Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1452: Bạch Tiền Bối, Ta Ở Phía Sau Hô 666(*) Trợ Uy Cho Ngài

Chương 1452: Bạch Tiền Bối, Ta Ở Phía Sau Hô 666(*) Trợ Uy Cho Ngài
(*)666 /liùliùliù/(牛牛牛)nghĩa là giỏi, cừ.
Không có bất kỳ thứ gì có thể ngăn cản được luồng khí lạnh này.
“Chúng ta trở về thôi.”
Tống Thư Hàng quyết định.
Có lẽ luồng khí lạnh này chính là nguyên nhân làm Chư Tinh tự bị đóng băng... thậm chí còn có thể là thủ phạm đã ép tất cả thành viên Chư Tinh tự phải chuyển đi vào năm đó.
Tóm lại là thứ không dễ chọc, hắn cũng không muốn chạy ra ngoài đánh nhau với loại thảm họa thiên nhiên này.
Khí lạnh còn chưa đến gần, loại hàn ý lạnh thấu xương kia đã tràn tới trước.
Nếu không đi sẽ bị chôn sống dưới băng mất.
Tống Thư Hàng mở cổng vào thế giới hạch tâm, cầm lấy Xích Tiêu Kiếm tiền bối, kéo theo bảo đao Bá Toái đang định tiến vào trong.
“Cái gì mà lạnh quá vậy?”
Đúng lúc này, Bạch tiền bối đang nằm trên bảo đao Bá Toái đột nhiên ngồi dậy hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Bạch tiền bối, rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi. Nơi này là thế giới băng chúng ta ngẫu nhiên đáp xuống trước đó, bây giờ ở bên ngoài đang có một luồng khí lạnh tràn tới đóng băng tất cả, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
“À.”
Bạch tiền bối mơ màng gật đầu.
Tiếp đó hắn vươn tay, gọi ra một thanh phi kiếm dùng một lần rồi tiện tay ném đến chỗ ngọn đèn xanh.
Tống Thư Hàng hỏi:
“Bạch tiền bối, ngài phát hiện ra bảo vật gì à?”
“Không có, chẳng qua ta đột nhiên cảm thấy có lẽ sau này nơi này còn hữu dụng nên lưu lại một tọa độ ở đây để tiện tiến hành truyền tống không gian.”
Bạch tiền bối vẫn còn hơi mơ hồ, trông có vẻ như ngủ chưa đủ giấc.
Thanh phi kiếm dùng một lần này có thể trở thành tọa độ truyền tống.
“Ngủ đủ rồi, giờ chúng ta đi về ăn cơm thôi.”
Bạch tiền bối nhảy từ trên bảo đao Bá Toái xuống.
Thực Tiên yến... vừa mới bắt đầu.
Dứt lời, Bạch tiền bối đưa tay vào trong hư không:
“Thư Hàng tơi đây, ta xác định lại tọa độ trái đất rồi, giờ chúng ta đi về.”
“Vâng, Bạch tiền bối.”
Tống Thư Hàng vội thu hồi Xích Tiêu Kiếm tiền bối và bảo đao Bá Toái, sau đó tiến lên một bước nắm lấy tay của Bạch tiền bối.
Bạch long tỷ tỷ nhanh chóng chui vào thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, thế giới hạch tâm đóng lại.
Bàn tay to của Tống Thư Hàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Bạch tiền bối trong hình dạng trẻ con...
Trong lòng hắn chợt hiện lên một đoạn ký ức.
Cứ có cảm giác ở một góc bị quên lãng nào đó, hắn cũng giống như bây giờ, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ của con trai con gái mình đi dạo phố rất vui vẻ.
Con trai con gái? Của ta á?
Tống Thư Hàng vội lắc đầu.
Có lẽ khi còn bé đã từng nắm tay em trai em gái nhà nào đó nên trong đầu mới có đoạn ký ức quỷ dị như vậy?
“Đi!”
Bạch tiền bối khẽ quát.
Hắn nhấc chân bước về trước, đồng thời thi triển thiên phú không gian chuẩn bị trở về trái đất.
Nhưng ngay sau đó Bạch tiền bối đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy Bạch tiền bối?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
“Chờ một chút, ta cảm ứng được có thứ tốt.”
Bạch tiền bối xoay đầu lại cười đáp.
Tiểu Bạch tiền bối tuấn mỹ cười trông đáng yêu chết đi được.
“Trong Chư Tinh tự này có thứ tốt thật ư?”
Tống Thư Hàng nói.
“Không, không phải trong chùa. Ở ngoài chùa, có thứ tốt đang đến gần... thậm chí vật đó còn có thể ảnh hưởng đến thiên phú không gian của ta, dường như không gian cũng bị đông cứng lại.”
Tiểu Bạch tiền bối híp mắt đáp.
“Lẽ nào là luồng khí lạnh ở ngoài kia?”
Tống Thư Hàng lập tức nhớ đến luồng khí lạnh có thể đóng băng vạn vật ở bên ngoài.
Lẽ nào luồng khí lạnh kia có thể đóng băng cả không gian?
“Khí lạnh, đúng... chắc là nó rồi.”
Bạch tiền bối khẳng định.
Vốn dĩ Bạch tiền bối còn có chút mơ màng buồn ngủ, lúc này hoàn toàn tỉnh táo.
Tống Thư Hàng thấy vậy, trong lòng chợt dâng lên dự cảm bất an.
“Đi! Chúng ta đi xem luồng khí lạnh kia, chắc chắn trong đó có bảo vật.”
Bạch tiền bối nói.
Nói vậy là bây giờ chúng ta phải đi đánh nhau với thảm họa thiên nhiên kia à?
Trong lúc Tống Thư Hàng còn đang suy tư, tiểu Bạch tiền bối đã nắm lấy tay hắn rồi thi triển thiên phú không gian.
“Chờ chút đã Bạch tiền bối, lúc giáp mặt với luồng khí lạnh kia, ta có thể chọn núp ở phía sau hô 666 trợ uy cho ngài giống như đám thánh viên kia không?”
Tiếc là Tống Thư Hàng còn chưa nói những lời này ra khỏi miệng, Bạch tiền bối đã thi triển năng lực không gian.
Ngay sau đó hai người biến mất khỏi Chư Tinh tự.
Rắc rắc~~
Rõ ràng lần truyền tống không gian này khác với những lần trước.
Tống Thư Hàng cảm giác không gian xung quanh như bị đóng băng.
Lúc Bạch tiền bối tiến hành truyền tống không gian, cần phải đánh nát tầng băng mới có thể tiến hành xuyên không gian.
Trong nháy mắt sau khi Tống Thư Hàng và tiểu Bạch tiền bối rời đi, luồng hàn ý che trời lấp đất kia tràn tới, lấp đầy hố to ở vị trí Chư Tinh tự, khôi phục lại tầng băng vạn năm không đổi.
Ngọn đèn xanh trong Chư Tinh tự tối đi rồi biến mất hẳn, chờ đợi nhóm người hữu duyên tiếp theo đến ghé thăm.
...
Vù~~
Thân hình của Tống Thư Hàng và tiểu Bạch tiền bối xuất hiện trong hư không.
Ở cách đó không xa, sương mù do luồng khí lạnh kia biến thành đang tràn tới như sóng thần muốn cuốn trôi cả thế giới.
“Quả nhiên, bên trong sương mù có thứ gì đó.”
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng lắc đầu:
“Ta chẳng thấy gì cả ngoài sương mù cuồn cuộn như sóng thần.”
Ngoài ra còn có... cái lạnh thấu xương.
Hàn ý đi kèm theo luồng khí lạnh này vô cùng kinh khủng, thể chất của Tống Thư Hàng không vừa vậy mà hắn vẫn cảm thấy lạnh thấu xương. Loại hàn ý này không chỉ tác động lên thân xác mà còn xông thẳng vào linh hồn, cứ như muốn đóng băng cả thể xác và linh hồn của sinh vật.
Luồng khí lạnh này không đơn giản chỉ là khí lạnh bình thường, dường như trong đó còn ẩn chứa một loại sức mạnh ý chí.
Tống Thư Hàng vừa động ý niệm, đao ý hiện lên, bao phủ thân hình hắn.
Sau đó đao ý khôi giáp bao bọc hắn lại kín kẽ.
Sau khi có đao ý khôi giáp bảo vệ, loại hàn ý lạnh thấu xương kia lập tức bị ngăn ở bên ngoài.
“Lạnh buốt, Thư Hàng, ngươi chờ ở đây đi, để ta đi thăm dò luồng khí lạnh này.”
Tiểu Bạch tiền bối nói.
“Vâng thưa Bạch tiền bối.”
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
“Có muốn ta ở phía sau hô 666 trợ uy cho ngài không?”
“Ngươi có phải vượn đâu mà hô.”
Tiểu Bạch tiền bối cười nói.
Dứt lời, Bạch tiền bối đưa tay chộp vào hư không, Lưu Tinh Tán xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm quang chợt lóe, Bạch tiền bối lao thẳng vào trong đám sương mù cuồn cuộn như sóng thần.
Kiếm ý, kiếm khí bùng nổ, nhưng nơi Bạch tiền bối đi qua, sương mù bị chém đứt.
Sương mù như sóng thần bị chém thành hai nửa.
Đây chính là uy năng của Huyền Thánh bát phẩm.
Một kiếm chém xuống, dù là thảm họa thiên nhiên cũng bị chém đứt.
“Ồ? Quả nhiên là có thứ gì đó... đang công kích ta.”
Bạch tiền bối nói.
Sau đó hắn chém ra một kiếm.
Một luồng kiếm ý khai thiên lập địa bay ra từ trên Lưu Tinh Kiếm, càn quét một mảng sương mù lớn.
Ô~
Sinh vật đánh lén Bạch tiền bối bị kiếm ý quét trúng, phát ra tiếng hét thảm thiết, sau đó xoay người bỏ chạy sâu vào trong màn sương mù dày đặc.
“Thú vị, muốn chạy trốn ư? Ngươi trốn thoát nổi không?”
Giọng nói non nớt của tiểu Bạch tiền bối vang lên:
“Thư Hàng, ngươi cẩn thận một chút. Trong sương mù có thứ gì đó, tính công kích rất mạnh.”
Lời vừa dứt, kiếm quang lại lóe lên, tiểu Bạch tiền bối tung hoành trong sương mù. Nơi nào hắn đi qua, sương mù ở đó bị đánh nát hoàn toàn, tan đi.
“Bạch tiền bối đang đuổi theo thứ gì đó thì phải?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc.
Hắn hoàn toàn không thấy được rốt cuộc trong sương mù giấu thứ gì, dù vận dụng thần thức cũng không cảm ứng được bất cứ thứ gì.
Chẳng lẽ là thứ gì đó giống như kiếm cổ vô hình kiếm, tu vi không đạt đến cảnh giới nhất định sẽ không cách nào thấy được?
Nếu đúng là vậy thì ta chẳng giúp được gì rồi.
“Quả nhiên, ta cứ ngoan ngoãn ở phía sau trợ uy thì hơn.”
Tống Thư Hàng nói.
Keng!
Đúng lúc này, ở phần hông của Tống Thư Hàng bỗng lóe lên một loạt tia lửa.
Nếu không có khôi giáp đao ý bảo vệ, hông của hắn đã bị đâm thủng rồi.
Tống Thư Hàng:
“...”
Hắn đột nhiên xoay đầu lại, đồng thời phất tay một cái, đao cổ vô hình thoáng hiện trong tay hắn, chém một đao về phía sau.
Xoẹt!
Một đao này chém hụt, không chém trúng bất kỳ thứ gì.
Hơn nữa sau lưng hắn cũng không có thứ gì cả.
Mỹ nhân rắn công đức hiện lên sau lưng Tống Thư Hàng, thân hình biến to bao bọc bảo vệ Tống Thư Hàng.
Keng!
Lại là một kích đánh lén, mục tiêu vẫn là phần hông của Tống Thư Hàng, nhưng đã bị đuôi của mỹ nhân rắn công đức đỡ được.
“Công Đức... Đại Nhật!”
Mỹ nhân rắn công đức chắp hai tay trước ngực, trong miệng khẽ niệm.
Mặt trời chói mắt do ánh sáng công đức hóa thành lấy Tống Thư Hàng và mỹ nhân rắn công đức làm trung tâm, bắt đầu nổ tung lan ra xung quanh.
Không thấy được thế thì công kích toàn bản đồ vậy.
Ầm~~
Công Đức Đại Nhật khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Mọi sự vật nằm trong phạm vi công kích của Công Đức Đại Nhật đều chịu sát thương.
Thế nhưng lúc này Công Đức Đại Nhật lại chẳng công kích đến bất kỳ thứ gì.
“Rốt cuộc là thứ gì? Hoàn toàn không nhìn thấy.”
Tống Thư Hàng cắn răng nói.
Hơn nữa thứ này quá nhạy cảm.
Mặc dù lực công kích không quá mạnh nhưng một kích không trúng lại tức tốc chạy trốn thật xa, đúng kiểu thích khách.
“Bị động quá, không nhìn thấy cũng không cảm ứng được.”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Lúc này, ở sau lưng Tống Thư Hàng lại có một thân ảnh chui ra.
Là Tạo Hóa Tiên Tử.
“A oa oa la~~ mắt~~ của ngươi~~ mắt~~”
Tạo Hóa Tiên Tử mở miệng hát.
Vừa hát cô vừa nâng hai tay dâng lên một con mắt.
Con mắt Thánh Nhân Nho gia.
Vừa nhìn thấy con mắt này, Tống Thư Hàng bỗng cảm thấy bụng trướng đau, hai chân tê dại.
Nhưng đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
“Làm đi.”
Tống Thư Hàng quyết định.
Mỹ nhân rắn công đức vươn tay ra, khẽ đặt lên hốc mắt của Tống Thư Hàng.
Lúc cô thu hồi tay, mắt phải của Tống Thư Hàng đã bị lấy ra.
Sau đó tay của Tạo Hóa Tiên Tử phủ lên hốc mắt phải của Tống Thư Hàng.
Con mắt Thánh Nhân Nho gia được lắp vào hốc mắt của Tống Thư Hàng.
Tu sĩ không biết móc mắt không phải là một tu sĩ tốt.
Muốn trở thành đại lão thì móc mắt là kỹ năng mà ngươi cần phải thành thạo.
Mắt phải truyền tới cảm giác nóng bỏng.
Đồng thời long văn lấy con mắt Thánh Nhân Nho gia làm nguyên hình trên bản mệnh kình đan của Tống Thư Hàng cũng sinh ra cộng hưởng với con mắt thánh nhân.
Thân thể Tống Thư Hàng không hề bài xích con mắt Thánh Nhân Nho gia.
“Để ta xem thử rốt cuộc là thứ gì cứ đâm hông ta hết lần này đến lần khác, người có hiền mấy cũng biết tức giận chứ!”
Ánh mắt của Tống Thư Hàng quét về phía trước.
Lần này hắn nhìn thấy rồi.
Con mắt Thánh Nhân Nho gia, con mắt của vị Trường Sinh Giả đã từng trấn áp một thời đáng gờm đến vậy đấy.
Chỉ thấy ở vị trí cách hắn năm trăm mét, có một con sinh vật trong suốt hình bọ chét như được đúc từ hàn băng.
Nó chỉ khác bọ chét ở chỗ cổ của nó rất dài, còn có thêm một cặp chân trước.
Lúc này nó đang nhảy nhót trong hư không, mỗi một lần nhảy đều thần tốc như đang tiến hành nhảy không gian.
Sau khi nhảy một hồi, con bọ chét này lại chui vào trong sương mù do khí lạnh hóa thành.
Ngay sau đó đột nhiên nó lại nhảy ra từ phía sau, trên chân trước nhô ra móng vuốt hình lưỡi đao sắc bén.
Mà mục tiêu của nó vẫn là phần hông của Tống Thư Hàng.
Vù!
Bọ chét đột nhiên xuất hiện sau lưng Tống Thư Hàng, móng vuốt sắc bén hung hãn đâm tới.
Ngay lúc móng vuốt trên chân trước của nó sắp đâm trúng Tống Thư Hàng...
Vù!
Bỗng có một bàn tay to như được đúc bằng hắc thiết bóp chặt cổ sinh vật hình bọ chét.
“Nhảy đi, ngươi nhảy nữa đi!”
Tống Thư Hàng nhếch môi cười để lộ ra hàm răng trắng tinh.
Sinh vật hình bọ chét điên cuồng giãy giụa.
Móng vuốt sắc bén trên chân trước của nó không ngừng chém về phía cánh tay Tống Thư Hàng.
Keng keng keng keng~
Tia lửa bắn ra bốn phía.
Móng vuốt hình lưỡi đao sắc bén không đủ sức phá vỡ phòng ngự của Cương Thủ trên người Tống Thư Hàng, ngay cả một sợi lông của hắn cũng không đụng tới được.
“Tốc độ di chuyển rất nhanh, nhờ có sương mù, thậm chí tốc độ di chuyển có thể đạt đến cấp lục phẩm, nhưng lực công kích lại quá yếu.”
Trong nháy mắt Tống Thư Hàng đã đoán ra được thực lực của sinh vật hình bọ chét này.
“Chít chít chít chít~~”
Sinh vật hình bọ chét phát ra một loạt tiếng kêu quỷ dị.
Nó không công kích cánh tay của Tống Thư Hàng nữa, song đao sắc bén đột nhiên chém về phía cổ của chính nó.
Ánh đao lóe lên, sinh vật hình bọ chét tự cắt đầu nó xuống, sau đó nhảy ra xa.
Có câu tráng sĩ chặt tay, tên này còn dứt khoát hơn, chặt luôn cả đầu.
Xem ra đâu cũng không phải bộ phận quan trọng gì đối với nó, có lẽ chém đứt rồi vẫn có thể mọc ra lại.
Cánh tay như hắc thiết của Tống Thư Hàng khẽ bóp một phát, bóp nát đầu của sinh vật hình bọ chét.
Ngay sau đó hắn khởi động thần khí trên tay trái – ‘Chúc phúc của tổ vu’.
Pháp khí Kiếp Tiên cửu phẩm, một trong những trang bị trong bộ chiến giáp tổ vu, Linh Hoàng ngũ phẩm có thể dùng.
Tăng cường lực tương tác của người dùng đối với sức mạnh không gian. Sau khi kích hoạt pháp khí, có thể tiến hành nhảy không gian cư ly ngắn trong vòng năm trăm mét.
Bây giờ dưới sự ảnh hưởng của khí lạnh, có lẽ cự ly nhảy không gian sẽ rút ngắn một chút.
Nhưng cũng đủ dùng rồi.
Sau khi tự chém đầu mình, sinh vật hình bọ chét tức tốc nhảy về phía màn sương mù.
Chỉ cần trở về trong sương mù, nó sẽ an toàn.
Rầm~~
Trong lúc nhảy hết tốc lực, nó bỗng đâm trúng một bức tường cứng rắn.
“Nhảy đi, ngươi có ngon thì nhảy tiếp đi!”
Một bàn tay tóm chặt thân thể nó.
Bụp~
Lần này, cả người nó đều bị bóp nát.
Sau khi sinh vật hình bọ chét bị bóp nát, trong cơ thể nó rơi ra một viên tinh hạch to bằng đầu ngón tay.
Tống Thư Hàng tiện tay bắt lấy tinh hạch.
Cho dù có bao tay nghịch Kình Võ Sĩ phòng ngự, hắn vẫn cảm giác được hàn ý lạnh thấu xương ẩn chứa trong viên tinh hạch này.
Lẽ nào đây chính là bảo vật mà Bạch tiền bối đã nói?
Tống Thư Hàng thu tinh hạch nhỏ vào trong vòng tay pháp khí.
“Để ta xem thử Bạch tiền bối đang đuổi theo thứ gì.”
Tống Thư Hàng vận dụng con mắt Thánh Nhân Nho gia nhìn về nơi kiếm khí đang tung hoành ngang dọc trong sương mù.
Kiếm khí của Bạch tiền bối chuyển động với tốc độ cực nhanh, đã gần đạt đến đỉnh điểm, thoạt nhìn cứ như một luồng ánh sáng.
Khó khăn lắm Tống Thư Hàng mới tìm được thân ảnh của Bạch tiền bối.
Mà thứ đang chạy trốn ở phía trước Bạch tiền bối là một con cốt long...
Con cốt long này cũng do hàn băng trong suốt ngưng tụ thành giống như sinh vật hình bọ chét, nhìn chẳng khác gì sinh vật nguyên tố hàn băng.
Lúc này trên thân cốt long hàn băng chồng chất vết thương.
Nhưng hình như Bạch tiền bối cũng không có ý muốn chém chết nó.
“Chắc lại muốn bắt sống rồi đây.”
Trong lòng Tống Thư Hàng đã đoán được suy nghĩ của Bạch tiền bối.
“Ngoài sinh vật hình bọ chét và cốt long băng, không biết trong màn sương mù này còn thứ gì khác không nhỉ?”
Tống Thư Hàng vận dụng con mắt Thánh Nhân Nho gia ra quét trong màn sương mù dày đặc.
Chỉ lát sau, hắn bỗng thấy một con sinh vật khổng lồ đang nhảy về phía hắn.
Đó là một con bọ chét cực to cao đến hai mươi mét, toàn thân bừng bừng lửa giận.
Tống Thư Hàng:
“...”
Tới đây!
Không sợ con mắt Thánh Nhân thì cứ nhào vô! Đừng hèn nhát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận