Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1014: Nếu Không Đánh Ta Ngất Đi Thì Ngươi Tèo Rồi

Chương 1014: Nếu Không Đánh Ta Ngất Đi Thì Ngươi Tèo Rồi
Cuối cùng Tống Thư Hàng vẫn thỏa mãn nguyện vọng của Bạch Hạc Chân Quân, dẫn hắn tới... một trong những căn phòng của Bạch Tôn Giả.
Không sai, đúng là “một trong những” đấy.
Trong khoảng thời gian Bạch tiền bối ở tại nhà của Dược Sư, ngài ấy cứ đổi phòng xoành xoạch. Ví dụ như lúc mới vào ở, bởi vì tò mò nên ngài ấy đã tháo ti vi trong phòng ra dẫn đến việc buổi tối không có ti vi để xem, vậy nên lúc đó Bạch tiền bối đã đổi sang một căn phòng ở lầu khác.
Có thể nói trong căn nhà này, ngoại trừ phòng ngủ của Tống Thư Hàng ra thì những phòng khác đều là địa bàn của Bạch Tôn Giả, ngài ấy thích ở phòng nào thì cứ ở phòng đó.
Sau khi được Tống Thư Hàng dẫn vào một căn phòng, Bạch Hạc Chân Quân cười đầy thỏa mãn.
“Ta cứ tưởng rằng ngươi không chịu mang ta đến phòng của Bạch tiền bối chứ. Không ngờ tiểu tử ngươi cũng tốt ghê, đúng là người tốt mà.”
Bạch Hạc Chân Quân nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Mới vậy thôi mà đã gắn cái mác người tốt cho hắn rồi à?
Nếu thế thì hắn không thèm cái mác người tốt này đâu.
“Không ổn, sắp không chịu nổi rồi. Ta vận công chữa thương trước đây, ngươi cứ làm việc của mình đi.”
Bạch Hạc Chân Quân vội vàng nói.
Lời vừa dứt, thân hình của hắn không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành hình thái thiên về nữ tính, sau đó hắn tìm đại một chỗ ở trong phòng rồi ngồi xếp bằng.
Hai hình thái của Bạch Hạc Chân Quân khá là khác nhau, không chỉ khác về tính cách mà còn khác về sở trường.
Nói tóm lại thì hình thái thiên về nam tính có dáng người và thân thể mạnh mẽ hơn, thích hợp dùng để chiến đấu.
Còn hình thái thiên về nữ tính thì có lực tương tác với thuộc tính quang mạnh hơn, nhạy bén hơn, dùng hình thái này chữa thương sẽ đạt hiệu quả tốt hơn.
Bạch Hạc Chân Quân bị thương nặng hơn những gì hắn nghĩ, thậm chí còn chưa bố trận pháp thì đã bắt đầu vận công chữa thương rồi, sau khi dùng đan dược thì lập tức tiến vào trạng thái chữa thương.
Một lát sau, theo nhịp thở của Bạch Hạc Chân Quân, từ hai cánh mũi phun ra từng luồng sương đen mà mắt thường có thể thấy được.
Trong đám sương đen này ẩn chứa lực lượng tà năng Cửu U, có khả năng ăn mòn.
Nhưng khi sương đen bay ra, trong phòng bỗng có một luồng linh lực từ bốn phương tám hướng xông tới rồi quyện vào sương đen, sau đó pha loãng và tịnh hóa chúng.
Mà trong đám linh lực từ bốn phía kéo tới kia còn lẫn thêm một luồng khí tức mơ hồ của Bạch Tôn Giả.
“Thì ra là vậy.”
Lúc này Tống Thư Hàng đã rõ.
Bạch Tôn Giả đã từng tu luyện ở trong này. Trong lúc Tôn Giả thất phẩm tu luyện, linh lực trong thiên địa sẽ bị hấp dẫn rồi hấp thu bằng một tốc độ rất đáng sợ. Mà sau khi Bạch Tôn Giả kết thúc tu luyện, trong phòng sẽ lưu lại chút ít linh lực có lẫn khí tức của hắn. Nếu không ai động đến thì qua một khoảng thời gian nữa, số linh lực này sẽ dần tiêu tán.
Mà Bạch Hạc Chân Quân lựa chọn tiến hành chữa thương trong phòng của Bạch tiền bối, chính là vì muốn mượn số linh lực này để lọc bớt lượng tà năng Cửu U do bản thân ép ra khỏi cơ thể, tránh gây ảnh hưởng đến ngoại giới.
Nhưng dựa vào số linh lực còn sót lại sau khi Bạch Tôn Giả tu luyện cũng không thể nào triệt tiêu toàn bộ tà năng Cửu U mà Bạch Hạc Chân Quân đẩy ra khỏi cơ thể.
Vì vậy Tống Thư Hàng chủ động ở lại hộ pháp cho Bạch Hạc Chân Quân.
...
Lượng sương đen mà Bạch Hạc Chân Quân vận công đẩy ra càng ngày càng nhiều, lúc này số linh lực còn sót lại sau khi Bạch Tôn Giả tu luyện đã không thể nào tinh lọc đám tà năng Cửu U có trong phòng.
Một ít sương đen cứ quanh quẩn trong phòng, sau khi cảm ứng được khí tức của Tống Thư Hàng, chúng nó lại kéo tới bao quanh người hắn.
Tà năng Cửu U tấn công tu sĩ nhân loại cũng chỉ là một hiện tượng tự nhiên mà thôi, giống như hiện tượng nước chảy vào chỗ trũng vậy.
Sương đen vừa mới vọt tới phạm vi cách Tống Thư Hàng hai mét, trên người hắn bỗng hiện lên một tầng kim quang chói mắt, tinh lọc đám tà năng Cửu U yếu ớt ở trước mặt hoàn toàn.
Ánh sáng công đức chính là khắc tinh của tà năng Cửu U, huống chi ánh sáng công đức trên người Tống Thư Hàng cũng đã đạt đến trình độ thực thể hóa.
Thậm chí không cần mỹ nhân rắn công đức hiện hình, chỉ dựa vào lực lượng do kim quang công đức tản mát ra cũng đủ sức tinh lọc đám sương đen yếu ớt này rồi.
Song Tống Thư Hàng cảm thấy dùng kim quang công đức tinh lọc tà năng Cửu U thì hơi lãng phí. Mặc dù đám sương đen này rất yếu ớt nhưng dù sao cũng là tà năng Cửu U, muỗi nhỏ cũng là thịt mà.
Tống Thư Hàng thử thúc giục lực lượng của thế giới hạch tâm, định để nó chiếu hư ảnh hoa sen ra, sau đó hấp thu chuyển hóa hết đám tà năng Cửu U trong phòng.
Nhưng ngay lúc Tống Thư Hàng chuẩn bị chiếu ra hư ảnh hoa sen thì Bạch Hạc Chân Quân đột nhiên mở mắt ra.
“Tiêu rồi.”
Bạch Hạc Chân Quân chỉ nói hai chữ không đầu không đuôi.
Tống Thư Hàng hỏi:
“Sao vậy?”
“Thư Hàng, lát nữa ngươi nghĩ cách đánh ngất ta đi nhé, sau đó liên lạc với các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, xem thử có ai ở gần khu Giang Nam không thì xin cứu viện... Ta đã quá xem thường uy lực tự bạo của món pháp khí kia rồi, loại tà năng Cửu U xâm nhập vào trong cơ thể ta rất cổ quái. Lần này là lật chiến hạm trong mương luôn chứ không phải là thuyền nữa.”
Bạch Hạc Chân Quân cắn răng nói, đồng thời hai tay liên tục bấm pháp quyết, trên đôi cánh trắng như tuyết bỗng tràn ra một lượng linh lực tinh khiết khổng lồ màu trắng, sau đó hóa thành hình xiềng xích trói chặt thân thể của Bạch Hạc Chân Quân lại.
Cánh của Bạch Hạc Chân Quân có chức năng giống như cái bướu của lạc đà, trong đó có tồn trữ một ít linh lực để dùng vào trường hợp khẩn cấp.
Nhưng lần này cú lật thuyền quá nghiên trọng, cho dù đã vận dụng lượng linh lực dự trữ trong cánh nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển.
Xiềng xích linh lực màu trắng xuyên qua cơ thể Bạch Hạc Chân Quân rồi khóa chặt người hắn lại, cố định tại chỗ.
Bạch Hạc Chân Quân mới vừa tự trói mình xong, hai mắt bỗng trở nên đỏ ngầu, trong con ngươi tràn đầy khí tức hung ác.
“Nghĩ cách đánh ngất ta đi, Thư Hàng tiểu hữu, nhờ cả vào ngươi đấy.”
Sau khi nói xong, Bạch Hạc Chân Quân còn bổ sung thêm một câu:
“Nếu như không thể đánh ngất ta thì ngươi tèo rồi!”
“Ơ?”
Tống Thư Hàng trợn to hai mắt.
“Nếu như không thể đánh ngất ta, một khi chú thuật trói buộc trên người mất hiệu lực thì ta sẽ nổi điên lên đấy. Mà nếu ta nổi điên lên thì khủng khiếp lắm, ngay cả bản thân ta còn sợ nữa là. Thử nghĩ mà xem, một Chân Quân lục phẩm nổi điên lên... vậy thì ngươi chết chắc luôn chứ sao.”
Bạch Hạc Chân Quân nói rất nghiêm túc.
Cái đệch!
“Vậy ngài mau tự đánh ngất mình đi chứ???”
Tống Thư Hàng vội vàng hô lên.
“Nếu ta tự làm được thì... cần gì nhờ ngươi... nữa... chứ?”
Bạch Hạc Chân Quân bắt đầu nói không lưu loát, hắc khí trên mặt càng ngày càng đậm.
“Vậy phải làm sao mới làm ngài ngất được đây? Đánh ở đâu thì ngài mới ngất đi thế?”
Tống Thư Hàng sốt ruột hỏi.
Trời ạ, một vị Chân Quân lục phẩm mà nổi điên lên thì có thể phá hủy luôn cả căn nhà này đấy.
“Vấn đề này ngươi phải tự nghĩ thôi... Mà nói trước nhé... không được đánh mặt đâu đấy.”
Bạch Hạc Chân Quân nói xong, hai mắt đảo một vòng, ý thức hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng bạo.
“Ô ô ô ô!”
Trong miệng Bạch Hạc Chân Quân phát ra một tràng âm thanh đáng sợ, hệt như tiếng gầm gừ của dã thú khi thấy được con mồi hoặc là kẻ địch.
“Mợ nó!”
Tống Thư Hàng mở miệng mắng, sau đó hắn dùng sức vỗ lên ngực:
“Hình chiếu hoa sen!”
Hạch tâm chiếu ra hư ảnh hoa sen, vô số sợi rễ uốn lượn vươn lên không trung.
“Hạch tâm, có thể chui thẳng vào trong cơ thể của Bạch Hạc Chân Quân rồi hút lấy tà năng Cửu U trong đó ra không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Trong kỳ nghỉ hè, lúc hắn gặp phải tà thú do tà năng Cửu U ngưng tụ thành thì có thể sử dụng rễ hoa sen trực tiếp hấp thu tà năng Cửu U.
Rồi đến khi gặp được người bình thường bị tà năng Cửu U xâm nhập, rễ sen cũng có thể đâm thẳng vào trong cơ thể đối phương rồi trực tiếp hút lấy tà năng Cửu U.
Nhưng Bạch Hạc Chân Quân là đại yêu lục phẩm chứ không phải loại tà thú IQ bằng không, hay là người bình thường nhiễm phải tà năng Cửu U.
Tống Thư Hàng cũng không biết rễ hoa sen có tác dụng với Bạch Hạc Chân Quân hay không nữa.
Sau khi nhận được chỉ thị của Tống Thư Hàng, rễ sen lập tức xông tới đâm về phía Bạch Hạc Chân Quân đang cuồng hóa. Nếu rễ sen đã lao tới, vậy chứng tỏ nó có thể hấp thu tà năng trong cơ thể Bạch Hạc Chân Quân!
Mấy vạn rễ sen lao về phía Bạch Hạc Chân Quân đang ở hình thái thiên về nữ tính nhỏ nhắn đáng yêu, hơn nữa Bạch Hạc còn đang bị khóa chắt, hình ảnh này thật kinh dị.
Keng keng keng keng!
Nhưng lúc rễ sen muốn đâm vào cơ thể của Bạch Hạc Chân Quân thì lại bị một tầng linh lực màu trắng hình xiềng xích chặn lại.
Là chú thuật trói buộc mà Bạch Hạc Chân Quân tự thi triển lên người mình.
Pháp thuật này không chỉ trói chặt Bạch Hạc Chân Quân mà còn chặn luôn cả rễ sen.
Muốn hút tà năng thì phải phá chú thuật trước, nhưng nếu phá chú thuật thì Bạch Hạc lục phẩm đang nổi điên sẽ làm gỏi Tống Thư Hàng ngay.
Tống Thư Hàng cảm thấy đau gan quá thể!
Mà ngay lúc này, Bạch Hạc Chân Quân đột nhiên nhảy từ dưới đất lên, tông về Tống Thư Hàng. Mặc dù chú thuật trói buộc đã trói chặt thân thể nhưng hắn, nhưng hắn vẫn có thể làm động tác nhảy lên, song do bị hạn chế bởi chú thuật nên tốc độ của Bạch Hạc Chân Quân trở nên rất chậm chạp.
Tống Thư Hàng thở dài, thân thể né sang một bên để tránh cú tông của Bạch Hạc Chân Quân.
Thế này thì chỉ còn cách đánh ngất Bạch Hạc Chân Quân thôi.
Nhưng đánh kiểu gì mới ngất được đây? Mặc dù Bạch Hạc Chân Quân đang ở trạng thái cuồng bạo hóa cộng thêm bị chú thuật trói buộc, nhưng dẫu gì thì thân xác cũng là của đại yêu lục phẩm, mà Tống Thư Hàng chỉ là một tu sĩ tam phẩm nho nhỏ, đánh kiểu gì mới làm Bạch Hạc ngất đấy?
Mà giờ nghĩ lại, Bạch Hạc Chân Quân đã bị thương còn từ ngàn dặm xa xôi chạy tới chỗ hắn, có khi nào là muốn thừa dịp nổi điên để đánh hắn một trận không nhỉ?
Thôi lên nhóm Cửu Châu số 1 hỏi các vị tiền bối trước cái đã.
Tống Thư Hàng lấy điện thoại rồi mở nhóm Cửu Châu số 1 ra.
“Nước sôi nước sôi, có vị tiền bối nào còn thức không? Bạch Hạc Chân Quân đang nổi điên ở chỗ ta, làm sao mới có thể đánh ngất hắn được đây?”
Tống Thư Hàng gửi tin cầu viện.
Trong lúc hắn đang gõ chữ, Bạch Hạc Chân Quân lại nhảy từ trên sàn lên, tiếp tục tông về phía hắn.
Lần này, mỹ nhân rắn công đức trên người Tống Thư Hàng chủ động hóa hình.
Cô lấy Dép Lê Đánh Mặt ra, ánh mắt dán chặt vào mặt của Bạch Hạc Chân Quân, chuẩn bị phang vào mặt đối phương.
“Khoan đã, đừng đánh vào mặt có được không?”
Tống Thư Hàng vội nói.
Mỹ nhân rắn công đức khựng lại một chút, sau đó Dép Lê Đánh Mặt vẽ một vòng trên không trung rồi đánh lên người Bạch Hạc Chân Quân khiến hắn văng ra xa.
Sau khi rơi xuống đất và lăn một vòng, Bạch Hạc Chân Quân lại nhảy lên.
Mặc dù đã rơi vào trạng thái cuồng bạo nhưng Bạch Hạc Chân Quân vẫn còn bản năng.
Hắn phát hiện mình dùng công kích cận chiến không thể đánh trúng Tống Thư Hàng, vì vậy bản năng mách bảo hắn phải dùng pháp thuật để công kích.
Nhưng do bị chú thuật trói buộc nên hắn chỉ có thể điều động được chút ít linh lực mà thôi, linh lực ít như vậy thì chỉ đủ để thi triển một pháp thuật.
“Ya!”
Bạch Hạc Chân Quân đang nổi điên bỗng gầm lên một tiếng, cánh vỗ một cái, một tiểu pháp thuật được đánh ra.
Tốc độ thi pháp của pháp thuật nhanh không tưởng, chỉ trong nháy mắt đã rơi vào người Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng không thể nào né tránh được, dù gì đây cũng là pháp thuật của Chân Quân lục phẩm, nếu như một tu sĩ tam phẩm cũng có thể tránh né, vậy thì Bạch Hạc Chân Quân cứ đập đầu vào đậu hủ chết đi cho rồi.
Mà điều quan trọng hơn nữa chính là không ngờ mỹ nhân rắn công đức lại không đỡ pháp thuật này thay hắn.
Pháp thuật đánh trúng người.
Nhưng Tống Thư Hàng lại không hề cảm thấy đau đớn như hắn tưởng, trái lại toàn thân còn rất thoải mái, thoải mái một cách kỳ lạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận