Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2953: Cứu rỗi của Tống đạo hữu

Chương 2953: Cứu rỗi của Tống đạo hữu
Nếu vận khí không tốt, không những không cách nào thừa kế thiên phú đặc thù kia của Thánh Nhân Nho Gia, ngược lại còn phải bù thêm tròng mắt của Thánh Nhân Nho Gia… và một trường sinh chi đạo!
Cái giá này, chỉ có thể dùng từ “vô cùng thê thảm” đề hình dung.
Không thành công thì thành nhân!
Trả giá đắt như thế đủ để khiến tất cả đại lão trong Chư Thiên Vạn Giới dừng bước.
Cho dù nhóm Trường Sinh Giả đứng trên đỉnh hàng nghìn hàng vạn thế giới thì phần lớn trong số họ cũng chỉ bước ra trường sinh chi đạo thuộc về mình.
Chư Thiên Vạn Giới không được mấy Trường Sinh Giả có một “Thiên Đình chi đạo”, đồng thời còn sở hữu một “thời gian chi đạo” như Thiên Đế!
Hơn nữa, Thiên Đế cũng không đồng thời có được hai trường sinh pháp. Sau khi truyền thừa “Thiên Đình chi đạo” cho Kim Quái, cô lại dựa vào “thời gian chi đạo” để ổn định cảnh giới Trường Sinh Giả của mình.
Cho nên nếu như không có thủ đoạn của Thiên Đế mà đi kế thừa thiên phú đặc thù của Thánh Nhân Nho Gia, mặc kệ thành công hay thất bại thì đều sẽ rơi khỏi cảnh giới Trường Sinh Giả, lần nữa lui trở về cấp bậc Kiếp Tiên…
“Trả giá và thu hoạch căn bản không tỉ lệ thuận mà.” Tống Thư Hàng nói.
Buôn bán mất đầu có người làm, làm ăn lỗ vốn không ai rớ.
Dùng con mắt Thánh Nhân Nho Gia + một trường sinh chi đạo vô cùng quý giá đi đổi lấy một thiên phú Thánh Nhân có khả năng thừa kế thất bại.
Dưới tình huống bình thường, đây quả thực là buôn bán lỗ vốn đến tận nhà bà ngoại!
Con mắt Thánh Nhân Nho Gia không ngon lành cành đào ư?
Phải biết rằng Tống Thư Hàng bằng vào một con mắt Thánh Nhân Nho Gia đã khiến người tu luyện khắp Chư Thiên Vạn Giới run lẩy bẩy!
Trường sinh chi đạo thì càng không cần phải nói.
Trường Sinh Giả từ thái cổ đến nay cộng lại có đủ bình quân mỗi giới một vị trong khắp Chư Thiên Vạn Giới hay không vẫn còn là ẩn số.
Tiêu hao một “con đường trường sinh” thì Trường Sinh Giả nào sẽ bằng lòng?
Trừ đại lão “Thiên Đế” với loại tình huống đặc thù kia, ai tiêu cho nổi?
“Đôi mắt Thánh Nhân Nho Gia có biến hóa gì ư?” Cọng tóc ngố của Sở các chủ nhịn không được tò mò hỏi.
Phượng Nghi Cầm Chủ: “Con mắt vừa rồi chính là mắt Thánh Nhân Nho Gia ư?”
“Đúng vậy.” Tống Thư Hàng gật đầu nói, sau đó hắn miêu tả một lần hình ảnh mình nhìn thấy thông qua “đôi mắt Thánh Nhân Nho Gia” cùng với kết quả phân tích của Thánh Nhân đối với thiên phú.
Tống Thư Hàng vừa giới thiệu xong, giọng Bạch tiền bối two lập tức vang lên: “Chúng ta cần năng lực thiên phú này của Thánh Nhân Nho Gia.”
Lúc này thế giới hạch tâm và thế giới Tà Liên tương liên chặt chẽ, dù không thông qua “nhóm lâm thời”, Bạch tiền bối two cũng chú ý tới chỗ Tống Thư Hàng.
“Quả thật, nếu như có thể để hai người đồng thời có được thiên phú của Thánh Nhân Nho Gia “cắn nuốt tồn tại của đối phương” … Vậy chúng ta nhất định phải có được năng lực này.” Bạch tiền bối cũng tán thành.
Bởi vì, không còn thao tác nào thích hợp chế tạo hai cá thể đặc thù “khuyết thiếu, bổ sung cho nhau” hơn loại thao tác “cắn nuốt tồn tại đối phương” của Thánh Nhân Nho Gia.
Hai người có được thiên phú của Thánh Nhân Nho Gia, trước khi chứng đạo thì cắn nuốt một bộ phận của đối phương, vậy trên lý luận có thể đạt đến hiệu quả “chứng đạo khuyết thiếu bổ sung cho nhau”.
“Nhưng liệu cái giá có quá lớn hay không?” Tống Thư Hàng nói.
Bạch tiền bối: “Nếu như có thể đạt được hiệu quả [hai cá thể khác biệt đồng thời chứng đạo], vậy cái giá như thế cũng có thể chịu được.”
Có vài giao dịch nhìn như không bình đẳng, dưới điều kiện tiên quyết đặc biệt thì sẽ trở nên có lợi.
“Hơn nữa, phương án mà Thánh Nhân Nho Gia nghiên cứu ra cũng chỉ là dự thảo… Trên bản dự thảo của hắn, chúng ta có thể tiến hành một ít cải tiến, giảm bớt cái giá phải trả cho phương án này.” Bạch tiền bối bổ sung.
Nghiên cứu và pháp thuật hóa của Thánh Nhân Nho Gia đối với năng lực thiên phú của bản thân chỉ là mở đầu, cũng chưa đạt đến cực hạn.
Vạn sự khởi đầu nan, có “mở đầu” mà Thánh Nhân Nho Gia lưu lại này, Bạch tiền bối two và Bạch tiền bối tiếp tục nghiên cứu, bổ sung là có dấu vết để lần theo.
“Chẳng hạn như… chúng ta có thể nghĩ cách giữ lại “con mắt Thánh Nhân Nho Gia” bị tiêu hao sạch.” Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng: “Làm sao làm được?”
“Đừng quên kim đan cá voi mập bất hủ của ngươi, một thứ nghịch thiên như vậy, ngươi đừng chỉ dùng nó như “bảo bối nạp điện phục sinh” chứ.” Bạch tiền bối two chỉ điểm: “Chỉ cần nghĩ cách khóa chặt con mắt Thánh Nhân Nho Gia với kim đan cá voi mập bất hủ của ngươi, như vậy dù con mắt Thánh Nhân Nho Gia bị hiến tế, bị mài thành tro, chỉ cần dựa vào lực lượng của kim đan cá voi mập bất hủ là có thể hoàn nguyên con mắt Thánh Nhân từ hư vô rồi.”
Kim đan cá voi mập bất hủ có “khúc xương bất hủ” làm lạnh, chỉ cần canh thời gian làm lạnh thì mắt Thánh Nhân Nho Gia vốn trở thành “vật phẩm tiêu hao” có thể giống như sạc dự phòng, biến thành vật phẩm sử dụng nhiều lần.
“Vậy phải làm sao để khóa chặt?” Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên.
Bạch tiền bối two nói: “Đây chính là phương hướng chúng ta cần nghiên cứu. Đến lúc đó ngươi giao mắt Thánh Nhân và kim đan cá voi mập cho ta, ta nghiên cứu xem sao.”
“Cùng lý lẽ, một “trường sinh chi đạo” bị tiêu hao sạch cũng có thể tiến hành bổ cứu một chút.” Bạch tiền bối bổ sung.
Tống Thư Hàng thuận theo đề tài, cố gắng để mình dung nhập vào trong chủ đề cao thâm của hai vị Bạch tiền bối, nói: “Biến “trường sinh chi đạo” thành sạc dự phòng, tiêu hao hết lại nạp điện nhằm sử dụng một cách tuần hoàn. Hoặc là, biến cái giá phải trả thành “tiêu hao một bộ phận trường sinh chi đạo”, sau đó lại bổ khuyết cho trường sinh chi đạo?”
“E rằng không làm vậy được… Tiêu hao hết một “trường sinh chi đạo” là căn bản của phương án mà Thánh Nhân Nho Gia lưu lại.” Bạch tiền bối lắc đầu nói.
“Nhưng trước khi trường sinh chi đạo của mình bị tiêu hao hết, có thể suy xét sao lưu lại trường sinh chi đạo này, giữ lại tất cả cảm ngộ, số liệu, tin tức… của trường sinh chi đạo. Đến lúc đó, nếu như bản thân không cách nào tu luyện lại trường sinh chi đạo này, vậy chí ít cũng có thể truyền thừa trường sinh chi đạo này cho người khác.” Bạch tiền bối và Bạch tiền bối two tâm ý tương thông, nói bổ sung.
Hiện tại không cách nào xác định “trường sinh chi đạo” bị tiêu hao hết trong quá trình thừa kế thiên phú của Thánh Nhân Nho Gia có thể tu luyện lại hay không. Nếu như không thể, vậy lưu nó lại cho người của mình kế thừa, cũng có thể ngăn tổn hại.
Một trường sinh chi đạo một Trường Sinh Giả.
Bản thân lui khỏi trường sinh chi đạo này, vậy dĩ nhiên có thể có người mới đến kế vị trường sinh chi đạo này.
Mắt Tống Thư Hàng sáng lên: “Giống như “trường sinh chi pháp” không ai bước ra lưu lại trong lưới công đức kia? Hay đấy.”
Trên người hắn có hai trường sinh chi đạo khả thi.
Một là trường sinh pháp “không sống cũng không chết”.
Một là trường sinh pháp liên quan đến “hệ thống mạng chat Tu Chân”.
Trường sinh chi đạo “không sống cũng không chết” này có thể dùng để hiến tế.
Nhưng mà, trường sinh chi đạo này và trường sinh pháp liên quan đến “hệ thống mạng chat Tu Chân” quá cao cấp, chỉ có đứng ở góc độ vượt qua Trường Sinh Giả nhìn xuống mới có thể bổ khuyết.
Tống Thư Hàng không nắm chắc nắm giữ được trường sinh pháp này.


Cùng lúc đó, Thiên Đạo đời 8.5 Đạo Tử giải quyết xong hậu hoạn của các sư đệ Nho gia thì thoáng nghỉ ngơi chốc lát.
Sau đó, hắn bắt đầu giải quyết chấp niệm của Tống đầu gỗ, hoàn thành cứu rỗi bọn họ.
“Đạo hữu bị trói buộc với Thiên Đình viễn cổ, dựa theo giao hẹn, ta thay Tống đạo hữu cho các ngươi tự do.” Đạo Tử duỗi tay vẽ một vòng sáng trong hư không.
Sau lưng hắn, từng “thế thân ứng kiếp” hiện lên, bước vào trong vòng sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận