Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2205: Sao lần này lại thành có họa thì ta gánh?

Chương 2205: Sao lần này lại thành có họa thì ta gánh?
A Thập Lục cảm thấy nhất định là bạch long tỷ tỷ vẫn còn để bụng vụ Tống Thư Hàng coi cô thành khăn quàng mà choàng lên cổ.
“Bỉ bôi nó?” Bạch long tỷ tỷ vỗ nhẹ móng vuốt lên vai Tô Thị A Thập Lục.
Cô em này trẻ người non dạ quá.
Cô với Sở đạo hữu có bỉ bôi thằng ranh kia đâu? Hai người bọn họ đang nói sự thật đấy!
Nếu bọn họ muốn bỉ bôi nó thì đã nói quá hơn rồi.
Ví dụ như, tu sĩ luyện thể nhà người ta đấm vào mặt Tống Thư Hàng, mặt nó thì bình yên vô sự, còn nắm đấm của người ta in nguyên một dấu hình khuôn mặt. Thế mới là bỉ bôi!
Khi họ đang nói chuyện, hai tu sĩ luyện thể trong hình chiếu của Sở các chủ đã phân thắng bại.
Hai tu sĩ thất phẩm này có thực lực tương đương, thể chất tương đương, cảnh giới tương đương, thậm chí đến sức chịu đựng cũng tương đương nhau.
Trước khi Sở các chủ quay đến thì họ đã đánh nhau được một lúc lâu rồi.
Khi đấm thẳng vào mặt nhau, thực ra cuộc chiến giữa họ đã đi vào hồi kết. Hai bên đang dùng phương thức lấy thương đổi thương để lao vào liều mạng với nhau.
Sau khi khô máu mấy chiêu, cả hai rớt từ không trung xuống.
Khi mới đến lưng chừng trời thì họ lần lượt hôn mê.

“Đánh đấm thế này chẳng có kĩ thuật gì cả, đây là phản ví dụ, hai đứa nhớ đừng có học đấy.” bạch long tỷ tỷ đánh giá xong rồi căn dặn Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử da đen.
Cách thức chiến đấu kiểu mãng phu này chỉ mù quáng dốc hết sức ra choảng nhau, thiếu hụt kĩ xảo nghiêm trọng, không phù hợp với Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử.
“Ta lại cảm thấy chiến đấu thế này mới nhiệt huyết, mà trong lúc cần thiết, kiểu chiến đấu này còn có thể làm bùng nổ tiềm lực nữa đấy.” Sở các chủ phản bác.
Những cơ bắp căng tràn chắc nịch kia, nhưng lằn gân xanh như mãng xà kia, sự buông thả sảng khoái và khí tức khi quyền tung cước đá kia đều khiến cô cảm thấy cực kì thú vị.
Có lẽ yêu ai yêu cả đường đi chính là cảm giác này.
Tùm!
Rầm!
Hai tu sĩ phái cơ bắp rơi xuống phát ra tiếng động khác nhau. Một người rơi vòa hồ nhỏ trong mảnh vỡ Thiên Đình làm dấy lên một cột sóng cao, một người khác thì rớt ngay trước mặt Cuồng Đao Tam Lãng.
Vị trí rơi cách Cuồng Đao Tam Lãng có một bước chân, mặt đất bị đâm thành một hố sâu hoắm. Thân là tu sĩ luyện thể, bọn họ có thể chất cường hãn, không rơi nát như thịt băm, chỉ có mặt đất và cái hồ kia là chịu trận.
Cuồng Đao Tam Lãng suýt bị rơi trúng giật nảy cả mình.
“Suýt nữa rơi vào ta rồi!” Tam Lãng sợ thót cả tim. Nếu bị một tu sĩ luyện thể hôn mê rơi từ trên trời xuống nện trúng thì cái thân nho nhỏ này của hắn sẽ bị đè bẹp mất thôi.
May mà có khoảng cách một bước, lại có chất lỏng màu xám bảo vệ, nên dù rơi xuống hố thì Tam Lãng cũng không bị thương.
“Dù sao cũng là Bạch tiền bối, may mắn đi kèm với hiểm nguy.” Giọng nói của Tô Thị A Thập Lục truyền ra từ cọng tóc ngố.
Khi đi ra khỏi Tỏa Tiên Ngục, may mắn của bọn họ đã tăng vọt.
Bây giờ gặp tai nạn cũng là chuyện bình thường.
“Chẳng phải bình thường có tai nạn gì thì Thư Hàng tiểu hữu sẽ gánh hết sao? Sao lần này lại là ta gánh chứ?” Cuồng Đao Tam Lãng nghĩ thầm trong lòng. Đương nhiên là hắn không dám nói ra miệng rồi.
Đồng thời, Tam Lãng ngẩng đầu nhìn tu sĩ thất phẩm phái cơ bắp trong hố sâu. Hắn ta máu me đầy đầu, mặt bị lõm vào, còn đang từ từ khôi phục, trên người cũng đầy dấu quyền rất sâu.
Cuồng Đao Tam Lãng suy nghĩ một lát rồi hỏi cọng tóc ngố: “Gã này là người của Thiên Đình viễn cổ hay là kẻ xâm nhập? Các tiền bối có phân biệt được không?”
“Là người của Thiên Đình. Trên người hắn có ám hiệu, ngay ở cổ tay kia kìa.” Bạch long tỷ tỷ đáp.
Cô là tổ tiên kim long của Thiên Đình viễn cổ nên biết dấu hiệu này.
“Hay thật.” Cuồng Đao Tam Lãng cười ha hả: “Ban nãy suýt bị nện trúng là họa, nhưng người đang hôn mê này là của phe Thiên Đình viễn cổ thì lại là vận may của chúng ta.”
Nói đoạn, hắn lấy một chiếc mặt nạ trong người ra.
Đây là tác phẩm của Ngân Quái trong series quẻ kim loại – mặt nạ dịch dung dùng một lần. Hiệu quả ai dùng thì người ấy biết.
Cuồng Đao Tam Lãng quan sát tu sĩ đang hôn mê một hồi, sau đó đeo tấm mặt nạ kia lên.
Chỉ một loáng sau, hình dạng của hắn đã biến thành Tôn Giả cơ bắp của Thiên Đình viễn cổ, từ dấu hiệu trên cổ tay đến vết thương trên mặt và trên người đều giống y xì.
Nhưng vì vẫn bị chất lỏng màu xám vây quanh nên thân hình hắn chỉ nhỏ bằng móng tay mà thôi.
Dịch dung… nói đúng ra là biến thân xong, Cuồng Đao Tam Lãng nắm chặt nắm đấm, đánh một bộ quyền pháp ngay tại chỗ.
“Cơ bắp toàn thân cứ như thật vậy, hoàn toàn không còn là hóa trang nữa rồi.” Tam Lãng lẩm bẩm nói.
Hắn cảm thấy dường như mình đã biến thành một tên vai u thịt bắp thật.
Không ngờ dịch dung thuật của nhà Đồng Quái lại kinh dị đến mức này.
Thế này thì tương lai còn ai nhận ra Đồng Quái nữa?
Đồng thời, Cuồng Đao Tam Lãng đột nhiên thả trí tưởng tượng bay xa.
Đồng Quái… thực sự là Đồng Quái sao?
Nghe nói trong họ hàng nhà quẻ kim loại, trên Đồng Quái là Ngân Quái, trên Ngân Quái là Kim Quái.
Nhưng Đồng Quái cơ hồ chưa từng nhắc đến chuyện về sư tôn Ngân Quái, Kim Quái lại càng khỏi phải bàn.
“Nói không chừng kì thực trên thế gian này không có Kim Quái hay Ngân Quái, tất cả chỉ là một mình Đồng Quái mà thôi.” Cuồng Đao Tam Lãng xoa cằm, suy tư nói.
“Tam Lãng tiền bối, Đồng Quái tiền bối còn có một đồ đệ là Thiết Quái nữa mà.” Lúc này, giọng nói của Vũ Nhu Tử da đen truyền ra từ cọng tóc ngố, nhắc nhở Cuồng Đao Tam Lãng không nên quyên chuyện đó.
“Cũng phải.” Cuồng Đao Tam Lãng bật cười ha hả, không nghĩ về chuyện này nữa.
Sau đó hắn kết một đạo ấn, thân hình chui ra khỏi chất lỏng màu xám.
Sau khi chui ra, cả người hắn nhanh chóng phình to, biến về kích thước bình thường trong nháy mắt.
“Tam Lãng tiền bối muốn dùng dịch dung thuật này để tìm trận pháp hồi sinh của Thánh Nhân sao?” Tô Thị A Thập Lục hỏi.
“Đúng vậy. Đúng lúc hắn bị trọng thương, có thể tạm thời rút lui khỏi chiến trường. Thân phận này là thích hợp cho chúng ta lợi dụng nhất.” Cuồng Đao Tam Lãng gật đầu nói.
“Vấn đề bây giờ là chúng ta xử lý Tôn Giả thất phẩm này thế nào đây?” Sở các chủ hỏi.
Bạch long tỷ tỷ do dự một chút: “Nếu có thể thì… giữ mạng lại cho hắn đi.”
Khi họ đang nói chuyện, mỹ nhân rắn công đức chui từ chất lỏng màu xám ra.
Cô vẫy tay một cái, một con cá voi mập công đức xuất hiện.
Cá voi mập công đức nuốt chửng tu sĩ cơ bắp bị thương vào bụng, giải quyết gọn gàng vấn đề phải xử lý hắn như thế nào.
“@#%× Tiên Tử, cá voi mập của cô sẽ không tiêu hóa hắn đấy chứ?” Bạch long tỷ tỷ hỏi.
Mỹ nhân rắn công đức chỉ cười hì hì rồi vỗ nhẹ lên cá voi mập công đức của mình.
Một khắc sau, phần bụng của nó nhúc nhích.
Vết thương trên người tu sĩ cơ bắp trong bụng nó đang từ từ khôi phục.
Cá voi mập công đức có khả năng chữa trị.
Sau khi cá voi mập công đức nuốt chửng tu sĩ luyện thể kia, mỹ nhân rắn công đức lại triệu hồi nó về chất lỏng màu xám, thu nó lại bằng cỡ ngón tay.
Đồng thời, trên mặt hố truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Mau mau mau, cứu Bích Lãng Tôn Giả dưới hố lên đi!” Người phụ trách chữa trị của Thiên Đình hô vang.
Bích Lãng?
Cuồng Đao Tam Lãng: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận