Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1453: Đóng Băng Không Gian Vỡ Nát

Chương 1453: Đóng Băng Không Gian Vỡ Nát
“Hãy cảm nhận tình mẹ đi hỡi con bọ chét kia - Ánh nhìn mang thai!”
Tống Thư Hàng quả quyết kích hoạt kỹ năng của mắt Thánh Nhân.
Sau khi biết pháp thuật ánh nhìn mang thai của Thánh Nhân Nho gia, lúc Tống Thư Hàng sử dụng nó, trong nội tâm vẫn có phần kháng cự. Loại pháp thuật làm người ta mang thai này quá tà ác.
Sau đó trong quá trình ‘Huyền Ma giảng pháp’, do thao tác sai mà vô tình làm tu sĩ trong chư thiên vạn giới đều mang thai, từ lần đó nội tâm của Tống Thư Hàng đã chết lặng.
Đến giờ, Tống Thư Hàng đã hoàn toàn không còn chướng ngại tâm lý gì khi sử dụng pháp thuật ánh nhìn mang thai này.
Thật ra ánh nhìn mang thai cũng chỉ là một pháp thuật làm suy yếu chiến lực của kẻ địch mà thôi.
Quá trình không quan trọng, kết quả mới quan trọng nhất.
Dù mèo mun hay mèo trắng, miễn bắt được chuột chính là mèo giỏi!
Chỉ cần có thể giết chết kẻ địch, kỹ năng gì cũng không thành vấn đề.
Tốc độ của bọ chét khổng lồ cực nhanh nhưng thân thể nó lại quá lớn, vô tình trở thành mục tiêu nhắm bắn cực tốt.
Ánh sáng mang thai của mắt Thánh Nhân Nho gia bắn trúng con bọ chét to xác kia.
Con bọ chét to xác vốn đang nhảy nhót loạn xạ lập tức dừng lại.
Dù sao trên thế giới này không phải ai cũng giống Tam Lãng tiền bối, đã trúng ánh nhìn mang thai vẫn có thể nhảy nhót vui sướng, ít nhất con bọ chét khổng lồ trước mắt không thể.
Bọ chét to xác ngã xuống đất, trong miệng phát ra tiếng hét thảm thiết.
Thế nhưng... bụng nó lại không phình lên.
Ánh nhìn mang thai mất tác dụng ư?
Đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng thấy pháp thuật ánh nhìn mang thai của mắt Thánh Nhân vô hiệu. Phải biết cho dù là cục đá tinh trúng phải ánh nhìn mang thai cũng không thể tránh khỏi lời nguyền mang thai.
Nhưng bây giờ Tống Thư Hàng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.
Ánh nhìn mang thai vẫn khiến con bọ chét to xác kia đau đớn ngã xuống đất, hắn phải tranh thủ lấy mạng nó ngay lúc này.
Tống Thư Hàng đưa tay bắt lấy Xích Tiêu Kiếm mang ra khỏi thế giới hạch tâm.
“Xích Tiêu Kiếm tiền bối, xin hãy giúp ta một tay.”
Tống Thư Hàng nói.
Xích Tiêu Kiếm:
“Chẳng phải các người đã về ư? Sao vẫn còn ở đây?”
“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, không có thời gian giải thích đâu, trước hết cứ giết chết con bọ chét trước mắt rồi nói sau.”
Tống Thư Hàng vội trả lời thật nhanh.
Xích Tiêu Kiếm:
“Bọ chét? Ở đâu?”
Lẽ nào Xích Tiêu Kiếm tiền bối không nhìn thấy con bọ chét to xác đang nằm trên đất gào thét đau đớn?
“Ở ngay trước mặt, tiền bối không thấy cũng không sao, để ta vung đao là được.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn xoay cổ tay, ngọn lửa phần thiên bùng cháy.
“Phần Thiên Hỏa Diễm... ơ?”
Tống Thư Hàng dừng động tác, Xích Tiêu Kiếm trong tay chững lại.
Sau khi con bọ chét to xác kia giãy giụa một lát, đột nhiên một tiếng ‘ầm~’ vang lên, thân thể nó nổ tung.
Chết rồi ư?
Ngay sau khi bọ chét chết, có một viên băng tinh to cỡ một chiếc bàn trong cơ thể nó rơi ra ngoài.
Tống Thư Hàng lập tức sử dụng thủ đoạn nhảy không gian trong chúc phúc của tổ vu, dịch chuyển đến bên dưới viên băng tinh to lớn kia rồi chụp lấy nó.
“Đây là gì thế?”
Xích Tiêu Kiếm hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Là bảo bối do Bạch tiền bối phát hiện, tóm lại thứ có thể khơi dậy hứng thú của Bạch tiền bối thì chắc chắn là đồ tốt.”
Hắn giơ viên băng tinh to kia lên, mắt Thánh Nhân Nho gia tiếp tục rà soát sương mù rét lạnh, muốn xem thử còn con quái vật hàn băng nào nữa không.
Nếu như có, hắn muốn dùng pháp thuật ánh nhìn mang thai lần nữa, thử xem có thể làm nổ chết đám quái vật này không.
Xì~
Đột nhiên có một con quái vật hàn băng cực lớn hình rắn chui từ dưới đất lên, há miệng muốn cắn Tống Thư Hàng.
Con rắn này cũng giống con bọ chét vừa rồi, tu sĩ bình thường không thể cảm ứng hay nhìn thấy chúng nó. Lúc chúng nó chuyển động, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.
Tống Thư Hàng nhanh chóng thu hồi băng tinh của con bọ chét to xác, sau đó phất tay sử dụng Đà Đao Thuật.
Xích Tiêu Kiếm kéo hắn độn không ra xa, tránh được đòn đánh lén của con rắn bự kia.
“Không ngờ dùng Xích Tiêu Kiếm tiền bối cũng có thể sử dụng Đà Đao Thuật!”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm, nhưng điều này chỉ nên nghĩ thầm trong đầu là được rồi chứ không thể nói ra, lỡ may Xích Tiêu Kiếm tiền bối xù lông nổi giận thì biết làm sao?
Thấy đánh lén thất bại, rắn bự lại nhanh chóng chui sâu vào trong sương mù lạnh băng.
“Hừ, đã ra rồi thì đừng về nữa.”
Tống Thư Hàng kích hoạt kỹ năng ánh nhìn mang thai trong mắt phải lần nữa.
Trong mắt Thánh Nhân hiện lên ánh sáng quỷ dị.
Sau đó ánh sáng bắn ra, đánh trúng rắn bự trong sương mù lạnh.
“Xì xì xì~”
Rắn bự phát ra tiếng rít thảm thiết, thân thể ngã xuống, không ngừng giãy giụa co giật giống hệt như con bọ chét to xác lúc nãy.
Đồng thời trên người nó cũng không sản sinh hiệu ứng mang thai.
Tống Thư Hàng nắm chặt Xích Tiêu Kiếm, nhìn chằm chằm rắn băng.
“Xì~~”
Trong miệng rắn băng phát ra tiếng kêu quỷ dị, sau đó thân thể nó đột nhiên nổ tung.
Một viên băng tinh còn to hơn cả viên của con bọ chét to xác rơi ra ngoài.
Tống Thư Hàng độn không, chụp lấy viên băng tinh kia.
“Hình như mắt Thánh Nhân Nho gia có thể khắc chế đám quái vật trong sương mù lạnh.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
“Ta không thấy gì cả, đây rốt cuộc là quái vật gì mà lại có thể tránh khỏi cảm ứng của ta chứ?”
Xích Tiêu Kiếm buồn bực hot.
Dù gì nó cũng là thần binh của Trường Sinh Giả đấy nhé!
Vậy mà ngay cả nó cũng không cảm ứng được đám quái vật này, rốt cuộc chúng nó là thứ gì?
Nó chỉ nhìn thấy Tống Thư Hàng bắn ra một luồng ánh sáng mang thai vào trong sương mù lạnh, tiếp đó lại có một viên băng tinh rơi ra.
Cứ có cảm giác quá trình này thật quỷ dị.
“Ta thấy giống như đang mở tool hack cày phó bản ấy.”
Tống Thư Hàng nói.
Có mắt Thánh Nhân trong tay, sinh vật nguyên tố hàn băng ở đây tới bao nhiêu hắn sẽ tiêu diệt bấy nhiêu.
Cầm băng tinh của rắn bự trong tay, Tống Thư Hàng quét mắt nhìn quanh bốn phía, muốn tìm được nhiều quái vật hàn băng hơn.
Nhưng... có thể là do khiếp sợ trước hành động vĩ đại diệt liền ba con quái vật hàn băng của Tống Thư Hàng nên những quái vật khác trong sương mù lạnh không dám tới gần Tống Thư Hàng nữa, tất cả đều chạy trốn thật xa.
“Chậc, sợ chạy hết rồi.”
Tống Thư Hàng khẽ than.
“Thư Hàng, đi!
Lúc này, tiếng của Bạch tiền bối truyền tới.
Chỉ thấy Bạch tiền bối dùng một tay tóm chặt con cốt long băng kia, chân đạp Lưu Tinh Kiếm bay về phía Tống Thư Hàng.
Cốt long vẫn không ngừng giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi tay Bạch tiền bối.
Sau khi bay đến bên cạnh Tống Thư Hàng, Bạch tiền bối vươn một cánh tay khác tóm lấy cổ tay Tống Thư Hàng:
“Chạy mau, nếu không trốn sẽ không còn kịp nữa.”
“???”
Tống Thư Hàng đần mặt ngơ ngác.
Ngay sau đó tiểu Bạch tiền bối cũng đã thi triển pháp thuật không gian, cưỡng ép đột phá không gian đóng băng, tránh xa sương mù lạnh.
Trong một chớp mắt trước khi truyền tống không gian, mắt Thánh Nhân của Tống Thư Hàng thấy được một cảnh tượng kinh khủng.
Dưới đáy sương mù lạnh có một sinh vật khổng lồ như một đại dương đang bạo động.
Bọ chét to xác và rắn bự xuất hiện trước đó cũng như con cốt long trong tay Bạch tiền bối đều chỉ là những tồn tại bé nhỏ sinh sống trong sinh vật đại dương này mà thôi.
Mỗi một động tác của sinh vật khổng lồ như đại dương này đều có thể khiến cho không gian xung quanh vỡ nát, đóng băng.
Chắc hẳn sinh vật này ít nhất cũng đạt cấp Kiếp Tiên cửu phẩm.
Nhưng hình như nó đã đánh mất lý trí.
Nó không đuổi theo Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối, chỉ đang bạo động một cách vô nghĩa.
...
Truyền tống không gian kết thúc.
Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối về đến hiện thế, xuất hiện trên trái đất.
“Về rồi.”
Bạch tiền bối giữ chặt cốt long băng, lắc mạnh một phát.
Cốt long băng lập tức im lặng không nhúc nhích.
“Bạch tiền bối bắt nó để làm gì thế?”|
Tống Thư Hàng hỏi.
“Ta sắp chế tạo một pháp khí chiến xa.”
Tiểu Bạch tiền bối trả lời:
“Nó rất thích hợp để kéo chiến xa. Ngoài ra cách thức tồn tại của chúng nó làm ta cảm thấy hứng thú. Trong sương mù lạnh, năng lực đóng băng không gian rất thú vị. Đám sinh vật hàn băng này cũng kế thừa loại lực lượng đó.”
“Ta còn tưởng Bạch tiền bối muốn băng tinh trong cơ thể chúng nó.”
Tống Thư Hàng giơ viên băng tinh trong cơ thể rắn bự lên.
“Vật còn sống vĩnh viễn có giá trị nghiên cứu hơn vật chết.”
Tiểu Bạch tiền bối nghiêm túc nói:
“Nhưng cũng có thể nghiên cứu băng tinh một chút, xem thử nó kế thừa được bao nhiêu chức năng của sương mù lạnh. Nếu nó giống như sương mù lạnh, sau khi kích hoạt, ngay cả không gian cũng có thể đóng băng thì sẽ rất đa dụng.”
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Chỗ ta có ba viên băng tinh, Bạch tiền bối cần không?”
“Đến lúc đó để lại một viên cho ta thử nghiệm là được rồi.”
Bạch tiền bối cười nói.
Nghe vậy Tống Thư Hàng cất băng tinh đi.
Bạch tiền bối lại nắm lấy cổ tay hắn:
“Đi thêm lần nữa, chúng ta phải đến bí cảnh Thực Tiên yến.”
Lại một lần truyền tống không gian.
**********
Khi trước mắt lại khôi phục ánh sáng, Tống Thư Hàng đã về đến hiện thế.
Bên ngoài bí cảnh của Trường Sinh Kiếm Tông trên trái đất.
Do đại lão đánh nhau, bí cảnh của Trường Sinh Kiếm Tông đã vỡ nát.
Lúc này, mấy vị trưởng lão của Trường Sinh Kiếm Tông đang ngồi xổm bên ngoài bí cảnh khóc hết nước mắt.
Bí cảnh quý giá đã vỡ nát.
May là phần khung không gian bí cảnh vẫn còn, vẫn có hy vọng tu sửa lại.
Nhưng chi phí tu sửa cực cao, nặng đến mức khiến các thành viên trong Trường Sinh Kiếm Tông không thở nổi.
Mà còn một chuyện quan trọng hơn nữa là toàn bộ khách khứa đến tham dự Thực Tiên yến trong bí cảnh đều biến mất, không ai biết rốt cuộc lúc ấy tại hiện trường Thực Tiên yến đã xảy ra chuyện gì.
Các thành viên của Trường Sinh Kiếm Tông canh giữ ở bên ngoài bí cảnh và các phóng viên chỉ cảm ứng được bên trong bí cảnh truyền ra một luồng khí tức vô cùng kinh khủng, sau đó là một tiếng nổ khủng khiếp vang lên.
Khi mọi người hoàn hồn lại, bí cảnh đã vỡ nát, toàn bộ khách khứa tham gia Thực Tiên yến đều biến mất.
Mấy vị trưởng lão của Trường Sinh Kiếm Tông sầu não ruột. Bọn họ phải ăn nói thế nào với người trong thiên hạ đây?
...
Lúc này Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối đột nhiên xuất hiện.
“Bá Tống Huyền Thánh! Bạch Thánh Quân!”
Đám phóng viên và các thành viên của Trường Sinh Kiếm Tông ở gần đó vừa liếc mắt đã nhận ra thân phận của hai người.
Mặc dù Bạch tiền bối đã biến thành bộ dạng hai tuổi, nhưng sau khi hắn về đến hiện thế, hiệu ứng ‘nhân vật thiên hạ không ai không biết’ do nhân tiền hiển thánh mang đến lại khôi phục.
Tống Thư Hàng cũng như vậy, sau khi sống lại, làn da hắn biến thành màu trắng nhưng mọi người vừa nhìn thấy thì đã nhận ra hắn ngay.
“Bá Tống tiền bối, Bạch tiền bối.”
Một vị trưởng lão của Trường Sinh Kiếm Tông chạy như bay đến.
Đây là hai vị khách tham gia Thực Tiên yến, có lẽ bọn họ biết được chuyện gì đã xảy ra tại hiện trường Thực Tiên yến.
Tống Thư Hàng nhìn bí cảnh rồi khẽ thở dài, trong lòng có phần áy náy.
Phải thừa nhận chuyện bí cảnh của Trường Sinh Kiếm Tông bị phá hỏng có liên quan đến hắn.
Sau khi được thả ra, việc đầu tiên mà hành tinh mọc mắt làm là tìm tới cửa.
Đồng thời Vân Tước Tử do quả cầu béo kia phụ thân được thả ra khỏi phòng tối Thiên Đạo cũng trùng hợp xuất hiện trong bí cảnh.
Cuối cùng còn có vỏ ngoài của Bạch tiền bối two cũng bị ném gần chỗ Tống Thư Hàng.
Nói tóm lại, tất cả đại lão được thả ra khỏi phòng tối Thiên Đạo đều bị ném tới cùng một tọa độ, chính là bên cạnh Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cũng cảm thấy đắng lòng thay cho chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận