Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1751: Vũ Nhu Tử, kim đan của cô có mấy văn?

Chương 1751: Vũ Nhu Tử, kim đan của cô có mấy văn?
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mình Xích Đồng.
Xích Đồng lúc này da thịt như ngọc, thân thể dường như cao lớn hơn chứ không còn gầy gò như lúc trước, mái tóc đen dài buông xõa tới tận đầu gối mới thôi.
“Sao mình lại mơ thấy Xích Đồng chứ? Chẳng lẽ… không phải mình đang nằm mơ mà là ý thức thật sự xuất hiện trong thành trì của Long Huyết tộc sao?” Tống Thư Hàng hơi giật mình.
Nghĩ tới đây, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo hơn một chút.
Ý thức của ta hóa thành mặt trời bay lên không trung, Tam Lãng tiền bối hiển thánh đang giảng pháp, ý thức của ta nương theo ánh nắng chiếu xuống thành trì của Long Huyết tộc… “kế hoạch Húc Nhật Vương Tọa” mà tiểu trợ lý lưới rồng đề cập tới lúc trước.
“Thì ra là thế… hẳn là lý do nằm ở kế hoạch Húc Nhật Vương Tọa này rồi.”
Nghĩ vậy, Tống Thư Hàng quét ý thức về phía Xích Đồng.
Bây giờ hắn là quản lý viên lưới rồng, chỉ cần quét ý niệm trong đầu một cái là cảm ứng ra trạng thái của Xích Đồng ngay… không ngờ mới có mấy ngày không gặp mà Xích Đồng đã đột phá trăm ngày Trúc Cơ, mở Tâm Khiếu thành công rồi!
“Sao lại nhanh thế?” Tống Thư Hàng kinh ngạc.
Rõ ràng lần trước gặp mặt, Xích Đồng vẫn còn là một cậu bé gầy gò mong manh, luyện có một lượt thiên quyền pháp căn bản của Cương Thủ thôi đã hộc máu mà.
Chẳng lẽ là do nó đã đăng kí lại tài khoản rồi ư?
Tống Thư Hàng nhớ lần trước Xích Đồng bị Tạo Hóa Tiên Tử đâm cho một kiếm, chưa đợi Tạo Hóa Tiên Tử sử dụng pháp thuật hồi sinh cho nó thì thiên phú đặc biệt của nó đã được kích hoạt, sau đó tự đầy máu sống lại rồi.
Nhưng dù có đăng kí lại tài khoản, dù có biến thành thiên tài… thì từ một đứa nhóc gầy còm nhảy vọt đến bước hoàn thành Trúc Cơ và mở Tâm Khiếu chỉ trong có mấy ngày ngắn ngủi chẳng phải vẫn là quá nhanh ư?
Khi ý thức của Tống Thư Hàng đang quét qua thân thể Xích Đồng, dường như trong lòng nó cũng có cảm giác. Thằng bé cất tiếng gọi: “Tiên sinh?”
Trên tay nó, chiếc vòng đồng đơn giản được bao phủ bởi ấn kí của Bá Tống Huyền Thánh tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
“Khá lắm.” Giọng nói của Tống Thư Hàng vang lên ngay bên tai Xích Đồng.
“Tiên sinh, bây giờ ta cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng. Có phải ta Trúc Cơ thành công rồi không?” Xích Đồng hỏi.
“Đúng vậy… cuối cùng ngươi cũng đã bước vào cánh cửa tu luyện rồi.” Tống Thư Hàng trả lời.
Xích Đồng hỏi với vẻ chờ mong: “Tiên sinh ơi, thế lúc nào ta mới được gặp Hắc Đồng ca ca?”
“Ngươi vừa học bò xong đã muốn học chạy luôn à?” Tống Thư Hàng mỉm cười: “Ta không còn nhiều thời gian lắm… Trước khi đi, ta sẽ truyền thừa lại cho ngươi. Bao giờ ngươi trùng kích cảnh giới Dược Long Môn, thăng lên nhị phẩm và tu luyện xong Cương Thủ thì hãy tới tìm truyền thừa của ta. Chỉ cần vượt qua cuộc khảo nghiệm mà ta tạo ra thì ngươi sẽ thu hoạch được truyền thừa, nhận được tài nguyên tu luyện và công pháp kế tiếp mà ta để lại. Sau đó thì ngươi có thể tới tìm ta. Ta sẽ để lại một con đường dẫn tới hiện thế cho ngươi.”
“Tiên sinh ơi, thế lỡ may ta không thể vượt qua được bài khảo nghiệm của ngươi thì sao?” Xích Đồng lo lắng hỏi. Xưa nay nó sống đời cỏ rác quen rồi, lúc nào cũng coi nhẹ chính mình, chẳng có chút tự tin nào cả.
“Nếu ngươi không vượt qua được bài khảo nghiệm thì truyền thừa sẽ sụp đổ và biến mất.” Tống Thư Hàng đáp.
Xích Đồng cắn răng: “Tiên sinh ơi, ta phải làm thế nào để tìm được địa điểm mà ngươi để lại truyền thừa?”
“Cất chiếc vòng đồng ta cho ngươi thật kĩ. Bao giờ ngươi đạt đủ cảnh giới thực lực và tu luyện Cương Thủ xong thì nó sẽ chỉ dẫn ngươi đi tới địa điểm mà ta để lại truyền thừa.” Tống Thư Hàng thản nhiên nói.
Dứt lời, ý thức của Tống Thư Hàng rời đi.
Xích Đồng siết chặt chiếc vòng đồng trong tay mình.

Trong Húc Nhật Vương Tọa.
Ý thức của Tống Thư Hàng đã quay về nhưng chưa trở lại nhục thân, mà lang thang quanh thế giới Hắc Long theo Húc Nhật Vương Tọa.
“Vậy là trước khi rời khỏi thế giới Hắc Long, mình còn phải tìm một chỗ, đào cái động phủ, sắp xếp một chút rồi tạo nên địa điểm truyền thừa.” Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Giữa thiếu niên Xích Đồng, Thánh Nhân Nho gia và Vân Tước Tử dường như có mối quan hệ mơ hồ. Đặc biệt là thiên phú hồi sinh của nó cực kì giống với Vân Tước Tử tiền bối.
Vì mối quan hệ với Thánh Nhân và Vân Tước Tử tiền bối, Tống Thư Hàng mới chuẩn bị để lại truyền thừa cho nó.
Có thể nhận được truyền thừa này hay không thì phải dựa vào sự cố gắng của bản thân Xích Đồng thôi.
Thằng bé này rất chịu thương chịu khó, cho nên hắn cũng không lo lắng cho nó về vấn đề này lắm.
Mặt trời vẫn chuyển động xung quanh thế giới Hắc Long.
Các đạo hữu đã kí kết khế ước với Húc Nhật Vương Tọa trong nhóm Cửu Châu số 1 nối nhau ngưng tụ Cổ Thánh long ấn, rồi lần lượt hiển thánh trong thế giới Hắc Long.
Vì cắt bớt khâu huyền thánh giảng pháp, nên tốc độ hiển thánh trong thế giới Hắc Long nhanh hơn hiện thế rất nhiều.

Ngày hôm sau.
Ý thức của Tống Thư Hàng trở về từ Húc Nhật Vương Tọa, về lại nhục thân.
Hắn mở to mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường.
Mỹ nhân rắn công đức đặt hai tay lên thái dương hắn, lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng của Trì Dũ thuật, làm lắng dịu nỗi đau đớn trên tinh thần của hắn.
“Cảm ơn tiên tử.” Tống Thư Hàng nói.
Đồng thời, hắn cảm thấy có người đang giẫm lên lưng mình, vừa quay đầu lại đã thấy Tạo Hóa Tiên Tử để trần đôi chân giẫm lưng cho hắn.
Hôm nay hai vị tiên tử này uống lộn thuốc à?
Thấy Tống Thư Hàng tỉnh lại, Tạo Hóa Tiên Tử nhảy lên một cái thật nhẹ nhàng, xoay người điêu luyện rồi đáp xuống bên cạnh hắn.
Sau đó, cô ngồi song song với @#%×Tiên Tử, cả hai cùng ngó hắn đăm đăm.
Tống Thư Hàng: “???”
Chẳng lẽ mình vẫn đang nằm mơ chưa tỉnh à?
Đúng lúc này thì Vũ Nhu Tử và Đậu Đậu mở cửa đi vào.
“A, Tống tiền bối tỉnh rồi!” Vũ Nhu Tử vừa nói vừa cười.
Tống Thư Hàng gật đầu: “Nguyên thần của các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đã trở lại cả rồi chứ?”
“Hôm qua sau khi hiển thánh kết thúc, tiểu trợ lý lưới rồng đã đưa nguyên thần của các tiền bối về hết rồi.” Vũ Nhu Tử trả lời.
“Thế thì tốt.” Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
“Còn chuyện này nữa, vị Bạch tiền bối kia chuyển lời bảo sau khi ngươi tỉnh lại thì phải xem bằng hết livestream nhân tiền hiển thánh của số Hamster, bao giờ gặp lại ngài ấy sẽ kiểm tra bài cũ đấy.” Vũ Nhu Tử chớp mắt.
Tống Thư Hàng cười khan: “Ha ha, tí nữa ta sẽ xem ngay. Tiểu m Trúc tỉnh chưa?”
“Tối hôm qua tỉnh một lúc nhưng lại thiếp đi rồi.” Vũ Nhu Tử đáp.
Không biết thân thể Lý m Trúc xảy ra biến hóa gì mà thời gian của giấc ngủ này lại lạ kì như thế.
“Đi thôi, chúng ta đi xem m Trúc thế nào. Trước đó con bé ngủ suốt cả quá trình huyền thánh giảng pháp, bây giờ có lẽ đang chịu một chút trùng kích tinh thần, để ta đi xử lý.” Tống Thư Hàng ngồi dậy: “Mà… có phải ta còn quên mất ai không?”
“Ngươi quên ta đây này.” Giọng nói của Thông Nương vang lên từ dưới chăn.
Tống Thư Hàng sờ soạng một hồi mới mò Thông Nương héo quắt ra ngoài.
Hắn lấy một cốc nước suối nguồn sự sống trong thế giới hạch tâm ra, tưới lên người Thông Nương.
“Khi ở trong không gian thiên kiếp, ta đã hứa khi nào ra ngoài sẽ trả tự do cho cô. Bây giờ là lúc ta thực hiện lời hứa đó.” Tống Thư Hàng xoa nhẹ lên búp hành của Thông Nương, đoạn nói: “Cô tự do rồi, Thông Nương. Từ nay trở đi, Ngộ Đạo thạch mà cô bám rễ cũng sẽ thuộc về cô.”
Búp hành của Thông Nương run lên khe khẽ…
“Phải rồi, Vũ Nhu Tử này, cô tấn thăng lên ngũ phẩm rồi phải không?” Tống Thư Hàng lại nhớ ra một chuyện: “Kim đan có mấy long văn thế?”
Có đủ chín long văn không? Nếu không đủ thì hắn sẽ đi nghiên cứu quyền hạn của lưới rồng một chút, xem có cách nào vẽ thêm long văn như Bạch tiền bối two từng làm lúc trước hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận