Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1271: Ta Chỉ Có 99% Pin Thôi, Tắt Máy Trước Đã!

Chương 1271: Ta Chỉ Có 99% Pin Thôi, Tắt Máy Trước Đã!
Đậu Đậu nói xong lại bổ sung:
“Nếu ngươi từ chối thì chúng ta tuyệt giao.”
“Vậy thì chúng ta tuyệt... Éc, được rồi, nếu là phù rể thì không sao cả.”
Tống Thư Hàng nói.
Đậu Đậu xù lông:
“Thư Hàng, có phải vừa rồi ngươi muốn nói “Tuyệt giao” hay không? Phải không hả?”
“Ngươi nghe nhầm rồi.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
Đậu Đậu:
“Ta là chó đấy, thân là yêu khuyển, lỗ tai của ta rất là thính đấy nhé.”
“Xuỵt ~ nhỏ giọng một chút, mẹ của ta còn đang ở sát vách đấy.
Tống Thư Hàng nói nhỏ giọng.
Đậu Đậu hạ giọng xuống, nói:
“Ngươi vẫn chưa nói với mẹ ngươi về việc mình tu chân à?”
“Ta còn chịu kịp nói đây...”
Tống Thư Hàng nói nhỏ.
Từ khi bước vào con đường tu chân, mỗi ngày Tống Thư Hàng đều bận nhiều việc.
Đậu Đậu trợn trắng mắt nói:
“Ngươi cũng đã tứ phẩm rồi, giờ không nói thì còn phải đợi tới khi nào nữa?”
“Tuy rằng ta tứ phẩm, thế nhưng ta chỉ mới tu luyện có bốn tháng thôi đấy nhé.”
Tống Thư Hàng nói.
Đậu Đậu:
“...”
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Một lát sau.
“À ú ~~ Gâu Gâu!”
Đậu Đậu nhảy phốc lên trên, há cái miệng đỏ lòm ra.
“Nhẹ thôi, ngươi cắn nhẹ cho ta! Đạ mấu, chú ý hình tượng đi chứ, nhẹ thôi, nếu không cắn nhẹ thì ta trở mặt đấy nhé!”
“Đậu xanh, ta kêu ngươi nhẹ thôi không có nghĩa là kêu ngươi cắn chỗ khác, ngươi tuổi chó hả! Ấy nhầm, quên ngươi vốn là chó mà.”
“Tóm lại, dừng cái miệng lại nhanh, dừng lại nhanh lên. Ta nói cho ngươi biết, ta tu luyện các loại công pháp luyện thể, kim cương bất hoại, ngươi cắn không vào đâu.”
Sau một lúc lâu...
Khi nghe được tiếng bước chân bên ngoài phòng khách, lúc này Đậu Đậu mới hài lòng thu miệng lại.
Nó lại bưng chén trà lên, trên mặt là nụ cười ôn hòa.
“Thần công kim cương bất hoại nữa chứ, xì, răng chó của ta chuyên phá các loại thần thông kim cương bất hoại đây.”
Đậu Đậu nói, vừa dứt lời nó bèn đắc ý nhếch nhếch răng.
Thật ra sâu bên trong, hàm răng của Đậu Đậu đã đau muốn chế rồi, không lẽ thể chất của tên Tống Thư Hàng này lại tăng lên rồi sao? Cắn vào cấn răng quá. Hơn nữa, cắn hắn lâu như vậy cũng chỉ có thể để lại hai dấu răng mờ mờ trên cánh tay hắn mà thôi.
“Hai đứa đang nói gì mà vui thế?”
Mẹ Tống đưa một ít điểm tâm nhỏ lên, cười hỏi.
Đậu Đậu:
“Vừa rồi cháu đang mời Thư Hàng làm phù dâu cho cháu, à không, là phù rể. Tống Thư Hàng đã đồng ý rồi.”
“Ồ? Nicolas Đậu cháu sắp kết hôn rồi sao?
Mẹ Tống tò mò hỏi lại.
Còn trẻ như vậy đã kết hôn, đúng là hiếm thấy.
Đậu Đậu nói:
“Ngày mai cháu kết hôn rồi.”
“Gấp vậy sao? Con có đi kịp không đấy Thư Hàng?
Mẹ Tống hỏi.
Tống Thư Hàng nói:
“Mẹ không cần lo lắng vậy đâu. Con tranh thủ được mà.”
“Vậy con tự sắp xếp đi, hai đứa nói chuyện tiếp đi nhé.”
Mẹ Tống cười nói, sau đó rời khỏi phòng khách, nhường chỗ lại cho Tống Thư Hàng và Đậu Đậu tâm sự.
Người trẻ tuổi nói tán dóc với nhau, nếu như bà nán lại ở một bên, sẽ khiến cho hai đứa khó nói chuyện.
Sau khi mẹ Tống rời đi, Đậu Đậu lại nhỏ tiếng hỏi thăm:
“Thật ra... Cha mẹ ngươi đã bỏ lỡ độ tuổi tu luyện thích hợp nhất, cho dù bây giờ bắt đầu tu luyện thì cũng đã muộn rồi. Cách tốt nhất chính là làm giống như Dược Sư vậy, tìm một ít đan dược kéo dài tuổi thọ cho bọn họ.”
Tống Thư Hàng:
“Ta cũng biết... Trong tay của ta có suối nguồn sự sống và hạt sen Quân Tử Kim Liên của Nho gia, riêng hai cái này cộng lại thôi cũng có thể giúp kéo dài trăm năm tuổi thọ rồi.”
Hắn đã âm thầm cho cha mẹ dùng nước của suối nguồn sự sống rồi, còn Quân Tử Kim Liên thì không vội —— bởi vì thứ này khác với suối nguồn sự sống, sau khi dùng xong sẽ có thêm một dị năng.
“Ngoài ra Bạch tiền bối còn chuẩn bị làm một cái “Hệ thống bồi dưỡng võ lâm cao thủ”, chờ Bạch tiền bối hoàn thành hệ thống này xong thì ta sẽ đưa cho ba mẹ mỗi người một cái.”
Tống Thư Hàng nói.
“Xem ra, trong lòng ngươi đã có kế hoạch cho người nhà rồi nhỉ.”
Đậu Đậu liếm móng vuốt.
Tống Thư Hàng:
“Dĩ nhiên rồi, lo trước khỏi hoạ mà. Cho dù làm chuyện gì thì cũng phải có kế hoạch trước đã, lúc đó sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.”
“Có đạo lý.”
Đậu Đậu nói:
“Vậy đoàn phù rể của chúng ta cũng nên lên kế hoạch chút chứ nhỉ?”
Đoàn phù rể của chúng ta?
Là ngươi, không phải chúng ta nhé! Ta cũng đâu có lấy chồng. Trong lòng Tống Thư Hàng phỉ nhổ.
“Thư Hàng ngươi có làm phù rể bao giờ chưa?”
Đậu Đậu hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu.
“Tệ thế!”
Đậu Đậu nói đầy khinh bỉ.
Tống Thư Hàng nói:
“Ta mới là sinh viên đại học năm hai thôi được chưa hả? Tuổi của bạn ta đều xêm xêm nhau, đều còn chưa kết hôn, ta làm phù rể bằng niềm tin à?”
“Vậy đoàn phù rể của chúng ta tính sao bây giờ? Ngươi không có kinh nghiệm, ta cũng không có kinh nghiệm.”
Đậu Đậu nói đầy lo lắng.
Tống Thư Hàng cười lớn, lấy Laptop ra rồi nói:
“Bây giờ là thời đại Internet phát triển, chuyện ngoài không biết thì cứ hỏi Google, chuyện trong không hiểu hỏi Baidu, Baike các thứ. Cái gì cũng có!”
“Tìm thế nào?”
Đậu Đậu lên tiếng hỏi.
“Xem ta đây.”
Tống Thư Hàng bật máy tính lên, mở website Baidu.
“Khi kết hôn phù rể cần chuẩn bị những gì?”
Tống Thư Hàng gõ chữ vào rồi bấm tìm kiếm.
Thoáng cái đã cho ra rất nhiều tin tức.
“Chờ chút, lưu ý chú rể là một con chó, sau đó xem cần chuẩn bị đồ gì đặc biệt hay không.”
Đậu Đậu nhận lấy máy vi tính gõ lạch cạch.
Một lát sau thanh tìm kiếm nhảy ra một trang web.
“Kinh hoàng, hàng loạt việc ngược cẩu độc thân! Theo tin tức: Hoàng mỗ và bạn thân là nhân dân thành phố Côn Ất tổ chức hôn lễ cho “Người hành tinh gâu gâu” tại công viên, trong thời đại lãng mạn này, ngay cả chó cũng tổ chức hôn lễ, mời khách ăn cơm. Trong hôn lễ, thân chó khoác áo cưới và vest, còn có giấy hôn thú đặc chế, bầu không khí cực kỳ lãng mạn. Trong sự chứng kiến của mọi người, đôi cẩu nam nữ đã trao đổi vòng đeo kết hôn ở cổ, toàn bộ quá trình giống hệt con người, hình ảnh làm cho người ta không nhịn được cười.”
“Móa, tin tức này có yếu tố kì thị chủng tộc, ta phải tố cáo hắn.”
Đậu Đậu bất mãn nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Khi thấy tin tức này thì hắn mới phát hiện một điểm đáng ngờ.
Lúc trước hắn thấy yêu sủng nhà Hoàng Sơn Chân Quân xuất giá, muốn tổ chức hôn lễ thật hoành tráng thì cũng bình thường thôi. Khi thấy được tin này —— hôn lễ của Đậu Đậu có khác gì hôn lễ mà người bình thường tổ chức cho chó đâu.
Tự nhiên muốn đậu xanh rau má ghê.
“Đúng rồi Thư Hàng này, ngươi còn biết ai khác thích hợp làm phù rể hay không? Tìm thêm vài người đi. Nếu không, đến lúc đó chỉ có một mình ngươi là phù rể thì chắc sẽ cô đơn lắm đấy.”
Đậu Đậu vừa xem tin vừa nói.
Tống Thư Hàng nói:
“Chẳng phải ngươi có mấy người bạn thân ở thành phố Văn Châu sao? Tìm họ nhờ làm phù rể là được chứ gì.”
“Không được đâu.”
Đậu Đậu nhăn nhó nói:
“Ta mà tới nhờ thì thể nào họ cũng tưởng là ta đang lừa họ cho xem. Bọn họ sẽ cho là ta muốn kéo họ làm phù dâu, chẳng qua là dùng cái tên “Phù rể” để lừa bọn hắn tham gia hôn lễ mà thôi.”
Tống Thư Hàng “khen”:
“Ngươi cũng biết người biết ta phết đấy.”
“Dĩ nhiên rồi.”
Đậu Đậu nói đắc ý.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Chú ý là phù rể đừng tìm Tam Lãng, ta có cảm giác là ta và Tam Lãng gộp chung vào nhau thì sẽ bung bét ngay. Bọn ta hợp cạ quá, kiểu gì cũng quậy banh cho xem.”
Đậu Đậu lại nhắc nhở.
Tống Thư Hàng:
“...”
“Còn ai nữa không nhỉ?”
Đậu Đậu lại hỏi.
“Không ngại Phật Tông chứ?” – Tống Thư Hàng hỏi thử.
“Không ngại, chỉ cần đủ người là được.”
Đậu Đậu đáp.
Tống Thư Hàng:
“Để ta gọi điện thoại hỏi Tam Nhật sư huynh và Quả Quả xem sao, Quả Quả có thể cho đi tung hoa, Tam Nhật sư huynh có thể làm phù rể.”
Dứt lời, Tống Thư Hàng gọi điện thoại cho Tam Nhật sư huynh.
“Alô, là Thư Hàng tiểu hữu đấy à, hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi cho ta thế này?”
Tam Nhật sư huynh cười hỏi.
Tống Thư Hàng nói:
“Hôm nay là có chuyện muốn làm phiền Tam Nhật sư huynh, không biết gần đây sư huynh có rảnh hay không?”
“Gần đây ta đều rảnh, có chuyện gì không?”
Tam Nhật sư huynh đáp.
Tống Thư Hàng:
“Thì là…, sư huynh ngươi có thể làm phù rể một lần không?”
“Không thanh vấn đề, ngươi sắp kết hôn à?”
Tam Nhật sư huynh tò mò hỏi lại:
“Cô dâu là ai? Tiểu thiên tài Tô thị à? Hay là vị tiên tử nào khác trong nhóm?”
Tống Thư Hàng:
“Khụ, không phải ta, là hôn lễ của Đậu Đậu. Đậu Đậu muốn mời ngươi làm phù rể, lại mời tiểu hòa thượng Quả Quả làm hoa đồng.”
Tam Nhật sư huynh:
“...”
Bầu không khí đột nhiên lại trở nên yên tĩnh.
“Alô~ Tam Nhật sư huynh, đáp một câu xem nào?”
Tống Thư Hàng nói.
Tam Nhật sư huynh:
“Khụ, à ờ. Thư Hàng này, điện thoại di động của ta chỉ còn 99% pin thôi, thôi không nói nữa, ta tắt máy đây, lần sau nói tiếp nhé.”
Tống Thư Hàng:
“...”
99% pin không phải sắp đầy sao, tắt cái con khỉ ấy.
“Sư huynh, lần sau khi từ chối thì ít nhất hãy tìm lý do nào tốt hơn đi. Ngươi nói chỉ còn 1% cũng được mà.”
Tống Thư Hàng ngứa răng.
Tam Nhật sư huynh nói:
“Haiz, không được. Người xuất gia không nói dối, điện thoại còn 99% điện, ta không thể nói chỉ còn 1% được. Nếu không thì sẽ phạm giới đấy.”
“Vậy cho sư huynh thêm một chút thời gian, ngươi nghĩ thêm cái khác hợp lý hơn xem nào?”
Tống Thư Hàng đề nghị.
Tam Nhật sư huynh nói:
“Vậy ta nói thật đây, ngày mai ta chỉ muốn tham gia hôn lễ của Đậu Đậu với tư cách là khách, không muốn làm phù rể. Tiệc cưới nhà Hoàng Sơn Chân Quân đều do tiên trù đặc chế, những sơn hào hải vị đó, nghĩ tới thôi đã rỏ cả dãi rồi đây này.”
“Người xuất gia, không phải kiêng ăn mặn sao?”
Tống Thư Hàng nói.
Tam Nhật sư huynh nói:
“Ta là đệ tử tục gia, không kiêng ăn. Cho nên phù rể thì thôi đi, nhưng đến lúc đó ta sẽ đưa Quả Quả sang cho ngươi, làm hoa đồng thì không thành vấn đề. Cứ quyết định như thế đi, chúng ta mai gặp.”
Nói xong, Tam Nhật sư huynh lập tức cúp điện thoại ngay.
Tống Thư Hàng cũng cúp điện thoại, nhìn sang Đậu Đậu:
“Phù rể thì khỏi bàn đi, hoa đồng thì tìm được cho ngươi một đứa đấy.”
Đậu Đậu:
“Mệt tim quá.”
Tống Thư Hàng nói:
“Tim ta còn mệt hơn đây này. Đúng rồi, lát nữa ta phải đến chỗ Tạo Hóa tiền bối một chuyến. Chỗ đó sẽ có rất nhiều đạo hữu, ví dụ như Vũ Nhu Tử, Giang Tử Yên, còn có phân thân của Bạch tiền bối và đệ tử của ta là Tiểu Thải và Thông Nương nữa. Đậu Đậu ngươi có muốn đi cùng không?”
“Ngươi muốn đi nghe buổi hòa nhạc của Tạo Hóa Pháp Vương sao?”
Đậu Đậu mở to mắt, nói với vẻ không dám tin:
“Đang yên đang lành sao lại đi nghe Pháp Vương hát chứ?”
“Ta có lý do không thể không đi.”
Tống Thư Hàng thở dài.
Diệp Tư còn đang độ tâm ma.
Đậu Đậu suy nghĩ một lát rồi cắn răng nói:
“Chỉ cần ngươi giúp ta giải quyết đoàn phù rể thì ta sẽ liều mình bồi quân tử, đi cùng ngươi!”
××××××××××
Sau khi Tống Thư Hàng và Đậu Đậu chào mẹ Tống thì lập tức lên đường đến nơi diễn ra buổi hòa nhạc của Tạo Hóa Pháp Vương.
Trên đường đi, Tống Thư Hàng thử liên hệ với Bạch tiền bối two.
Cũng không biết Thất Tu tiền bối và Tứ Tu đã được cứu ra chưa.
Bạch tiền bối two:
“Lại gì đây?”
“Bạch tiền bối, Tứ Tu và Lục Tu đã được cứu ra chưa?”
Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
“Xong rồi, nhưng việc bắt tinh cầu mắt to kia thất bại rồi. Theo đó chính là... Bây giờ thú giới lại có phiền toái lớn.”
Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng:
“Ơ, bệnh lây lan rộng hơn rồi à?”
“Không, tinh cầu mọc mắt kia chạy vô Thú giới rồi.”
Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng:
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận