Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2231: Kết duyên, dứt duyên

Chương 2231: Kết duyên, dứt duyên
Bạch tiền bối dẫn Vũ Nhu Tử da đen dạo một vòng trên mặt trăng, định tìm một chỗ thích hợp để đánh dấu địa bàn, đào động phủ.
Bởi vì với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay, con người đã có thể vươn ‘tay’ vào trong vũ trụ, thám hiểm mặt trăng và một vài hành tinh khác trong hệ Mặt Trời, nên một số tu sĩ không thích bị quấy rầy bắt đầu ẩn giấu động phủ của mình thật kỹ, hoặc là dứt khoát dời động phủ tới nơi khác.
Mặt trăng bây giờ tĩnh mịch hơn mấy trăm năm trước rất nhiều. Hơn nữa cũng có rất nhiều địa bàn tốt để trống.
Bạch tiền bối dẫn Vũ Nhu Tử da đen đi dạo gần nửa ngày trên mặt trăng… có thể nhìn ra tâm trạng của hắn đang rất tốt.
Đặc biệt là khi phần lớn tu sĩ nhìn thấy mình từ xa đều cúi đầu đi đường vòng khiến Bạch tiền bối cảm thấy rất thú vị.
Trước đây vì mị lực quá lớn lại chưa thể khống chế được nên dù đi đến đâu hắn cũng trở thành tiêu điểm, trước giờ chưa bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ như thế này.
Chính vì chưa từng có nên mới cảm thấy mới lạ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy mấy vị đạo hữu từng gặp mặt vài lần trong mấy trăm năm qua cũng tránh ‘Tống Thư Hàng’ từ xa, Bạch tiền bối lại cảm thấy rất chi là hay ho.
Có đôi khi, Bạch tiền bối còn cố tình lại gần bạn cũ.
Chơi vui đến quên hết cả trời đất.
“Bạch tiền bối, chúng ta cũng đi cả nửa ngày rồi, đã tìm được địa bàn thích hợp chưa?”
Vũ Nhu Tử da đen lên tiếng hỏi… Cô nghĩ có khi nào Bạch tiền bối chơi high quá, quên luôn chuyện chọn địa bàn động phủ cho Tống tiền bối rồi hay không?
Cơ thể của Bạch tiền bối đang dẫn đường phía trước chợt cứng lại.
Vũ Nhu Tử da đen thở dài… Qủa nhiên, Bạch tiền bối chơi high quá nên quên mất chuyện chọn địa bàn rồi.
“Ha ha, vừa nãy đi dạo một vòng, tuy rằng đã nhìn thấy mấy địa bàn khá tốt nhưng bố cục tổng thể lại không đủ khí thế!”
Bạch tiền bối nghiêm túc đáp:
“Bây giờ chúng ta đến khu vực khác xem sao, nhất định có thể chọn cho Thư Hàng một phong thủy bảo địa.”
Vũ Nhu Tử da đen: “…”
Còn nữa, lúc nãy Bạch tiền bối cứ luôn miệng nói phong thủy bảo địa, đào hố gì đó.
Nhưng sao cứ có cảm giác như không phải đang tìm động phủ cho Tống tiền bối thế nhỉ?
“Ơ, lại gặp người quen rồi này.”
Bạch tiền bối đi trước đẫn đường chợt nói.
Vũ Nhu Tử da đen thở dài, im lặng nhắm mắt lại… Xem ra trước khi chưa chơi chán thì Bạch tiền bối sẽ không tập trung làm chính sự đâu.
Thế nên nghĩ tới nghĩ lui, cứ để Bạch tiền bối phát tiết hết tinh lực, chơi chán rồi lại bàn chuyện chính sau cũng được.
“Người quen lần này Thư Hàng tiểu hữu cũng biết đấy. Lúc trước khi ta gửi Thư Hàng lên vũ trụ còn từng nhờ hắn bố trí ‘trận pháp thí luyện’ trong vũ trụ để Thư Hàng luyện tập một phen. Nhưng cuối cùng trận pháp đó lại không được dùng tới.”
Bạch tiền bối vừa bay vừa giải thích với Vũ Nhu Tử da đen.
Sau khi nghe Bạch tiền bối giới thiệu xong, Vũ Nhu Tử da đen cũng thấy hứng thú, bay về phía trước cùng hắn:
“Vị tiền bối này tên là gì thế?”
“Đạo hiệu là Khốc Lão Nhân, là một đạo hữu rất thú vị, có điều nếu tiếp xúc với hắn lâu thì sẽ không chịu nổi.”
Bạch tiền bối giải thích.


Ở phía trước, Khốc Lão Nhân vừa trở về từ chợ tu sĩ, hắn cầm theo một chiếc hộp đựng thiên tài địa bảo và đan được cần dùng trong lúc tu luyện.
Hắn trở về động phủ nhỏ trên mặt trăng của mình, kết pháp quyết, mở cửa động phủ.
“Khốc đạo hữu, lâu rồi không gặp.”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng hắn.
Khốc Lão Nhân vừa quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy Bá Tống Huyền Thánh đang bay về phía mình, theo sau còn có một vị tiên tử chân dài.
Vị tiên tử này chắc là con gái của Linh Điệp Tôn Giả nhỉ? Hắn đã từng gặp cô một lần nên có chút ấn tượng… nhưng khi xưa là một cô nương trắng nõn, sao lớn lên lại đen thế này nhỉ?
Con gái mười tám thay đổi hẳn, nhưng biến thành đen thế này thì hắn mới thấy lần đầu.
“Là ngươi à, Bá Tống Huyền Thánh.”
Sau khi nhìn thấy Tống Thư Hàng, Khốc Lão Nhân kích động đến mức lệ rơi lã chã. Nước mắt không ngừng lăn dài trên mặt hắn.
Bá Tống Huyền Thánh có duyên với hắn.
Mấy tháng trước, Khốc Lão Nhân muốn gia nhập Bích Thủy Các, Bá Tống Huyền Thánh còn giúp hắn rất nhiều… Đáng tiếc Sở các chủ của Bích Thủy Các từ chối nhận hắn làm đồ đệ.
Về sau Khốc Lão Nhân lùi một bước, muốn bái nhập thành môn hạ của Thư Hàng, gián tiếp đạt được mục đích bái nhập Bích Thủy Các… Nhưng có một phần ký ức ở giữa bị mơ hồ đi, chuyện hắn bái nhập môn hạ của Bá Tống Huyền Thánh không được giải quyết nữa.
Thời gian trước, Khốc Lão Nhân vẫn luôn muốn tìm gặp Bá Tống Huyền Thánh nhưng lại không có cơ hội chạm mặt.
Hôm nay Bá Tống Huyền Thánh tự mình tìm tới cửa, hắn không nhịn được nỗi cảm động nên mới bật khóc như thế.
Bạch tiền bối thắng gấp tại chỗ: “…”
Hắn lo Khốc Lão Nhân kích động quá mức sẽ vừa khóc vừa bổ nhào vào người hắn, sau đó nhấn chìm hắn trong nước mắt.
Nói thật, Bạch tiền bối luôn sợ Khốc Lão Nhân sẽ chết vì mất nước.
“Chào Khốc tiền bối.”
Vũ Nhu Tử da đen ngoan ngoãn chào hỏi.
“Chào Vũ Nhu Tử Tiên Tử.”
Chẳng dễ gì Khốc Lão Nhân mới khống chế được cảm xúc của mình, ôm quyền vái chào Vũ Nhu Tử.
Bạch tiền bối bước lên vỗ Khốc Lão Nhân:
“Gần đây ngươi có khỏe không?”
Hắn nhớ Tống Thư Hàng đã từng đồng ý nghĩ cách để Khốc Lão Nhân bái sư gia nhập Bích Thủy Các, bây giờ Sở các chủ đã trở thành cọng tóc ngố của Tống Thư Hàng, có lẽ chuyện gia nhập Bích Thủy Các vẫn còn hy vọng.
“Ừm, vẫn khỏe. À mà mấy hôm trước có một vị tiên tử tìm đến đây dạy ta phần sau của ‘Thiên Khấp Bảo Điển’, gần đây ta đang chuẩn bị bế quan để trùng kích cảnh giới.”
Khốc Lão Nhân vừa khóc lóc vừa nói.
[Chỉ dẫn ngươi tu luyện ‘Thiên Khấp Bảo Điển’? Ai?]
Cọng tóc ngố của Sở các chủ vươn đầu ra khỏi tụ lý càn khôn để nghe ngóng tin tức của thế giới bên ngoài.
Nghe Khốc Lão Nhân nói thế thì Sở các chủ cũng giật mình.
Bạch tiền bối cũng tỏ vẻ nghi hoặc:
“Tiên tử? Chỉ dẫn ngươi tu luyện? Vị tiên tử nào?”
“Là… là…”
Khốc Lão Nhân vô thức muốn trả lời, nhưng nói được một nửa hắn lại nhíu mày lại.
Bởi vì hắn đột nhiên hoảng sợ phát hiện ra mình không nhớ ra vị tiên tử đó là ai.
Rõ ràng gần đây đều là vị tiên tử đó chỉ dẫn hắn phần sau của ‘Thiên Khấp Bảo Điển’, nhưng hắn hoàn toàn không nhớ nổi thứ gì về cô ấy.
“Sao lại thế được!”
Khốc Lão Nhân ôm đầu, lo lắng đến mức nước mắt rơi như mưa.
“Khốc đạo hữu không cần sốt ruột.”
Bạch tiền bối mỉm cười vỗ lên người Khốc Lão Nhân.
Nụ cười của hắn kèm theo sức mạnh trấn an lòng người.
Khốc Lão Nhân nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Bây giờ vị tiên tử kia đang ở đâu?”
Bạch tiền bối hỏi.
“Ta… không nhớ.”
Khốc Lão Nhân lắc đầu cười khổ.
“Đừng vội, Khốc đạo hữu. Có lẽ vị tiên tử đó không muốn để ngươi biết thân phận của cô ấy. Trên thế gian này luôn có những đạo hữu lương thiện làm việc tốt mà không để lại tên như thế đấy.”
Bạch tiền bối an ủi.
Khốc Lão Nhân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.


Một lúc sau.
Bạch tiền bối và Vũ Nhu Tử da đen được Khốc Lão Nhân mời đến động phủ của hắn nghỉ ngơi.
Khốc Lão Nhân xoay người, pha trà cho hai người.
Sau khi Khốc Lão Nhân tạm thời rời đi, Bạch tiền bối đột nhiên xoay người lại, cười nói:
“Tiên tử thần bí, không ra đây gặp mọi người à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận