Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3025: Sao, sao đột nhiên lại biến thành Bá xuy?

Chương 3025: Sao, sao đột nhiên lại biến thành Bá xuy?
Thân là chuyên gia về nghiên cứu tròng mắt, thiếu niên ba mắt tiền bối hiểu về tròng mắt hơn tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Chính vì vậy, hắn liếc một cái là nhìn ra điểm đặc biệt trong đôi mắt của Thánh Nhân Nho Gia.
Chiếc kính một mắt của thiếu niên ba mắt tiền bối dán trên con mắt thứ ba của hắn. Hắn nhìn đôi mắt của Thánh Nhân Nho Gia thật cẩn thận từ trong ra ngoài.
Một lát sau, cuối cùng hắn cũng xác định được.
“Không ngờ đúng là tin tức bất hủ… giấu sâu quá. Nếu ta không tỉ mỉ thì đã bỏ qua nó mất rồi.” Thiếu niên ba mắt tiền bối cảm thán.
Thiếu niên ba mắt tiền bối là chúa tể Cửu U được Thiên Đạo ba mắt tạo ra sau khi chứng đạo, cho nên hắn có thể xác định thứ ẩn giấu bên trong con mắt của Thánh Nhân Nho Gia chính là tin tức bất hủ của Thiên Đạo.
Tự thân hắn không có lực lượng bất hủ, chưa “ăn bất hủ” bao giờ, nhưng hắn lại từng thấy “bất hủ sống”.
Sau khi cất chiếc kính một mắt đi, thiếu niên ba mắt tiền bối nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi: “Mà này, Thánh Nhân Nho Gia chết thật rồi à?”
“…” Hóa thân ý chí của Đạo Tử trầm mặc hồi lâu mới nói: “Thầy ta thực sự đã chết. Khi ta vừa tiếp nhận quyền hạn Thiên Đạo thì đã lập tức xác minh chuyện này ngay.”
“Nói thật, tên kia siêu đẳng thế mà lại chết, ta cứ thấy khó tin kiểu gì ấy. Trong đôi mắt này của hắn ẩn giấu tin tức bất hủ đó! Nếu trước khi chết hắn đã nghiên cứu ra thứ này… thì chính là tạo ra tin tức bất hủ khi chưa hề chứng đạo Thiên Đạo! Thế thì có khác gì một bản mô phỏng của Thiên Đạo đâu.” Thiếu niên ba mắt tiền bối nói.
“Tống ngốc ngốc ~ piu piu ~ bùm ~” Tạo Hóa Tiên Tử vung vẩy hai tay, làm động tác nổ tung.
“Đúng đúng đúng.” Thiếu niên ba mắt tiền bối thở dài, đáp: “Nhưng Bá Tống là ngoại lệ. Nói thật, đến giờ ta còn không dám tin hắn tạo ra được kim đan cá voi mập bất hủ kia. Cảm giác rất chi là không phục. Kiểu như [Chỉ dựa vào hắn mà cũng có thể tạo ra tin tức bất hủ trước khi chứng đạo á!]. Nhưng chính ta đến giờ cũng không thể tạo ra vật bất hủ bằng chính sức mình, cho nên ta hoàn toàn không bằng Bá Tống. Cứ nghĩ đến là lại đắng lòng.”
“Sao chúa tể Tam Nhãn lại nghe hiểu sư muội ta đang nói gì vậy?” Hóa thân ý chí của Đạo Tử sững sờ, sau đó nhìn vào con mắt thần thứ ba của thiếu niên ba mắt tiền bối.
Hắn nhớ tới một chuyện… Bá Tống cũng nghe hiểu sư muội hắn nói gì, Bá Tống cũng có con mắt thứ ba, con mắt thứ ba của Bá Tống lấy từ chỗ thiếu niên ba mắt tiền bối!
Lẽ nào đây chính là bí mật?
Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Đạo Tử nay đã là Thiên Đạo lại nảy ra một chút cảm xúc tham lam.
Suýt nữa thì hắn đã xông lên móc mắt chúa tể thiếu niên ba mắt.
Thiếu niên ba mắt tiền bối cũng sững sờ. Sau đó hắn nói như có điều suy nghĩ: “Có thể là di chứng sau khi kết nối số liệu với Bá Tống lần trước. Ta nhớ trước đây mình không làm được việc này.”
“Ta cũng kết nối số liệu với Bá Tống mà!” Đạo Tử lẩm bẩm.
Nhưng vì sao ta không làm được chứ?
Bá Tống giấu diếm với ta ư?
Hay là kết nối giữa ta và Bá Tống không đạt cấp độ như thiếu niên ba mắt tiền bối?
“Ta nghĩ, có khi nào tin tức bất hủ trong con mắt của Thánh Nhân Nho Gia có liên quan đến Vân Tước Tử Tiên Tử hay không?” Lúc này, Thiên Đế Tử vẫn luôn đứng ngoài quan sát chợt suy đoán.
Cô đang giám thị hành động của Trình Lâm lưu ly, sau đó chẳng hiểu sao lại bị kéo đến đây tham gia hạng mục nghiên cứu cách khóa con mắt Thánh Nhân.
“Nhưng lẽ ra hắn phải chưa từng thấy khúc xương bất hủ của ta mới đúng.” Vân Tước Tử Tiên Tử nhớ lại rồi đáp.
Năm đó khi dẫn dắt Thánh Nhân Nho Gia nhập đạo tu luyện, cô cực kỳ khắc chế chính mình. Đó là khoảng thời gian hiếm hoi mà cô không tự tìm đường chết.
Bởi vì năm đó Thánh Nhân còn nhỏ, cô không muốn đang yên đang lành lại lăn vật ra chết rồi để lại ám ảnh tâm lý cho người ta.
“Vân Tước Tử tiền bối, có lẽ cô không để lộ khúc xương bất hủ trước mặt Thánh Nhân Nho Gia, nhưng chắc chắn khi còn sống, Thánh Nhân đã biết cô có khúc xương bất hủ. Mà có khi hắn còn tự mình tiếp xúc và nghiên cứu khúc xương bất hủ rồi ấy chứ.” Bản ngã thi Bá Minh lên tiếng: “Nghĩ lại, năm đó… năm trước, khi cô bị đại lão quả cầu béo bắt đi, hậu chiêu mà Thánh Nhân Nho Gia để lại đã cứu khúc xương bất hủ đi và giấu kín nó. Nếu như hắn không biết cô có khúc xương bất hủ thì làm sao có thể để lại hậu chiêu như thế?”
“Có lý.” Nói đoạn, Vân Tước Tử Tiên Tử tiến lại gần bàn, nhìn con mắt của Thánh Nhân Nho Gia rồi nói: “Nói cách khác, về sau, khi đã trở thành Thánh Nhân Nho Gia nổi tiếng khắp Chư Thiên Vạn Giới, hắn đã âm thầm nghiên cứu ta mà ta không hề hay biết?”
“Sao giống đám Thiên Đạo âm thầm nghiên cứu các chúa tể Cửu U thế nhỉ?” Bạch tiền bối two không nhịn được thốt lên.
Cha Cẩu Đản và thiếu niên ba mắt tiền bối đều rất ngượng nghịu… bọn họ chính là đối tượng bị nghiên cứu.
Đạo Tử cũng rất xấu hổ.
Bởi vì họ đang thảo luận về quá khứ của sư phụ hắn, mà không chừng còn là lịch sử đen.
“Nhưng hồi đó ta chết cũng nhiều. Nếu hắn từng âm thầm bảo vệ ta thì nhìn thấy khúc xương bất hủ cũng không phải là chuyện lạ.” Con ngươi Vân Tước Tử Tiên Tử hơi trầm xuống, lông mi dài màu lam biếc vỗ nhẹ.
Vì thể chất bất tử, cho nên sau khi chết quá nhiều lần, cô đã vô cùng xem nhẹ vấn đề sinh – tử.
Nhưng dù là như vậy, khi một người quan trọng trong sinh mệnh chết đi, cô vẫn khó nén cảm xúc mất mát trong lòng.
“Mà nói không chừng tin tức bất hủ này không được ngưng tụ khi Thánh Nhân còn sống. Đừng quên Thánh Nhân đã từng “nuốt” một phần của đại lão quả cầu béo. Có khi trong quá trình đại lão quả cầu béo chứng đạo bất hủ, thi thể của Thánh Nhân cũng lây nhiễm một phần tin tức bất hủ ấy chứ.” Bản ngã thi Bá Tinh bổ sung.
“Bất kể là nguyên nhân gì, đề tài này cứ để đó đã.” Thiếu niên ba mắt tiền bối xua tay áo: “Quan trọng là trong đôi mắt của Thánh Nhân Nho Gia này ẩn giấu một sợi thuộc tính bất hủ. Như vậy thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn rất nhiều rồi.”
Nếu là bất hủ + bất hủ, mà đều không phải là “bất hủ” hoàn chỉnh, thì có khả năng khóa chặt lại với nhau.
Chứ nếu cả hai đều là Thiên Đạo bất hủ hoàn chỉnh thì hoàn toàn không có hy vọng kết hợp.
“Hay là móc mắt của kim đan cá voi mập ra, thay mắt của Thánh Nhân Nho Gia vào?” Trình Lâm Tiên Tử hỏi.
Kim đan cá voi mập: “!!!”
Thân thể hình cầu của nó nhảy dựng lên. Nó không có đam mê móc mắt như bản thể đâu nhé!
“Nó là kim đan. Tròng mắt của nó như được điêu khắc hoặc vẽ lên, không móc được.” Bạch tiền bối two giải thích.
Tạo Hóa Tiên Tử đang chuẩn bị ra tay tiếc nuối rút tay về.
“Chúa tể Tam Nhãn thấy sao?” Bạch tiền bối two hỏi tiếp.
“Việc này dễ thôi.” Thiếu niên ba mắt tiền bối mỉm cười nói: “Ta nhớ Bá Tống có bảy tiểu đan điền đúng không?”
Cha Cẩu Đản chen ngang: “Sao, sao đột nhiên lại biến thành Bá Xuy thế?”
Thiếu niên ba mắt tiền bối bơ đẹp cha Cẩu Đản, nói tiếp: “Trong bảy tiểu đan điền của Tống Thư Hàng đều từng có một vật hạch tâm biến hóa thành kim đan bản mệnh đúng không?”
“Đúng vậy.” Bạch tiền bối two đáp.
“Cho nên chúng ta có thể nghiên cứu theo hướng đó.” Thiếu niên ba mắt tiền bối nói: “Mở thêm cho Bá Tống một tiểu đan điền hoặc vật tương tự thế, sau đó nghĩ cách biến đôi mắt của Thánh Nhân Nho Gia này thành hạch tâm kim đan của hắn. Làm theo cách này thử xem có thể khóa chặt nó với kim đan cá voi mập hay không.”
“A? Cái này nghe khả thi đó.” Bạch tiền bối two gật đầu.
Khi còn ở cảnh giới ngũ phẩm, Tống Thư Hàng tạo ra từng kim đan trong tiểu đan điền, cũng dùng đủ thứ khác nhau mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận