời, làm ăn rất tốt, tài nấu nướng của cô cũng tiến bộ rất nhiều.
Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử cùng bước vào quán ăn, sau đó hắn nhìn về phía bốn tu luyện giả kia.
“Các vị này là?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Xin chào, Bá... Bá Tống tiền bối.” Bốn vị tu luyện giả vừa thấy Tống Thư Hàng bèn vội vàng đứng dậy hành lễ.
Tuy hiện giờ Tống Thư Hàng đang trong bộ dáng thiếu niên, nhưng những người này chỉ nhìn một cái đã nhận ra thân phận của hắn.
Bởi vì hiện giờ trên người Tống Thư Hàng lại có thêm một cái ‘Cổ ấn Bá Long’, tu luyện giả của chư thiên vạn giới vừa xem lần hiển thánh thứ ba của Bá Tống Huyền Thánh xong, cảm ứng được ‘cổ ấn Bá Long’ là lập tức đoán ra thân phận của Tống Thư Hàng.
“Thưa Bá... Bá Tống tiền bối, chúng ta là đệ tử của Điền Thiên đảo.” Một người trong số đó bước lên phía trước nói: “Chúng ta làm theo lời dặn của đảo chủ, đến sơ tán cư dân và khách khứa trên Lan Tây đảo.”
Tống Thư Hàng: “Điền Thiên đảo lại xảy ra chuyện gì à?”
Gần đây Điển Thiên đảo đúng là rối ren, chuyện lần trước chỉ vừa chấm dút thì nay lại có chuyện à?
“Là thế này, Bá Tống tiền bối. Hai ngày trước chúng ta phát hiện có rất nhiều Thiên Nhân tụ tâp gần Điền Thiên đảo. Hiện giờ có thể thấy mục tiêu của Thiên Nhân chắc không phải là Điền Thiên đảo, nhưng để đề phòng bất trắc và bảo đảm an toàn cho những người bình thường, đảo chủ lệnh cho chúng ta tới đây sơ tán mọi người trên Lan Tây đảo.” Đệ tử của Điền Thiên đảo trả lời.
“Thiên Nhân à.” Tống Thư Hàng xoa cằm suy tư.
Thiên Nhân... là thứ tốt.
Hắn đang nghĩ xem phải làm thế nào mới kiếm được một khoản linh thạch để thuê linh thực sư và tuần thú sư, kết quả Thiên Nhân lại xuất hiện hàng loạt.
Đây chính là duyên phận.
“Đảo chủ phái bọn ta đến xem Bá Tống tiền bối đã về chưa. Nếu Bá Tống tiền bối còn chưa trở về, bọn ta định đón Sở Sở tiên tử và vị tiền bối này về Điền Thiên đảo.” Đệ tử kia nói tiếp.
“Nhờ ngươi chuyển lời cho Điền Thiên tiền bối giúp ta, đợi ta nghỉ ngơi và hồi phục một chút sẽ tới tập hợp với hắn.” Tống Thư Hàng nói.
“Vâng thưa Bá Tống tiền bối. Bọn ta đi sơ tán những cư dân khác trên đảo đã. Tiền bối, hẹn gặp lại.” Bốn đệ tử của Điền Thiên đảo trả lời.
Bốn người đều là tu sĩ am hiểu huyễn thuật, sơ tán cư dân bình thường cần dùng lực lượng của huyễn thuật. Vì vậy bọn họ được Điền Thiên Đảo Chủ phái tới Lan Tây đảo.
...
...
Sau khi bốn đệ tử của Điền Thiên đảo đi khỏi, Tống Thư Hàng nhìn về phía Con Rối Tiên Tử: “Tiên tử, hiện giờ tình trạng của cô ra sao rồi?”
Con Rối Tiên Tử là chiến lực bát phẩm.
“Không... ổn... tiêu hao quá lớn... ta cũng cần... hạch tâm... mới.” Tiếng nói của Con Rối Tiên Tử vẫn trong trạng thái đứt quãng, đây là hình thái tiết kiệm điện của cô khi không đủ linh thạch.
“Ta sẽ nghĩ cách tìm hạch tâm mới.” Tống Thư Hàng nói.
“Sư phụ, các ngươi có muốn ăn chút gì không?” Sở Sở hỏi.
Vũ Nhu Tử: "Muốn muốn!"
Cô đã đói lắm rồi.
“Thế thì vừa hay, thử mấy món ta ta vừa học được.” Sở Sở đi vào phòng bếp, bắt đầu bận bịu.
Tống Thư Hàng ngồi xuống quầy thu ngân, mở điện thoại ra, vào Nhóm Cửu Châu số 1.
Ngay lúc này, một tin tức hiên lên trong đầu hắn.
[Tô Thị A Thập Lục thêm ngươi là ‘Tống Thư Hàng’.”
Rốt cuộc A Thập Lục cũng kết thúc bế quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận