Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1407: Cảm giác hụt hẫng khi ngã quỵ hai lần liên tiếp

Chương 1407: Cảm giác hụt hẫng khi ngã quỵ hai lần liên tiếp
“Tống tiền bối, có một hung thú trốn từ Thực Tiên Yến ra ngoài rồi, nó là cá voi Dực Vương. Chúng ta lên đường bắt nó đi.”
Vũ Nhu Tử nói.
Tống Thư Hàng:
“Đừng vội, chúng ta đợi Tối Việt Kiếm Thánh tiền bối đến rồi cùng đến Thực Tiên Yến. Hơn nữa cá voi Dực Vương có vẻ là một con hung thú rất dữ dằn… Ừm, chúng ta cứ đứng một bên xem là được.”
“Để ta hỏi Tối Việt Kiếm Thánh xem bao giờ hắn tới.”
Vũ Nhu Tử lại mở nhóm chat Cửu Châu số 1:
“Tối Việt Kiếm Thánh, tiền bối, bao giờ thì ngươi tới nơi?”
“Tối Việt Kiếm Thánh là ai thế?”
Bắc Hà Tán Nhân hỏi.
Bắc Hà Tán Nhân vẫn luôn chú ý tới tài khoản có biệt danh trống, chú ý có chủ định. Nên hắn không bỏ lỡ tin nhắn nào của Vũ Nhu Tử cả.
“Trong nhóm chúng ta có người như thế à? Ta chỉ biết người đã đạo tiêu là Lục Nhĩ Kiếm Quân thôi.”
Lệ Chi Tiên Tử nói, dứt lời cô còn thở dài.
Hiến Công Cư Sĩ:
“Tối Việt Kiếm Thánh… ZYJS…”
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu: “…”
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu:
“Nếu như Tối Việt Kiếm Thánh là ta thì ta còn bảy phút nữa mới tới điểm đến.”
“Được, bọn ta sẽ đến đón ngươi.”
Vũ Nhu Tử nói.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên nói với Tống Thư Hàng:
“Tống tiền bối, Tối Cường Kiếm Thánh tiền bối nói bảy phút nữa sẽ tới nơi.”
Tống Thư Hàng đứng dậy, vươn người một cái.
Sau khi tiểu kim đan được sinh ra, cảm giác suy yếu của Tống Thư Hàng biến mất, bây giờ cả người hắn tràn trề sức mạnh.
“Ta đi đón tiền bối, mọi người ở đây đợi ta.”
Tống Thư Hàng nói.
Vũ Nhu Tử gật đầu.
Tống Thư Hàng tung người nhảy lên, lao ra khỏi phòng theo đường cửa sổ bằng một tư thế vô cùng tao nhã.
Ừm, từ sau khi việc tu luyện đạt được một số thành quả, hắn cũng quen với chuyện không đi bằng cửa ra vào mà toàn nhảy cửa sổ


Sau khi Tống Thư Hàng rời đi, Vũ Nhu Tử lại nói với Quy tiền bối:
“Tiền bối, hay là chúng ta chơi oẳn tù tì đi?”
Quy tiền bối: “…”
Tà là rùa biển mà! Ta chơi oẳn tù tì kiểu gì hả! Ta chơi kiểu gì thì cũng ra bao hết thôi.
Hơn nữa bây giờ ta đang bị chủ nhân phong ấn nên không thể nào hóa thành hình người được!
Quy tiền bối ngẩng đầu nhìn trời, mệt tim hết sức.
[Tiểu cô nương à, cô chán lắm hả? Có muốn tìm kiếm kích thích không?]
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Vũ Nhu Tử.
Con ngươi của bạch long tỷ tỷ đảo một vòng, nhìn chằm chằm một nơi nào đó trong không trung.
“Muốn chứ.”
Vũ Nhu Tử đáp.
Sau khi Vũ Nhu Tử trả lời, một thân ảnh từ từ hiện ra trên góc trần nhà.
Toàn thân hắn bị trùm kín trong một chiếc chăn, lộ ra mỗi một cái đầu.
“Cái gì cũng có thể bán tiền bối!”
Vũ Nhu Tử vui mừng kêu lên.
“Chuyện kích thích, thú vị nhất trên đời này chẳng gì ngoài dạo phố mua đồ. Khi nhìn giỏ hàng của mình nhét đầy đồ, khi nhận ra tiền trong ví của mình càng ngày càng ít, cảm giác tim đập thình thịch ấy mới kích thích biết bao?”
Đại lão cái gì cũng có thể bán nghiêm túc nói:
“Thế nên tiểu cô nương, cô có muốn mua gì không?”
“Mua mua mua.”
Vũ Nhu Tử cười hì hì đáp:
“Đúng lúc ta cũng muốn mua một thứ.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán gật đầu, vừa nhìn một cái hắn đã nhận ra cô gái này là một khách hàng tiềm năng:
“Tiểu cô nương muốn mua gì?”
“Cái chăn trên người ngươi.”
Vũ Nhu Tử đáp lại ngay lập tức.
Đại lão cái gì cũng có thể bán: “…”
“Cái gì ngươi cũng có thể bán nhỉ, nên cái chăn trên người cũng bán được đúng không?”
Đại lão cái gì cũng có thể bán thở dài, đáp:
“Ta đúng là cái gì cũng có thể bán thật… nhưng cũng có giới hạn đấy, ví dụ như, ta không bán thân.”
Vũ Nhu Tử: “?”
“Không dám giấu gì, thực ra bản thể của ta chính là chiến chăn này.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán nói.
“Ha ha ~”
Quy tiền bối bật cười thành tiếng:
“Đúng là cái gì cũng nói được!”
“Được rồi, vậy ta lùi một bước vậy.”
Vũ Nhu Tử nói:
“Ta muốn một chiếc cùng kiểu dáng… à không, hai chiếc chăn cùng kiểu dáng thế này.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán:
“Cô nương nên nói sớm chứ, chăn cùng kiểu thì ta có. Cô nương quả là tinh mắt, vừa nhìn đã nhận ra chỗ tuyệt diệu của chiếc chăn này. Khi mà tình người bạc bẽo, chỉ có chiếc chăn trên người mới cho ta chút ấm áp.”
Dứt lời, đại lão cái gì cũng có thể bán vươn tay ra tóm một cái, lôi ra hai chiếc chăn có dùng kiểu từ trong không trung.
“Pháp khí ngũ phẩm [chăn che giấu khí tức], tứ phẩm có thể dùng, sau khi đắp lên, thậm chí đến cả Huyền Thánh bát phẩm cũng khó mà cảm ứng được khí tức trên người cô. Đây là phiên bản cấp thấp của chiếc chăn trên người ta, cô xứng đáng có được chúng.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán nói.
“Bao nhiêu linh thạch?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Cả chiếc máy kéo tay cầm chứa đầy bảo vật mà Bạch tiền bối đưa tới đã bị Tống Thư Hàng cho vào thế giới hạch tâm rồi. Nhưng trên người Vũ Nhu Tử vẫn còn rất nhiều linh thạch, đều là đào được từ phòng tối của Thiên Đạo cả.
“Ba viên linh thạch ngũ phẩm, giá gốc đấy!”
Đại lão cái gì cũng có thể bán nói.
“Thành giao.”
Vũ Nhu Tử sảng khoái móc ra ba viên linh thạch ngũ phẩm ra đưa cho đại lão.
“Hay lắm.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán đưa hai chiếc chăn cho cô:
“Giao dịch thành công, tiểu cô nương, sau này có duyên chúng ta sẽ gặp lại.”
“Đợi chút đã tiền bối. Ta vẫn còn muốn mua một thứ nữa.”
Vũ Nhu Tử đột nhiên lên tiếng.
“Ta thích khách hàng như cô đấy, cô nói đi.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán lại mỉm cười đầy chuyên nghiệp.
“Có bảo vật nào khiến cho kim đan bản mệnh mang thai được không?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Đại lão cái gì cũng có thể bán:
“Excuse me? Kim đan mang thai á? Trên đời này lấy đâu ra chuyện như thế chứ?”
“Có mà.”
Vũ Nhu Tử đáp.
“Có đấy.”
Bạch long tỷ tỷ mìm cười nói.
“Vừa gặp xong.”
Quy tiền bối tiếp lời.
Đại lão cái gì cũng có thể bán: “…”
Ta vừa bỏ lỡ chuyện gì à? Sau khi cảm ứng được bên cạnh vị cô nương này không có khí tức của Bá Tống Huyền Thánh thì hắn liền vượt không gian tới đây, trong quá trình này, hắn đã bỏ lỡ mất chuyện gì rồi ư?
“Xin lỗi nhé, tiểu cô nương, chuyện kim đan mang thai ta còn phải suy nghĩ chút đã…”
Đại lão cái gì cũng có thể bán nhíu mày đáp.
Hắn được xưng tụng là cái gì cũng có thể bán nhưng hôm nay sau khi gặp tiểu cô nương này xong thì ngã quỵ một phát hai lần liền.
Đại lão cảm thấy không cam tâm.
“Nhưng mà, tuy rằng chỗ ta không có món hàng nào khiến kim đan mang thai nhưng có một thứ có thể thay thế. Ta thấy bây giờ cô đang ở cảnh giới tứ phẩm, có hứng mua một viên đại yêu đan ngũ phẩm cao cấp chơi thử không? Sau khi sử dụng các biện pháp đặc thù luyện chế nó thành ngoại đan, dù ở tứ phẩm, cô có thể sở hữu sức chiến đấu gần với ngũ phẩm đấy.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán nói.
Vũ Nhu Tử lắc đầu:
“Ngoại đan chi đạo không phải là thứ ta cần,ta muốn tấn thăng lên ngũ phẩm, ngưng tụ long văn bằng chính thực lực của mình! Ta không thể để mình thua kém Tống tiền bối quá nhiều được.”
“Ngoại đan mà ta nói tới không phải ngoại đan chi đạo bây giờ mà là luyện chế yêu đan thành pháp khí, đeo trên người là được rồi. Đây là bí pháp của một môn phái vào thời viễn cổ, cho dù được đeo trên người Linh Hoàng ngũ phẩm, ngoại đan này cũng có thể làm nguồn dự trữ linh lực, có thêm một nguồn bổ sung linh lực cấp kim đan.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán mỉm cười nói:
“Tính năng cũng như có hai kim đan vậy.”
“Nghe có vẻ thú vị đấy, thế ta muốn một món thành phẩm!”
Vũ Nhu Tử nói.
Hào phóng lắm!
Ta thích khách hàng như thế lắm.
Mua nguyên liệu, mua phương pháp luyện khí để tự mình luyện mệt biết bao? Cứ mua luôn thành phẩm, ta lợi mà ngươi cũng hời to.
“Không thành vấn đề, nhưng vì đây là pháp khí bí pháp luyện chế ra, tuy rằng cũng là ngũ phẩm nhưng giá cả sẽ cao hơn chút đấy.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán nói.
Vũ Nhu Tử gật đầu:
“Bao nhiêu linh thạch?”
“Một nghìn viên linh thạch ngũ phẩm, tuy rằng giá cao thật nhưng lại thực dụng!”
Đại lão cái gì cũng có thể bán đáp. Lần này hắn thật sự chỉ kiếm lời có một chút. Nếu mà đem pháp khí ngoại đan này ra ngoài bán thì giá phải tăng gấp mấy lần ấy chứ.
Vũ Nhu Tử móc một viên linh thạch bát phẩm ra đưa cho đại lão cái gì cũng có thể bán:
“Thanh toán!”
“Giao dịch thành công.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán đưa ngoại đan thành phẩm cho Vũ Nhu Tử.
Đó là một chuỗi vòng xinh đẹp, trung tâm là một viên kim cương to bằng nắm tay, bên trong phong ấn yêu đan của đại yêu ngũ phẩm.
Khi Vũ Nhu Tử sờ vào pháp khí ngoại đan này liền cảm nhận được có một luồng linh lực ấm áp truyền từ trong đó vào cơ thể cô, đồng thời hình thành một lớp phòng ngự linh khí xung quanh người cô.
Có ngoại đan này, cô có thể điều động linh lực gần với ngũ phẩm.
Tuy nhiên nếu không có thể chất, pháp thuật và vũ kỹ thích hợp thì pháp khí ngoại đan chỉ có thể bắt nạt được tu sĩ từ tứ phẩm trở xuống mà thôi.
Sau khi giao dịch xong, đại lão cái gì cũng có thể bán vẫy tay:
“Ta đi đấy nhé!”
Hắn cảm ứng được khí tức của Tống Thư Hàng đang đến gần nên nhanh chân chuồn trước.


Đại lão cái gì cũng có thể bán vừa biến mất thì Tống Thư Hàng đã dẫn Tối Việt Cư Sĩ đi vào.
“Vũ Nhu Tử, ta đưa tiền bối đến rồi đây. Chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.”
Tống Thư Hàng nhảy từ cửa sổ vào.
Sau đó Tối Việt Cư Sĩ cũng vào theo.
Hắn nhìn Tống Thư Hàng rồi lại quay sang Vũ Nhu Tử cũng có cảm giác tồn tại thấp như mình cùng với Tô thị A Thập Lục như trong suốt trên giường, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Không ngờ có thêm đến hai vị đạo hữu đồng bệnh tương liên, cùng chia khổ đau với hắn, đạo của ta không cô độc mà!
Lúc này, Vũ Nhu Tử đang ngồi xổm dưới đất, dùng tấm chăn kia bao lấy người mình.
“A, Tống tiền bối. Ngươi xem ta thế này có ngầu không?”
Vũ Nhu Tử hỏi.
Tống Thư Hàng: “…”
Cái chăn này hình như không phải của nhà hắn nhỉ? Trông quen lắm.
Đợi đã!
“Đây không phải là chăn của đại lão cái gì cũng có thể bán à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Vũ Nhu Tử gật đầu:
“Đúng là cùng kiểu dáng, ta mua hai chiếc. Nếu như a cha ta có thể độ qua thiên kiếp trước Thực Tiên Yến và tham gia yến hội là ta có thể tặng một chiếc chăn này cho ông rồi. Đến lúc đó, hai cha con ta cùng dùng một kiểu luôn.”
Tống Thư Hàng: “…”
Đại lão cái gì cũng có thể bán vừa nãy đi ngang qua đây à?
Thật đáng tiếc, đại lão đi nhanh quá. Hắn còn đang muốn mua hàng của đại lão đây này.
“Đi đi đi, nếu như cư sĩ tiền bối đã tới rồi thì chúng ta xuất phát tới Thực Tiên Yến đi. Nếu như trên đường mà gặp phải hung thú cá voi Dực Vương thì tốt rồi, chúng ta tiện tay bắt nó đem về luôn.”
Vũ Nhu Tử nói.
Lúc này, Tối Việt Cư Sĩ xoa cằm nói:
“Nếu như các ngươi đang nói tới cá voi Dực Vương thì nó đã bị người ta bắt rồi.”
Vũ Nhu Tử: “Hả?”
“Tam Lãng vừa mới nói xong, con hung thú đó rất thông minh, sau khi chạy xa thì nó đào tẩu vào trong vũ trụ. Kết quả đụng ngay Thanh Vân Đạo Quân vừa tu luyện từ mặt trăng về, thế là bị tóm luôn rồi.”
Tối Việt Cư Sĩ kể lại.
Vũ Nhu Tử nghe thế thì hụt hẫng vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận