Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2099: Có chức năng copy, paste không?

Chương 2099: Có chức năng copy, paste không?
“Đừng, để ta thử lại lần nữa đi, thứ như duyên phận chẳng phải đều là cưỡng cầu à!” Tống Thư Hàng nhịn không được mà kêu lên.
Hắn vừa mở mắt ra thì phát hiện mình đã quay về trong không gian đầy cụm tinh thể kia.
Bên cạnh, A Thập Lục đang trong trạng thái tiểu bạch long kề sát vào, tò mò nhìn hắn: “Cưỡng cầu cái gì?”
Vũ Nhu Tử da đen đang nghiên cứu những ụ tinh thể lóe sáng kia.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ đang lắc lư trong gió.
“Ngươi gặp cái gì thế? Còn đòi cưỡng cầu duyên phận?” Sở các chủ lười nhác hỏi.
Bạch long tỷ tỷ chui đầu ra hỏi: “Gặp được tiên tử xinh đẹp nào đấy à?”
Nếu gặp được tiên tử thì phải đẹp tới cỡ nào mới khiến cho Tống Thư Hàng kêu gào đòi cưỡng cầu duyên phận chứ?
Dù sao thì tiên tử dính trên người Tống Thư Hàng đều có tiêu chuẩn cực cao mà.
Nên chỉ cần Tống Thư Hàng không mù thì đã gặp được đại mỹ nhân nào đó rồi ư?
“Không phải tiên tử gì cả mà là một vị tiền bối cao to.” Tống Thư Hàng nói với giọng điệu tiếc nuối. Chắc là hắn không còn cơ hội tiến vào căn phòng thủy tinh kia nữa rồi.
Hơn nữa lại không thể thêm bạn.
Lần bỏ qua này chắc là cả đời cũng không còn cơ hội gặp lại.
“Nhân vật tiền bối có sức hút tới vậy? So với Bạch Thánh thì sao?” Sở các chủ lấy làm tò mò.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười: “Sở các chủ đang nghĩ đi đâu vậy? Chuyện đó thì liên quan gì tới sức hút chứ? Ta chỉ muốn thêm bạn với đối phương nhưng không được. Trực giác nói cho ta biết, với tình huống đặc thù này thì đối phương nhất định vô cùng đặc biệt. Nên ta muốn thử xem có cách nào khác để giữ liên lạc với đối phương hay không. Kết quả còn chưa nói xong thì đã ra rồi.”
“Không thể thêm bạn từ kim đan mã QR ư?” Vũ Nhu Tử da đen suy tư: “Liệu có phải đấy không phải chân thân không? Ví như người máy chỉ biết chấp hành theo trình tự ấy?”
“Ta cũng không rõ lắm.” Tống Thư Hàng lắc đầu nói: “Ta vốn còn định dùng bí pháp giám định xem thử thế nào, nhưng đối phương lại không cho ta cơ hội. Đúng là đáng tiếc.”
“Thư Hàng, ngươi lấy được tổng cương truyền thừa của Thánh Viên Long Lực Thần Công chưa?” Tô thị A Thập Lục hỏi.
Đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Tống Thư Hàng ngồi dậy, gãi đầu đáp: “Việc này hơi khó nói.”
“Không lĩnh ngộ được à?” bạch long tỷ tỷ hỏi lại.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ an ủi: “Không lĩnh ngộ được cũng không sao cả, mọi người hiểu mà.”
“Trong mắt các tiền bối ta dốt đến vậy ư?” Tống Thư Hàng thở dài.
Hắn là người đã thi đỗ vào trường đại học Giang Nam đây nhé. Tuy không tính là học sinh giỏi gì, nhưng chỉ cần tập trung thì khả năng học tập của hắn cũng mạnh lắm đấy.
“Thật ra ta có lĩnh ngộ được một vài thứ.” Tống Thư Hàng nói.
Sở các chủ cười nói: “Nói vậy là nhận được truyền thừa rồi chứ gì?”
“Ừm, nói sao đây nhỉ, ta lại không hiểu thứ mà mình đã lĩnh ngộ ra. Đây chính là nguyên nhân ta bảo là khó nói.” Tống Thư Hàng ngượng ngùng đáp.
Bạch long tỷ tỷ: “...”
Sở các chủ: “...”
Thứ mình lĩnh ngộ ra mà bản thân lại không hiểu?
Nguyên lý gì thế này?
Nếu bản thân đã không hiểu thì ngươi lĩnh ngộ ra kiểu gì?
“Nói ra nghe xem nào.” Sở các chủ nói: “Để ta và bạch long tỷ tỷ phân tích giúp ngươi.”
Cô là các chủ của Bích Thủy Các, Trường Sinh Giả.
Cô ấy là tổ tiên kim long, Trường Sinh Giả.
Chỉ cần Tống Thư Hàng có thể miêu tả đại khái, với cảnh giới và nhãn lực của bọn họ thì vẫn có thể dễ dàng phân tích và giảng giải cho Tống Thư Hàng.
Nếu như trùng hợp là kiến thức về lĩnh vực khác với trường sinh chi đạo của họ thì trong chức năng nhóm chat Tu Chân của Tống Thư Hàng vẫn còn vài vị đạo hữu, có thể giải thích thắc mắc từ xa.
“Chuyện này lại liên quan tới một vấn đề khác.” Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời rồi nói: “Thiên tổng cương truyền thừa này chỉ có thể ý truyền, không thể dạy bằng lời nói, ta không diễn tả được.”
Hắn căn bản cũng không biết phải miêu tả và biểu đạt loại lĩnh ngộ này của mình kiểu gì.
“Ngươi thế này thì bọn ta giúp ngươi thế nào được?” Sở các chủ thở dài.
Thế này thì không trách các cô được rồi, muốn trách thì trách chính bản thân Tống Thư Hàng hắn không nên thân thôi.
Tô thị A Thập Lục lại hỏi: “Thư Hàng, ngươi cần tri thức về mặt nào? Ngươi cứ tổng hợp lại, sau đó nhờ Sở tiền bối và bạch long tỷ tỷ phổ cập cho ngươi cũng được.”
Thiếu gì thì bù cái đó vào.
“Vấn đề là bây giờ ta còn không biết mình cần bổ sung tri thức gì nữa.” Tống Thư Hàng nói.
“Tống tiền bối, theo những gì ngươi kể thì bây giờ ngươi đang ở trạng thái cá mặn rồi, có thể gọi là trạng thái dốt đặc cán mai.” Vũ Nhu Tử da đen ở bên cạnh cẩn thận góp ý.
Ngay cả chuyện mình cần học cái gì cũng không biết, đây chính là chàng trai vàng trong làng học dốt.
Tống Thư Hàng: “...”
Vũ Nhu Tử, đã nói đúng còn nói to!
“Nhưng ta vẫn có thể cứu vãn được.” Tống Thư Hàng ngồi xuống, nói: “Ta đã nhớ hết toàn bộ quá trình sáng tạo thiên tổng cương truyền thừa Thánh Viên Long Lực Thần Công của vị lão giả kia rồi. Mỗi chi tiết đều in sâu trong đầu ta đây. Ta có thể miêu tả quá trình này lại cho Sở tiền bối.”
“Ừm, như thế thì vẫn còn cứu vãn được.” Bạch long tỷ tỷ gật đầu nói: “Thế ngươi nói đi.”
Tống Thư Hàng nhắm mắt, sắp xếp lại trí nhớ của mình.
Sau đó hắn dựa theo những gì mình nhớ, bắt đầu miêu tả lại lúc mình nhìn ngược dòng thời gian để quan sát quá trình sáng tạo thần công.
Lúc Tống Thư Hàng đang miêu tả thì mỹ nhân rắn công đức đột nhiên xông ra từ sau lưng hắn.
Cô giơ hai tay lên cao.
Trên đỉnh đầu của cô bắt đầu biến ra “máy chiếu 3D”.
Tống Thư Hàng nói tới đâu thì máy chiếu này sẽ chiếu hình ảnh tới đó.
Có hình, có cả tiếng.
Bạch long tỷ tỷ gật đầu với cọng tóc ngố của Sở các chủ một cái, không lên tiếng quấy rầy Tống Thư Hàng.
Quá trình sáng tác công pháp cụ thể rất dài dòng.
Tống Thư Hàng lại miêu tả vô cùng cặn kẽ.
Một lần giảng này... kéo dài hai ngày hai đêm!
Tống Thư Hàng nói hoài nói mãi, Tô thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử da đen ở bên cạnh im lặng nghe.
Sở các chủ và bạch long tỷ tỷ vừa nghe vừa nhìn, lại còn dùng bí pháp truyền âm để trao đổi với nhau.
“Cuối cùng chính là vị lão giả kia chính thức biên soạn Thánh Viên Long Lực Thần Công. Ký ức về quá trình này đã bị sức mạnh thiên địa ảnh hưởng, ta thật sự không thể nhớ rõ được.” Tống Thư Hàng dừng lại.
Sau đó hắn lại quay sang A Thập Lục, Vũ Nhu Tử da đen và bạch long tỷ tỷ, hỏi: “Đúng rồi, các cô có cảm thấy no căng bụng không?”
“Hả?” Cọng tóc ngố của Sở các chủ cuốn lại.
“Thư Hàng ngươi đói à?” A Thập Lục hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu, nói với vẻ tiếc nuối: “Xem ra thí nghiệm của ta đã thất bại rồi.”
Trong quá trình miêu tả vừa rồi, hắn đã cố ý mô phỏng trạng thái, tiết tấu và kỹ xảo lúc giảng pháp của lão giả nọ, muốn xem thử có thể bắt chước được kỹ xảo khiến người ta “nghe no bụng” như của lão giả kia hay không.
Quả nhiên loại kỹ xảo này không dễ bắt chước như vậy.
Hắn lại quay sang hỏi bạch long tỷ tỷ: “bạch long tỷ tỷ, mọi người có manh mối gì không?”
“Ừm, đại khái cũng hiểu một chút rồi. Nếu như ngươi muốn hiểu quá trình thí nghiệm này thì lượng tri thức tu chân cần học không nhỏ chút nào đâu.” Bạch long tỷ tỷ nói.
“Cần bao nhiêu?” Tống Thư Hàng dè dặt hỏi lại.
“Học ngày học đêm, nếu chỉ học trọng điểm thì phải tốn một hai năm mới chỉ học được phần khung thôi.” Sở các chủ ước chừng.
Tống Thư Hàng: “...”
Vậy hai vị tiên tử có chức năng copy paste không? Kiểu như copy xong paste hết phần tri thức cần thiết vào đầu ta đấy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận