Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 297: Ta chính là Cửu Đăng ba trăm năm trước đã xình xịch ngươi đây!

Chương 297: Ta chính là Cửu Đăng ba trăm năm trước đã xình xịch ngươi đây!
Sau khi nhiệt tình bắt tay Tống Thư Hàng xong thì lão giả mặc đồ cổ trang tỏ ra khá thỏa mãn, tung tăng rời khỏi, để lại một mình Tống Thư Hàng hóa đá bay theo gió.
Thổ Ba nhìn thấy mặt Tống Thư Hàng đực ra thì nghi hoặc hỏi: - Thư Hàng, lão nhân gia kia đã nói gì với mày thế?
“Không có nói gì hết, lão nhân gia chỉ bảo bọn mình chơi vui mà thôi.”
Tống Thư Hàng đáp.
“Chỉ nói vậy thôi à?”
Thổ Ba lại càng nghi hoặc hơn:
“Vậy mày làm cái bản mặt trông như mới bị người ta hấp diêm xong là sao?”
“....”
Tống Thư Hàng vỗ vai Thổ Ba thật mạnh:
“Thổ Ba này, mai mốt về đi học lại ấy, tới giờ ngữ văn mày phải dỏng tai lên mà nghe giảng cho kỹ nhé. Cái ví dụ của mày khi nãy chả ăn nhập khỉ gì hết.”
Thổ Ba: “…”
Lúc này, Cao Mỗ Mỗ lại nói:
“Mà nói này, mày có cảm giác mấy lời của lão nhân gia khi nãy đã nói không đáng tin chút nào không? Thật sự có thể thông qua giao dịch trong ngọn tháp của tòa thành này là có thể lấy được cơ hội rời khỏi hòn đảo này sao?”
Cho dù trước kia Cao Mỗ Mỗ chưa từng gặp phải mấy chuyện thần quái thế này bao giờ, nhưng ở trong phim và game, mỗi khi gặp phải kịch bản phim hay phó bản có nội dung tương tự như thế, thì có cái nào vượt qua dễ thế đâu?
Tống Thư Hàng cười nói:
“Mặc kệ là thật hay giả, mình cứ qua đó xem là biết.”
Bọn họ nhất định phải rời khỏi hòn đảo thần bí này… cho nên mặc kệ chuyện lão giả mặc đồ cổ trang kia nói là thật hay giả, bọn họ đều phải lên ngọn tháp kia xem thử mới được.
Mọi người im lặng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía tòa tháp trong ngôi thành cổ này.
Lúc này, cô gái trông có vẻ trí thức kia tò mò hỏi:
“Các cậu nói xem, đợi sau khi chúng ta bước vào trong tòa tháp đó, người trong đó sẽ giao dịch thứ gì với chúng ta đây? Trên người chúng ta có thứ gì thích hợp để giao dịch với người ta à?”
Từ sau khi mọi người gặp tai nạn rơi máy bay xong, vất vả lắm mới leo ra khỏi cái xác máy bay kia, lại gặp ngay bầy đại tinh tinh quái dị nọ. Hành lý của mọi người vẫn còn đang ở trên máy bay, mấy thứ mang theo bên người thì chẳng được bao nhiêu.
Cô gái kia vừa mới nói xong thì rất nhiều hành khách đều biến sắc!
Cô tiếp viên hàng không lập tức sờ sờ móc móc trên người mình, lấy ra được mấy tờ danh thiếp, một cái thẻ mua sắm, một chiếc khăn tay, điện thoại, và một chum chìa khóa… Toàn mấy thứ linh tinh.
Cô lập tức mếu máo:
“Liệu khu giao dịch trên tòa tháp đó có nhận mấy thứ này không đây?”
Không riêng gì cô, rất nhiều hành khách đều sờ soạng lục lọi khắp người mình, sau đó ai cũng mếu máo y chang —— rõ ràng, thứ trên người bọn họ cũng không khá khẩm hơn tiếp viên kia là mấy.
Cái tòa tháp thần bí kia cũng có phải vựa ve chai đâu, liệu họ có chấp nhận giao dịch mấy thứ này không đây?
Một hành khách nữ lí nhí nói:
“Hay là chúng ta quay lại chỗ máy bay lấy lại chỗ hành lý trên máy bay nhỉ?”
“Chúng ta đi kiểu gì bây giờ… cô đừng có quên trên trời vẫn còn một đàn chim ưng khổng lồ, trong rừng thì có một con thằn lằn khổng lồ đấy.”
Ông anh định nhảy thi với bầy đại tinh tinh ban nãy cười khổ nói:
“Hơn nữa, cô đừng quên là vẫn còn lũ đại tinh tinh quái dị kia. Có vẻ như trí lực của bầy đại tinh tinh đó khá cao, nói không chừng đồ đạc trên máy bay của chúng ta đã bị chúng nó cuỗm mất rồi.”
Mọi người nhớ tới đám đại tinh tinh kia, không khỏi thở dài nặng nề.
“Đừng nghĩ nhiều làm gì, lát nữa ăn chút đồ ăn để cho lại sức xong thì đi vào tòa tháp đó xem thử. Nói không chừng chúng ta lại có sẵn thứ trong đó cần giao dịch thì sao?”
Tống Thư Hàng bình tĩnh nói.
Thật ra thì từ khi bước vào thành cổ tới nay, Tống Thư Hàng vẫn luôn suy tư… tại sao hòn đảo thần bí này, hoặc gọi đúng hơn là thiên giới đảo này lại khiến cho nhiều hành khách bình thường đi lên đảo như thế?
Lúc đầu hắn hoài nghi không biết có phải vì mình hay không, có lẽ thiên giới đảo muốn kéo hắn lên đảo, còn những người hành khách này chỉ là bị chịu tội oan thôi —— đây không phải là vì hắn tự kỷ, dù sao thì hắn cũng là tu sĩ duy nhất trên máy bay, nếu như thiên giới đảo mà chọn ra mục tiêu thì khả năng kẻ đó là hắn sẽ cao nhất!
Nhưng sau này nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng lắm.
Nếu như thiên giới đảo thật sự chỉ muốn kéo hắn lên trên đảo thôi thì có thể trực tiếp chộp riêng mình hắn lúc ở trên máy bay luôn rồi.
Cho dù không thể làm được như thế thì thiên giới đảo này cũng có thể khiến cho toàn bộ hành khách trên máy bay biến mất, chỉ chừa lại mỗi mình Tống Thư Hàng trên máy bay cũng được rồi! Điều này thiên giới đảo hoàn toàn có thể làm được kia mà!
Cho nên, có khi nào thiên giới đảo này có dụng ý gì đặc biệt cho nên mới cố ý chọn nhóm hành khách này ra rồi đưa tới đây?
Nếu thế thì dụng ý đó lại là gì đây?
Lúc này, khi hắn nghe lão giả kia nhắc tới khu giao dịch trong tòa tháp, thì trong lòng hắn chợt động, nảy ra mưu kế thế này.
Có khi nào là trên người số hành khách ở lại mang theo thứ gì đó khiến cho thiên giới đảo này cảm thấy hứng thú hay không?
“Nhưng trên người chúng tôi đâu còn thứ gì đáng giá nữa đâu.”
Cô tiếp viên hàng không nhìn mấy thứ tạp nhạp trong tay mình, cô không tin là sẽ có người muốn giao dịch lấy mấy thứ này/
“Đừng sợ gì cả. Tóm lại là đợi lát nữa đi lên tòa tháp kia xem xong rồi hãy tính tiếp. Có lẽ trên người chúng ta còn cất giấu bảo vật gì đó mà ngay cả bản thân của chúng ta cũng không biết thì sao?”
Tống Thư Hàng mở miệng an ủi.
Tất cả hành khách đều an tĩnh lại, im lặng chờ dưỡng sức.
Sau đó, thi thoảng lại có hành khách lặng lẽ nhìn về phía 'quân tử vạn lý hành —— giá trị vũ lực mà Tống Thư Hàng thể hiện ra lúc giết chết con hùng ưng kia quả thật rất rung động lòng người, khiến cho các hành khách đều rục rịch.
Bọn họ cũng giống như Joseph, hận không thể xin đi theo bên cạnh Tống Thư Hàng để học được mấy chiêu.
Chỉ là bọn họ không mặt dày được như Joseph. Nên nhất thời không biết phải làm thân với Tống Thư Hàng kiểu gì.
Nhưng không sao cả, dù sao thì bọn họ cũng đã biết về sự tồn tại của Tống Thư Hàng. Đợi khi có cơ hội rời khỏi hòn đảo này rồi lại kiếm dịp nào đó móc nối quan hệ với Tống Thư Hàng cũng được.
Rất nhiều người đều nghĩ như thế.
Còn mấy người bạn cùng phòng có quan hệ tốt với Tống Thư Hàng như Cao Mỗ Mỗ và Thổ Ba thì lại không muốn làm khó Tống Thư Hàng nữa. Dù sao thì ngày tháng bọn họ ở chung với Tống Thư Hàng hãy còn dài.
…..
Chừng mười phút sau, lão giả mặc đồ cổ trang lại xuất hiện lần nữa.
Chỉ thấy hắn đeo tạp dề của đầu bếp, hai tay cầm một con dao chặt lớn, máu dính be bét khắp người, trên mặt mang theo một nụ cười rất rợn người.
Mấy hành khách nữ nhìn thấy bộ dạng của lão giả mặc đồ cổ trang thì lập tức liên tưởng tới mấy tình tiết trong phim kinh dị, ai nấy cũng bị dọa hết hồn la hét liên hồi.
Lão giả mặc đồ cổ trang vẫn giữ nguyên nét mặt cùng với nụ cười đáng sợ đó, nói như một NPC:
“Những anh hùng đáng kính, ba con súc sinh kia đã được nhổ lông làm thịt xong, tiếp theo ta sẽ cho người đưa chúng nó lên, xin mời các vị anh hùng dùng thoải mái!”
Trong lúc ông đáng nói thì có năm người đàn ông cường tráng xuất hiện sau lưng ông, tay họ bưng hai nồi canh thịt có đủ sắc hương vị, chỉ ngửi mùi thôi cũng khiến người ta thấy đói bụng.
Thấy thế, mấy hành khách sau lưng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nhìn lão giả mặc đồ cổ trang với vẻ cảnh giác.
Khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật —— lão nhân này có sở thích nặng đô quá. Hắn dám cam đoan, tâm trạng của lão nhân gia nhất định là rất thích thú khi nhìn thấy bộ dạng sợ hết hồn của các hành khách như thế này.
Năm người đàn ông cường tráng kia đặt nồi to xuống, lại múc một bát canh thịt đầy ụ cho các vị hành khách đang đói rã ruột ở đây.
Các hành khách vừa đói lại vừa mệt. Hơn nữa loại canh thịt này giống như có một loại ma lực nào đó hấp dẫn bọn họ, sau khi nhận lấy bát canh thịt xong, các hành khách căn bản không kịp suy nghĩ cân nhắc xem nồi canh này có vấn đề gì hay không, chỉ vội húp liên tục…
Tống Thư Hàng vốn còn định nhắc nhở Thổ Ba và Cao Mỗ Mỗ một câu. Nhưng hắn còn chưa kịp nói năng gì thì đám Thổ Ba đã húp lấy húp để bát canh thịt mất rồi.
Tống Thư Hàng thở dài, nhận lấy một bát canh thịt, nhìn về phía lão giả mặc đồ cổ trang:
“Lão nhân gia này, ngươi cũng uống một chút đi.”
Lão giả mặc đồ cổ trang nhếch môi cười, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tiếc quá đi, lão phu, chỉ, ăn, chay! Không, ăn, mặn!”
Ăn chay thì ăn chay, có cần phải nghiến răng nghiến lợi như thế không chứ?
Tống Thư Hàng mỉm cười, nhẹ nhàng đặt bát canh thịt qua một bên.
“Yên tâm đi, trong nồi canh thịt này không có vấn đề gì đâu, nồi canh thịt này xem như lão phu đền bù tổn thất cho các ngươi.”
lão giả mặc đồ cổ trang nhỏ giọng nói.
“Ta vẫn không dám ăn.”
Tống Thư Hàng thành thật trả lời, trước khi biết rõ về lão giả này, sao hắn dám ăn bừa thứ đối phương đưa chứ?
“Vậy thì thôi, nhưng ta vẫn giữ bát canh thịt này lại cho ngươi. Đợi khi nào ngươi muốn thì ăn cũng được.”
Hình như lão giả mặc đồ cổ trang cũng đã đoán được Tống Thư Hàng sẽ từ chối bát canh thịt này, nên hắn dứt khoát dọn bát canh của Tống Thư Hàng đi.
Sau đó, hắn cởi chiếc tạp dề dính đầy máu me ném qua một bên.
Sau khi ngồi im chờ các hành khách ăn canh xong, lão giả mặc đồ cổ trang cười hỏi:
“Các vị anh hùng đã nghỉ ngơi xong cả rồi chứ? Nếu vậy thì lão phu sẽ đưa các ngươi đi tới tòa tháp cao của thành cổ để tiến hành giao dịch nhé!”
Các hành khách bất giác sờ lên bụng của mình, rõ ràng đó chỉ là một bát canh thịt bình thường, nhưng ăn xong lại cảm thấy no căng trước nay chưa từng có.
Hơn nữa cảm giác như toàn thân thoáng cái đã tràn ngập sức mạnh, bọn họ cảm giác bây giờ mình có chạy một hơi cả chục cây số cũng không thành vấn đề!
Đúng là bát canh thịt thần kỳ mà!
……
Dọc theo con đường trong thành cổ, có lão giả mặc đồ cổ trang dẫn đường, mọi người đi vào bên trong của thành cổ. Cuối cùng đi về phía tòa tháp cao kia.
Trên đường đi…. Số lượng dân cư trong thành cổ khiến cho các hành khách bối rối. Bởi vì số lượng dân cư thật sự quá ít, ngay cả người ở trong nội thành cũng chẳng được mấy ai, khiến tòa thành cổ khổng lồ này giống như một tòa thành chết vậy. Chỉ thi thoảng mới có thể thấy loáng thoáng một vài bóng người.
Điều này khiến cho các hành khách vẫn luôn sống trong các thành phố đông đúc tấp nập của Trung Quốc thấy không được quen lắm.
Mọi người nhanh chóng đi tới bên dưới tòa tháp cao.
Lão giả mặc đồ cổ trang đút tai tay vào trong ống tay áo, nói: - Các vị, ta chỉ có thể đưa mọi người đi tới đây thôi. Các ngươi cứ trực tiếp đi vào từ cửa tháp, sẽ tự có người tới đón các vị.
“Nếu như thuận lợi thì sau khi giao dịch xong. Các vị sẽ lấy được cách rời khỏi nơi này.”
“Cuối cùng, chúc mọi người có thể đổi được thứ mà mình muốn.”
Lão giả mặc đồ cổ trang mỉm cười nói.
“Mượn lời chúc của lão nhân gia.”
Tống Thư Hàng đáp.
Sau đó, hắn dẫn theo đám người Cao Mỗ Mỗ, đi vào bên trong tòa tháp cổ.
…..
Mọi người vừa mới đặt chân bước vào trong tháp thì đột nhiên có cảm giác không trọng lực như khi bước vào trong thang máy.
Một lát sau, hình ảnh trước mắt mọi người đột nhiên lại thay đổi, biến thành một điện phủ bằng bảo thạch vô cùng khổng lồ!
Tất cả đồ đạc trong điện phủ này đều được làm thành từ các loại đá quý đủ màu, kim cương các kiểu. Ngay cả cái bàn cũng dùng vô số bảo thạch ghép lại. Một số đồ vật như ly tách gì đó, đều cùng mấy viên bảo thạch cực lớn để khoét rỗng mà thành.
Một cỗ khí tức thần hào đập thẳng vào mặt mọi người.
Tiếp viên hành không thấy cảnh tượng trước mặt thì đau khổ sờ thứ trong ngực áo của mình, đừng nói là những thứ cô mang theo trên người, dù có bán luôn cả cô cũng không mua nổi một cục kim cương nhỏ nhất trong điện này nữa —— bởi vì viên kim cương nhỏ nhất ở đây cũng phải to cỡ bằng bàn tay.
Thế này thì để người ta giao dịch vui vẻ kiểu gì đây? Cô biết lấy thứ gì ra để mà giao dịch bây giờ?
Người nghĩ như thế không chỉ có mỗi mình cô tiếp viên hàng không, phần lớn hành khách đều cảm thấy bất lực y hệt thế.
“Ở Tinh Không Chi Gia này, chúng ta đều tuân thủ tuyệt đối nguyên tắc trao đổi đồng giá, để các vị khách đều có thể yên tâm bán, an tâm mua!”
Một giọng nói thanh thúy vang lên khắp bốn phương tám hướng trong bảo thạch điện:
“Tinh Không Chi Gia chúng ta tuyệt đối không lừa trên gạt dưới, hàng thật giá thật, không hề lừa gạt! Nếu giả thì sẽ đền gấp mười lần!”
Tống Thư Hàng: “...”
Cái kiểu quảng cáo treo đầy đường thế này khiến người ta cảm giác sự ngầu lòi của Tinh Không Chi Gia này thoắt cái đã rớt hạng thê thảm.
“Tiếp theo, xin mọi người cứ thả lỏng, sau đó trước mặt các ngươi sẽ xuất hiện một khung giao dịch. Dựa vào nguyên tắc trao đổi đồng giá, chúng ta sẽ liệt kê vật phẩm mà mọi người có thể dùng để giao dịch, cùng với vật phẩm mà chúng ta dùng để giao dịch với các ngươi. Đồng giá tuyệt đối, công bằng tuyệt đối!”
Giọng nói thanh thúy kia lại vang lên lần nữa.
Mọi người nghe thấy thế thì đều hít sâu một hơi, cố gắng thư giãn đầu óc.
Sau đó, trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện một cửa sổ giao dịch do màn sáng tạo thành —— những màn sáng này chỉ có riêng bản thân từng người mới có thể nhìn thấy.
Lúc này, vị tiếp viên hàng không kia đột nhiên kinh ngạc bật thốt:
“Ủa ủa ủa? Các người chỉ cần sợi dây chuyền của tôi thôi hả?”
Cô nhìn về chỗ ngực của mình, sợi dây chuyền có mặt cá khắc gỗ nho nhỏ này là cô bỏ ra ba mươi đồng mua được ở trong một tiệm đồ cổ, lúc đó cô cũng không biết đây là thứ gì, lúc ấy chỉ cảm thấy nó rất đáng yêu nên mới mua.
Nào ngờ, thứ mà Tinh Không Chi Gia này muốn đổi lại là con cá gỗ nhỏ này.
Chẳng lẽ con cá gỗ nhỏ này là bảo vật gì đó?
Sau đó, cô tò mò nhìn về phía món đồ mà Tinh Không Chi Gia đặt lên để đổi lấy con cá khắc gỗ nhỏ kia.
[Một viên thanh xuân mỹ dung đan, ghi chú: Cô có muốn năm mươi tuổi mà vẫn giữ được vẻ trẻ đẹp của một thiếu nữ tuổi hai mươi không? Cô có muốn giữ được vẻ xinh đẹp của tuổi ba mươi khi đã bảy mươi không? Đừng lo, một viên thanh xuân mỹ dung đan này là có thể đẩy lùi vẻ già yếu của cơ thể con người, cô xứng đáng có được nó!]
Nếu như trước kia có người quảng cáo về cái thứ như thanh xuân mỹ dung đan này ở trước mặt tiếp viên hàng không thì cô nhất định sẽ mắng người đó là lừa đảo. Nhưng bây giờ, cô không thể không tin, bởi vì tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều vượt hẳn lẽ thường.
Sau đó. Cô nhìn về phía một thứ vật phẩm khác mà đối phương dùng để trao đổi.
[Một tờ tiêu nan phù, ghi chú: Tiêu tai giải nạn, mang theo lá bùa này, có thể giải trừ một nguy cơ sống chết của cô.] Cái phần ghi chú này thì có tiết tháo hơn phần kia nhiều.
Những thứ để giao dịch chỉ có hai món, tiếp viên hàng không suy nghĩ một lúc rồi dứt khoát chọn thanh xuân mỹ dung đan luôn.
Đối với tiếp viên hàng không mà nói, giữa một cơ hội giữ mạng với vẻ đẹp thì đương nhiên vẫn là vẻ đẹp thanh xuân có giá hơn rồi.
“Chúc mừng, cô đã giao dịch xong một vật phẩm với Tinh Không Chi Gia. Xin hỏi cô có chọn rời khỏi thiên giới đảo lập tức hay không, hay là chọn 24 tiếng đồng hồ sau mới rời khỏi?”
Thanh âm kia lại vang lên.
Đồng thời, trong lòng bàn tay của tiếp viên hàng không có thêm một viên thuốc trong suốt, phát ra mùi thơm lạ kỳ.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Tống Thư Hàng, giống như đang muốn trưng cầu ý kiến của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát xong thì nói:
“Trên thiên giới đảo này đầy ắp nguy hiểm. Tôi đề nghị, nếu như mọi người có thể rời khỏi nơi này thì cứ đi cho sớm thì hơn. Dù sao thì tôi cũng chỉ có một mình, không thể phân thân ra được. Nếu như gặp phải mấy mối nguy hiểm như con chim ưng khổng lồ kia thì tôi cũng không dám chắc là mình có thể bảo vệ được mọi người đâu.”
Mọi người nhớ tới bầy chim ưng ở chỗ cổng thành khi nãy, ai nấy cũng biến sắc.
“Thư Hàng tiên sinh, chúng ta gặp lại ở ngoài thế giới thực sau vậy.”
Tiếp viên hàng không gật đầu thật mạnh, cô nuốt viên thuốc trong suốt có mùi thơm lạ kỳ kia trước, sau đó chọn lập tức rời khỏi thiên giới đảo.
Tống Thư Hàng khẽ gật đầu.
Nhưng gặp ở thế giới thực á? Tới lúc đó gặp lại chắc là cô chẳng nhớ được những chuyện đã xảy ra trên thiên giới đảo này đâu.
Xóa ký ức chẳng phải chuyện khó khăn gì đối với những tu sĩ cường đại cả.
Mà theo như kinh nghiệm của các tiền bối trong nhóm Cửu Châu Số 1 thì chắc chắn không thể giữ lại được những ký ức về thiên giới đảo…
Đợi sau khi rời khỏi thiên giới đảo thì hắn và cô tiếp viên hàng không này sẽ thành kiểu ‘gặp mà chẳng quen’ thôi.
….
Lúc này, cô tiếp viên hàng không kia chọn lập tức quay về.
Sau đó, trên người cô bốc lên ánh sáng trông như một ngọn lửa —— đây không phải ánh sáng xuất hiện trên người của hành khách lúc ở trên máy bay và ở ngoài cổng, biến người ta thành đốm sáng tan biến sao?
Cô tiếp viên hàng không kia lập tức hoảng sợ.
Thanh âm trong Tinh Không Chi Gia lập tức giải thích:
“Đừng lo lắng, đây là cách đưa các ngươi quay về. Sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn gì cho các ngươi cả, đợi các ngươi tỉnh lại thì sẽ phát hiện mình đã quay về ngôi nhà ấm áp của mình.”
Nghe lời giải thích này, mọi người lập tức nhớ tới lựa chọn YES và NO ở ngoài cổng… Hóa ra cái lựa chọn đó thật sự đưa người ta về với mái nhà ấm áp của mình.
Joseph thở phào nhẹ nhõm —— nói vậy thì lúc ở trên máy bay, con gái của hắn cũng đã được đưa về nhà rồi đúng không?
Cũng có vài người thở phào nhẹ nhõm như Joseph, rõ ràng, bọn họ đều có người thân hoặc bạn bè bị biến mất ở trên máy bay.
Có cô tiếp viên hàng không kia mở đầu, những hành khách khác bắt đầu tiến hành giao dịch.
Các mục giao dịch có đủ loại, và cũng vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Có người cần phải đổi cái áo khoác da đang mặc….
Có người phải đổi chiếc nhẫn đính hôn của mình….
Thú vị nhất chính là ông chú biết nhảy kia, thứ ông ta phải đổi lại là một cái bớt có từ lúc mới sinh ra…Mà thứ ông ta nhận được lại là một chiếc vòng cổ bằng vàng rồng lớn chừng sợi xích chó. Ông ta đã muốn đi phẩu thuật xóa cái bớt từ lâu rồi. Bây giờ không chỉ có thể bớt được tiền đi phẩu thuật, mà còn đổi được một sợi xích vàng lớn thế này, xem như lời to.
Còn Thổ Ba nhìn vào hạng mục giao dịch của mình xong thì cũng há hốc mồm ra.
Thứ mà cậu ta phải giao dịch lại là —— một ống máu.
Mà thứ cậu ta nhận được lại là một nồi canh thịt. Cũng là cái loại mà lão giả mặc đồ cổ trang đã cho bọn họ ăn khi nãy, hơn nữa, đây lại là mục lựa chọn duy nhất.
“Máu? Canh thịt?”
Thổ Ba cảm thấy nghi hoặc.
Nhưng cậu ta không ấn đồng ý ngay, mà liếc mắt nhìn Cao Mỗ Mỗ một cái. Sau đó cả hai lập tức quay sang nhìn Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai thằng bạn cùng phòng xong thì mỉm cười, nói:
“Hai đứa bây đừng có cù nhây nữa, cứ hoàn thành lần giao dịch trước đã, đợi rời khỏi thiên giới đảo này rồi nói sau.”
“Vậy mày thì sao?”
Cao Mỗ Mỗ nghe thấy giọng điệu của Tống Thư Hàng giống như không định quay về cùng với bọn họ thì phải?
“Bọn mày đừng quên Gia Cát Trung Dương với Gia Cát Nguyệt chứ, tao phải đi tìm hai người đó về cái đã.”
Tống Thư Hàng mỉm cười đáp lời:
“Bọn mày cứ yên tâm đi, chờ tao đưa hai anh em bọn họ về xong thì sẽ lập tức về tìm bọn mày.”
“Mày phải về nhanh nhé.”
Thổ Ba nói.
Tống Thư Hàng mỉm cười gật đầu.
Thổ Ba hít sâu một hơi, ấn nút giao dịch. Sau đó lập tức có một nồi canh thịt ngon lành xuất hiện trong tay hắn….. tiếp theo, trên người của cậu ta có một ngọn lửa bốc lên, sau đó cậu ta biến mất không thấy đâu nữa.
Cao Mỗ Mỗ, Nha Y, chị em Lục Phỉ cũng ấn nút giao dịch, rồi biến mất hệt như Thổ Ba.
Cuối cùng, chỉ còn lại mỗi mình Tống Thư Hàng và Joseph còn đứng lại trong Tinh Không Chi Gia này.
“Sư phò, ta đi cùng ngươi!”
Joseph nói với vẻ kích động, hắn quyết định rồi, phải theo sát sư phụ một tấc cũng không rời, để nhìn thần uy của sư phụ nữa.
“Ngươi cũng về trước đi.”
Tống Thư Hàng cười nói:
“Không thì… tới lúc đó đừng hòng làm hàng xóm với ta.”
Nghe Tống Thư Hàng nói thế, Joseph mới thở dài, cũng không biết hắn giao dịch thứ gì, thân thể biến thành đốm sáng rồi tan biến đi.
Cuối cùng, bên trong Tinh Không Chi Gia chỉ còn lại mỗi mình Tống Thư Hàng đứng đó.
…..
Tống Thư Hàng thở dài một hơi, sau đó, hắn đột nhiên quay sang giơ ngón giữa lên với bảo thạch điện phủ của Tinh Không Chi Gia.
Tiếp theo, hắn đút hai tay vào túi, rời khỏi Tinh Không Chi Gia này không chút do dự.
Lúc đi tới cửa ra của bảo thạch điện phủ nọ thì vẫn là cảm giác giống hệt như khi đi thang máy kia.
Sau một khác, Tống Thư Hàng đã xuất hiện ở cửa ra vào của tòa tháp.
“Ô kìa, Tống Thư Hàng tiểu hữu. Sao ngươi không đổi đồ đi, ra đây làm gì thế?”
Lão giả mặc đồ cổ trang nhìn về phía Tống Thư Hàng, cũng không thấy hắn lộ ra vẻ kinh ngạc gì, chỉ cười hỏi.
“Lão nhân gia đã biết rõ rồi thì cần gì phải cố hỏi chứ?”
Tống Thư Hàng nhíu mày:
“Tinh Không Chi Gia căn bản không muốn đưa ta về đúng không?”
Lúc ở trong bảo thạch điện đường khi nãy, trên người mọi người đều nhảy ra cửa sổ giao dịch. Nhưng trên người của Tống Thư Hàng thì lại không có gì hết —— dù rằng trên người hắn có rất nhiều bảo vật.
Nếu nói không có người lén thao túng thì ai mà tin nổi?
“Ha ha ha ha.”
Lão giả mặc đồ cổ trang cười lớn. Hắn lại đưa bát canh thịt kia ra rồi nói:
“Có muốn uống không?”
Tống Thư Hàng nhận lấy bát canh thịt, cắn răng nói:
“Người sáng mắt không nói quanh co, rốt cuộc lão nhân gia là ai, tìm ta có việc gì?”
“Nếu như ta nói…. Vấn đề thật ra nằm ở trong bát canh này. Vì ngươi không uống canh thịt, cho nên không thể nào giao dịch với Tinh Không Chi Gia thì ngươi có tin hay không?”
Lão giả mặc đồ cổ trang cười ha hả hỏi lại.
Tống Thư Hàng liếc mắt nhìn.
“Uống ngay đi cho nóng, yên tâm đi, nếu như ta mà có ác ý với ngươi thì có thể đè đầu ngươi ra trút hết bát canh này vào miệng ngươi rồi.”
Lão giả mặc đồ cổ trang mỉm cười nói.
Thư Hàng nghiến răng, bưng bát canh thịt này lên, hớp một hơi cạn sạch:
“Bây giờ đã có thể nói được chưa, ngươi là ai? Tìm ta có việc gì?”
“Chàng trai, ngươi hỏi câu này hay lắm!”
lão giả mặc đồ cổ trang mỉm cười.
Tiếp theo, lão giả giơ một ngón tay gõ lên đầu, mái tóc hoa râm biến mất, chỉ để lại một cái đầu bóng lưỡng.
Cái lưng vốn hơi gù nay cũng thẳng lại, mà mặt mày của hắn cũng nhanh chóng biến hóa. Nháy mắt, đã biến thành một gương mặt có mày kiếm mắt sao, giữa đôi mắt anh khí lại không thể che lấp nổi dung nhan xinh đẹp.
“Đúng vậy, chàng trai... thí chủ. Ta chính là Cửu Đăng ba trăm năm trước đã xình xịch ngươi đây!”
Cô nàng đầu bóng lưỡng kia xuất hiện trước mặt Tống Thư Hàng, sau đó cô ta vỗ tay, nhoẻn môi cười với Tống Thư Hàng.
“Phụt…”
Tống Thư Hàng phun hết canh thịt trong miêng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận