Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 210: Bế quan lâu quá bị trĩ thì làm sao?

Chương 210: Bế quan lâu quá bị trĩ thì làm sao?
Tam Nhật sư huynh chỉ nói muốn gửi một cái USB chứa công pháp phụ trợ là bất động kim cương thân tới đây thôi, chẳng lẽ còn gửi cả người đến luôn à?
Chắc là không đâu nhỉ? Khi Tống Thư Hàng nghĩ thế thì tiểu phi kiếm màu đen đã tới càng lúc càng gần.
Và… trên kiếm đúng là có người thật.
Đó là một tiểu hòa thượng khoảng tám tuổi, đang kêu gào thảm thiết với tiết tấu y hệt Tống Thư Hàng hôm nào.
Tiểu hòa thượng mẫm mùm mụp, mặt tròn xoe, mắt to long lanh nhìn rất đáng yêu, dễ thương đến mức khiến cho người ta nhìn thấy đều chỉ hận không thể cắn cho một cái vào má nó.
Thế nhưng lúc này, tiểu hòa thượng lại đang nước mắt nước mũi ròng ròng… bởi vì tốc độ của phi kiếm nhanh quá nên nước mũi và nước miếng của nó đều bay ngược về phía sau, gương mặt nhỏ xinh sợ hãi đến mức trắng nhợt hết cả.
Lần trước khi Bạch tiền bối đưa Tống Thư Hàng đi thì dùng phi kiếm tạo ra độn quang, khiến cho Tống Thư Hàng có thể dính chặt vào phi kiếm.
Còn thanh kiếm dưới chân tiểu hòa thượng này thì không có độn quang, chỉ đơn giản là pháp thuật phi kiếm truyền thư mà thôi.
Tiểu hòa thượng dùng cả người bấu chặt lấy phi kiếm mới không ngã xuống. May mà chiếc áo cà sa trên người nó không rõ làm bằng vật liệu gì, giúp cho nó bám chặt thanh kiếm mà vẫn không bị phi kiếm sắc ngọt gây thương tích, mới bảo vệ được nó khỏi cảnh bị cắt thành hai nửa.
Điểm duy nhất hơn hẳn Tống Thư Hàng chính là kiểu tóc của tiểu hòa thượng sẽ không bị biến thành đầu chổi xể hoặc đầu nổ bom, bởi vì nó làm gì có tóc!
“Bạch tiền bối, có phải mắt ta gần đây không tốt lắm không nhỉ? Sao ta lại thấy trên phi kiếm có một tiểu hòa thượng nhỉ?”
Tống Thư Hàng quay đầu lại hỏi Bạch tiền bối.
“Ừm, có tiểu hòa thượng thật đấy.”
Bạch tiền bối bình thản đáp.
“Quắt? Đúng là có tiểu hòa thượng thật à? Sao Tam Nhật sư huynh bảo chỉ gửi USB đến thôi? Đưa cả tiểu hòa thượng kia đến theo là thế nào?”
Tống Thư Hàng xoa xoa cằm rồi đột nhiên sáng mắt lên, hỏi tiếp:
“Bạch tiền bối, chẳng lẽ tiểu hòa thượng kia là kiếm linh à?”
“Không, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Bạch tiền bối tiếp tục bình thản đáp:
“Kia chỉ là một tiểu hòa thượng nhất phẩm bình thường, vừa mới hoàn thành Trúc Cơ khai khiếu mà thôi.”
“…”
Da đầu Tống Thư Hàng tê rần lên, tiềm thức nói cho hắn biết thứ đang tới có khả năn là một mối nguy tiềm ẩn to oành.
Vèo!
Phi kiếm dừng lại trước mặt Bạch Tôn Giả, vững vàng dừng lại giữa không trung.
Rốt cuộc tiểu hòa thượng cũng dừng kêu thảm thiết.
Một lát sau, nó lau sạch nước mắt nước mủi, nhấc hai cái chân run rẩy muốn đứng lên khỏi phi kiếm, thế nhưng chân mềm nhũn cả ra, nó thử mấy lần vẫn không nổi.
“Chào hai vị thí chủ.”
Tiểu hòa thượng nằm sấp trên kiếm, hai tay chắp lại, vẻ mặt nghiêm túc, hành lễ đâu ra đó. Sau đó nó máy móc quay đầu sang nhìn Tống Thư Hàng:
“Thí chủ có thể giúp tiểu hòa thượng một chút không? Chân tê quá, ta không xuống được.”
Tống Thư Hàng gượng cười. Hắn đang định đi đón tiểu hòa thượng thì Bạch Tôn Giả lại đột nhiên suy tư gì nghiêm túc lắm. Sau đó Bạch Tôn Giả bắt quyết, nói rằng:
“Thư Hàng, rất có thể là tiểu tử Tam Nhật kia gửi nhầm đồ rồi, ta thấy chúng ta nên gửi phi kiếm và tiểu hòa thượng này về thì hơn.”
“À vâng, thế cũng đúng.”
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Nhưng mà tiền bối có thể thôi động được thanh phi kiếm này sao?”
Lúc trước Dược Sư không thể thôi động được phi kiếm của Thông Huyền Đại Sư, phải nhờ Tống Thư Hàng giúp chuyển phát nhanh về cho đại sư đấy.
Bạch Tôn Giả nói:
“Yên tâm, lần này Thông Huyền hòa thượng mở cấm chế trên phi kiếm rồi. Tam Nhật là đệ tử hắn mà còn có thể sử dụng, ta có thể phát xạ phi kiếm này, chỉ cần rót linh lực vào là phóng nó đi được thôi.”
“Đừng mà! Đừng mà… tiểu hòa thượng chết mất!”
Không thể duy trì được dáng vẻ nghiêm túc nữa, tiểu hòa thượng hét ầm lên.
Đồng thời nó nhanh chóng tháo một chiếc USB xuống từ chuôi kiếm?
“Chắc chắn ngươi là Tống Thư Hàng sư huynh phải không? Đây là đồ Tam Nhật sư huynh gửi cho ngươi, bên trong có công pháp phụ trợ bất động kim cương thân đấy. tiểu hòa thượng không nói dối đâu, ngươi mở ra xem thì biết ngay.”
Tống Thư Hàng nhận lấy USB đưa cho Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối vươn tay nhận lấy, nhìn một lát rồi bảo:
“Ừm, USB không có vấn đề gì, chính là nó, Chút nữa ta sẽ liên hệ với Tam Nhật, bảo hắn gửi cách giải cấm chế trên USB qua đây.”
Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu.
“Thư Hàng sư huynh, bây giờ huynh đỡ ta xuống được chưa?”
Tiểu hòa thượng dùng ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn Tống Thư Hàng rồi chắp tay cầu khẩn.
“Ờ… ngươi là?”
Tống Thư Hàng hỏi nó.
“Ta tên là Tiểu Quả Quả, năm nay sáu tuổi, là đệ tử chân truyền thứ bảy mươi tám của Thông Huyền phương trượng!”
Tiểu hòa thượng làm vẻ nghiêm trang, thế nhưng ánh mắt vẫn không nén nổi sự đắc ý:
“Trước đây không lâu ta mới hoàn thành Trúc Cơ, chờ sau khi tấn chức nhị phẩm là ta có thể có được pháp danh của chính mình rồi! Ta lợi hại lắm đó!”
Nhóc mập này thế mà mới có sau tuổi, thế mà nhìn thì giống như là đã tám tuổi rồi.
“Ngươi lén chạy ra ngoài hả?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Tiểu hòa thượng nhất thời biến sắc mặt, một lát sau, nó cắn răng, mặt xoắn tít:
“Không phải! Ta… đúng rồi, ta nhờ Tam Nhật sư huynh đưa tới đây đấy!”
Nói xong, nó chắp tay niệm Phật không ngừng.
“À.”
Tống Thư Hàng gật đầu.
Sau đó, Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra gọi cho Tam Nhật sư huynh.
Tiểu Quả Quả tinh mắt liếc ngay thấy người được gọi trong màn hình, sắc mặt tức thì trắng bệch:
“Xin lỗi! Tống Thư Hàng sư huynh, tiểu hòa thượng lén chạy ra ngoài đấy, xin huynh tuyệt đối đừng gọi cho Tam Nhật sư huynh của ta mà!”
Bạch tiền bối đứng bên cạnh lạnh nhạt nói:
“Người xuất gia không được nói dối. Ngươi phạm giới rồi.”
Tiểu Quả Quả lại xanh mét mặt.
“Quả nhiên vẫn nên đưa về thôi.”
Bạch tiền bối lại bắt kiếm quyết.
Tiểu Quả Quả sốt ruột hô lên:
“Đừng mà, chết người đó. tiểu hòa thượng chạy tới đây đã mềm nhũn cả tay chân rồi, nếu lại trèo lên phi kiếm truyền thư đi nữa thì chắc chắn sẽ ngã xuống nửa đường đấy. Ta không muốn đi sang Tây Thiên cực lạc sớm như thế đâu!”
“Yên tâm đi!”
Bạch tiền bối nghe nói thế thì lập tức tràn ngập tự tin:
“Ta có thể đưa ngươi về bằng phương pháp phi kiếm truyền nhân. Độn quang sẽ dán chặt ngươi trên phi kiếm, không ngã đâu. Phương pháp này hay lắm, Thư Hàng cũng thử rồi mà. Nhỉ, Thư Hàng?”
Tống Thư Hàng cười gượng gật đầu:
“Ha ha, đúng vậy, cam đoan an toàn, hơn nữa tốc độ cũng nhanh lắm!”
Tốc độ nhanh lắm á? tiểu hòa thượng nghe thấy câu này thì sắc mặt xám ngoét.
“Ha ha, đùa nhóc thôi.”
Tống Thư Hàng cười nói rồi vươn tay ôm tiểu hòa thượng, bế nó xuống khỏi phi kiếm.
Đúng lúc này, di động của hắn đổ chuông.
Tống Thư Hàng lấy điện thoại ra nhìn thì thấy chính là Tam Nhật sư huynh gọi tới. Hắn nhấc máy:
“Thư Hàng sư đệ đấy à? Nhận được phi kiếm truyền thư chưa?”
giọng nói của Tam Nhật sư huynh vang lên.
Tống Thư Hàng nhìn tiểu hòa thượng đang đứng thẳng chắp tay bên cạnh mình, cười nói:
“Vừa nhận được ạ, sư huynh.”
“Ngươi có thấy một nhóc hòa thượng mập ú trên phi kiếm không? Một thằng nhóc nghịch như quỷ ấy?”
Trong giọng nói của Tam Nhật sư huynh đầy vẻ lo lắng.
“Có đấy, tên là Tiểu Quả Quả đúng không?”
Tống Thư Hàng đáp.
Tam Nhật sư huynh ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm:
“Thằng ranh con chết tiệt, dám chạy ra ngoài theo phi kiếm truyền thư của ta thật. Thế mà nó cũng nghĩ ra được!”
Sau đó Tam Nhật sư huynh nói sơ những chuyện đã xảy ra với Tống Thư Hàng.
Ba năm trước, tiểu hòa thượng Tiểu Quả Quả được Thông Huyền đại sư đưa về chùa nhận làm đệ tử, nghe nói nó là hậu nhân của một người bạn cũ của đại sư.
Theo quy tắc của Thiên Nhai Vân Du Tự, thì đệ tử chưa tấn chức tới Hậu Thiên tam phẩm sẽ không được ra khỏi chùa. Thế mà thằng ranh con này gan to hơn trời, dám đeo phù bảo ẩn thân treo mình lên hắc thiết phi kiếm.
Chẳng trách tiểu sa di lấy kiếm lúc đó lại thắc mắc sao phi kiếm lại nặng như thế. Hóa ra là lúc đó tiểu hòa thượng kia đã ẩn thân trên phi kiếm rồi.
Sau đó Tam Nhật sư huynh phi kiếm truyền thư đi, tiểu hòa thượng này trốn theo phi kiếm bay thẳng tới chỗ Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng không khỏi ngó tiểu hòa thượng kĩ thêm một tí. Thằng nhóc cứ thế chắp tay đứng nghiêm chỉnh bên cạnh hắn, nhìn kiểu gì cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, người lớn nói một thì sẽ không làm hai.
Chẳng ai ngờ nó lại dám làm cái việc như treo mình lên phi kiếm để quá giang trốn ra khỏi Thiên Nhai Vân Du Tự.
“Xin nhờ Thư Hàng tiểu hữu trông nom nó giúp ta mấy hôm. Tối đa một tuần nữa sẽ có sư đệ tới khu Giang Nam đón tiểu sư đệ của ta về.”
Tam Nhật sư huynh cảm thán.
Thực ra chính Tam Nhật sư huynh cũng có thể ngự kiếm phi hành tới đón tiểu hòa thượng này về.
Thế nhưng nhìn thấy nó vất vả mãi mới trốn được ra ngoài thì hắn mềm lòng lắm. Thôi thì cứ để nó chơi ở bên ngoài mấy hôm đi, dù sao thì bên cạnh Thư Hàng tiểu hữu có Bạch tiền bối, cũng rất an toàn mà.
“Trông nom mấy ngày thì không vấn đề gì, thế nhưng mấy ngày nữa ta sẽ về nhà một chuyến. Giờ đang trong kì nghỉ hè, nếu trong hai ba hôm tới mà chưa tới dẫn nó về được thì phiền vị sư huynh kia tới nhà ta đón nó nhé.”
Tống Thư Hàng bổ sung.
“Được, không thành vấn đề.”
Tam Nhật sư huynh nói.
“Ừm, cứ quyết định thế đi.”
Khi Tống Thư Hàng chuẩn bị gác máy thì Bạch Tôn Giả lại bảo hắn đưa điện thoại cho mình.
Nhận điện thoại, Bạch tiền bối hỏi ngay:
“Tam Nhật, nói cho ta cách giải cấm chế của USB đã.”
“Dạ, tiền bối.”
Tam Nhật sư huynh bắt đầu nói cách giải phong ấn cho Bạch Tôn Giả.


Tống Thư Hàng quay sang tiểu hòa thượng Tiểu Quả Quả.
“Thư Hàng sư huynh, ta đã gây phiền toái cho huynh rồi.”
Tiểu Quả Quả chắp tay khom lưng hành lễ.
“Ha ha.”
Tống Thư Hàng đột nhiên ra tay như chớp, túm lấy hai má phúng phính của tiểu hòa thượng mà kéo ra hai bên. Từ giây đầu tiên khi nhìn thấy nhóc thì hắn đã muốn làm như thế rồi.
Vẻ mặt nghiêm trang lại không dám phản kháng của nhóc đáng yêu đáo để.
“Này nhóc, ngươi trốn từ Thiên Nhai Vân Du Tự ra đây chỉ là để đi chơi thôi à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Tiểu hòa thượng không phải là người ham chơi.”
Quả Quả nghiêm túc đáp.
“Thế vì sao ngươi lại phải vất vả trốn ra đây?”
Tống Thư Hàng hiếu kì.
Tiểu hòa thượng xoắn xuýt một hồi mới cắn răng nói:
“Nếu Thư Hàng sư huynh thề không nói cho người khác biết thì ta sẽ nói nguyên nhân cho.”
“Được thôi, ta kín miệng lắm.”
Tống Thư Hàng nói đầy đứng đắn.
Thậm chí hắn còn phối hợp thề độc với tiểu hòa thượng.
Bấy giờ, nhóc ta mới nói nhỏ:
“Thực ra hai năm nay ta phải đả tọa luyện công lâu lắm, có lúc còn phải bế quan tu luyện trên khối băng hay nham thạch nóng bỏng nữa cơ, chẳng biết bị trĩ từ bao giờ ấy. Ta nghe nói bên ngoài có phẫu thuật trĩ, nên muốn lén chạy ra để đi phẫu thuật ấy mà.”
Tống Thư Hàng ra sức xoa mặt mình thật mạnh. Hắn thấy hình như gần đây mình bị liệt mất cơ mặt rồi, chẳng biết phải dùng cái biểu cảm gì để thể hiện nội tâm như có cả vạn con ngựa đang chạy lồng lên này nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận