Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1988: Cuộc đời như một vở kịch, phải diễn cho thật

Chương 1988: Cuộc đời như một vở kịch, phải diễn cho thật
Ba vị tiên tử hợp sức là thành một vở kịch, tổ hợp đâm tim, phối hợp càng ngày càng ăn ý.
Tống Thư Hàng rất muốn lấy tóc làm tay, cho hai vị tiên tử trên đỉnh đầu + Vũ Nhu Tử da đen đằng sau một trăm phát ‘Dưỡng Đao thuật’.
Hắn nhìn về phía bông hoa sen đã nuốt lấy Thiên Đế. Nhìn từ ‘cường độ’, hình chiếu hoa sen này cũng không mạnh lắm. Với thực lực của Thiên Đế, xé tan nó chỉ là chuyện dùng một ngón tay mà thôi.
Đợi lát nữa khi Thiên Đế ra khỏi đóa sen đó thì hắn phải giải thích với cô ấy thế nào đây?
Đây thật sự không phải là hắn hãm hại cô ấy, là do ‘thế giới hạch tâm’ động tay động chân mà.
“Hay là… vứt thẳng Thiên Đế vào thế giới Tà Liên nhỉ?”
Tống Thư Hàng nhìn về phía Tô thị A Thập Lục và Bạch long tỷ tỷ.
Bạch long tỷ tỷ đáp:
“Đừng nhìn ta, chuyện này ta không giúp nổi ngươi.”
“Khoan đã… vì sao Thiên Đế còn chưa ra thế?”
Tô thị A Thập Lục hỏi.
Sau khi Thiên Đế bị hoa sen nuốt vào thì lại không đi ra ngay.
“Chắc không phải đạo của cô ấy bị thế giới hạch tâm của ngươi liếm đi liên tục đấy chứ?”
Bạch long tỷ tỷ hỏi, cô cảm thấy cảnh tượng bông hoa sen kia nuốt lấy Thiên Đế, vô số rễ cây không ngừng vặn vẹo này không thích hợp cho trẻ em xem.
“Không có.”
Tống Thư Hàng lắc đầu đáp.
Thiên Đế vẫn khác với ‘mảnh vỡ Thiên Đình’, ví như một bên có thể nhảy lên đánh hắn còn bên kia thì không.
Hiển nhiên thế giới hạch tâm không thể liếm đạo trên người Thiên Đế đi được.
Nhưng không biết tại sao cô ấy lại không giãy ra khỏi hoa sen.
“Có khi nào là do ở trong đóa hoa sen đó rất thoải mái không?”
Tống Thư Hàng suy đoán.
Cũng vì như thế nên Thiên Đế mới không nỡ ra ngoài chăng?
Giống như khi Bạch tiền bối ngủ trong kén lúc trước vậy, thoải mái đến mức không muốn tỉnh dậy luôn.
“Hay là để ta thử xem sao? Ngươi biến ra thêm một đóa hoa nữa để bọc lấy ta xem sao?”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối đề nghị.
Trong khi nói chuyện, đóa hoa sen trong suốt kia mở ra.
Nụ hoa khép kín từ từ tách ra như đang nở hoa, cả quá trình vô cùng đẹp mắt.
Thiên Đế nhắm mắt đứng trên đài sen, đế bào vây lấy cơ thể gợi cảm của cô, mỹ bình thiên lay động nhẹ.
Một loại khí thế cường đại lan ra từ trên người cô.
Nhìn thấy Thiên Đế lúc này, Tống Thư Hàng mới biết cái gì gọi là ‘khí thế của bậc bá vương vừa phát ra thì tất cả đều cúi đầu quỳ bái.’
Khí thế cường đại của Thiên Đế chuyên nhắm vào đầu gối của các sinh vật, khiến các sinh vật có cảm giác ‘chân nhũn ra’.
Chân mềm nhũn thì sẽ đứng không vững, dưới sự áp bách của khí thế cường đại này, họ sẽ không nhịn được mà quỳ xuống.
“Dọa dọa dọa.”
Mỹ nhân rắn công đức kêu lên.
Sau đó cô thụt đầu lại.
“Tống ~ sợ mất mật ~ đồ ngốc ~”
Tạo Hóa Tiên Tử cũng vừa kêu vừa tránh đi.
Sợ rồi sợ rồi, chuồn lẹ thôi.
Chỉ còn mình cái đầu của Tống Thư Hàng nằm chỏng chơ trong tay Tô thị A Thập Lục.
Trên đài sen, Thiên Đế từ từ mở mắt ra.
Cô vừa mở mắt, uy áp cường đại đó càng trở nên đáng sợ hơn.
Lúc này cô thực sự là đế vương của trời đất, là chúa tể của vạn vật, là kẻ vô địch thiên hạ.
“Tống tiền bối ngu xuẩn, ngươi không hại được ta đâu.”
Cô nói.
Cô vừa mở miệng thì khí thế gì cũng mất hết.
“Ta thật sự không hề bẫy cô mà.”
Tống Thư Hàng nói, hắn định giành giật từng giây để giải thích cho Thiên Đế nghe về đặc tính của ‘thế giới hạch tâm’.
Thiên Đế nhún người, nhảy xuống khỏi hoa sen.
Sau đó cô vươn tay, chém vào hình chiếu hoa sen, bàn tay như đao, cắt đứt hoa sen.
Hoa sen khổng lồ rơi xuống.
Thiên Đế vươn tay ra đỡ lấy hoa sen rồi vác lên vai.
“Đây là bồi thường dành cho ta.”
Thiên Đế quay đầu nói với Tống Thư Hàng:
“Đạo trong mảnh vỡ Thiên Đình bị ngươi lấy đi với đóa hoa sen này bù trừ cho nhau.”
Tống Thư Hàng chớp mắt.
Thế này cũng được à? Như thế là bù được rồi hả?
“Được! Đương nhiên không thành vấn đề.”
Tống Thư Hàng vội nói.
Chỉ cần không đền linh thạch thì tất cả đều dễ bàn hết.
Nếu là hình chiếu hoa sen… muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Ban đầu Bạch tiền bối còn cắt hình chiếu hoa sen xuống để chế tạo thành ‘đá ma lực’ để bổ sung nhanh linh lực nữa cơ mà.
“Vậy thì mở cửa đi, gặp lại sau.”
Thiên Đế nói.
“Hoan nghênh cô lần sau tới chơi.”
Tống Thư Hàng cũng nhiệt tình đáp, đồng thời còn mở cửa thế giới hạch tâm.
Thiên Đế bật cười, vác theo hoa sen rời đi mà không quay đầu lại.
Sau khi cô rời đi, Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, hắn hít một ngụm khí lạnh, nói với Tô thị A Thập Lục:
“Thập Lục, đau đau đau ~”
Tô thị A Thập Lục nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn Tống Thư Hàng.
Cô chỉ ôm hờ đầu Tống Thư Hàng thôi mà nhỉ?
“Từ khi bắt đầu đi vào thế giới hạch tâm thì cổ của ta đã rời khỏi ‘suối nguồn sự sống’ rồi. Đau chết ta mất, ta phải nhịn mãi tới giờ đấy.”
Tống Thư Hàng dựa sát vào Tô thị A Thập Lục, đau tới run lên.
Tô thị A Thập Lục vội vàng ngự đao, ôm lấy đầu của Tống Thư Hàng bay về phía suối nguồn sự sống.
“Cuộc đời ấy mà, không phải đang đau khổ thì là bước đi trên con đường đau khổ.”
Tống Thư Hàng cảm thán.
Bạch long tỷ tỷ: “…”


Ở phía bên kia.
Thiên Đế vác hoa sen bước ra khỏi thế giới hạch tâm.
Cô vừa đi ra thì lập tức nhìn thấy tên đệ tử Nho gia luôn thi triển thần thông Phật gia kia đứng nhìn mình từ xa.
Thiên Đế nhếch miệng:
“Thủ lĩnh của mười ba Kiếp Tiên Nho gia tên là gì ấy nhỉ?”
“Ngươi cứ gọi ta là cái gì Tử là được rồi, dù sao ta có nói thì ngươi cũng không nhớ được đâu.”
Vị ‘cái gì Tử’ kia đáp.
“Có cần đánh một trận nữa không?”
Thiên Đế hỏi:
“Nhưng mà đến cả thần thông Nho gia ngươi cũng không dám thi triển, chỉ sử dụng mỗi thần thông Phật môn, vậy thì ngươi có thể phát huy mấy phần sức mạnh của mình đây?”
Rõ ràng trạng thái của ‘cái gì Tử’ này rất khác thường, hắn vẫn luôn cố gắng khắc chế bản thân.
“Không đánh nữa, Nho gia đã không còn mảnh vỡ Thiên Đình, chúng ta cũng không còn lý do để tiếp tục đánh nhau nữa.”
Cái gì Tử bình tĩnh đáp.
Thiên Đế gật đầu, thong thả nói:
“Ta hiểu rồi, ngươi đang định xem trò cười của ta. Hơn nữa, chắc hẳn ngươi cũng đã ra tay quấy nhiễu giao dịch lần này.”
Chẳng trách hôm nay một kẻ thật thà như Tống tiền bối lại dám chống lại cô. Xem ra ‘cái gì Tử’ này đang đứng trong tối làm rối mọi chuyện.
“Ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
Ông chú lái thuê ‘cái gì Tử’ trả lời.
“Ha ha ha.”
Thiên Đế cười duyên:
“Nhưng ngươi phải thất vọng rồi. Ta đã lấy được thứ quan trọng và tốt hơn nữa kìa.”
Cô giơ hình chiếu hoa sen lên:
“Nhìn đây này, chính là nó. Đây là đồ tốt mà cho dù ta có đánh đổi tất cả mảnh vỡ Thiên Đình mình đã thu thập cũng không thể đổi được. Lần này ta phải cảm ơn ngươi mới đúng.”
Gương mặt của ông chú lái thuê cứng đờ lại.
Đây không phải là hình chiếu hoa sen của Bá Tống Huyền Thánh ư?
Trong tay hắn có tin tức về ‘hình chiếu hoa sen’ này.
Thứ này là đồ tốt gì chứ?
Thiên Đế đang diễn kịch ư? Vì giữ thể diện, không để hắn nhìn thấy sơ hở nên giả vờ như mình không mắc bẫy mà còn được lợi?
“Vậy ta đây xin chúc mừng Thiên Đế đạo hữu vậy.”
Cái gì Tử nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười nho nhã.
Nụ cười của hắn giống y như Thánh Nhân. Nụ cười nho nhã đơn thuần này sẽ khiến cho kẻ địch phát điên.
Khóe miệng Thiên Đế nhếch lên.
Cô cứ thế vác theo hoa sen khổng lồ đi về thuyền tiên cung điện.
Sau đó, cô cẩn thận cất hoa sen đi.
Đây mới là bảo vật thực sự.
Đạo cụ quan trọng có liên quan đến cội nguồn, thậm chí giúp cô phá vỡ ‘số mệnh’ của mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận