Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 370: Chức năng xoắn ốc thăng thiên’’, khởi động!

Chương 370: Chức năng xoắn ốc thăng thiên’’, khởi động!
Bởi vì tốc độ của tên lửa quá nhanh, hai vị Linh Hoàng kim đan của Trường Sinh Kiếm Tông chỉ có thể nhìn thấy được tàn ảnh của tên lửa… Dường như bọn họ còn loáng thoáng thấy được trên phía trên của tên lửa có thứ gì đó, nhưng không nhìn rõ đó là thứ gì.
Tại sao lại có tên lửa bắn về nơi này?
Hơn nữa nhìn theo kiểu đáp xuống của tên lửa, rõ ràng là đã xác định rõ vị trí ở Đoạn Tiên đài rồi!
Là kẻ điên dại mất trí nào lại đi bắn tên lửa đến đây như thế? Lẽ nào đây là âm mưu gì hay sao?
Còn nữa, cấp bậc của tên lửa này là gì đây? Nếu uy lực quá lớn thì cho dù là Linh Hoàng ngũ phẩm cũng chỉ có thể tự bảo vệ mỗi bản thân mình thôi.
Khả năng tự tìm chết của người bình thường quá kinh khủng, những món vũ khí có lực sát thương lớn được phát minh ra đều không có bộ phận hãm lại.
“Cản quả tên lửa kia lại! Đừng để nó rơi xuống!”
Linh Hoàng khống chế kết giới của Trường Sinh Kiếm Tông không kịp rút tay về, chỉ có thể đứng đó hét lên với đồng đạo.
Một vị Linh Hoàng khác của Trường Sinh Kiếm Tông gật đầu.
Nhưng khi thân hình hắn vừa mới bay lên trời, đã có người khác ra tay sớm hơn hắn một bước.
Là hai vị Linh Hoàng kim đan của Hư Kiếm phái. Bọn họ gần như bay lên trời cùng một lúc, phương thức mà họ lựa chọn cũng đơn giản mà thô bạo hơn nhiều.
Vị Linh Hoàng trung niên trong số đó kia giơ tay lên, ném ra một đạo phù bảo. Đạo phù bảo kia bay nhanh như sấm chớp, đến nửa đường thì hóa thành một ngọn lửa màu trắng, đánh về phía tên lửa…
Mà một vị Linh Hoàng hạc phát đồng nhan khác thì lại theo sát bên người vị Linh Hoàng trung niên nọ, chắp hai tay lại biến ra một tầng phòng ngự tựa như nước, bảo vệ lấy thân thể của hai người.
Ý đồ của bọn họ là muốn cho tên lửa trực tiếp nổ trên không trung, không để cho tên lửa rơi xuống đất.
Mà hai vị Linh Hoàng kim đan đó lại là bạn bè rất thân, phối hợp cùng nhau vô cùng khăng khít, không chút kẽ hở nào. Một người phụ trách kích nổ tên lửa, người còn lại thì phụ trách tạo ra tầng phòng ngự bảo vệ.
Còn về chuyện uy lực của đầu đạn tên lửa thế nào, lúc này hai vị Linh Hoàng kim đan cũng không rảnh mà nghĩ đến nữa. Dù sao thì sau khi rơi xuống đất cũng sẽ phát nổ mà thôi… Thế thì cho phát nổ trên không trung tốt hơn là để nó rơi xuống đất rồi mới nổ nhiều.


Trên tên lửa.
Sắc mặt của Tống Thư Hàng, Đậu Đậu và tiểu hòa thượng tái nhợt hẳn đi, tốc độ điều khiển phi kiếm của Bạch Tôn Giả nhanh quá!
Ngoại trừ bọn họ, còn có Ngư Kiều Kiều bé bằng bàn tay đang rúc sâu vào bộ lông của Đậu Đậu… Nói đi cũng phải nói lại, tại sao Ngư Kiều Kiều lại đi cùng bọn họ? Cô đã tấn thăng lên tứ phẩm thành công, không phải là nên trở về biển cả của mình sao?
Được rồi, giờ không phải là lúc thảo luận về vấn đề này!
Tống Thư Hàng mở to hai mắt, nhìn vào ngọn lửa đang bay về phía bọn họ. Nếu cái thứ này mà đánh trúng tên lửa, kết cục tuyệt đối sẽ là “Oành! Oành! Oành!” đấy!
“Bạch tiền bối, cẩn thận ngọn lửa kia kìa!”
Hắn vội vã kêu lên. Mặc dù biết Bạch tiền bối nhất định có thể nhìn thấy đám lửa đó nhưng do hắn đang khẩn trương quá mức nên vẫn không tự chủ được mà thốt lên. Hét to có thể giải tỏa được tâm trạng khẩn trương mà.
Đối mặt với đám lửa màu trắng đó, Bạch Tôn Giả không hề có bất cứ phản ứng gì.
Tốc độ của phi kiếm vẫn nhanh như cũ, cứ như thế đâm thẳng vào đám lửa đó!
Chỉ là một đạo pháp thuật hỏa diễm cỏn con mà thôi, còn lâu Bạch Tôn Giả mới để vào mắt.
Hắn đang thi triển kiếm độn, xung quanh phi kiếm và tên lửa có một tầng phòng ngự rất dày, hai chiều ngang dọc còn có cả kiếm khí.
Khi phi kiếm và ngọn lửa màu trắng kia đụng vào nhau, ngọn lửa màu trắng đó tan thành phấn vụn ngay lập tức!


“Kiếm khí? Ngự kiếm phi hành?”
Vị Linh Hoàng trung niên của Hư Kiếm phái giật mình kêu lên.
Vị Linh Hoàng hạc phát đồng nhan kia cũng kịp thời phản ứng lại, nói:
“Chẳng lẽ là vị đạo hữu nào đó cải tạo phi kiếm của thành bộ dạng trông như tên lửa à?”
Mấy năm nay khoa học kỹ thuật tiến bộ không ngừng, có một số tu sĩ chập mạch cũng cải tạo ngoại hình của phi kiếm thành đủ loại hình dạng khác nhau.
Bản mệnh phi kiếm thì không thể tùy tiện sửa đổi, nhưng ngoại hình của mấy thanh phi kiếm dùng để di chuyển, thì có thể tùy ý sửa đổi theo sở thích của mỗi người.
Năm ngoái, vị Linh Hoàng hạc phát đồng nhan kia đã từng thấy có một vị tu sĩ cưỡi trên một cái máy tính xách tay, bay thật nhanh trên không trung. Lúc đó, cùng phi hành với vị tu sĩ cưỡi trên cái máy tính xách tay đó, là một vị đang cưỡi trên một bộ bàn phím…
Vì thế, nếu có người sửa đổi ngoại hình của phi kiếm của mình thành ngoại hình của tên lửa thì cũng không có gì bất ngờ cả.
Chẳng qua là ngoại hình trông như tên lửa khiến người khác nhìn vào sẽ sợ hãi đấy, có được không hả?
Trong lúc suy nghĩ, phi kiếm tên lửa đã lao nhanh về phía hai người bọn họ!
Vị Linh Hoàng trung niên kia hừ lạnh một tiếng, hắn dồn khí vào đan điền, trầm giọng quát to:
“Vị đạo hữu cưỡi phi kiếm tên lửa kia, mau dừng phi kiếm lại! Nếu không thì đừng trách bọn ta không khách khí!”
Giọng nói như sấm rền, uy phong lẫm lẫm. Chỉ là tốc độ nói hơi bị nhanh một chút, nói hết câu mà mới chỉ có một giây.
Đáng tiếc, vị Linh Hoàng trung niên kia còn kịp làm màu xong nữa... thì phi kiếm tên lửa cũng đã bay đến trước mặt hắn, chỉ còn cách chưa đầy mười mét nữa mà thôi! Rõ ràng là muốn đập tan khí thế của hắn mà!
Đậu xanh, có phải tốc độ của cái phi kiếm tên lửa này lại tăng lên rồi không thế?
Nếu như thật sự bị đâm trúng thì không phải là chuyện đùa đâu. Quá bất lực, vị Linh Hoàng trung niên đó chỉ có thể cắn răng mà né tránh…
Vị Linh Hoàng hạc phát đồng nhan bên cạnh hắn cũng đồng thời né sang một bên.
Có điều trong lúc né tránh, hắn đã ngầm tính toán ra được quỹ đạo của cái phi kiếm tên lửa này, sau đó thuận tay đẩy ra một cỗ nhu kình vào vị trí mà phi kiếm tên lửa sắp bay đến, đây là cách phòng hờ —— Bởi vì nếu dựa theo quỹ tích lao xuống của phi kiếm tên lửa, thì đó lại đúng là trận doanh của Hư Kiếm phái.
Vì thế, vị Linh Hoàng hạc phát đồng nhan kia muốn đẩy phi kiếm nhích sang bên cạnh một chút!


“Vèo!”
Trong nháy mắt phi kiếm tên lửa lao qua hai vị Linh Hoàng.
Đạo nhu kình “phòng hờ” trong tay vị Linh Hoàng hạc phát đồng nhan kia thuận lợi đấy lên phi kiếm tên lửa!
Nhưng sau khi nhu kình đẩy lên phi kiếm tên lửa, nó lại hoàn toàn không thể khiến cái phi kiếm tên lửa kia xê dịch đi chút nào.
Ngược lại là sau khi bị nhu kình đẩy một cái thì kiếm khí trên cái phi kiếm tên lửa kia lập tức tự động phản kích.
Một khắc sau, kiếm khí bắn lại dội như phong bạo, cuốn về phía hai vị Linh Hoàng hạc phát đồng nhan và vị Linh Hoàng trung niên kia.
Kiếm khí này đáng sợ tới như vậy hay sao?
Hai vị Linh Hoàng chỉ cảm giác có một cỗ khí lạnh chạy dài từ đầu đến lòng bàn chân!
Nếu như đoàn kiếm khí phong bạo này mà ập vào người bọn họ… chưa biết chừng hai người họ phải dùng tới thủ đoạn bảo vệ tính mạng của mình ra mất.
Bọn họ liều mạng dựng nên vô số tầng phòng ngự bên ngoài, đồng thời kích hoạt pháp bảo phòng ngự trên người!
“Trời ạ! Chủ nhân của cái phi kiếm tên lửa này là tu sĩ tiền bối cấp bậc nào vậy?”“
Trong lòng vị Linh Hoàng hạc phát đồng nhan kia thầm kinh hãi.
Mới chỉ là kiếm khí tự động phản kích lại thôi mà đã có uy lực đáng sợ như thế rồi.
Oành! Phong bạo của kiếm khí đập vào tầng phòng ngự của bọn họ.
Tầng phòng ngự của bọn họ không khác gì tờ giấy dán, bị xé tan thành trăm mảnh.
Khi kiếm khí kia sắp ập vào thân thể của bọn họ, có một giọng nói nhu hòa khẽ vang lên.
Khi giọng nói kia vừa vang lên, đoàn kiếm khí gió bão đầy đáng sợ kia dừng lại bên cạnh hai vị Linh Hoàng chỉ còn cách chưa đầy một tấc. Kình phong mà kiếm khí tạo ra cắt qua gò má của bọn họ, mang đến từng cơn đau rát.
Sống… Vẫn còn sống sao?
Hai vị Linh Hoàng âm thầm nuốt nước miếng, không khỏi cúi đầu nhìn về nơi phi kiếm tên lửa đáp xuống.
Người đến, là thần thánh phương nào?
“Bạch tiền bối, sắp rơi xuống đất rồi kìaaaaaa!”
Tống Thư Hàng cảm giác như các bắp thịt trên cả người mình đều căng cứng hết cả lại. Nếu lúc này dưới chân hắn có một cái phanh xe, hắn nhất định sẽ đạp xuống thật mạnh.
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên, nhưng cách đáp xuống của Bạch tiền bối vẫn khiến hắn không thể nào thích ứng nổi.
Mà trong lúc Tống Thư Hàng kêu to, phi kiếm tên lửa chỉ còn cách mặt đất năm mét!


Tất cả mọi người ở phía dưới đều nhìn chằm chằm vào phi kiếm tên lửa. Tốc độ nhanh như vậy, nếu đụng vào mặt đất chắc chắn sẽ tạo ra một cái hố rất to!
Hơn nữa, quan trọng hơn là, vị trí mà phi kiếm rơi xuống là một biển người!
Sắc mặt của đệ tử của Hư Kiếm phái đang đứng ngay bên dưới phi kiếm trắng bệch cả ra. Không phải là bọn họ không muốn trốn, mà căn bản là không kịp trốn. Bọn họ nào có phải là Linh Hoàng ngũ phẩm đâu!
Từ lúc cái tên lửa này xuất hiện đến lúc các Linh Hoàng bay lên không, rồi đến lúc tên lửa đang ở trên đỉnh đầu bọn họ này mới chỉ vẻn vẹn mấy giây. Một vài đệ tử Hư Kiếm phái phản ứng nhanh đã chạy thật nhanh ra ngoài, nhưng phần lớn đều là những đệ tử chưa đủ thực lực, đến cả trốn cũng không trốn thoát.
Đây chính là tuyệt vọng trong truyền thuyết!


Trên Đoạn Tiên đài, khuôn mặt của hai vị Linh Hoàng Trường Sinh Kiếm Tông đong đầy nét buồn bực. Quả nhiên cuộc chiến trên Đoạn Tiên đài lần này vẫn xảy ra đại loạn.
Chút nữa trở về phải báo cáo cuộc chiến Đoạn Tiên đài lần này thế nào đây?
Chẳng lẽ nói, đột nhiên có một thanh phi kiếm tên lửa rơi xuống từ trên trời, đè chết quá nhiều đệ tử của Hư Kiếm phái, các đệ tử của Hư Kiếm phái toi đời nhiều quá, không thể tiếp tục cuộc chiến Đoạn Tiên đài nữa hay sao?


Phía dưới tên lửa, mỗi người một trạng thái khác nhau. Các đệ tử của Hư Kiếm phái cảm thấy như mạt thế sắp giáng lâm vậy.
Mà hai con mắt của người bên Sở gia thì đỏ ngầu, chỉ mong sao cái tên lửa kia có thể giết chết toàn bộ đệ tử của Hư Kiếm phái.
Đáng tiếc cảnh tượng tên lửa rơi xuống, đập chết một biển người trong tưởng tượng kia hoàn toàn không hề xảy ra.
Cái phi kiếm tên lửa to đùng kia nói dừng là dừng, từ trạng thái cực động đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng. Loại biến hóa đột ngột đến vô cùng này khiến cho mọi người hoàn toàn không thích ứng nổi.
Cái tên lửa to đùng đó chỉ trôi lơ lửng trên vị trí cách đỉnh đầu của các đệ tử Hư Kiếm phái tầm một mét như thế…
Các đệ tử Hư Kiếm phái không kịp chạy trốn phía dưới bị dọa sợ đến mức chân mềm oặt cả ra…
Mà nét mặt của người của Sở gia cũng tràn đầy nuối tiếc.
....
“Đã đến nơi!”
Phía trên tên lửa, Bạch Tôn Giả mỉm cười thỏa mãn. Ừ, quả nhiên khi đua phi kiếm thì phải mang theo vài người nữa bay cùng mới kích thích. Chuyến ngự kiếm phi độn lần này, hắn bay rất đã.
Đậu Đậu nhảy từ trên tên lửa xuống, lẩm bẩm nói:
“Gâu gâu… Hôm nay bản gâu gâu lại còn sống rồi.”
Trên người nó, Sở Sở lập tức ngồi thẳng dậy, nét mặt cũng tràn đầy vẻ vui mừng. Trong quá trình phi kiếm du lịch vòng quanh thế giới mấy ngày nay, thương thế của cô đã hồi phục rất nhiều, đã có thể ngồi thẳng lên được rồi.
Người của Sở gia nhìn thấy Sở Sở, nhất thời vui mừng kêu lên:
“Sở Sở!
“Tống tiền bối, Bạch tiền bối!”
Sau khi Vũ Nhu Tử nhìn thấy hàng người Tống Thư Hàng thì cũng vui vẻ kêu lên.
Sở Sở vẫy tay về phía người của Sở gia một cách yếu ớt.
Tống Thư Hàng cũng vẫy tay về phía Vũ Nhu Tử cô nương, chẳng qua nụ cười trên mặt hắn có hơi khổ sở. Vũ Nhu Tử cô nương vẫn vui vẻ như thế, thật tốt. Chỉ là không biết cô đã nhận được món quà mà Bạch tiền bối gửi cho hay chưa?


Trên không trung, hai vị Linh Hoàng mà Hư Kiếm phái mời tới đáp xuống.
Chưởng môn Hư Tranh của Hư Kiếm phái lập tức đi lên nghênh đón:
“Hai vị tiền bối, thực lực của tu sĩ trên cái phi kiếm tên lửa kia là gì? Bọn họ là người đến chi viện của Sở gia sao?”
Trong lúc nói chuyện, hắn âm thầm nhìn sang phía Sở Sở vẫn còn sống kia. Đáng chết! Đám người Lang Nhất kia còn tự xưng là kim bài trong tổ chức nữa chứ! Đến một con nhóc cũng không giải quyết được, đúng là một đám phế vật!
Hai vị Linh Hoàng cười khan một tiếng, vì thể diện của mình mà cố ra vẻ nói:
“Bọn ta cũng không nhìn ra thực lực cụ thể của hắn, dù sao cũng chỉ là tiếp xúc qua một chút thôi.”
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, chưởng môn của Hư Kiếm phái, Hư Tranh đề nghị:
“Ta nghĩ, với căn cơ của thế gia họ Sở chắc chắn không thể mời được đại cao thủ gì. Hai vị tiền bối, không bằng chúng ta lại thăm dò thực lực của vị tu sĩ trên phi kiếm tên lửa này xem, đồng thời nhân cơ hội hù dọa Sở gia một chút?”
Da đầu của hai vị Linh Hoàng kia tê rần lên, sau đó vị Linh Hoàng trung niên kia nói với vẻ cao thâm khó lường:
“Không vội, đợi ta nhìn rõ thực hư của người tới rồi tính sau.”
Hư Tranh âm thầm gật đầu:
“Hư Kiếm phái bọn ta dựa cả vào hai vị tiền bối đấy.”


Phía dưới, trong lúc mọi người đang sôi nổi bàn tán thì Bạch Tôn Giả đột ngột giơ tay lên.
Rầm! Cái tên lửa kia bị Bạch Tôn Giả tháo ra khỏi phi kiếm, ném xuống khoảng đất trống bên cạnh Đậu Đậu.
Tiếng “Rầm” này nhất thời hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Mọi người ngơ ngác nhìn quả tên lửa to đùng này một cái. Cái thứ này nhìn qua không giống như là phi kiếm tí nào hết mà?
Theo bản năng, tất cả mọi người lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, sau đó họ thấy, dưới chân của Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng còn có một thanh phi kiếm nữa!
Tất cả mọi người nhất thời hít sâu một cái, lại quay đầu nhìn về phía quả tên lửa kia một lần nữa… Đệt mợ! Cái thứ này không phải là phi kiếm hình tên lửa, mà là tên lửa thật! Là cái loại sẽ nổ thật đó!!
Sau đó tất cả mọi người đều không tự chủ được mà lui về phía sau, cách xa quả tên lửa này một chút. Dù sao thì đại bộ phận những người ở đây đều chỉ là những tu sĩ nhất phẩm, nhị phẩm. Nếu tên lửa mà phát nổ, sẽ chết người đấy!


Trên Đoạn Tiên đài, hai vị Linh Hoàng của Trường Sinh Kiếm Tông đưa mắt nhìn nhau một cái.
Sau đó, vị Linh Hoàng bên trái bước lên trước một bước, quay mặt về phía Bạch Tôn Giả đang đứng phía xa xa, thi lễ một cái nói:
“Người hộ đài, Bồng Sinh Hải của Trường Sinh Kiếm Tông, bái kiến tiền bối!”
Vị Linh Hoàng tóc ngắn bên phải cũng thi lễ:
“Người hộ đài, Bồng Thiên Âm của Trường Sinh Kiếm Tông, bái kiến tiền bối!”
Bạch Tôn Giả nhìn bọn họ một cái liền đoán được hai vị Linh Hoàng của Trường Sinh Kiếm Tông này lo lắng hắn sẽ phá rối Đoạn Tiên đài. Tôn Giả khẽ mỉm cười, nói:
“Ha, hai vị không cần nghiêm túc như vậy. Ta chẳng qua chỉ tiện đường đưa một vị tuyển thủ đến đây dự thi, cũng đúng lúc làm khán giả của cuộc chiến trên Đoạn Tiên đài mà thôi.”
Hai vị Linh Hoàng của Trường Sinh Kiếm Tông nghe vậy, âm thầm thở phào một hơi. Bọn họ không nhìn ra được thực lực của vị tiền bối này, nhưng chỉ cần đối phương không phải tới đây để phá rối đã là tốt lắm rồi.
“Đúng rồi, ta còn chuẩn bị một món quà cho Đoạn Tiên đài nữa. Vốn nên tặng vào lúc khai mạc cơ, bây giờ dù có hơi muộn một chút, nhưng mà… cứ coi như là chút tâm ý của ta đi!”
Bạch Tôn Giả cười nói.
“Món quà?”
Hai vị hộ đài lấy làm khó hiểu.
Lúc này, chỉ thấy Bạch Tôn Giả trên phi kiếm vui vẻ giơ tay ra, giống như người chỉ huy dàn nhạc vậy.
Một khắc sau, Tôn Giả dùng sức vỗ hai tay một cái thật mạnh!
Ở phía sau, Tống Thư Hàng đưa hai tay dùng sức day day huyệt Thái dương. Sắp bắt đầu rồi sao? —— Bây giờ hắn chỉ hy vọng đến khi đó các tiền bối trong nhóm Cửu Châu Số 1 đừng có rắc oán khí ở trên đầu hắn mà thôi.
Dù sao thì… cũng do hắn bảo Vũ Nhu Tử gửi tập tin meme của Bạch tiền bối vào trong nhóm chat mà.
...
Cổ Hà Đạo Quan.
Cổ Hồ Quan Chân Quân nhấc tờ giấy lên, nhìn chữ viết của mình trên đó rất đỗi hài lòng.
“Chữ đẹp, chữ đẹp!”
Cổ Hồ Quan Chân Quân càng nhìn càng hài lòng, cảm thấy như thư pháp của mình đã tiến bộ nhiều lắm!
Mà lúc này, hắn không hề phát hiện ra “hộp quà” mà hắn dùng để chặn giấy lúc trước đã lặng lẽ mở ra.
Một thanh “Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001” lơ lửng trong không trung, lặng lẽ xác định rõ vị trí của Cổ Hồ Quan Chân Quân.
Một khắc sau, thanh Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001 này đột nhiên xuất hiện dưới bàn chân của Cổ Hồ Quan Chân Quân.
“???”
Lúc này Chân Quân mới cảm thấy có hơi sai sai.
Nhưng đã quá muộn.
Lưu Tinh kiếm dùng một lần bản 001, chức năng Xoắn Ốc Thăng Thiên, khởi động!
“A a a a a a ~~”
“Đây là cái gì thế này? Phi kiếm á? Mà thanh phi kiếm này ở đâu ra đây? Mà phải nói, sao nhìn thanh phi kiếm này quen quen thế nhỉ, mình gặp ở đâu rồi thì phải?”
Trong lòng Cổ Hồ Quan Chân Quân
Lúc này, trên thanh phi kiếm làm bằng gỗ kia đột nhiên có một vầng hào quang lóe lên.
Khởi động chức năng bay lên trời theo dạng xoắn ốc, hiệu xuất cao, tốc độ bay lên lại nhanh! Ngài xứng đáng sở hữu thứ này!
Cùng khởi động chung với nó còn có chức năng ghi hình nữa.
Sau một khắc, toàn thân của Cổ Hồ Quan Chân Quân đã xoay tròn nhanh như chớp, rồi phóng thẳng lên trời.
“Ư ư ư ư ư……”
Trong miệng của Cổ Hồ Quan Chân Quân phát ra tiếng kêu kỳ lạ…
Bởi vì tốc độ xoay nhanh quá, cho nên tạo thành từng cơn gió lốc vô cùng đáng sợ ở bên cạnh hắn, lại có thêm cả kiếm khí tung hoành!
Cứ như vậy, trong tay Cổ Hồ Quan Chân Quân còn cầm tờ giấy Tuyên mình vừa viết xong, xoay tròn bay lên đập vỡ cửa sổ trên nóc đạo quán của mình, toàn thân phóng thẳng lên trời giống như một cái vòi rồng —— Cái cửa sổ trên nóc đạo quán kia vốn là con đường tắt mà Cổ Hồ Quan Chân Quân dùng để phi kiếm bay lên cho lẹ, may nhờ có cánh cửa này, xem như Cổ Hồ Quan Chân Quân đỡ tốn công sửa chữa đạo quán.
Bởi vì tiếng động cực lớn và hiệu quả kích thích thị giác của xoắn ốc thăng thiên’’ này quá sức dữ dội, cho nên rất nhiều đệ tử trong Cổ Hồ Quan đều bị dọa giật mình.
“Mọi người mau nhìn kìa, đó là cái gì thế nhỉ?”
“Hình như là quán chủ đấy.”
“Ồ, đúng là quán chủ thật kìa!”
“Quán chủ bay lên trời mất rồi!”
“Quán chủ đang thử nghiệm kiếm độn kiểu mới đấy à?”
“Lợi hại thật đấy, có lẽ đây là một loại bí pháp kết hợp giữa kiếm độn và kiếm thuật đấy. Ngươi nhìn quanh người của quán chủ kìa, kiếm khí tunh hoành. Ngầu chết đi được! Hơn nữa, có vẻ như thực lực của quán chủ lại tiến bộ hơn rất nhiều đấy, tốc độ kiếm độn nhanh quá đi mất!”
“Ừ, đúng là nhanh thật đấy, đã bay lên tới không trung luôn rồi!”
Các đệ tử nhao nhao bàn tán với nhau.
Nhưng họ không biết rằng, lúc này đây Cổ Hồ Quan Chân Quân đã hoàn toàn ngu người... Bởi vì hắn rốt cuộc cũng nhớ ra mình từng thấy thanh phi kiếm bằng gỗ này ở đâu rồi. Đây chẳng phải là seri “phi kiếm dùng một lần” của Bạch tiền bối sao?
Hóa ra thứ ở bên trong “hộp quà” kia chính là phi kiếm dùng một lần á? Đây là có ý muốn đưa hắn bay thẳng một đường lên tận vũ trụ hay đấy phỏng?
Cái này chính là kinh hỉ kia đây sao? Cổ Hồ Quan Chân Quân rơi lệ đầy mặt.
Hơn nữa sao hắn thấy đầu hoa lên thế này, là do quay nhanh quá à?
Không đúng, nếu như chỉ đơn giản là quay quá nhanh thì với thể chất Chân Quân lục phẩm như hắn vẫn dư sức chịu nổi. Nhưng phi kiếm này đã bay lên trời theo dạng xoắn ốc rồi, mà lại còn bị linh lực của Bạch Tôn Giả quấy nhiễu, cho nên khiến hắn cũng chịu không nổi.
Khó khăn lắm cái xoắn ốc thanh thiên kia mới bay lên tới độ cao vừa đủ.
“Ngừng lại rồi, rốt cuộc cũng ngừng lại rồi!”
Cổ Hồ Quan Chân Quân nghĩ thầm trong bụng.
Nhưng không chờ hắn kịp thở một hơi, nhoáng cái thì hai chức năng khác trên phi kiếm đã bị khởi động lần lượt.
Hai chức năng ‘Ánh sáng sao băng’ và ‘bay theo hình zigzag’ được khởi động cùng một lúc!
Cổ Hồ Quan Chân Quân biến thành một ngôi sao băng sáng ngời trên bầu trời, xẹt qua không trung. Qũy tích di chuyển của ngôi sao băng này hơi bị lạ, lúc bay trên không hết xẹt trái lại xẹt phải, hết trồi lên lại hụp xuống...
“A a a a a ~”
Cổ Hồ Quan Chân Quân hét lên một tràng thảm thiết.
Bởi vì bây giờ là rạng sáng, cho nên ánh sáng của ngôi sao băng này đặc biệt chói mắt.
“Quán chủ lợi hại quá đi mất! Hóa ra có thể ngự kiếm phi hành kiểu này luôn!”
“Quán chủ cố lên!”
“Quán chủ lại làm thêm một cái nữa nào, thêm cái nữa!”
Ở bên trong Cổ Hà quán, các đệ tử vây xem không rõ chân tướng đều lớn tiếng hoan hô ủng hộ.
Sau đó, Cổ Hồ Quan Chân Quân biến thành sao băng bay đi mỗi lúc một xa dần trong tầm mắt của họ... dần dần biến mất tăm.
“Ủa, quán chủ bay đi đâu rồi?”
“Không biết nữa, bay đi xa quá rồi mà vẫn chưa bay về nữa à?”
“Lại nói, hình như ta nghe loáng thoáng thấy tiếng la rất đỗi thảm thiết của quán chủ thì phải?”
“Chắc chắn là ngươi nghe nhầm rồi đấy. Thôi bỏ đi, chúng ta đi ngủ tiếp đi dã. Lấy thực lực của quán chủ thì dù bay xa tới cỡ nào đi nữa cũng chả sao cả, khi nào muốn thì ngài ấy lại bay cái vèo về ấy mà.”
Vậy nên chúng đệ tử rối rít gật đầu tán thành rồi quay về đạo quán ngủ tiếp.
Trên trời cao.
“A a a a ~”
[Muốn bay lên trời cao, sánh vai với vầng dương rực rỡ. Thế giới này còn chờ tôi thay đôi. Giấc mộng kia cũng ngại gì người khác nhìn thấy...]
Tiếng kêu la thảm thiết của Cổ Hồ Quan Chân Quân vang vọng khắp bầu trời đêm.
...
Một bên khác, ở trong động phủ bí mật của Cuồng Đao Tam Lãng.
Tam Lãng đang ngân nga một bài hát, hưởng thụ sự tuyệt vời của suối nước nóng.
Đúng lúc này, đột nhiên có một đạo thân ảnh lặng lẽ xuất hiện ở trước mặt của Tam Lãng.
Đó là một vị nam tử rất có phong phạm ẩn sĩ, có câu nói rằng tiểu ẩn là ẩn dật ở núi rừng, trung ẩn là ẩn ở giữa chợ, đại ẩn là ẩn ở ngay chốn triều đình.Vị nam tử trước mắt này chính là cái loại người dù ở nơi nào cũng khó mà bị người ta phát hiện ra...
“Tam Lãng đạo hữu, biệt lai vô dạng há.”
nam tử trông như ẩn sĩ kia mỉm cười nói với Tam Lãng.
Cuồng Đao Tam Lãng:
“...”
Má, tuy rằng cái động phủ bí mật này của ta không phòng vệ nghiêm ngặt như động phủ chính, nhưng cũng có hơn trăm đạo cấm chế đủ các loại cơ mà. Đối phương có thể dễ dàng phá giải được vô số tầng cấm chế như thế, thậm chí không để mình cảm giác được tí gì. Mà còn nữa, làm sao đối phương lại tìm đến tận cửa thế này?
“Ực.”
Cuồng Đao Tam Lãng nuốt một ngụm nước bọt, cười khan một tiếng rồi nói:
“Tinh Hà Cư Sĩ đạo hữu đấy à, xin chào ngươi!”
“Ha ha ha ha.”
Nam tử ẩn sĩ nọ cười khẽ:
“Tam Lãng đạo hữu, ngươi gọi sai tên của ta rồi.”
“Xin lỗi nhé.”
Cuồng Đao Tam Lãng lập tức xin lỗi rồi sửa miệng ngay:
“Ta nhớ ra rồi. Quét Bụi Cư Sĩ! là Quét Bụi Cư Sĩ!”
“Sai rồi, đoán tiếp đi.”
Nam tử ẩn sĩ nọ tiến lên một bước, vói tay vào bên trong suối nước nóng.
Ngay sau đó, Tam Lãng cảm giác nhiệt độ của suối nước nóng đang tăng mạnh lên, ẩn ẩn còn có mùi rượu bốc ra từ trong suối nữa.
Rượu à? Nghĩ ra rồi, đạo hiệu của vị này có liên quan tới rượu!
Tam Lãng kêu lên thật to:
“Tửu Trần Cư Sĩ, là Tửu Trần Cư Sĩ đúng không, lần này không sai đi đâu được!”
“Lại sai nữa rồi nhé, chà, ta cho ngươi thêm hai cơ hội đấy.”
Nam tử ẩn sĩ kia cười rất đỗi ôn hòa:
“Sau hai lần nữa, nếu như ngươi vẫn đoán sai thì cái suối nước nóng này có nguy cơ xảy ra hỏa hoạn đấy nhé.”
Cuồng Đao Tam Lãng lập tức đổ mồ hôi lạnh như suối, không thể ngăn lại được. Rõ ràng đang ngâm mình trong suối nước nóng, nhưng hắn vẫn cảm giác mình như đang ở giữa trời đông giá rét.
“Bá Vương Cư Sĩ, đúng rồi, lần này chắc chắn đúng!”
Cuồng Đao Tam Lãng vắt hết óc ra, kêu lên —— chết tiệt, tại sao mình không làm như Bắc Hà, viết đạo hiệu của vị này ra giấy, treo ở chỗ bắt mắt cơ chứ?
Nam tử ẩn sĩ kia yên lặng gật đầu một cái.
“Đúng, đúng rồi à?”
Trong mắt Cuồng Đao Tam Lãng lập tức xuất hiện vẻ vui mừng.
“Không phải, ta chỉ cảm thấy cái đạo hiệu này nghe cũng khí phách lắm. Ha ha, còn có một lần nữa thôi đấy. Tam Lãng đạo hữu, ngươi phải quý trọng nó đấy nhé!”
nam tử ẩn sĩ nọ cười nói ha hả, đồng thời thôi động linh lực.
Suối nước nóng ngập tràn mùi rượu, Cuồng Đao Tam Lãng cảm giác mình chỉ ngửi thôi đã muốn say mất rồi. Nếu như cái suối rượu này mà bốc chảy thì...
Đáng chết, rốt cuộc là tên gì đây?
Có liên quan tới rượu, có liên quan tới rượu, đúng rồi, nghĩ ra rồi —— chữ thứ nhất chính là chữ Túy!
Nhưng chữ thứ hai là cái gì nhỉ?
Chỉ còn có một cơ hội nữa thôi, cơ hội sau cùng rồi, tuyệt đối không thể đoán sai được.
Cuồng Đao Tam Lãng vắt hết óc ra suy nghĩ.
Nghĩ ra rồi!
Chữ thứ hai hình như có liên quan tới bầu trời!
“Là Túy Nhật Cư Sĩ, đúng rồi chứ gì!”
Cuồng Đao Tam Lãng nói ra với vẻ tự tin ngập tràn —— Lần này nhất định không sai nữa.
“Ha ha ha ha.”
nam tử ẩn sĩ nọ cười một tràng dài.
“Đúng rồi hả, đúng rồi phải không?”
Cuồng Đao Tam Lãng nôn nóng hỏi lại.
“Chúc mừng ngươi... Đáp sai rồi!”
Tay phải của nam tử ẩn sĩ kia bốc lên một ngọn lửa mạnh, hắn ấn về phía suối nước nóng kia:
“Là Túy Nguyệt Cư Sĩ đấy, ngươi nhớ kỹ cái tên này cho ta!”
Đúng lúc này... đột nhiên có một đạo kiếm quang lóe lên từ trong đống quần áo của Tam Lãng ở bên cạnh suối nước nóng.
Sau đó, đạo kiếm quang kia nâng thân thể của Cuồng Đao Tam Lãng lên, nhấc hắn bay ra khỏi suối nước nóng.
“Muốn chạy à?”
Sao có thể để ngươi chạy thoát dễ dàng như thế được?
“Ủa?”
Cuồng Đao Tam Lãng nghi hoặc nhìn thanh phi kiếm bên dưới, thanh phi kiếm này ở đâu ra đây?
Hắn dùng đao mà, có dùng phi kiếm bao giờ đâu.
Sau khi ngây ra một lúc, Túy Nguyệt Cư Sĩ bổ nhào lên, túm được cánh tay của Cuồng Đao Tam Lãng:
“Đi xuống đây thể nghiệm suối nước nóng rực lửa cho ta!”
Nhưng Túy Nguyệt Cư Sĩ vừa mới nói xong... Thì có ánh sáng lóe ra từ trên thanh mộc kiếm nọ.
Khởi động chức năng ‘xoắn ốc thăng thiên’’!
Kiểu bay lên trời theo dạng kiếm nhận phong bạo, hai người Túy Nguyệt Cư Sĩ và Cuồng Đao Tam Lãng bởi vì đột nhiên bị xoay tròn, nên bất giác ôm lấy nhau cứng ngắc, sau đó xoay tròn điên cuồng tựa như một mũi khoan.
Cái động phủ bí mật này của Cuồng Đao Tam Lãng nằm ở trong một hang núi.
Lần này, Túy Nguyệt Cư Sĩ và Cuồng Đao Tam Lãng thật sự giống như một mũi khoan chính hiệu, hai người bọn họ dùng đầu đánh lên trên đỉnh sơn động, quay quay quay quay liên hồi...
Đất đá bay tứ tung, ánh lửa bắn ra khắp bốn phía.
Trong lòng Cuồng Đao Tam Lãng cực kỳ hối hận —— tại sao hắn phải bố trí cái cấm chế cứng cỡ này cho đỉnh sơn động làm gì kia chứ, khoan cả buổi trời rồi mà vẫn còn chưa khoan thủng nữa là sao đây?
Ầm ầm ầm ầm ầm...
Vất vả lắm họ mới khoan thủng cái động phủ bí mật này của Tam Lãng, Tam Lãng và Túy Nguyệt Cư Sĩ cùng nhau xoay tròn bay lên không trung.
Túy Nguyệt Cư Sĩ rống lên thật to:
“Tam Lãng, mau dừng lại!”
“Ta dừng được chết liền ấy!”
Cuồng Đao Tam Lãng cũng lớn tiếng trả lời lại, bởi vì cái này có phải của hắn đâu mà.
Cuối cùng, Cuồng Đao Tam Lãng chỉ kịp hét lên một tiếng với động phủ của mình:
“Nha, coi chừng động phủ cho tốt đấy nhé!”
Sau khi rống lên, Cuồng Đao Tam Lãng và Túy Nguyệt Cư Sĩ bay lên bầu trời đêm, biến thành một ngôi sao băng, bay về phía xa —— Nha là một con linh thú mà Cuồng Đao Tam Lãng nuôi, lúc hắn đi ra ngoài thì có thể coi chừng động phủ cho hắn.
Tiếp theo... Trong không trung, vang ra tiếng hét kéo dài cực kỳ thảm thiết của Tam Lãng và cư sĩ.
À đúng rồi, chức năng phi hành kèm theo trên thanh Lưu Tinh kiếm dùng một lần của Tam Lãng chính là bay kiểu cánh quạt lớn. Lúc bay lên cao, phi kiếm đột nhiên còn xoay tròn như một cái cánh quạt lớn nữa, thật sự rất đẹp, đẹp vô cùng luôn.
Trong quá trình phi hành, Cuồng Đao Tam Lãng đột nhiên nhớ tới một việc:
“Nhớ ra rồi, đây là series phi kiếm dùng một lần của Bạch Tôn Giả… a a a a...
“Phi kiếm dùng một lần á? A a a a~”
Túy Nguyệt Cư Sĩ nhìn về phía bầu trời.
[Đi theo ta, ngôi sao của biển sâu, con tim này hướng về thời đại phương xa. Giấc mộng hãy còn dài, bên ngoài quang niên, dẫu có kiêu ngạo cũng không được phép thua!]
“A a a a a~”
Bản song tấu giọng nam cao đầy thảm thiết vang vọng khắp bầu trời đêm...
...
Động phủ của Lệ Chi Tiên Tử.
Hộp quà lặng lẽ mở ra, phi kiếm chui xuống bên dưới người của Lệ Chi Tiên Tử đang say ngủ.
“Ưm... Đừng có phá mà, để ta ngủ thêm lát nữa đi.”
Lệ Chi Tiên Tử lẩm bẩm.
Ngay sau đó, phi kiếm bay xoắn lên trời một cái vèo!
Lệ Chi Tiên Tử lập tức giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, nhưng đã muộn mất rồi… toàn thân cô đã bị xoay tròn.
[Ta muốn bay, bay qua những thảm cỏ xanh mướt, đuổi theo những ký ức bị mất năm nào. Ta muốn bay, bay qua bao đỉnh núi cao, tìm lại hồi ức của hôm qua ~]
Bạn cần đăng nhập để bình luận