Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 425: Người thấy có phần

Chương 425: Người thấy có phần
Diệt Phượng Công Tử nhìn Tống Thư Hàng một cái, đẩy mắt kính nói:
“Ta thật sự bị say xe… Chuyện này không liên quan gì đến cảnh giới tu vi của ta cả. Chủ yếu là khi còn trẻ ta từng trải qua một chuyện mà nó đã để lại ảm ảnh vô cùng sâu sắc trong ta, khiến ta có ám ảnh với tất cả các loại ‘xe’. Không được, ta phải nói chuyện với Bạch tiền bối, ta tuyệt đối không muốn tham gia cuộc thi này!”
Trong lúc Diệt Phượng Công Tử đang nói, Bạch Tôn Giả đã đạp lên sóng biển, lướt tới từ xa.
Từ phía xa Bạch Tôn Giả đã vẫy tay với nhóm người Thông Huyền đại sư:
“Chào ba vị đạo hữu.”
“Chào Bạch tiền bối!”
Diệt Phượng Công Tử là người đầu tiên đáp lại.
Tống Thư Hàng phát hiện, lúc đối mặt với Bạch Tôn Giả, tròng kính của Diệt Phượng Công Tử không phản xạ ra các loại hàn quang nữa.
Thư Hàng cảm thấy trạng thái của Diệt Phượng Công Tử có chút vấn đề.
Thông Huyền Đại Sư chắp hai tay lại, hành lễ với Bạch Tôn Giả.
Phá Dương Kích Quách Đại bày ra nụ cười sáng lạn, cũng hành lễ theo.


Do đang bố trí đường đua nên Bạch Tôn Giả trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Thật ra, lần này ta kêu gọi các vị đạo hữu đến là có một chuyện thú vị muốn mọi người cùng nhau tham gia… Ta muốn tổ chức một cuộc đua máy kéo có tay cầm ở đây. Hoàng Sơn Chân Quân đã đưa rất nhiều máy kéo có tay cầm đến, nếu các vị muốn dự thi thì có thể thỏa sức cải tạo một cái máy kéo có tay cầm của riêng mình. Sửa như thế nào cũng được, chỉ cần nó vẫn nằm trong phạm vi máy kéo có tay cầm đều có thể tham gia cuộc thi.”
Bạch Tôn Giả nói.
Diệt Phượng Công Tử hít sâu một hơi, dường như hắn đang lấy hết dũng khí, chuẩn bị nói chuyện mình sẽ không tham gia thi đấu với Bạch Tôn Giả.
Nhưng lúc này, Bạch Tôn Giả lại nói tiếp:
“Sau đó, năm vị giành chiến thắng đầu tiên có thể cùng ta đi thăm dò một di tích. Đó là di tích từ thời đại trước đấy!”
Nghe đến đây, trên mặt Thông Huyền Đại Sư và Quách Đại tiền bối đều xuất hiện vẻ hứng thú. Di tích “Thời đại trước”, chưa biết chừng còn ẩn chứa bí mật trường sinh nữa ấy chứ?
Cùng với sự luân chuyển giữa cũ và mới trong Thiên Đạo, Thiên Đình viễn cổ cũng dần lụi bại. Các cường giả thiên mệnh chi tư đạt tới cảnh giới Trường sinh cũng lần lượt quy ẩn, biến mất khỏi thế giới, bí mật về Trường Sinh cũng theo đó mà càng trở nên thần bí.
Nếu có cơ hội tiếp xúc với bí truyền Trường Sinh, hầu như các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu Số 1 đều không muốn bỏ lỡ.
Quách Đại tiền bối cười ha ha nói:
“Bạch tiền bối, đạo hữu trong nhóm đều ở đây, sao cuộc đua máy kéo tay cầm này có thể vắng bóng Quách mỗ ta được chứ?”
Thông Huyền Đại Sư cũng mỉm cười gật đầu, hai tay chắp lại, tỏ ý cũng sẽ tham gia cuộc thi.
Diệt Phượng Công Tử cảm thấy vô cùng xoắn xuýt… Hắn rất hứng thú với bí ẩn trường sinh, nhưng hắn thật sự bị dị ứng với loại phương tiện giao thông như “máy kéo tay cầm” này.
Mà quan trọng hơn là, vừa rồi khó khăn lắm hắn mới lấy hết dũng khí để nói thẳng với Bạch tiền bối chuyện hắn từ chối tham gia dự thi, nhưng sau khi bị Bạch tiền bối cắt ngang như vậy, dũng khí khó khăn lắm mới nổi lên của hắn lại xẹp xuống rồi.
Khóe miệng Bạch Tôn Giả cong lên, vui vẻ nói:
“Bây giờ các vị đạo hữu của nhóm Cửu Châu Số 1 đều đang ở Sở gia cải tạo lại máy kéo có tay cầm. Ta sẽ gửi tọa độ cho các ngươi, các ngươi tự đến đó chọn ra một cái máy kéo có tay cầm, tiến hành cải tạo rồi dự thi nhé.”
Lúc này, Vũ Nhu Tử ở bên cạnh giơ tay lên nói:
“Bạch tiền bối, ta cũng muốn tham gia, ta cũng muốn đến đó!”
“Không thành vấn đề!”
Bạch Tôn Giả nói.
“Vậy thì Bạch tiền bối, ngài dùng Lưu Tinh Kiếm dùng một lần bản 001 đưa ta biu~ đến đó đi ~~ Các tiền bối trong nhóm đều nhận được quà, trải nghiệm sự kích thích của Lưu Tinh Kiếm dùng một lần rồi, chỉ có mỗi ta là vẫn chưa nhận được thôi!”
Vũ Nhu Tử tiếp tục giơ tay nói.
Nét mặt của Thông Huyền Đại Sư, Phá Dương Kích Quách Đại, Diệt Phượng Công Tử đang đứng cạnh đó đều cứng đờ cả lại. Thì ra loạt phi kiếm dùng một lần đã đưa mình bay đến đây là phiên bản Lưu Tinh Kiếm dùng một lần đã được cải tạo lại. Thảo nào chức năng càng ngày càng đáng sợ, còn có hiệu ứng sao băng nữa chứ.
Nhưng con gái của Linh Điệp Tôn Giả chủ động yêu cầu thử nghiệm Lưu Tinh Kiếm dùng một lần này là sao?
Bạch Tôn Giả: “…”
Hắn nhìn khuôn mặt đang rục rịch ngứa ngáy kia của Vũ Nhu Tử, cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp.
Mà lúc này, Linh Điệp Tôn Giả cũng đi đến, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng nói:
“Bạch đạo hữu, món quà ngươi tặng cho Vũ Nhu Tử trước đây, ta chưa kịp giao cho Vũ Nhu Tử, kết quả nó bị ta sử dụng mất, ha ha ha ha. Thế, nếu không phiền thì ngươi có thể bổ sung một món quà khác cho Vũ Nhu Tử được không?”
Bạch Tôn Giả: “…”
Hai cha con nhà này đều cảm thấy Lưu Tinh Kiếm dùng một lần là thứ rất thú vị sao?
Chẳng lẽ phiên bản lần này vẫn chưa đủ kinh hoàng sao?
Bạch Tôn Giả xoa xoa cằm, xem ra phải cho “Lưu Tinh Kiếm dùng một lần bản 002” ra lò nhanh hơn mới được!
Cuối cùng Vũ Nhu Tử cũng có được một cái “Lưu Tinh Kiếm dùng một lần bản 001” mới tinh.
“Tống tiền bối, chúng ta cùng nhau trở về Đoạn Tiên đài đi. Xem xem các vị tiền bối cải tạo máy kéo có tay cầm thế nào rồi. Nhất định sẽ rất thú vị!”
Vũ Nhu Tử ngoắc tay với Tống Thư Hàng, nói.
“Thôi, ta muốn ở đây xem Bạch tiền bối và Linh Điệp tiền bối bố trí đường đua thế nào.”
Tống Thư Hàng khoát tay một cái, cười cười nói.
Đùa chắc, Vũ Nhu Tử chuẩn bị dùng “Lưu Tinh Kiếm dùng một lần” để trở về Đoạn Tiên đài đó. Nếu hắn đi cùng há chẳng phải là hắn sẽ phải hưởng thụ quá trình sao băng lần nữa sao?
Hắn không dại đâu!
“Thế tiền bối, ta đi trước đây!”
Vũ Nhu Tử cũng không để ý, bây giờ tất cả tâm trí của cô đều đặt vào “Lưu Tinh Kiếm dùng một lần” cả rồi.
Vừa nói xong, Bạch Tôn Giả liền kích hoạt phi kiếm.
“Biu~”, Vũ Nhu Tử lập tức xoay tròn lên trời, kiếm khí tung hoành, tốc độ bay nhanh vô cùng!
Linh Điệp Tôn Giả, Tống Thư Hàng, Thông Huyền Đại Sư, Quách Đại tiền bối, Diệt Phượng Công Tử đều chăm chú nhìn về phía Vũ Nhu Tử.
Không biết có phải là ảo giác hay không mà Tống Thư Hàng cảm thấy lúc Vũ Nhu Tử xoay tròn lên trời, phi kiếm xoay vô cùng mạnh.
Nếu như nói xoắn ốc thăng thiên của Tô Thị A Thất tiền bối giống như chiêu Kiếm Nhận Phong Bạo của một kiếm thánh lelvel 1.
Thì bây giờ, cấp bậc của chiêu Kiếm Nhẫn Phong Bạo của Vũ Nhu Tử ít nhất phải là lelvel 2, thậm chí còn có thể mạnh hơn.
“Aaaaaaaa ~~”
Tiếng thét đầy kích thích của Vũ Nhu Tử truyền đến từ trên bầu trời.
Nhưng, tất cả mọi người có thể nghe ra được, trong tiếng thét của cô ấy chỉ có cảm giác kích thích, không có chút kinh hoàng nào.
Bạch Tôn Giả xoa xoa cằm, tâm trạng vô cùng phức tạp.
“Vậy Bạch tiền bối, bọn ta cũng đi tụ hội với các đạo hữu trong nhóm đây!”
Quách Đại tiền bối cất tiếng nói.
Sau đó hắn và Thông Huyền phương trượng dùng trường kích và phi kiếm, “Vèo” một cái vọt lên bầu trời, theo sát thân ảnh đang xa dần của Vũ Nhu Tử.
Bọn họ sợ chỉ cần chậm chân một chút thôi, Bạch Tôn Giả cảm thấy vui vẻ, muốn mua một tặng một, tặng cho hai người họ thêm một thanh “Lưu Tinh Kiếm dùng một lần” nữa thì vui!
Hai vị đạo hữu đều rời đi, chỉ còn Diệt Phượng Công Tử ở lại.
Vẻ mặt của Diệt Phượng Công Tử vẫn cứ xoắn xuýt như cũ.
Bạch Tôn Giả nghi hoặc nhìn về phía Diệt Phượng Công Tử:
“Diệt Phượng đạo hữu, ngươi không đi hội họp với các đạo hữu khác trong nhóm sao?”
“Hả, ừ. Bạch tiền bối không cần phải để ý đến ta, để ta hồi phục lại một chút đã.”
Diệt Phượng Công Tử vừa mở miệng là lời nói trái lòng vô cùng đạt chuẩn.
Rõ ràng hắn muốn nói với Bạch tiền bối là hắn không muốn tham gia cuộc thi mà!
“Vậy được, thế ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, ta và Linh Điệp đạo hữu đi bố trí đường đua tiếp đây.”
Bạch Tôn Giả cười nói.
Hốc mắt của Diệt Phượng Công Tử lập tức ươn ướt.
Thật ra, nếu cái tật nói lời trái lòng mình của Diệt Phượng Công Tử dung hòa với cái tật nhanh mồm của Tống Thư Hàng một chút thì tốt biết bao!


Hai vị Tôn Giả lại tiếp tục đi bố trí đường đua.
Diệt Phượng Công Tử vẫn xoắn xuýt, đứng tại chỗ ngẩn người.
Tống Thư Hàng vươn vai, hắn cảm thấy có chút mệt mỏi. Hôm nay lại xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa còn lăn qua lăn lại từ sáng đến tận bây giờ. Vì thế hắn muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.
Thế là Tống Thư Hàng đứng dậy, đi đến khối nham thạch ở gần đó.
Sau khi quan sát hồi lâu, Tống Thư Hàng chợt nghĩ tới bệnh trĩ của tiểu hòa tượng Quả Quả…
Vì vậy, Tống Thư Hàng quyết đoán rút bảo đao Bá Toái ra, muốn gọt phẳng bề mặt của khối nham thạch này để ngồi nghỉ.
“Mà nói mới nhớ, bây giờ Thông Huyền Đại Sư cũng đến đây rồi, không biết tiểu hòa thượng có bị đánh cho nát mông không nhỉ?”
Tống Thư Hàng lầm bầm trong lòng.
Sau đó, hắn giơ cao bảo đao Bá Toái lên.
Đúng lúc này, giọng nói của Bạch Tôn Giả truyền đến từ xa:
“Thư Hàng, cẩn thận!”
“?”
Tống Thư Hàng lấy làm khó hiểu, quay đầu lại nhìn về phía Bạch tiền bối.
Một khắc sau, đột nhiên hắn thấy một thứ gì đó lóe sáng ở trước mắt mình.
Ngay sau đó hắn cảm thấy mình giống như bị điện giật.
Hắn cảm giác xung quanh giống như là xe đi qua núi, toàn thân đảo lộn hết cả lên… Sự đau đớn như cực hình truyền lên khuôn mặt hắn… Đồng thời, một cơn tê dại tản ra khắp người.
Bảo đao Bá Toái, thân đao dài ba thước ba, được tạo từ trọng kim lôi trì… Khi nằm trong tay tu sĩ cường đại, nó có thể chặt đứt được cả sấm sét.
Hơn nữa thân đao của nó có thể hấp thụ được một lượng sức mạnh sấm sét nhất định, trong lần công kích sau có thể tạo ra sát thương sấm sét.
Nhờ phúc của nó, mặc dù toàn thân Tống Thư Hàng bị sét đánh cho không khác gì một gã châu Phi, nhưng trên thực tế hắn không bị tổn thương gì mấy.
Tống Thư Hàng há miệng:
“Ha…”
Hắn dường như thấy được có một mùi khét phun ra từ trong miệng mình.
Lúc này hắn mới phản ứng được là hắn bị sét đánh… Luồng ánh sáng trắng vừa rồi chính là cảnh hắn bị sét đánh vào người.


“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi không sao chứ?”
Linh Điệp Tôn Giả và Bạch Tôn Giả nhanh chóng đi đến bên cạnh Tống Thư Hàng, kiểm tra thân thể cho hắn.
Tống Thư Hàng hà hơi một lần nữa, dùng chân khí tự kiểm tra cho mình rồi nói:
“Ngoại trừ cảm giác người tê tê ra thì hình như không bị sao cả. Tiền bối, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Linh Điệp Tôn Giả cười khan, nói:
“Ha ha, vừa rồi ta và Bạch đạo hữu muốn bố trí một khu vực có sấm sét ở trên biển, nhưng không biết làm sao mà trong đó có một tia sét bị hấp dẫn đến chỗ ngươi, sau đó đánh vào người ngươi nữa. Ha ha ha.”
Tống Thư Hàng: “…”
Có cần phải thế không, hắn chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút thôi mà, có cần phải dùng sét đánh hắn không? Quả nhiên các Tôn Giả đều đáng sợ, chỉ đứng xem bọn họ bố trí đường đua thôi mà cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng.
“Nào, dùng một viên thuốc an thần đi.”
Linh Điệp Tôn Giả lôi ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng Tống Thư Hàng.
Vừa nuốt viên đan dược xuống, Tống Thư Hàng liền cảm thấy toàn thân tràn đầy lực lượng, tinh lực dồi dào… Hơn nữa lượng chân khí bên trong đan điền cũng lập tức tăng lên không ít.
Mức độ tăng cường của chân khí, bằng cả một ngày khổ tu của hắn luôn!
Đây quả thực là loại đan dược trân quý kéo cứu mạng về trong chớp mắt. Nhưng trong tay Linh Điệp Tôn Giả, loại đan dược này không khác gì hạt đậu, chẳng đáng tiền chút nào.


“Ý?”
Lúc này, Bạch Tôn Giả cúi đầu nhìn xuống dưới chân Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng, ngươi nhích sang bên cạnh một chút đi.”
Tống Thư Hàng nghi hoặc nhích sang một bên.
Sau đó hắn thấy Bạch Tôn Giả ngồi xuống, vỗ một chưởng lên mặt đất.
Vị trí dưới chân Tống Thư Hàng vừa rồi nứt ra một cái hố nhỏ.
Sau đó trong hố xuất hiện mười cái rễ cây trong suốt như thủy tinh, kích thước chỉ bằng ngón trỏ, vừa nhìn đã biết đây không phải là loại thực vật bình thường. Trên đó tràn đầy linh khí, khiến người ta vô cùng thoải mái.
Khoan đã… Tại sao hình ảnh này lại quen mắt thế nhỉ?
Bạch Tôn Giả móc mười cái rễ cây trong suốt như thủy tinh này ra, áng chừng ở trong tay rồi khẽ mỉm cười nói:
“Cũng không tệ, là tuế nguyệt thủy tinh căn giúp gia tăng tu vi. Đối với tu sĩ nhị phẩm mà nói, ăn một cái có thể tăng cường ba năm công lực. Nào, người thấy đều có phần.”
Thế là Bạch Tôn Giả chia hai cái cho Tống Thư Hàng, hai cái cho Linh Điệp Tôn Giả, hai cái cho Diệt Phượng Công Tử.
Bốn cái còn lại thì Bạch Tôn Giả giữ lấy cho mình.
“Cảm ơn Bạch đạo hữu.”
Linh Điệp Tôn Giả cười ha ha, nhận lấy tuế nguyệt thủy tinh căn.
Diệt Phượng Công Tử sửng sốt một chút rồi cũng nhận lấy bảo vật.
Cuối cùng, Tống Thư Hàng nhìn vào hai cái tuế nguyệt thủy tinh căn trong tay mình, không biết tại sao mà hốc mắt hắn lại hơi ươn ướt.
Hắn nhớ ra tại sao cảnh tượng này lại quen mắt thế rồi.
Thì ra là kỹ năng “người thấy có phần” của Bạch Tôn Giả tự động kích hoạt.
Một người tập trung các loại may mắn trên người như Bạch Tôn Giả, dù có ngồi ở nhà thì đủloại may mắn cũng lũ lượt kéo đến. Chẳng qua đối với người bên cạnh hắn mà nói, loại may mắn này thường xuyên kèm theo một vài nguy hiểm đến tính mạng.
Thì ra “nguy hiểm” vừa ập vào đầu mình!
Tống Thư Hàng khịt khịt mũi.
Có điều đây là hai cái thiên tài địa bảo giúp gia tăng ba năm công lực đó. Nếu sử dụng, chưa biết chừng hắn còn có thể trực tiếp đột phá đến đan điền thứ hai “Long Vĩ đan điền” của nhị phẩm nữa.
Quả nhiên là phú quý trung hiểm cầu, tia sét vừa rồi, rất đáng!
Đang suy tư, đột nhiên Bạch Tôn Giả lại đưa thêm một cái tuế nguyệt thủy tinh căn cho Tống Thư Hàng:
“Đây, bồi thường cho ngươi thêm cái nữa. Dù sao thì cũng nhờ ngươi bị sét đánh, ta mới có thể phát hiện ra mười gốc tuế nguyệt thủy tinh căn này. Đừng buồn, không phải chỉ là bị sét đánh một chút thôi sao, đàn ông đàn ang đừng có khóc như thế.”
Tống Thư Hàng lập tức phản bác lại:
“Bạch tiền bối, ta chẳng qua là bị sét đánh, hô hấp chưa thuận nên mới thế chứ ta có khóc đâu!”
Năm phút sau.
Diệt Phượng Công Tử ngự kiếm phóng thẳng lên trời, bay về phía Đoạn Tiên đài của Sở Gia.
Mà đứng phía sau Diệt Phượng Công Tử là Tống Thư Hàng.
Đứng xem hai vị Tôn Giả bố trí đường đua thật sự là quá nguy hiểm. Vì thế để bảo vệ tính mạng của mình, Tống Thư Hàng quyết định trở về Sở gia trước.
Còn Diệt Phượng Công Tử, sau khi xoắn xuýt nửa ngày, dường như cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm.
Thế là, hắn phụ trách đưa Tống Thư Hàng trở về.
“Thư Hàng tiểu hữu, ngươi biết lái máy kéo tay cầm không?”
Trên phi kiếm, Diệt Phượng Công Tử lên tiếng hỏi.
“Biết một chút, Diệt Phượng tiền bối không biết à? Có muốn ta dạy cho ngươi không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Có.”
Diệt Phượng Công Tử khẽ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận